Liệp Giả Thiên Hạ, Thế Giới Thợ Săn

Chương 3: Q.3 - Chương 3: Diệp Từ hoang mang.




Diệp Từ cảm thấy cô càng ngày càng ‘đen’.

Chẳng những tay đã ‘đen’, hơn nữa mặt càng ‘đen’, chẳng những mặt ‘đen’, ngay cả phó bản cô đến cũng ‘đen’ vô hậu.

Giống như lần này vậy, rõ ràng là first kill, rõ ràng cả 100 người cùng đạt first kill, kiếm khoảng 5-60 trang bị, ít nhiều gì cũng nên có mấy kiện Thợ săn an ủi, thế mà đến một kiện cũng không có.

Thật sự. Một kiện cũng không.

Đoàn đội tính thêm cả Diệp Từ có 9 Thợ săn, toàn bộ đều há hốc mồm. Đặc biệt lúc Giấc Mộng Thân Cao 1m7 thở dài, các Thợ săn còn lại tập trung ngồi trong góc tối vẽ bùa nguyền rủa sự đen đủi của Diệp Từ.

Diệp Từ đứng đằng sau bọn họ cũng có chút xấu hổ, ho khẽ một tiếng, thanh thanh cổ họng, cười khan an ủi: “Ừm.. ờ… Tiền đồ luôn tươi sáng, tương lai luôn sáng lạn, sách kỹ năng sẽ có, trang bị càng sẽ có. Tôi cam đoan, sau này ra trang bị tôi không đoạt của mấy cậu, thế nào?”

Thiên Nhiên Manh thở dài: “Đây không phải vấn đề đoạt hay không đoạt, đó không phải vấn đề chính......”

Bảy người khác im lặng, khiến Diệp Từ càng áp lực hơn, chính cô cũng không muốn như thế mà.

Buông Muội Tử Kia Ra tiện tiện tiêu sái đến bên người Diệp Từ, vừa quơ quơ khoe đôi găng tay mới nhận được vừa vỗ vai Diệp Từ nói: “Công Tử U, nói thật, tôi khuyên cô nên dùng chút thuốc chúc phúc đi, nghe đâu cô kiếm được không ít trong đại hội Vũ Long?”

Thạch Hoa Quả cũng vô giúp vui: “Đúng vậy, Công Tử U, cô cứ xui xẻo thế làm tụi tôi đau lòng chết mất, chúng tôi vất vả lâu như vậy chẳng phải vì kiếm trang bị hay sao? Cô cứ đen như thế, cô khiến bọn tôi ngượng quá đi.”

Diệp Từ quay sang nhìn Pháp trượng mới tinh của Thạch Hoa Quả, hừ mạnh: “Tôi chẳng thấy biểu tình xấu hổ trên mặt cô gì cả.”

Thạch Hoa Quả hắc hắc cười gượng, chẳng để ý gì tới gương mặt đen như đáy nồi của Diệp Từ, tiếp tục: “Thật đấy, tôi nói cô nghe, nếu không có việc thì đến chỗ Tu Đạo Viện ngồi tâm sự với Đại Tế Tự chốc lát, hoặc đến chỗ hồ Thánh rửa tay, tôi tin chắc một ngày nào đó cô sẽ đỏ.”

Mặt Diệp Từ đã đen tới cực điểm.

Nhìn chằm chằm đám tiện nhân đang vui sướng trên nổi đau của người khác, cô đạm mạc nói: “Mấy người có tin lần sau đi phó bản tôi đích thân sờ thi hay không?”

Nhất thời, mây đen bao phủ, mọi người dại ra nhìn Diệp Từ, biểu tình quẫn bách. Khiến tâm tình Diệp Từ tốt lên không ít.

Đám tiện nhân này phải trị mới biết điều được.

Không có trang bị, Diệp Từ không ở lại phó bản nữa, an bài nhóm quản lý phân trang bị xong tập trung về phòng họp, lát nữa cô có chuyện muốn thông báo. Sau đó liền sử dụng Hồi Thành Thạch về Thành Hồng Hồ.

Bởi vì Lão Tứ từng chết một lần trong phó bản, tâm tình không tốt lắm, trên người Diệp Từ đã hết thịt nướng cao cấp, đành mang nó vào tửu lâu kêu một phần lớn thưởng cho tên tham ăn này, sau đó mới đến chỗ nhận thư.

Hòm thư Diệp Từ luôn ngăn nắp, bởi vì cô thích thu bưu kiện, điều này khiến cô cảm thấy hạnh phúc vì được ai đó nhớ rõ. Giờ hòm thư của cô chỉ có một bức thư, do Liễu Sơ Cuồng gửi đến.

Nội dung chỉ có vài câu: “Tiền đặt cọc, vui lòng xác nhận.” Trong thư rõ ràng có 55 triệu kim tệ. Cô không hề khách khí, thu toàn bộ số tiền vào túi, chuyển hướng về Trụ sở Công hội.

Đến Trụ sở, vào phòng họp, phát hiện quản lý đã tập trung đầy đủ, trên mặt ai cũng nở nụ cười đầy hưng phấn, hiển nhiên còn chìm trong cảm xúc được thông quan dành first kill, thậm chí họ không hề nhận ra sự hiện diện của Diệp Từ. Đợi đến lúc Diệp Từ ngồi xuống xong, khẽ ho một tiếng, bọn họ mới chú ý.

“Công Tử U, việc cần làm của chúng ta bây giờ là uống rượu, mà không phải họp.” Mặt Buông Muội Tử Kia Ra đỏ bừng, có thể nhìn ra anh rất kích động.

Tuy đại bộ phận tham gia hội nghị lần này đều là quản lý đoàn một, nhưng cũng có quản lý đoàn hai, ví như Chân Thủy Vô Hương.

“Uống rượu tất nhiên sẽ có. Nhưng trước khi uống, còn một việc.” Diệp Từ nói xong đặt túi liền lớn lên bàn.

Cách phân chia tiền tài của túi tiền không ai xa lạ, nhưng nhìn thấy túi tiền trước mắt, mọi người nhịn không được ngưng thở. Bởi vì xem mặt ngoài chỉ mỗi độ to nhỏ của túi, đã đoán ra ít nhất phải trên trăm ngàn, nhất thời cả phòng im lặng hẳn.

Tuy trong lòng Bạch Mạch đã biết rõ, nhưng nhìn sự đồ sộ của túi tiền, vẫn có cảm giác muốn té xỉu. Mặc dù trong kho của Thiên Thiên Hướng Thượng vẫn có mấy ngàn vạn kim tệ, nhưng đó là do công sức mọi người đổ ra, không thể sánh bằng việc chỉ trong một lúc liền kiếm được nhiều như vậy.

“Này, đây là gì?” Thủ Hàn và Hàn Thủ là một đôi, sau khi đến Thiên Thiên Hướng Thượng liền chuyển thành toàn chức game thủ, bởi vì đều là quản lý, tiền lương cố định hàng tháng nhận từ công hội có thể lên đến 7-8 ngàn nhân dân tệ, tuy không thuộc dạng giàu có, nhưng cuộc sống lại cải thiện rất nhiều. Hôm nay đột nhiên thấy nhiều tiền như vậy, anh vẫn nhịn không được ngây người.

Thành viên trong Thiên Thiên Hướng Thượng không thiếu kẻ có tiền, cơ mà đại đa số là game thủ thông thường, gia đình đều thuộc diện bình thường cả, thu nhập một tháng khoảng 1-2 ngàn nhân dân tệ, bọn họ chiếm được lợi ích thiết thực ở Thiên Thiên Hướng Thượng, cũng khiến bọn họ càng ngày càng trung thành hơn.

Diệp Từ trả lời gọn gàng, lưu loát: “Tiền.”

Thạch Hoa Quả cũng nuốt một ngụm nước miếng: “Bọn tôi biết là tiền, chúng tôi hỏi, đây là tiền gì cơ?”

“Tiền ảo.” Có vẻ Diệp Từ rất thích xuyên tạc vấn đề được hỏi, cười ha hả: “Một đống tiền ảo.”

“Bao nhiêu?” Giấc Mộng Thân Cao 1m7 cũng bắt đầu không bình tĩnh .

“55 triệu.”

Diệp Từ vừa nói, tất cả mọi người gần như hộc máu.

Cuối cùng vẫn là Bạch Mạch cứu mọi người ra khỏi ‘nước sôi lửa bỏng’, anh cầm tay Diệp Từ, suy yếu cầu xin: “Em đừng chơi mọi người như vậy, nhanh nói rõ đi, bọn anh đều là dân nghèo, em cứ tiếp tục như thế phỏng chừng ai cũng mắc bệnh tim.”

Ý kiến của Bạch Mạch nhận được sự tán thành cao nhất trước nay chưa từng có của toàn bộ tầng lớp quản lý.

“Trước khi tiến phó bản, có người chi 22 triệu nhân dân tệ mua video thông quan của chúng ta, đây là tiền đặt cọc.” Diệp Từ nói rất đơn giản, nhưng cô không tính để mọi người biết tên của kẻ vung tiền như rác.

“22 triệu nhân dân tệ, đổi thành kim tệ: 75 triệu, a không đúng….” Mưa Đúng Lúc bắt đầu tính toán, kế tiếp anh thở dài: “Người ta thật giàu có, mấy chục triệu đối với bọn họ có lẽ chỉ là con số mà thôi.”

“Kỳ thật với chúng ta cũng là con số.” Cánh Gà Xào Cay chép chép miệng. Chút tiền ấy với kẻ giàu không là gì, cho nên chỉ có mấy con số, nhưng đối với kẻ nghèo cũng là vậy, vì không thể đạt được nên cũng chỉ vài con số.

Mọi người thì thầm bàn tán.

“Số tiền này chia cho mọi người tham gia đạt First kill hôm nay xem như là tiền lương, chút nữa hãy phát trong tiệc chúc mừng.” Diệp Từ đẩy túi tiền tới trước mặt mọi người.

“Ok.”

“Còn lại quy về tài chính của công hội, về phần làm thế nào, mọi người cùng nhau bàn bạc là được.” Diệp Từ nói xong, đứng dậy: “Mọi người chuẩn bị tiệc chúc mừng đi, tôi đi thu khoản còn lại đã.”

“Tôi có chút nghi hoặc, vì sao người nọ dám mua video trước cả lúc cô đạt được First kill, chẳng lẽ người nọ không sợ bọn cô không thể thông quan sao?” Chân Thủy Vô Hương vẫn lẳng lặng nhìn Diệp Từ, không thể phủ nhận phong bì dày cộm khiến một người làm game thủ chuyên nghiệp như anh không động tâm, tuy không tham gia đoàn một, nhưng thu nhập lớn nhờ First kill và Ngũ giáp đã khiến Chân Thủy Vô Hương bội phục công hội Thiên Thiên Hướng Thượng không thôi.

Diệp Từ nhìn Chân Thủy Vô Hương mỉm cười: “Thứ nhất, không phải bọn cô, ai ai cũng là người của Thiên Thiên Hướng Thượng, cho dù lần này anh không tham gia đánh phó bản, nhưng anh không được quên, phải nói chúng ta. Thứ hai......” Cô híp mắt lại, trên người có một loại khí khái khiến người khác bị thuyết phục: “Bởi vì, tôi là Công Tử U.”

Có lẽ không ai có thể cuồng vọng mà không bị người khác ghét như Diệp Từ, Chân Thủy Vô Hương nghĩ.

“Đúng rồi.” Diệp Từ bỗng nhiên nghĩ ra, cô nói với quản lý khác: “Giờ tôi đi thu phần tiền còn lại, tôi gia hạn cho người nọ ba ngày, nói cách khác trong ba ngày đó tùy bọn họ đoạt Ngũ giáp. Tôi hy vọng đoàn một và đoàn hai hãy trao đổi kinh nghiệm cho nhau, tận sức khiến đoàn hai làm quen với cách đấu, ba ngày sau đoàn hai sẽ khai hoang phó bản. Hi vọng mọi người cũng thông quan, lấy được Ngũ giáp. Video lần này nhất định cũng sẽ bán được giá tốt.”

Thạch Hoa Quả cười: “Công Tử U, có ai từng nói với cô, cô rất tham tiền chưa?”

“Cô đang nói đấy thôi.” Diệp Từ tựa tiếu phi tiếu, nói mấy câu nữa rồi rời phòng họp.

Đứng trong Thành Hồng Hồ, Diệp Từ gửi một tin nhắn mật cho Liễu Sơ Cuồng: “Đem theo số tiền còn lại đến tửu lâu lớn nhất của Thành Ốc Đảo chờ tôi.”

Tửu lâu Thành Ốc Đảo. Liễu Sơ Cuồng nhận được tin nhắn của Diệp Từ, không quan tâm việc mình còn đang trong phó bản trực tiếp nói với Linh Hào Tỳ Sương một tiếng rồi rời khỏi, chạy một mạch đến Thành Ốc Đảo và tửu quán, sau đó bao một gian phòng chờ Diệp Từ.

Không bao lâu, Diệp Từ cũng đến Thành Ốc Đảo, hỏi rõ vị trí của Liễu Sơ Cuồng, cô liền tới.

Diệp Từ vừa mới vừa ngồi xuống, Liễu Sơ Cuồng liền rót cho cô một ly rượu loại thượng hạng. Có điều Diệp Từ vẫn như trước không thích kiểu làm màu này, vì thế xua xua tay: “Uống rượu thì thôi, chúng ta bàn ngay vào chính đề đi.”

“Cũng tốt.” Liễu Sơ Cuồng gật gật đầu, kỳ thật anh cũng có chút vội vàng.

“Đây là video.” Diệp Từ thả video vào ô của khung giao dịch, nhưng không kích giao dịch, chỉ có Liễu Sơ Cuồng vội vàng ấn nhận, Diệp Từ thản nhiên nói: “Khoản tiền còn lại.”

“A, a. Xem trí nhớ của tôi này, thế mà lại quên.” Nói xong anh lại gửi kim tệ lên: “Đây là khoản còn lại, tôi đã trừ phí thủ tục đi rồi, cho cô số chắn luôn.”

Diệp Từ đếm từng con số không, xác nhận chính xác mới kích giao dịch.

Tiền hàng đã trao đổi.

Liễu Sơ Cuồng vội vã xem video Diệp Từ cũng không sốt ruột, cô là người thành thật, ít nhiều gì cũng nên để người ta xác nhận độ tin cậy của video xong mới rời đi? Vì thế, cô bảo Npc phục vụ mang lên đồ ăn cao cấp ở đây, vừa ăn vừa chờ Liễu Sơ Cuồng kiểm nghiệm hàng hóa.

Nhìn một hồi, Liễu Sơ Cuồng hoàn toàn đắm chìm trong khung cảnh chiến đấu ấy, tuy Diệp Từ không hề ghi âm lại, chỉ có mỗi hình ảnh, dù thế vẫn khiến Liễu Sơ Cuồng xem nhiệt huyết sôi trào. Vốn định xem qua loa thôi, ai ngờ vừa xem liền không dừng được, cứ thế xem đến hồi kết mới ngẩng đầu lên.

Boss này Thiên Thiên Hướng Thượng đánh khoảng 1 tiếng đồng hồ, video tự nhiên cũng dài chừng ấy. Diệp Từ thấy Liễu Sơ Cuồng xem xong rồi, mới nói: “Hàng này là thật phải không?”

Liễu Sơ Cuồng ý thức được vẫn còn một người trong phòng, hắn vội vàng tắt video, ngại ngùng gật đầu: “Thật có lỗi, tôi xem mê mẩn quá, quên việc cô còn ở đây.”

“Không sao, tôi cũng tìm việc cho mình làm.” Diệp Từ chỉ chỉ bàn ăn trước mặt, tỏ vẻ cô đã ăn được những món ăn ngon.

Liễu Sơ Cuồng thở phào nhẹ nhỏm.

“Tôi cho anh ba ngày.” Thấy Liễu Sơ Cuồng tắt video, Diệp nói ra yêu cầu tiếp theo.

“Ba ngày chi?” Liễu Sơ Cuồng hơi sửng sốt, không hiểu ý Diệp Từ lắm.

Diệp Từ nhếch môi, xem ra Liễu Sơ Cuồng thật sự nghĩ chỉ cần cô cho anh video thông quan là được rồi đi. “Bắt đầu từ bây giờ, ba ngày sau, 72 tiếng đồng hồ, tôi cho anh cơ hội đi đoạt Ngũ giáp.”

“Việc này có vẻ không liên quan tới cô.” Lúc này Liễu Sơ Cuồng mới hiểu ý Diệp Từ, cười lạnh một tiếng, Công Tử U có phải quản hơi nhiều hay không, nếu video đã đưa cho anh, cô còn muốn ra lệnh cho anh lúc nào phải đánh Boss à.

Diệp Từ thấy Liễu Sơ Cuồng chưa thật sự hiểu ra ý đồ của mình, không khỏi nheo lại ánh mắt, bên môi nở nụ cười trào phúng.

“Việc bọn anh đánh Boss hay không quả thật không liên quan đến tôi. Có điều là người hợp tác với anh, tôi nghĩ tôi nên nhắc anh một tiếng, tuy không biết vì sao anh muốn đối nghịch với Thiên Sơn Tà Dương, nhưng có một số việc nên làm xong càng sớm càng tốt.” Nói đến đây Diệp Từ thấy Liễu Sơ Cuồng mất kiên nhẫn định cắt ngang, cô lại nâng tay ngăn cảnh anh, tiếp tục nói: “Tôi còn nói chưa xong, anh nghe hết rồi hãy trả lời.”

Nếu Diệp Từ nói vậy, Liễu Sơ Cuồng liền nhịn không phản bác, im lặng nghe.

“Tôi không ngại nhắc anh một chút, giờ Lang Tộc cũng kẹt ở Lão Ngũ, chính tại giai đoạn 3, mà Đại Đường và Chiến Thiên Hạ đang chuẩn bị bắt đầu đánh Lão Ngũ, ba ngày kỳ thật có thể thay đổi rất nhiều chuyện, tôi không thể cam đoan ba ngày sau công hội tôi không thể lấy được Ngũ Giáp. Còn có......” Nói đến chỗ này Diệp Từ dừng một chút, mắt híp lại, môi cong lên một độ cong hoàn hảo.

Chỉ là độ cong này khiến tâm tình Liễu Sơ Cuồng trầm xuống, anh có chút khẩn trương: “Còn có gì?”

“Không phải anh cho rằng công hội Thiên Thiên Hướng Thượng chỉ có mỗi một đoàn đi đánh phó bản Phế Tích Thành đi? ” Diệp Từ mỉm cười.

“Ý cô là gì?”

“Ý của tôi sao......” Diệp Từ cười khẽ: “Trong ba ngày công hội bọn tôi sẽ nghỉ ngơi dưỡng sức, ba ngày sau đoàn hai sẽ bắt đầu khai hoang phó bản.”

“Cô.” Mắt Liễu Sơ Cuồng trừng lớn, nửa ngày đều nói không ra lời.

Diệp Từ nhìn dáng vẻ của anh, cười lạnh: “Tôi không biết nên nói anh không hiểu quy tắc của trò chơi hay nên nói anh ngây thơ đây.” Nói xong cô đứng lên: “Đây là hợp tác của tôi và anh, tôi cho anh ba ngày, nếu bán cho công hội khác, một ngày tôi cũng không cho họ.”

Liễu Sơ Cuồng phát hiện hóa ra trong game có rất nhiều điều anh còn chưa nắm rõ, Công Tử U nói không sai, nếu hôm nay mua bán với người khác, có lẽ giá thấp hơn nhưng họ sẽ không chừa cho anh chút thời gian nào.

Anh hít sâu một hơi, mặc dù có chút không cam lòng, nhưng vẫn thành khẩn cám ơn Diệp Từ: “Vậy, cám ơn cô.”

“Tôi chỉ có thể chúc anh sớm đạt được thứ anh mong muốn.” Diệp Từ đứng lên, không nhìn Liễu Sơ Cuồng, quay người đi về phía cửa: “Hôm nay tôi chưa từng gặp anh, tôi nghĩ, chắc anh cũng thế.”

“Hiển nhiên rồi.” Liễu Sơ Cuồng hiểu ý Diệp Từ.

Ngay tại Diệp Từ sắp mở cửa, Liễu Sơ Cuồng bỗng nhiên gọi Diệp Từ lại: “Công Tử U, chờ một chút.”

“Còn có chuyện gì?” Diệp Từ quay đầu nhìn Liễu Sơ Cuồng không rõ vì sao anh gọi cô lại, cô cảm thấy không còn chuyện gì để dong dài với anh nữa.

“Còn một vấn đề cuối cùng tôi muốn hỏi cô?” Liễu Sơ Cuồng nhìn Diệp Từ, ánh mắt thật chân thành, không hề có sự tính toán và khôn khéo của một thương nhân.

Sự chân thành đó khiến Diệp Từ cảm thấy không quen: “Anh nói đi.”

“Nếu không có Thiên Sơn Tà Dương, cô có hợp tác với tôi hay không?”

Quả nhiên, anh ta vẫn nghi ngờ động cơ của cô, có điều đã đến bước này, dù động cơ là gì, đã không còn quan trọng. Diệp Từ nở nụ cười: “Đương nhiên có.” Quả nhiên cô thấy Liễu Sơ Cuồng giật mình nhướng mày, cô nói từ tốn: “Giá cả anh ra tôi rất hài lòng. Hợp tác với ai không trọng yếu, chỉ cần giá cả hợp lý, ai cũng có thể.”

“Thiên Sơn Tà Dương cũng thế?”

“Anh ta thì khác.” Diệp Từ nhếch môi: “Tôi chưa bao giờ có cảm tình với người từng hại mình, huống chi trong Đông Đại Lục đâu phải chỉ mỗi Thiên Sơn Tà Dương có tiền, đúng không?”

Đáp án quá tốt. Ít nhất nó tốt với Liễu Sơ Cuồng, anh không cần lo sợ việc hợp tác hôm nay, sẽ thành công cụ để Công Tử U uy hiếp mình. Đúng vậy, đối với Công Tử U và anh, đây chỉ là một cuộc giao dịch bình thường, anh ra giá, cô hài lòng, chỉ thế thôi.

“Nếu không có chuyện gì khác, tôi đi trước.” Diệp Từ xoay người, mở cửa, bước nhanh rời đi.

Cô nghe thấy bước chân mình dẫm đạp lên cầu thang, phát ra tiếng vang đặc thù, trong lòng đột nhiên trống rỗng. Thiên Sơn Tà Dương, ân oán của chúng ta, lần này hẳn là kết thúc rồi. Một năm cừu thị, sẽ nhanh chóng được giải quyết.

Tuy không phải chính tay cô xử lí anh ta, nhưng để anh thua trong tay Liễu Sơ Cuồng, sẽ tốt hơn rất nhiều. Bởi vì anh sẽ càng thảm bại, mà cô vì thế sẽ càng vui vẻ.

Về phần Đổng Âm và Dịch Thương, Diệp Từ nghĩ tới hai cái tên đó, không biết vì sao cảm thấy hoàn toàn xa lạ. Có lẽ, mọi thứ đã phai nhạt theo thời gian.

Tuy không cố ý thương tổn gia đình bọn họ, chỉ tiếc hai người phải trả giá cho sự lựa chọn sai lầm của mình.

“Giải quyết ổn thỏa chưa. Em về công hội đi, có rượu đấy.” Giọng nói Bạch Mạch truyền tới.

“Em không thích uống rượu.”

“Nhưng anh nghĩ hôm nay em nhất định phải uống.”

Bạch Mạch nói không sai. Diệp Từ nghĩ, hôm nay cô nhất định phải uống rượu, bởi vì không uống thì không thể lắp đầy tâm tình trống rỗng của mình.

Hôm nay là ngày không thích hợp cho sự tịch mịch. Cũng không phải là ngày thích hợp một mình.

Lúc Diệp Từ về Trụ sở công hội, đâu đâu cũng là người. Không chỉ có người, toàn bộ vật phẩm trang trí đón năm mới đều được quản lý công hội lôi ra, trời tối dần, xung quanh ngập tràn ánh đèn đủ sắc, làm đui mù cả ánh mắt của cô.

Đứng trước cửa Trụ sở công hội, nhìn đoàn người tụ năm tụ bảy, nhìn những ngọn đèn rực rỡ, nhìn không khí ồn ào náo nhiệt. Không biết vì sao, tâm tình luôn bình lặng của cô đột nhiên kích động.

“Hội trưởng, cô về rồi à.” Một thanh âm thanh thúy lôi kéo cô ra khỏi mạch cảm xúc, cô tập trung nhìn, là một cô gái lạ, xem trang bị kém cỏi trên người rõ ràng cấp bậc không cao, nhưng gương mặt cô lại tràn đầy niềm vui với mọi người xung quanh.

“Ừ, tôi đã về.” Nhìn nụ cười của cô ấy, Diệp Từ cũng nhịn không được cười theo, cô thậm chí nghĩ, đối diện với đứa nhỏ này, nếu cô không cười, đó là một việc hết sức quá phận.

“Nhanh lên, nhanh lên. Đại hội trưởng để lại cho cô loại rượu tốt nhất đấy, nói phải đợi cô về mới được khui nắp.” Gương mặt cô tươi rói, như nhặt được bảo bối nổi tiếng khắp thiên hạ, kéo tay Diệp Từ đi vào Trụ sở công hội.

Diệp Từ cứ thế mặc cô lôi đi, đi về nơi tập trung nhiều người nhất. Kỳ thật, cô không hề biết cô gái đó là ai, nhưng không biết vì sao thân thể lại cảm thấy rất quen thuộc, rốt cuộc là do đâu?

“Hôm nay cô rất vui vẻ?” Diệp Từ đi theo cô, nhìn mái tóc đen nhánh phấp phới bên vai cô ấy, nhịn không được hỏi.

“Sao? Hội trưởng, cô đang nói chuyện với tôi à?” Cô gái đó có vẻ nghe ra Diệp Từ đang nói chuyện, nhưng không nghe rõ nói gì, vì thế đứng lại, quay đầu nhìn Diệp Từ, vẻ mặt hiếu kì.

Diệp Từ hơi hơi sửng sốt, rồi lặp lại lần nữa: “Tôi nói, hôm nay cô rất vui vẻ à?”

“Đương nhiên, hôm nay là ngày tôi vui nhất kể từ khi vào công hội Thiên Thiên Hướng Thượng.” Gương mặt hưng phấn như đang tuyên thệ của cô in sâu vào tâm trí Diệp Từ.

“Vì sao?” Diệp Từ không rõ, vì sao hôm nay lại vui vẻ?

“Vì sao?” Cô gái nhìn Diệp Từ cứ như đang nhìn một con quái vật: “Hôm nay là công hội chúng ta đoạt first kill a hội trưởng, chẳng lẽ cô không vui?”

Diệp Từ chỉ cảm thấy trong đầu ong ong, không biết cô nên nghĩ gì, hay nên làm gì, chỉ ngây ngốc hỏi: “Nhưng cô không tham gia first kill hôm nay, vì sao lại vui được?”

Câu hỏi này rất đả kích người khác, nhưng cô gái đó lại không cảm thấy có gì không ổn, nghiêng đầu suy ngẫm, rồi chân thành nói: “Tuy không tham dự, nhưng tôi là người của Thiên Thiên Hướng Thượng, Thiên Thiên Hướng Thượng được first kill, tôi chỉ vừa lúc là thành viên của công hội đó, trên thế gian này làm gì có chuyện may mắn như thế, tuy bây giờ cấp bậc thấp chưa thể tham gia đoàn 1 và đoàn 2 nhưng tôi tin tưởng một ngày nào đó tôi cũng sẽ có first kill của riêng mình.”

Cô nói xong, thấy Diệp Từ còn sững sờ ở đấy, nói thêm: “Tôi vui vì tôi là một phần của Thiên Thiên Hướng Thượng, đây là nhà của tôi.”

Chỉ trong nháy mắt, Diệp Từ có vẻ như bị cảnh tỉnh. Cô chậm rãi nhìn quanh Trụ sở, nơi này có rất nhiều người, tuy cô không thể gọi tên của rất nhiều người nhưng lại tựa hồ biết tên của họ. Bởi vì bọn họ đều là thành viên của Thiên Thiên Hướng Thượng và cô, cô cũng là thành viên của Thiên Thiên Hướng Thượng.

Cô chợt nhớ ra một việc, không biết từ lúc nào dù là trên diễn đàn hay kênh Thế Giới, không ai gọi cô là Công Tử U nữa, mà kêu cô là Thiên Thiên Hướng Thượng Công Tử U. Cô chưa từng nhận ra sự thay đổi đó, nhưng đến hôm nay, sau khi nhận ra, lại cảm thấy ấm áp vô cùng.

“Hội trưởng nhanh đi thôi, cô còn đứng như trời trồng ở đấy làm gì.” Cô gái đó có vẻ không thể kiên nhẫn chờ Diệp Từ điều chỉnh toàn bộ suy nghĩ của mình, chính cô kéo Diệp Từ vào đại sảnh, vừa chạy vừa cười: “Đại hội trưởng, anh xem tôi tìm được ai này.”

“Hắc, anh còn nghĩ em phải kề rà kề rề rất lâu.” Bạch Mạch thấy Diệp Từ đến, kéo Diệp Từ lại: “Mau lên, anh lấy cả rượu tốt nhất công hội ra đấy.”

Diệp Từ cúi đầu nhìn, là rượu nho lâu năm, không khỏi sửng sốt. Loại rượu này không phải nói mua là có thể mua được, muốn có được nó phải làm nhiệm vụ liên hoàn. Cô có chút ngạc nhiên: “Các anh làm cách nào có nó thế?”

“Đương nhiên là làm nhiệm vụ.” Bạch Mạch cười ha ha: “Lúc em đi tổng bộ, bọn anh chọn 25 cá nhân tổ đội kiếm nó.” Bạch Mạch vỗ vỗ thùng rượu: “Bọn anh chuyên môn chuẩn bị nó cho ngày này? Em xem có phải anh biết nhìn xa trông rộng hay không?”

“Vì sao không đợi em về rồi cùng đi?”

“Em có việc lớn muốn làm, bọn tôi đi cũng như nhau thôi.” Mưa Đúng Lúc cười ha hả, đến bên người Bạch Mạch: “Mau lên mau lên, có thể uống chưa, tôi đợi rất lâu rồi đấy, nếu không vì được uống rượu này, hôm nay tôi cũng không thèm ra sức như vậy.”

Mọi người bật cười.

Diệp Từ bỗng nhiên cảm thấy khổ sở. Cô chẳng cống hiến gì nhiều cho công hội nhưng mọi người lại lý giải cho cô, cô vẫn luôn như hiệp sĩ độc hành, một mình chạy bản đồ, mạo hiểm vì ân oán tình cừu của bản thân, cô chưa từng nghĩ tới, hóa ra ở công hội còn có nhiều việc làm như vậy.

Bạch Mạch đã khui nắp, mọi người ầm ầm xông lên, muốn đoạt. Diệp Từ vẫn đứng đằng sau mọi người, lẳng lặng nhìn bọn họ, cứ như nhìn người hoàn toàn xa lạ. Cô cách bọn họ rất xa, khác nhau đến thế.

Cho đến lúc ai đó khoát vai cô, cô mới hốt hoảng ngướt mắt nhìn lên, Bạch Mạch đang cười, muốn kiềm chế nhưng lại không kiềm chế được kích động. Anh để một ly rượu vào tay Diệp Từ, cười vui cởi mở: “Nếu anh không đoạt cho em, chỉ sợ người khiêm tốn như vậy em, một ngụm cũng không thể uống được.”

Diệp Từ nắm chặt ly rượu trong tay, một câu cũng nói không thành lời, cô chỉ ngẩng đầu nhìn gương mặt Bạch Mạch, tựa gần lại như xa, hoảng hốt, không rõ ràng.

Bạch Mạch ôm vai cô, nâng ly, lớn tiếng nói: “Hôm nay chúng ta lấy được first kill Phế Tích Thành, cả thế giới đều nhớ kỹ tên của chúng ta.”

“Toàn thế giới đều phải nhớ tên của chúng ta.” Người trong đại sảnh đều nâng ly, mặt mày hồng hào, cực kỳ sáng lán.

“Tên của chúng ta là gì?”

“Thiên Thiên Hướng Thượng, Thiên Thiên Hướng Thượng!”

Ăn uống linh đình, vui vẻ ra mặt, tận tình sung sướng. Tất cả đều quá tốt đẹp. Diệp Từ cảm thấy cô như đang chiêm ngưỡng một bức tranh tuyệt mỹ, nguyện khuynh đảo vì nó, nguyện vì nó mê muội, lại không thể dung nhập vào nó.

Loại cảm giác này rất khó chịu, ít nhất khiến cô cảm thấy không vui.

Mọi người càng uống càng vui, không chỉ tập trung ở đại sảnh, bọn họ ở bất cứ đâu, thậm chí còn tổ chức rất nhiều hoạt động, chơi bất diệc nhạc hồ.

Đại sảnh vốn rất náo nhiệt, đột nhiên im lặng hẳn đi.

Bạch Mạch cầm tay Diệp Từ đi ra ngoài.

“Đi đâu?” Diệp Từ nghiêng ngã lảo đảo theo sau.

“Ngắm trăng.”

“Em từng xem với anh rồi mà. Chẳng lẽ mỗi lần anh ngắm trăng, em đều phải đi theo sau?” Diệp Từ cau mày than thở.

“Anh không có tư cách cùng em xem mặt trời mọc, nên dùng mặt trăng thay thế thôi.” Bạch Mạch quay sang, ánh mắt nhìn Diệp Từ vừa thản nhiên lại mang chút phiền muộn, sau đó quay đi.

Diệp Từ nhìn bóng anh, theo sau anh.

Cuối cùng hai người ngồi trên tường thành.

“Anh phát hiện em không hề thích trường hợp như vậy.”

“Trường hợp gì?” Diệp Từ nhìn mặt trăng, nhịn không được cảm thán mặt trăng trong bản đồ phó bản không hề đẹp như mặt trăng ở công hội, sáng ngời như vậy, tròn vo như thế, dưới ánh sáng của nó, mọi thứ dường như đều thuần khiết trở lại.

“Mọi người cùng nhau uống rượu, ăn thịt.”

“Không phải.” Diệp Từ chỉ nhìn trăng, nghĩ một đằng nói một nẻo.

Bạch Mạch biết cô nói dối, nhưng không vạch trần, chỉ vươn tay vuốt tóc cô: “Vì sao không vui vẻ.”

“Không có.” Diệp Từ trừng mắt, cố gắng thuyết phục chính mình, kỳ thật cô rất vui vẻ, không phải sao?

“Uống rượu.” Bạch Mạch đưa cho cô một lọ rượu: “Tuy không trân quý bằng loại lúc nãy, nhưng do anh liên tục làm nhiệm vụ liên hoàn một tháng trời, vốn định tàng tư, nhìn em đáng thương, cho em một ngụm.”

“Em đáng thương?” Diệp Từ trừng Bạch Mạch, cô ghét ai nói hai từ này trước mặt cô, cô đáng thương sao? Không, cô không hề, càng không cần người khác thương hại, ngay cả Bạch Mạch cũng không được.

“Chẳng lẽ không đúng? Khuôn mặt của em viết rõ tôi rất đáng thương nguyên cả tối hôm nay.”

“Ê.” Mày Diệp Từ nhướng lên, nhìn ra cô đã có chút tức giận.

“Nếu không phải bị nói trúng tim đen, sao em lại giận dữ?” Bạch Mạch vươn tay đặt tại lông mày Diệp Từ: “Tiểu Từ, anh là Bạch Mạch, không phải Lưu Niên, không phải Thiên Sơn Tà Dương, lại không phải ai khác. Anh không phải đối thủ của em, không phải túc địch của em, cũng không phải người em cần tính kế, anh chỉ là Bạch Mạch.”

Diệp Từ há miệng thở dốc, muốn phản bác, nhưng cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, nói không ra lời. Cô thả lỏng, lấy rượu từ tay Bạch Mạch, mở nắp đổ vào miệng, hương vị thuần túy, khiến người ta lâng lâng. Cô cứ thế đắm chìm trong cảm xúc, qua thật lâu mới nói: “Anh à, có phải em luôn một mình hay không?”

Bạch Mạch hơi giật mình, kế đó liền hiểu. Anh cong môi, dang tay ra, ôm cô vào lòng: “Con người sinh ra đều cô đơn cả. Lúc chết cũng như thế, câu nói này của em không hề sai, ai cũng luôn một mình.”

Diệp Từ bỗng nhiên cảm thấy khó chịu quá.

Cô nhớ tới lúc cô ngồi một mình trên đỉnh tòa tháp Vận Mệnh, ngày đó cũng vậy, buồn bã, chán nản, không ai bên cạnh.

“Nhưng trong năm tháng từ khi ra đời cho đến chết đi, chúng ta phải sống rất lâu, trong khoảng thời gian đó chúng ta quen biết rất nhiều người, bọn họ có thể là bạn, có thể là kẻ thù, cũng có thể là người xa lạ, nhưng bọn họ đều ở cùng chúng ta và ngược lại chúng ta cũng ở cùng bọn họ.”

Diệp Từ trừng mắt nhìn anh, cô nghĩ chắc cô ngốc lắm rồi, nếu không sao cô lại không hiểu Bạch Mạch đang nói gì.

“Bạch Mạch, lúc nãy có người nói với em, cô ấy rất vui vẻ, tuy cô ấy không đoạt first kill nhưng cô ấy vẫn rất vui. Em hỏi vì sao, cô ấy nói bởi vì đoạt first kill là Thiên Thiên Hướng Thượng, mà cô là một phần của Thiên Thiên Hướng Thượng, cho nên rất kiêu ngạo. Nhưng sao em không hề có cảm giác đó?” Diệp Từ thoạt nhìn rất hoang mang: “Vì sao trong đoàn đội này, em không hề cảm giác ra sự tồn tại của mình? Bạch Mạch, anh nói cho em biết đi, em thật sự là thành viên của đoàn hay sao? Hay là… hay là em chỉ một mình?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.