Liệp Giả Thiên Hạ, Thế Giới Thợ Săn

Chương 59: Q.2 - Chương 59: First Kill? Ngũ giáp?




Tất cả được tiến hành thuận lợi một cách thật thần kỳ, giống như tất cả thuận lời này đều vì lấy First Kill ở chỗ Lão Nhất vậy. Trong lòng Di Lộc có chút kích động, tuy anh đã lấy rất nhiều First Kill, nhưng mỗi một lần có cơ hội đạt được First Kill mới anh vẫn nhịn không được bị kích động, sự kích động đó gần như ảnh hưởng đến cả tay lẫn chân anh, khiến nó run rẩy.

“Bảo trì tiết tấu này không được mất tập trung, Mục Sư chú ý khống chế mana, nếu mana không nhiều thì chỉ buff một người, ai không còn mana thì trực tiếp uống dược buff.” Giọng nói Di Lộc tuy vẫn vững vàng như trước, nhưng vẫn có thể nghe ra trong giọng ấy ẩn chứa tâm tình vui sướng.

Lượng máu của Boss càng lúc càng ít, khoảng 2%, Di Lộc đã kích động vô cùng, ngay cả giọng nói trầm ổn của thường ngày cũng cao lên hẳn: “Ổn định, ổn định, mọi người không cần nể mặt tôi, can đảm công kích đi. Đừng sợ OT a! Tuyệt đối đừng sợ OT!”

Lúc này ai ai cũng khẩn trương, nhưng câu nói của Di Lộc vẫn khiến không ít người bật cười.

“Chúc mừng công hội ‘Lang Tộc’ là công hội đầu tiên trên thế giới đạt được First Kill phó bản 50 người Phế Tích Tòa Thành độ khó bình thường Lão Nhất Boss Grew, thưởng cho công hội danh vọng: 300, danh vọng ở các thành thị lớn trên thế giới: 4000 điểm, kim tệ: 1500. Chúng ta hãy nhớ kỹ tên của các vị anh hùng này.”

Ngay lúc Boss Grew chỉ còn một chút máu, kênh Thế Giới đột nhiên vang lên thông báo. Bên dưới thông báo rất nhiều người comment, thông báo này vừa xuất hiện, liền khiến Di Lộc sững người tại chỗ, cứ như toàn bộ tư duy và cảm xúc đã bỏ anh mà đi vậy.

Không chỉ có anh, rất nhiều người trong đoàn gặp phải tình huống như thế, dừng động tác, rồi tĩnh lặng. Chẳng khác gì một thứ gì đó đang chuẩn bị nổ mạnh, đột nhiên bị ai đó dội một gáo nước lạnh, lập tức trở về yên lặng.

Diệp Từ thấy vậy, lòng kêu to không ổn, nếu lúc này mọi người lơi lỏng bị Boss nhân cơ hội giết chết, kia mới mới đúng là mất nhiều hơn được, cô vội vàng quát to một tiếng: “Mau công kích, nếu bây giờ diệt đoàn, trừ mỗi người 200dkp.”

Diệp Từ không hổ là ‘thần’ trong cảm nhận của thành viên Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước, tuy trong lòng ai cũng buồn và thất vọng, nhưng sau một tiếng hô của Diệp Từ, tiết tấu bị gián đoạn lập tức được bù lại, không đến mười giây, Boss Lão Nhất, ầm ầm mà đổ.

Hệ thống lập tức phát ra thông báo: “Chúc mừng công hội ‘Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước’ đạt được Ngũ Giáp phó bản 50 người Phế Tích Tòa Thành độ khó bình thường Boss Grew, thưởng cho công hội danh vọng: 200, các thành thị lớn trên thế giới danh vọng: 3000 điểm, kim tệ: 1200. Chúng ta hãy nhớ kỹ tên các vị anh hùng này.”

......

Tuy thông báo Ngũ Giáp đã chiếm trọn trên Kênh Thế Giới, nhưng lúc này tâm tình của toàn bộ đội viên đều không tốt, không hề cảm thấy hưng phấn vì Ngũ Giáp gì cả. Tất cả đều đứng hoặc ngồi xuống ở vị trí cũ, không ai nói chuyện, thoạt nhìn chuyện này đả kích họ rất lớn. Diệp Từ quay đầu nhìn Di Lộc, Di Lộc tuy không thể hiện ra như những người khác, nhưng thông qua gương mặt anh không khó nhìn ra trong lòng anh có bao nhiêu không cam tâm.

Không thể dung túng loại cảm xúc đó.

Diệp Từ đương nhiên hiểu được, nếu để loại cảm xúc đó biến thành áp suất thấp chắc chắn sẽ ảnh hưởng cả đoàn đội, đến lúc đó muốn nâng cao sĩ khí rất khó khăn.

“Đều sao thế? Lấy Ngũ Giáp còn không vui?” Diệp Từ tìm cái tảng đá ngồi xuống, cười hớ hớ nhìn mọi người.

Đáp lại cô chỉ là sự im lặng kèm theo chút than thở, nhìn ra được, Diệp Từ nói như thế cũng không thể tăng cảm xúc của mọi người lên.

“Không có ai sờ thi à? Nếu không ai sờ vậy tôi không khách khí nữa, mọi người đều biết tay tôi không đỏ lắm, có điều tôi vẫn luôn ham thích việc sờ thi. Nên lát nữa xảy ra chuyện gì, mọi người đừng trách tôi đấy.” Diệp Từ nói xong đứng dậy, vừa xoa xoa hai tay vừa tới chỗ Grew.

Mắt thấy sắp đến trước mặt Boss, Bạch Mạch cầm tay cô lại, thở dài: “Em thôi đi, đừng đả kích mọi người thêm nữa được không? Giết con Boss này dễ dàng lắm sao? Nếu giờ bị em hố, anh đoán tối nay chẳng ai nuốt trôi cơm đâu.”

Bạch Mạch cũng biết không thể để không khí này kéo dài, anh trao đổi ánh mắt với Diệp Từ, hai người bắt đầu diễn.

“Em không hiểu, lấy Ngũ Giáp rồi, sao không muốn ăn cơm? Vậy bọn họ muốn gì?” Diệp Từ nở nụ cười.

“Không phải mất First Kill một lần sao, có cần thể hiện như thế không? Chẳng lẽ mọi người là người Lang Tộc phái tới?” Bạch Mạch cũng nổi hứng đùa giỡn.

Anh nói ra khúc mắc trong lòng mọi người, rốt cuộc có người tiếp lời: “Hội Trưởng, chúng ta thiếu chút nữa đã lấy First Kill.”

“Đúng vậy, chỉ kém chục giây.”

“Đều do tôi cả, nếu hôm nay tập hợp sớm hơn một chút thì được rồi.” Di Lộc tự trách không thôi.

“Không, lỗi do tôi, nếu tôi đến đúng giờ...”

“Không, tôi sai......”

Trong lúc nhất thời, toàn bộ đội ngũ có tâm tình kém chuyển thành lễ hội nhận sai, tuy vẫn hối hận nhưng cảm xúc tốt hơn lúc trước rất nhiều.

Gặp mọi người tranh luận không ngừng, Diệp Từ khoát tay bảo tất cả an tĩnh lại, cười cười nói: “Tôi biết, Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước là công hội nhỏ, cho nên mỗi một lần First Kill có ý nghĩa rất quan trọng với chúng ta, nhưng mọi người không cần xem nó thành nhiệm vụ. First Kill cố nhiên hảo, nhưng Ngũ Giáp đâu có tệ, cho dù không phải Ngũ Giáp, có thể diệt Boss đã coi như tốt rồi.” Nụ cười của cô dường như có thể trấn an cảm xúc của mọi người: “Mọi người không cần cực đoan quá, thả lỏng tâm tình nhìn xem, Lang Tộc là công hội lớn nhất Đông Đại Lục, nhân tài đông đúc, bại bởi bọn họ là chuyện thường tình, chơi game phải có cạnh tranh mới là game. Hơn nữa......”

Cô dừng một chút, quả nhiên thấy tất cả mọi người đang chăm chú nhìn cô: “Cho dù chúng ta không thể lấy First Kill của Boss thì sao? Chẳng lẽ như thế liền thể hiện chúng ta kém bọn họ? Không đâu! Mọi người chỉ cần tận lực làm việc mình muốn làm, vận mệnh sẽ không bạc đãi chúng ta.”

Cô nói một phen, mọi người đều cúi đầu suy ngẫm, điều chỉnh cảm xúc lại, rất nhanh, có mấy người lạc quan đã bước ra khỏi cảm xúc tiêu điều, bắt đầu nói nói cười cười.

“Công Tử muội muội, em dùng kỹ năng gì khống chế Lão Nhất thế?” Bỗng nhiên, lão đại Lang Tộc Kinh Ca Công Tử nhắn tin riêng cho Diệp Từ.

Kinh Ca Công Tử bởi vì Diệp Từ giúp anh chiến đấu với Đại Đường ở chỗ Bãi Biển Lam Quang, cộng thêm tính tình cả hai cũng khá hợp nhau, tuy có lợi ích của công hội nằm đặt giữa cả hai, có điều không ảnh hưởng đến quan hệ của bọn họ.

“Vậy bọn anh dùng chức nghiệp gì khống chế Lão Nhất?” Diệp Từ híp mắt, chỉ biết lão hồ ly này nhất định sẽ hỏi thăm tin tức, cô không dại trả lời trước đâu.

“Là anh hỏi trước được không.”

“Em là nữ, anh hẳn phải ưu tiên trả lời em trước chứ.”

“Được rồi, bọn anh dùng Druid.”

“Bọn em dùng Tế Tự.”

“A? Hóa ra Tế Tự cũng có thể dừng kỹ năng của Boss?”

“Đúng vậy, đúng vậy, hóa ra Druid cũng có thể a? Em cũng không biết.”

Hai con hồ ly giảo hoạt đấu đá ngất trời, ngay cả đuôi cáo cũng lòi cả ra. Có điều trong lòng Diệp Từ thầm mắng: Phi, tôi sống lại đấy anh, căn bản chưa nghe qua việc Druid có thể dừng kỹ năng của Boss bao giờ, tên tiện nhân này mà nói thật thì trời sập ngay rồi.

Kỳ thật, chính cô cũng đâu thành thật gì? o[︶︿︶]o


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.