Thật ra điểm này có chút không logic.
Theo logic thông thường, khối thiết phiến nọ chẳng to bằng nửa bàn tay. Nếu làm chìa khóa, muốn mở ra một bản đồ để thăm dò, có chút miễn cưỡng.
Có điêu đôi khi trong một vài tình huống nhất định, mấy loại logic này liền biến thành mây bay. Giống như bây giờ, bức tường đá trước mặt lớn đến thế, lại phải mở ra bằng chiếc chìa khóa kì lạ này. Diệp Từ nhảy xuống khỏi thân Lão Tứ, chẳng chần chờ, trực tiếp tìm tòi lôi vào của Vịnh kho báu, vén mở những cây dây leo chằng chịt trước mắt, rồi bắt đầu tìm kiếm trên bức tường đá.
Rất nhanh, cô phát hiện một chỗ lõm có hình dáng giống thiết phiến trên tay cô.
Diệp Từ không suy xét gì thêm, cầm thiết phiến trong tay trực tiếp ráp vào đó, khác với tường tượng của cô. Không hê xuất hiện tiếng vang lách cách rồi đá dần kéo ra như trong phim. Mà là hệ thống thông báo với cô.
"Bạn xác nhận muốn vào bản đồ " Vịnh kho báu sao?"
"Xác nhận."
"Bởi vì đây là bản đồ chưa thăm dò, xác suất xuất hiện nguy hiểm chưa khống chế được rất cao, xin hỏi bạn chắc chắn muốn tiến vào bản đồ chưa thăm dò -- Vịnh kho báu không?" Hệ thống khá cẩn thận với việc liên quan đến bản đồ chưa thăm dò, xem từ việc nhắc nhở game thủ, cũng có thể nhìn ra điêu đó.
"Chắc chắn."
"Thời gian hạn định thăm dò bản đồ của bạn là 72 giờ. Sau 72 giờ, bất kể bạn đã thăm dò xong hay chưa, bản đồ vẫn sẽ tự động update thành bản đồ bình thường. Chúc bạn may mắn." Hệ thống cẩn thận giảng giải thời gian và một ít hạng mục của việc thăm dò bản đồ cho Diệp Từ, sau đó truyền tống Diệp Từ vào bản đồ ngay.
Mở bản đồ ra xem tình huống xung quanh luôn là thói quen của Diệp Từ, có điều bây giờ bản đồ chỉ là một mảng tối đen, cô hơi sửng người một chút, rồi mới nhớ tới đây là bản đồ chưa thăm dò, nó khác với những bản đồ bình thường. Cô đóng bản đồ lại, bỏ tay vào túi áo, từ đó lấy ra một cuộn da dê.
Đây là bản đồ Vịnh kho báo mà Ketic đã giúp cô kiểm định, chẳng qua vị trí bây giờ Diệp Từ đang đứng có chút tối, xem không rõ trên bản đồ viết gì. Thế nên cô lại lấy một cây đuốc trong túi ra, châm lửa, giờ mới có thể thấy được từng điểm nhỏ biểu hiện trên bản đồ.
"Bản đồ đã kết nôi với địa điểm, xin hỏi bạn có muốn hư hóa bản đồ không?” Đang lơ đãng, hệ thống lại vang lên.
Hư hóa bản đồ? Từ này cho dù sống lại Diệp Từ cũng không thể hiểu được hết toàn bộ hàm ý của nó. Cô suy nghĩ một lúc, liên điểm kích lựa chọn. Tức khắc, bản đồ trong tay biến mất, mà trước mặt cô xuất hiện một bản đồ trong suốt khác, trong bản đồ hiện lên một dấu chấm tròn nhỏ màu vàng và một dấu chấm tròn nhỏ màu xanh lá khác. Nó đại biểu cho cô và Lão Tứ.
Xem ra, chỉ cần nhìn bản đồ đó mà đi là được.
Giơ đuốc lên đã đủ để Diệp Từ xem rõ mọi thứ xung quanh vị trí mình đang đứng. Đây là một sơn động không cao, cũng không thiếu cây cỏ mọc san sát nhau trên vách tường, trông rất rậm rạp, hơn nữa trên vách còn có không ít nấm hoang, cho cô cảm giác bừng bừng sức sống. Đất dưới chân khá ẩm, dẫm lên có chút niêm dính.
Diệp Từ cẩn thận đi đằng trước, Lão Tứ nghe lời theo sau, tuyệt đôi không hề vượt lên cô. Hai người cứ thế bước đi, phía trước liền lộ ra chút ánh sáng điểm thêm sắc vàng. Đó rõ ràng là tia nắng ban mai do mặt trời chiếu xuống.
Xem ra sơn động này không dài, cô thở phào nhẹ nhỏm, tính nhanh bước nhanh ra sơn động, bỗng nghe thấy thanh âm sắc nhọn vâng lên: "Cảnh báo! cảnh báo! Có kẻ địch xâm nhập!"
"Cảnh báo! cảnh báo! Có kẻ địch xâm nhập!"
Thanh âm nọ mang theo cảm giác như kim loại ma sát vào nhau, vừa lạnh lùng vừa cứng ngắc, rõ ràng truyền ra từ máy móc. Diệp Từ giật mình, tiếp theo vọt nhanh ra khỏi nơi này. Ngẩng đầu, đập vào mắt là 7 - 8 người máy vừa gọi lớn vừa chạy vội đến đây.
Quãng một Thuật Nhìn Thấu, người máy cấp bậc không cao, chỉ có 32 cấp. Có điêu đêu là tinh anh cả, lượng máu cao hơn những người máy thông thường, chắc chắn lực công kích của bọn nó cũng mạnh hơn không ít. Diệp Từ không chút do dự, lập tức chỉ huy Lão Tứ xông lên, còn mình thì ở phía sau hỗ trợ.
Đối với loại sinh vật cấp sử thi như Lão Tứ, chỉ cần độ trung thành của nó cao. Vậy nó chẳng khác gì công cụ để giết người cướp của, mấy người máy chẳng kiêu ngạo được bao lâu, tất cả đều biên thành phế liệu bị vứt rải rác quanh sơn động đi thông vào Vịnh kho báu.
Có lẽ vì cô giải quyết nhanh nên mấy cảnh báo giúp đỡ ấy không hề truyền đến tai những người máy khác Hoặc có lẽ, những người máy đó chỉ là ngụy trang mà thôi. Nhưng dù là gì, sau khi trải qua việc này, Diệp Từ sẽ cẩn thận hết mức, không dám tùy ý đi nhanh nữa, cô lấy nỗ cơ ra, cầm chặt trong tay cảnh giác nhìn bốn phía, chỉ cân chút động tĩnh xuất hiện, sẽ công kích ngay tức khắc.
Kì lạ là, sau khi giết chết 7-8 người máy đó, không còn Npc hệ công kích xuất hiện nữa. Thậm chí ngay cả Npc thông thường cũng không có. Diệp Từ cảnh giác vòng quanh Vịnh kho báu hình dáng xoắn ốc, cuối cùng đứng trước cửa khẩu hải cảng.
Thật sự quá quỷ dị.
Một Npc cũng không có. Nếu Diệp Từ không nhớ lầm, Vịnh kho báu là một nơi vô cùng náo nhiệt, chẳng những Npc nơi này nhiều, game thủ cũng chẳng kém. Hơn nữa, không chỉ có mỗi game thủ Đông Đại Lục, còn có các game thủ ở Đại Lục khác.
Đây cũng là ưu thế của bản đồ chưa thăm dò.
Cho dù là bản đồ chưa thăm dò, một khi bản đồ hủy bỏ phong tỏa, vậy khối bản đồ này liền chuyển thành bản đồ trung lập. Nói cách khác, ngoại trừ game thủ bên ừong Đại Lục đó, game thủ Đại Lục khác cũng có thể tự do ra vào. Bởi vì muốn tiếp nhận các game thủ Địa Lục khác vào bản đồ, nên tất cả bản đồ thăm dò trên các Đại Lục đều giống nhau. Đương nhiên, các game thủ Đại Lục khác muốn vào, thì đối phương cũng phảỉ mở ra bản đồ chưa thăm dò đó, như vậy hai bên mới có thể kết nối với nhau được.
Có điều Diệp Từ vẫn nhớ như in, kiếp trước bản đồ thăm dò đầu tiên được mở ra là ờ Tây Bắc Đại Lục, còn thời gian thì khoảng 2 năm sau. Nếu lịch sử chưa từng xuất hiện Bug là cô, như vậy khách nhân Vịnh kho báu phải nghênh đón, nhiều năm sau mới có thể xuất hiện.
Đương nhiên, những thứ đó đều là chuyện sau này. Bây giờ điều quan trọng nhất là, vì sao trong Vịnh kho báo không có một Npc nào cả?
Nhìn bản đồ trong suốt trước mắt, Diệp Từ gần như đã dạo hết tất cả các nơi. Nguyên cả hải cảng lại không có một vật sống.
Diệp Từ dạo quanh bản đồ vài lần, không phát hiện gì thêm, đừng nói đến kho báu, ngay cả một ít vật phẩm đáng giá cũng không có. Chẳng lẽ trong Vịnh kho báu này không có gì à? Diệp Từ cẩn thận nhớ đến topic năm đó viết về Vịnh kho báu, chỉ nhớ được trọng điểm của nội dung bên trong. Nói đơn giản là, sẽ không khiến mọi người thất vọng. Chỉ thế thôi, không đề cập thêm nữa, lúc ấy cũng không có cảm giác gì, dù sao trong hàng triệu game thủ mới có một người may mắn tiến vào bản đồ thăm dò, nói đầy đủ cũng chẳng có tác dụng gì với người khác.
Nhưng giờ nhìn lạỉ, thật đúng là hố cha.
Thở dài một hơi, Diệp Từ quyết định không nhớ lạỉ mấy cái ký ức hư vô mờ mịt của mình nữa, dựa vào thực lực bản thân vẫn hợp lý hơn nhiều.
Đã 8 tiếng, Diệp Từ vẫn chưa tìm được manh mối, cuối cùng cô quyết định về chỗ lối vào tìm lại từ đầu. Một lần nữa đứng ờ lối vào, Diệp Từ vừa định tiến về phía trước, bỗng cô nghĩ ra một chủ ý.
Giải tán Lão Tứ, mở kỹ năng ngụy trang ra.
1 phút sau, cô tiến vào trạng thái Tiềm hành, từ từ đi vào Vịnh kho báu.
Vừa rời đi sơn động, Diệp Từ liền thấy hình ảnh hoàn toàn trái ngược lúc nãy. Phía đối diện cầu treo, nơi đó đâu còn là một hải cảng tĩnh mịch, căn bản chính là một thôn trấn đèn đuốc sáng trưng. Cho dù cách rất xa, cô thậm chí nghe được tiếng ca vui vẻ truyền ra từ tửu quán.
Tình huống gì đây?
Diệp Từ nghi ngờ, thử nghỉệm môt chút, lập tức giải trừ trạng thái tiềm hành, ngay giây phút cô vừa giải trừ trạng thái, cô lại nghe thấy tiếng máy móc cảnh báo vang lên:"Cảnh báo! cảnh báo! Có kẻ địch xâm nhập!"
"Cảnh báo! cảnh báo! Có địch kẻ địch xâm nhập!"
Đúng lúc này, Diệp Từ thấy hải cảng đèn đuốc huy hoàng đột ngột tối đen, tĩnh mịch đến nặng nề!
Hóa ra là vậy.
Diệp Từ nhếch môi, triệu hồi Lão Tứ, nhanh chóng tiêu diệt hết máy móc. Sau đó về chỗ lối vào, thực hiện lại như cũ. Thu hồi Lão Tứ, ngụy trang cho mình, mở trạng thái Tiềm hành. Lần này cô không đi vòng nữa, trực tiếp đến chỗ cao nhất của Vịnh kho báu.
Vì đó chính là nơi ở của lãnh đạo Vịnh kho báu - trưởng trấn Phinney.
Tốc độ di chuyển trong khi Tiềm hành rất chậm, muốn duy trì tốc độ này tìm đến nhà Phinney, thật sự là một việc rất mất thời gian. May mắn Diệp Từ khá nhẫn nại, mất cả nửa ngày, cô rốt cuộc đi đến trước mặt nhà gỗ của Phinney.
Phinney là một người lùn da xanh, gan nhỏ lại sợ phiền toái, đồng thời ông cũng rất khôn khéo và cẩn thận. Ngay bây giờ, Phinney đang đứng bên cửa sổ, dùng kính viễn vọng quan sát xung quanh, có vẻ đang tìm gì đó. Qua một hồi, ông mới buông kính viễn vọng xuống, đi tới chỗ bàn công tác ngồi vào ghế, cười đắc ý: "Hắc hắc, khách không mời mà đến đi rồi! Muốn đấu trí với Phinney tôi, không có cửa đâu!”
"Vậy sao?" Theo thanh âm thản nhiên đầy khinh thường của Diệp Từ vang lên, một thanh đoản kiếm lóng lánh ánh hào quang xanh dừng ngay trên cổ Phinney.