Mặc dù cõng một người trên lưng rất còng kềnh nhưng Diệp Từ vẫn phải làm thế, quăng Miêu trảo lên trên từng chút một. May mà kỹ năng của Bánh Đậu không tệ, làm ra Miêu trảo khá rắn chắc, một cái Miêu trảo có thể sử dụng đến 10 lần mới bị hư tổn hết. Dù thế Diệp Từ vẫn cẩn thận vạn lần, lúc leo lên luôn dùng những Miêu trảo có độ mài mòn thấp nhất, bảo đảm bản thân an toàn. Nếu sắp đến nơi, chỉ vì độ hư hao của Miêu trảo vượt mức quy định khiến cô ngã xuống pho tượng, e rằng cô sẽ tức chết mất.
“Ôi trời ơi! Cư nhiên cao đến vậy rồi! Phinney sợ quá đi!” Phinney vốn im lặng bỗng chốc than thở, cái tai màu xanh lá của ông động đậy liên tục, hướng về phía khuôn mặt mệt mỏi của Diệp Từ , nói kèm theo tiếng khóc: “Ôi. Tinh linh, tôi thừa nhận cô là một người rất lợi hại. Chúng ta thương lượng được không?”
“Thương lượng gì?” Vì cõng Phinney, Diệp Từ thật sự rất mệt. Cô vừa vung Miêu trảo vừa thở hổn hển an ủi người nằm trên lưng mình, ông ta có cần ép buộc người khác đến mức này không?
“Cô muốn leo lên thì mình cô đi đi, thả tôi xuống dưới?” Phinney giơ tay lên, vô cùng cẩn thận lắc nhẹ cánh tay Diệp Từ, lộ rõ nịnh nọt.
Mặt Diệp Từ giờ đã đen hẳn, chẳng lẽ ông ta nghĩ rằng cô thích cõng một tên vô tích sự theo lắm à? Chẳng lẽ ông ta nghĩ cô thích ông ta nên mới cõng ông ta? Cô bị bắt buộc đấy? Là bị buộc!!!!
Phinney thấy Diệp Từ không trả lời, lại tiếp tục nhỏ giọng năn nỉ:“Tinh linh, tôi biết cô rất lợi hại. Một mình cô có thể đối phó nhiều người như vậy, đối với việc leo núi nhỏ nhặt thế này tôi tham gia cũng chẳng có tác dụng gì, để tôi xuống dưới đi......”
Phinney cứ nói lời vô nghĩa không ngừng, Diệp Từ rốt cuộc hết kiên nhẫn: “Cho ông hai lựa chọn. Một, câm miệng. Hai, tôi lập tức quăng ông xuống.”
Phinney nhìn nhìn độ cao bây giờ ông đang đứng, thét lên một tiếng kinh hãi, vội vàng đưa tay lên che mắt, khóc lóc: “Phinney không nói nữa, Phinney không bao giờ nói nữa ......”
“Câm miệng.”
Lúc này thế giới trở về im lặng .
Không còn mấy lời cằn nhằn vô nghĩa của Phinney, một cơn gió nhẹ thổi qua, Diệp Từ có cảm giác loại hoạt động khiến cơ thể đạt đến cực hạn này cũng không tồi, cô leo càng thêm hăng say.
Thời gian để hoàn thành nhiệm vụ càng ngày càng ít. Tính toán xem, đã qua 40 tiếng mà cô vẫn chưa logout, may mắn cô đã rót đầy bình dinh dưỡng trước khi vào game, nếu không chắc cô đã sớm chết đói ngay trên giường mình.
Rốt cuộc, Diệp Từ trèo lên vai của pho tượng. Tuy nơi này không rộng nhưng nhờ pho tượng rất lớn, bờ vai tuyệt không ngắn chút nào. Diệp Từ chống tay vào hai gối, thở gấp một lúc, sau đó mới ưỡn thẳng lưng, muốn nhìn xem bảo rương đặt ở đâu.
Nhưng chưa tìm được bảo rương, cô đã bị rung động bởi cảnh đẹp trước mắt.
Cô là người sống lại, tự nhiên biết đây là một trong những nơi có phong cảnh đẹp nhất Vận Mệnh, chỉ là cô chưa từng đến xem. Nay lại khác, trong một bản đồ chỉ có mỗi mình cô, trong một bản đồ im lặng đến mức chỉ nghe thấy được tiếng hít thở, tựa hồ chuyện đánh đấm chém giết đã không còn chiếm vị thế chủ đạo.
Cô giương mắt nhìn lên, đó là một vùng biển rộng mênh mông, bóng dáng mặt trời to tròn đỏ chói in hằn trên mặt nước, ánh sáng lấp lấp kim quang cũng phát ra từ đó. Chỉ nhìn như thế, cả thế giới cứ như chỉ còn ánh vàng vậy. Ngẫu nhiên có mấy con hải cẩu bơi qua, phát ra tiếng kêu y y nha nha, tăng thêm sắc thái mê hoặc cho bức tranh tuyệt mỹ này.
“Thật đẹp.” Diệp Từ cảm thán.
Không thể không công nhận trang trí của Vận Mệnh được xem là trang trí đứng đầu Thế giới, bức tranh thiên nhiên tuyệt mỹ giống y như thật cư nhiên được bọn họ miêu tả ngay trước mắt. Hít một hơi sâu, không khí truyền đến vị mặn của nước biển. Giờ này khắc này, cô thật sự lẫn lộn giữa thật và giả.
“Cô lên đây để ngắm phong cảnh?”. Phinney vẫn bị buộc trên lưng Diệp Từ rốt cuộc mở miệng hỏi.
Diệp Từ hồi phục tinh thần, cười cười, không đáp lời. Mặc kệ nói thế nào thì Phinney vẫn là một Npc, cho dù được định sẵn mức độ thông minh nhưng để ông có thể lý giải tâm tình của con người, đó là một việc rất khó khăn. Cô quay đầu nhìn xung quanh, rốt cục phát hiện bảo rương cuối cùng trong cổ áo pho tượng.
Có lẽ vì cảnh đẹp của nơi này, GM không an bài thêm quái khác. Nhưng Diệp Từ vẫn thật cẩn thận đến gần, không ngừng phòng ngự, thậm chí còn triệu hồi Lão Tứ làm tiên phong.
Có điều đến lúc rương mở ra, không hề gặp quái nào, Diệp Từ mới yên tâm hoàn toàn.
Vật phẩm trong rương rất ít, chỉ có một quyển sách kỹ năng và một phong thư.
Còn chưa xem thử đó là bức thư gì, Diệp Từ cầm sách kỹ năng lên trước, vừa thấy chữ trên quyển sách, cô lại kích động. Trách không được phải để ở chỗ cao thế này, quả nhiên là thứ tốt.
Tiễn Võng (*Lưới tên) cấp 1, dùng năm mũi tên bao thành một phạm vi, tất cả mục tiêu trong phạm vi đó bị ảnh hưởng 110% công kích vật lí. Yêu cầu cấp bậc: 60.
Vận Mệnh, từng chức nghiệp đều có kỹ năng nghịch thiên của mình. Kỹ năng này, hoặc phải tìm Npc đặc biệt học tập, hoặc phải tìm quyển sách kỹ năng. Tóm lại, game thủ có thể học được, thiếu đến mức đáng thương, có thể đếm hết trên đầu ngón tay.
Tiễn Võng chính là quyển sách kỹ năng nghịch thiên của Thợ săn. Kiếp trước Diệp Từ là Pháp sư, nếu nói kỹ năng khiến cô phải thèm thuồng không thôi là Lưu Hỏa Phong Bạo, vậy Tiễn Võng chính là kỹ năng khiến bất cứ một Thợ săn nào cũng phải chảy nước miếng thèm thuồng.
Cô không bao giờ nghĩ đến, mình có thể chiếm được kỹ năng nghịch thiên thế này.
Kỳ thật, không phải Diệp Từ may mắn, đây là sắp xếp ban đầu của GM. Game thủ đầu tiên tiến vào bản đồ thăm dò, hệ thống sẽ tự động điều chỉnh quyển kỹ năng nghịch thiên sao cho cùng chức nghiệp với game thủ đó. Diệp Từ là Thợ săn, làm người đầu tiên thăm dò Vịnh kho báu, tự nhiên có thể lấy được quyển kỹ năng Tiễn Võng.
Di chuyển Kim Châm Ngụy Trang trên ngực một chút, Diệp Từ thay đổi cấp bậc của mình thành 60, sau đó thoải mái học xong quyển kỹ năng. Tuy nói tác dụng của Kim Châm Ngụy Trang không nhiều. Có điều, với chức năng lừa gạt hệ thống, cũng đủ xem xét độ tốt của nó.
Cô rất muốn tìm một nơi thích hợp để thử kỹ năng, có điều hệ thống thông báo quanh đây không thể phóng kỹ năng được, cô đành từ bỏ, tiếp theo lấy lá thư trong rương ra.
Thư đã ố vàng, thậm chí chữ viết bên trên sớm mơ hồ không rõ, miễn cưỡng cũng đọc được vài dòng.
“...... Khi bạn xem được bức thư này, chắc chắn bạn đã thấy được cảnh sắt mỹ lệ ở đây. Bạn hiểu ý nghĩa tồn tại chân chính của Vịnh kho báu không? Người mạo hiểm dũng cảm, không được để tài phú che lấp ánh mắt. Ánh tịch dương xinh đẹp vô cùng này mới là thứ tôi muốn tặng bạn......”
Diệp Từ cất bức thư, tuy lời này không sai, cảnh sắc quả đẹp thật. Có điều, đối với người như cô, bảo bối trong rương mới là tốt nhất. Cảnh đẹp thế này, đợi khi cô già có thể hiểu được việc thưởng hoa ngắm cảnh, lại đến xem đi.
Cô xem xong bức thư, chợt nghe hệ thống vang lên:“Chúc mừng bạn hoàn thành thăm dò bản đồ Vịnh kho báu, độ hoàn thành đạt 100, thời gian hoàn thành 47 tiếng. Sau 25 tiếng nữa, Vịnh kho báu tự động update thành bản đồ bình thường.”
“Bạn đã hoàn thành thăm dò bản đồ Tàng bảo, bạn muốn ẩn id không?”
Chẳng lẽ việc này hệ thống cũng công bố trên kênh Thế giới? Diệp Từ lập tức chọn ẩn id, vẫn là câu nói cũ, Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước phải nổi danh, nhưng Công Tử U...... sống càng điệu thấp càng tốt.“Muốn.”
Sau đó, hệ thống thông báo trên kênh Thế giới, Diệp Từ cảm thấy phần thưởng dành cho cô... Trừ điểm Thiên phú có thể dùng ra, những thứ khác hoàn toàn vô dụng.
Cô quăng bừa bức thư vào túi đồ, sau đó nói với Phinney sau lưng mình:“Này, chúng ta phải đi xuống.”
“Đi xuống thế nào?” Phinney vừa nghe tới được đi xuống, vui vẻ ra mặt:“Nhanh lên......” Lời ông chưa dứt, bỗng nhiên cảm giác như rơi vào chân không. Chỉ trong tích tắc, ông liền hiểu được, cách Tinh linh gọi là đi xuống, cư nhiên là nhảy.
“A – a – a.” Cổ họng tinh tế của Phinney có vẻ tràn đầy uy lực, gần như sắp khiến tai Diệp Từ phải nổ tung.
Mãi đến lúc Diệp Từ mở kỹ năng Vũ Lạc Thuật, tiếng thét chói tai ấy vẫn chưa ngừng. Cô lấy hai tay bịt kín tai lại, giảm bớt khó chịu cho mình, sau đó mặc kệ Phinney kêu thét. Toàn thân như một mảnh lông vũ, nhẹ nhàng rơi xuống đất. Phinney vẫn đang thét lớn, Diệp Từ mở dây thừng, vứt nó trên đất, lấy một lọ nước suối, rồi đặt trong tay Phinney:“Khát không?”
“A, cám ơn.” Phinney tạm thời buông tay ra khỏi người cô, cầm chai nước, uống một hơi dài, lễ phép trả lại cho Diệp Từ, chuẩn bị thét lại. Diệp Từ vội vàng mở miệng ngăn cản:“Đã đến mặt đất.”
Phinney ngẩn người, giờ mới phát hiện điều đó, ông nhìn Diệp Từ với ánh mắt không thể nào tin tưởng nổi:“Hắc, Ttinh linh, chúng ta cư nhiên không ngã chết?”
Diệp Từ vừa định trả lời, chợt nghe tiếng đánh nhau từ phương xa tuyền lại, đó không phải tiếng sấm, mà là...... Cô còn đang nghĩ xem đó là tiếng gì, máy game liền cảnh báo:“Có ngoại lực cố ý mở máy game, vì tránh gặp tổn thất ngoài ý muốn, mời bạn logout ngay.”
Diệp Từ nghe lời này, không tiếp tục nhiều lời với Phinney nữa, vội vàng logout. Vừa rời game, cô liền thấy gương mặt vô cùng lo lắng của Bạch Mạch:“Sao vậy? Bạch Mạch.”
“Em giờ đang ở nơi nào thế, anh không thể liên lạc được trong game. Mau tới chỗ Phế Tích Rét Lạnh đi.”
“Làm sao?”
“Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước bị tập kích.”