Tuy mọi người than vãn không ngừng, nhưng dư âm của việc giết Boss Lão Nhất vẫn còn tồn tại nên không ai nhụt chí muốn rời đội. Ngay cả Di Lộc cũng chú tâm quan sát phạm vi hoạt động của Băng Tuyết Điêu, muốn từ đó tìm ra quy luật của nó.
Có điều, con Băng Tuyết Điêu này nếu không tiến vào phạm vi đặc thù, nó sẽ chạy loạn khắp nơi, nếu bị người dẫn đi quá xa, sẽ lập tức thoát chiến, khiến mọi người chật vật cực.
Quái được miễn dịch vật lý công kích, Diệp Từ tự nhiên không lãng phí đạn dược của mình, lúc mở màn cô bắn vài tên lấy lệ, sau đó yên tâm dưỡng thần phía sau mọi người.
Qua một khoảng thời gian, Di Lộc mới chạy vội đến bên người Diệp Từ, đặt mông ngồi xuống. Dược phẩm của anh sắp hết rồi, nhưng kế sách đối phó Băng Tuyết Điêu vẫn không có hiệu quả, nó muốn chạy liền chạy, muốn cắn liền cắn, muốn thoát chiến liền thoát chiến, biến toàn bộ Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước hỗn loạn hết trơn.
“Hội trưởng, còn dược không?” Di Lộc thở hổn hển, mặt anh dính vài vết máu, lúc nãy do đuổi theo Băng Tuyết Điêu, bị nó đá một cước, giờ nhìn qua thật sự ghê rợn.
Diệp Từ lấy một ít thuốc buff máu từ ba lô ra cho Di Lộc, sau đó nói: “Chỉ còn này, không có mana.”
“Mana dùng hết rồi à? Cô sài quá lãng phí.” Di Lộc không biết Diệp Từ vốn không cần mana, lúc vừa mới bắt đầu trận chiến không lâu thấy Diệp Từ ngồi một bên không có động tĩnh gì, trong lòng đã sớm lường trước cô không còn thuốc nữa.
Diệp Từ không giải thích, chỉ cười cười: “Tiếp tục không?”
“Tôi muốn thử lại một lần, tôi gần như đã tóm được gì đó, thử xem đi.” Di Lộc chỉ huy mọi người thoát chiến nghỉ ngơi, anh vừa ăn bánh bột ngô vừa nói chuyện.
Diệp Từ gật đầu, không từ chối, người có tinh thần thăm dò là một việc rất tốt.
Tiếp theo thử lại hai lần, Di Lộc mặc dù có chút manh mối, nhưng vẫn không tìm được chính xác là gì, mọi người đã dùng gần hết dược, tuy ai ai cũng nhiệt tình lắm, nhưng đã không có dược chỉ đành tạm buông tay, trở về nghiên cứu một chút lại đến vậy.
Di Lộc ghi lại tiến độ phó bản ở cửa ra vào, rồi toàn bộ đoàn đội liền rời đi.
Diệp Từ đi sau cùng, cô còn chưa ra khỏi phó bản, đã thu được tin nhắn từ Mạch Thủy Thâm: “Hôm nay là ngày mấy?”
“Ngày mấy gì?” Diệp Từ bị anh hỏi bất ngờ, chẳng hiểu gì.
“Em đi ra sẽ biết.” Giọng nói Mạch Thủy Thâm có chút quỷ dị, khiến Diệp Từ đặc biệt tò mò, Bạch Mạch dở trò gì thế không biết?
Bởi vì câu nói của Bạch Mạch, Diệp Từ có chút vội vàng rời phó bản. Khác với quang cảnh bên trong, bên ngoài phó bản cây lá um tùm tươi tốt, ánh nắng mặt trời rọi chiếu khắp nơi, tuy không khí của bản đồ này có chút vắng lặng, nhưng cũng không thiếu chim đua hót hoa tỏa hương, đây chính là điều tốt hơn các phó bản khác. Sự đối lập đó ít nhiều gì cũng khiến game thủ vừa rời phó bản có chút không thích ứng được.
Có điều khiến Diệp Từ không thích ứng được là, sao hôm nay bên ngoài phó bản lại có nhiều người như vậy.
Bình thường vừa ra phó bản, mọi người đều dùng Hồi Thành Thạch trở về thành, thế mà hôm nay cả đám đều mở trừng mắt đứng tập trung trước cửa ra vào phó bản. “Đều làm gì? Còn không về thành, toàn bộ chen chúc ở đây đợi phát tiền lương à?”
“Công Tử, là người của Thiết Huyết Chiến Qua.” Mưa Đúng Lúc bỗng nhiên nhắn tin riêng cho cô.
Mà những người đứng trước mặt cô, cứ như có thần giao cách cảm, tất cả tự động dạt về hai bên nhường ra một con đường, để cô thấy rõ tình huống bây giờ.
Quả nhiên là người của Thiết Huyết Chiến Qua.
Đứng đầu tiên là Thiên Sơn Tà Dương, phía sau có Đổng Âm, có Khổng Tước Lam, có Dịch Thương, còn có rất nhiều gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ. Có điều, cô không phát hiện Linh Hào Tỳ Sương.
Việc này có chút kì lạ.
Tuy Thiên Sơn Tà Dương và Đổng Âm giờ đều không muốn trông thấy Diệp Từ, chẳng qua là do Thiết Huyết Chiến Qua vu oan Diệp Từ, còn hoài nghi cô là thủ phạm gây nên việc kho hàng bị trộm. Từ đó xúc phạm đến tự tôn của Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước. Có ai thích việc lão đại nhà mình bị gọi là ‘tên trộm’ không?
Cho nên, dù giai cấp quản lý của Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước, chủ yếu là Diệp Từ và Bạch Mạch chưa từng nói gì, càng không tỏ rõ lập trường, nhưng từng thành viên của Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước đều có cùng một mối thù chung với Thiết Huyết Chiến Qua, hận thấu xương tủy.
Ngày thường, Trụ sở của hai nhà vốn cách xa nhau, thời gian khai hoang phó bản cũng không trùng lặp, nên rất ít chạm mặt, nhưng bởi vì hôm nay Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước kết thúc công việc sớm hơn dự định, khiến hai công hội cứ thế vô tình gặp nhau. Lần này, thật sự là kẻ thù gặp nhau đỏ cả con mắt, có lẽ giờ chỉ cần một nguyên nhân nhỏ thôi, hai đội sẽ vội vàng sống mái tới cùng.
Từ khi Thiên Sơn Tà Dương trông thấy Diệp Từ, mắt anh chưa từng thoát khỏi cô, ánh mắt đó lạnh lùng lại sắc bén, như dao găm muốn cắm thẳng vào tâm can Diệp Từ. Diệp Từ không để ý, cô chỉ nhíu mày, bộ dáng lãnh đạm, có điều trong lòng lại có chút khẩn trương, Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước của bây giờ tuyệt đối không thể đoàn chiến. Đối phương đạn dược sung túc, mà bọn cô lại đã dùng sạch, nếu thật muốn đánh, Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước đành chịu thiệt.
Cho nên, cô cụp mi xuống, không nhìn Thiên Sơn Tà Dương, quay đầu nhìn toàn bộ đội ngũ: “Mọi người về Trụ sở đi, toàn bộ tình trạng của phó bản hôm nay, tôi muốn họp với Di Lộc.”
Mọi người không cam lòng, nhưng nhìn vẻ mặt kiên trì Diệp Từ, cả đám đành thở phì phì bực bội về thành. Diệp Từ nhìn Lưu Sướng, cô vẫn đứng bất động, Diệp Từ biết tâm tình của cô ấy lúc này, tuyệt đối rất khổ sở, vì thế thản nhiên nói: “Tiểu Lang Y Nhân, Hồi Thành Thạch đang Cooldown à?”
“Không, không có, mình đi ngay.” Lưu Sướng cúi đầu, lập tức dùng Hồi Thành Thạch, nháy mắt liền biến thành ánh sáng.
Bạch Mạch nhìn Diệp Từ: “Em còn chưa đi?”
“Đi, lập tức.” Diệp Từ nhìn người đứng trước mắt, trên mặt nở nụ cười nhạt, nụ cười khiến người ta khó rất hiểu, nhẹ nhàng trả lời.
Thiên Sơn Tà Dương thấy đối phương rời đi hết, thế này mới thở ra một hơi, kỳ thật lúc này anh cũng lo lắng xảy ra xung đột với Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước, chỉ sợ người chịu bất lợi lớn nhất là anh.
“Hội trưởng, chỉ còn một mình Công Tử U, chúng ta muốn hay không......” Một game thủ đứng sau lưng Thiên Sơn Tà Dương nói, người của Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước đều đi rồi, chỉ còn Công Tử U đứng ở kia, không khỏi nảy sinh chủ ý xấu.
“Đừng vớ vẩn, tiến phó bản.” Thiên Sơn Tà Dương quay đầu trừng người nọ, tiếp đó mang cả đội vào phó bản.
Diệp Từ chỉ đứng đó lẳng lặng nhìn, lúc ánh mắt rơi vào trên mặt Đổng Âm, chỉ thấy mặt cô không hề thay đổi, cứ như không hề nhìn thấy cô vậy. Cô bật cười khẽ, đúng vậy, đã tới bước này rồi, nếu lúc này cả hai người bọn họ thể hiện ra chút áy náy hối hận, bản thân cô chắc chắn không thể hạ thủ.
Ánh mặt trời chiếu xuống, ấm áp, Diệp Từ cảm thấy cả người thoải mái hẳn.
“Tôi đã chuẩn bị cho cô một điều kinh hỉ, nhìn thấy chưa?” Bỗng nhiên Nguyệt Thanh Khâu gửi tới một tin nhắn.
Kinh hỉ?