An thần thảo bình thường sinh trưởng và đổi mới ở phía sau thần đàn của Buru. Tòa thần đàn này cũng không biết là để dùng vào việc gì, bất quá, có vẻ như đã bị vứt bỏ khá lâu rồi, những tòa kiến trúc được xây trên đá xanh đã sụp già nửa, cỏ dại sinh trưởng bừa bãi, những dây leo ký sinh đã đem những tảng đá xám trắng kia tô thành màu xanh um tươi tốt, tuy sắc trời u ám, nhưng Diệp Từ vẫn có thể cảm giác được sự mâu thuẫn giữa lụi bại hoang tàn và sinh cơ bừng bừng của nơi đây.
Trong bụi cỏ mọc giữa những khe đá của thần đàn, lác đác có một vài ngọn cỏ phát sáng. Diệp Từ đi vào xem xét, quả nhiên là An thần thảo mà mình đang tìm. Cũng không biết thành chủ Mole dùng bao nhiêu mới đủ, cho nên Diệp Từ liền trực tiếp ngắt lấy tất cả An thần thảo sinh trưởng tại thần đàn đem về.
Tuy năng lực nhìn ban đêm của Tinh Linh rất tốt, nhưng là, Diệp Từ vẫn nhặt được vài thanh củi trong đống lửa tạm thời làm được, bắt đầu cẩn thận tìm tòi thần đàn. Đây là thói quen nhiều năm chơi trò chơi của Diệp Từ, mỗi một nơi cô đến đều không vì ánh sáng không đủ mà buông tha công việc tìm hiểu, bởi vì, cô không chắc sẽ chỉ tới đây một lần, cho nên, cô sẽ nắm chắc mọi cơ hội có thể khiến cho mình có được lợi ích lớn nhất.
Vòng quanh thần đàn cẩn thận tìm tòi một vòng, Diệp Từ cũng không có phát hiện có gì đặc biệt, cô lúc này mới thú nhận mình đã thật lâu không cưỡi qua Hãn Huyết Bảo Mã, gian nan bò lên lưng ngựa, một đường giơ roi chạy về phía Hắc Nê Thành.
Cũng không biết là do Buru chết hay là do vận khí của Diệp Từ tốt hoặc là tất cả tiểu quái đã đi ngủ hết rồi, Diệp Từ chạy một đường không hề có con tiểu quái nào nhảy ra gây sự, để cho cô thuận lợi chạy về Hắc Nê Thành.
Bởi vì nhiệm vụ hái thuốc này cũng không hạn chế thời gian, cho nên, Diệp Từ cũng không trực tiếp đi giao nhiệm vụ, mà là đi vào một tửu lâu lớn nhất Hắc Nê Thành, gọi một phòng thượng hạng, kêu người chuẩn bị tốt nước ấm và đồ ăn, như vậy có thể làm giảm bớt trạng thái mệt mỏi trên người cô.
Sau khi ăn no lại tắm nước nóng sạch sẽ, Diệp Từ này mới điều khiển nhân vật nằm xuống chiếc giường khô ráo mềm mại trong phòng, hảo hảo nghỉ ngơi một chút.
Sau khi làm xong những việc này, cô không chút chần chừ log out. Trong trò chơi đã là đêm khuya rồi, mà bên ngoài trò chơi trời cũng đã tối rồi. Bạch Mạch vừa mới tắm rửa xong, huýt sáo từ trong phòng tắm đi ra, gặp được Diệp Từ rời phòng tới nhà bếp kiếm đồ ăn.
Anh nhìn Diệp Từ vẻ mặt vẻ mệt mỏi, sắc mặt tái nhợt, giống như vừa lao động khổ cực xong, không khỏi gọi cô lại: "Tiểu Từ, em làm sao thế? Sao lại trông như vừa mới đi trộm gà về thế?” [Truyện được dịch tại banlong.us]
Diệp Từ hiện tại rất mệt mỏi, thật sự là chẳng muốn cùng Bạch Mạch cãi nhau, chỉ trợn trắng mắt, hữu khí vô lực hỏi: "Có phần cơm cho em không vậy?"
"Có phần, em ngồi một chút,anh đi hâm lại cho." Bạch Mạch thấy diệp Từ dường như ngay cả khí lực nói chuyện cũng không còn, hiểu rõ là cô đã mỏi mệt tới cực điểm, tuy không biết vì cái gì, nhưng là, anh vẫn là chủ động đi phòng bếp giúp Diệp Từ hâm nóng cơm.
Diệp Từ đi tới phòng khách, ngã ngồi ở trên ghế sa lon, tuy không phải cô tự thân đánh nhau, nhưng là thần kinh cô quá căng thẳng, cho nên, đại não mệt nhọc trực tiếp ảnh hưởng đến thân thể của cô, làm cho cô dù đã log out nhưng vẫn thấy mỏi mệt không chịu nổi, đặc biệt là khi nhớ lại một trận vừa rồi của cô và Buru, cô thậm chí có một loại muốn ói.
Mở TV, bên trong đang chiếu một bộ phim truyền hình nhàm chán, Diệp Từ chỉ nhắm mắt lại nghe tiếng chít chít méo méo trong tivi, lại nửa câu cũng không nghe rõ. Cô chỉ cảm thấy rất mệt a, rất khốn, hận không ngủ ngay lập tức.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Diệp Từ bị nhẹ nhàng đập tỉnh, cô mở hai mắt ra, chỉ nhìn thấy Bạch Mạch gập eo nhìn cô cô: "Tiểu Từ, ăn cơm trước, ăn cơm rồi ngủ tiếp."
"Ân." Diệp Từ ra sức ngồi ngay ngắn, Bạch Mạch đã đem cơm xới đầy cho cô rồi, đặt vào trong tay cô, lại đưa lên chiếc đũa. Trên bàn trước mặt bày ba món một canh, đều là món tủ của cô, nóng hôi hổi, nhìn thôi đã chảy nước miếng.
Tuy thân thể rất mệt mỏi, nhưng đối mặt với mỹ thực như vậy, Diệp Từ lập tức cảm thấy bụng đói kêu vang, vung tay bắt đầu ăn.
Bạch Mạch thì ngồi ở một bên, cười nhìn cô: "Ăn chậm một chút, anh ăn rồi, sẽ không đoạt của em."
Diệp Từ có thể nói là phong tảo tàn vân ăn xong chén cơm thứ nhất, lúc này mới có thể dừng lại lấy hơi ăn tiếp bát thứ hai.
"Em làm gì vậy, mệt mỏi thành như vậy?" Bạch Mạch hỏi.
"Giết con BOSS thế giới."
"Vu y Buru?"
"Ân."
Tuy Diệp Từ cũng không để ý mình First kill Vu y Buru ảnh hưởng bao nhiêu đến thế giới, nhưng là, không có nghĩa là những người khác không chú ý. Đại khái là đã sớm thành thói quen Diệp Từ lần lượt First kill, cho nên lúc này đây First kill Buru là Diệp Từ cũng không làm cho Bạch Mạch quá kinh ngạc. Anh cười nhẹ nhàng nói: "Ah, thật tốt."[Truyện được dịch tại banlong.us]
"Tốt cái gì?" Diệp Từ vừa gặm xương sườn, vừa hỏi.
"Sau khi Vu y Buru bị giết,trên diễn đàn xuất hiện một topic cá cược, nghe nói là GM lập."
"Cái gì topic cá cược?”
"Ưu Thương Đàm là khu trung lập, cho nên, không bài trừ có khả năng game thủ bốn đại lục đánh chết, mà, bởi vì lúc ấy thông báo trên kênh thế giới là một người che dấu ID, cho nên, GM lấy tứ đại cao thủ solo của bốn đại lục ra cá cược, mỗi game thủ đều có thể tự ý đặt cược, mỗi lần game thủ đặt cược cần giao nộp 100 kim tệ, ba ngày sau đó GM sẽ công bố rốt cuộc là ai giết vu y Buru. Đến lúc đó..." Bạch Mạch nói đến chỗ này không biết nhớ ra cái gì đó cười đến thập phần vui vẻ.
"GM sao lại nhàm chán như vậy?" chân mày Diệp Từ cau lại, phải biết rằng, cô lựa chọn che dấu ID chính là không muốn làm cho người khác biết rõ việc này, hiện tại GM còn dùng cái này để cá cược, chẳng bằng cô tự mình công bố ngay từ đầu.
"Anh nói với em chưa nhỉ, em và Lưu Niên đều có tên trên bảng nha." Bạch Mạch thập phần bát quái nháy mắt, "Hơn nữa, hai người bọn em số phiếu cao nhất."
Diệp Từ một đầu hắc tuyến nhìn Bạch Mạch: "Cái kiểu cười gọi đòn kia của anh là ý gì?"
"Không có có ý gì, anh chỉ là nói cho em, anh đặt cược cho em nha, anh đặt 100 lần, một vạn kim ah, không biết có thể lời bao nhiêu?" Bạch Mạch vẻ mặt cười cười mờ ám nhìn Diệp Từ, khiến cho Diệp Từ rất tức giận, lại cúi to miệng ăn cơm.
"Ý của anh là em còn phải cám ơn anh đã để mắt đến em?" Diệp Từ trợn trắng mắt, cảm thấy Bạch Mạch sao lại thô tục như vậy?
"Ăn cơm của em đi a." Bạch Mạch cũng không thèm so đo với Diệp từ, anh đưa tay vỗ vỗ đầu Diệp Từ, tỏ vẻ hiểu lý do cô tức giận, thuận tiện lại nói một chút tình huống của Guild gần đây, Chân Thủy Vô Hương vẫn đi theo đoàn 2, anh tạm thời để anh ta làm quen trước đã, không để cho anh ta làm chỉ huy, hơn nữa em nói là để cho anh ta làm chỉ huy thống chiến, chúng ta bây giờ tựa hồ còn chưa khai mở thống chiến, tạm thời không dùng đến chỉ huy thống chiến, đành phải trước ủy khuất anh ta đi đánh phó bản."
"Ân, với thân trang bị kia, đi đánh phó bản là tốt rồi." Diệp Từ đối với việc an bài nhân sự của Bạch Mạch từ trước tới nay vẫn rất yên tâm, cho nên, thời điểm Bạch Mạch an bài cho Chân Thủy Vô Hương, cô cũng không có điều gì dị nghị, chỉ đưa ra một vấn đề: "Đúng rồi, anh phải chú ý, đừng để Khuynh Ngôn Mặc cùng Di Lộc có địch ý với Chân Thủy Vô Hương là tốt rồi."
"Cái này em yên tâm, anh làm việc tự nhiên sẽ cân nhắc đến những điều này." Bạch Mạch duỗi lưng một cái, lộ ra chút mệt mỏi: "Đúng rồi, chúng ta hôm nay suýt thì đẩy được lão Ngũ, đáng tiếc là chưa được."
"Lang Tộc thế nào rồi?"
"Không biết, bất quá nghe tin đồn, tiến độ nhanh hơn chúng ta, tuy cũng kẹt tại lão Ngũ, nhưng cũng không xoắn xuýt giống chúng ta." Bạch Mạch hít một hơi thật sâu: "Nói thật ra, mọi người Thiên Thiên đều đánh phó bản, cũng đã rất mệt rồi, chúng ta dù sao cũng không phải đại công hội như Lang Tộc, rất nhiều người vẫn không theo được tiến độ như vậy."
"Đợi đánh qua phó bản này, coi như đã hoàn thành được hơn nửa bản sao cấp 30, chúng ta có thể nghỉ ngơi một thời gian ngắn, có thể thoải mái một chút." Bạch Mạch nói tình huống Diệp Từ mặc dù không có trực tiếp tham dự làm quản lý, nhưng là cô cũng hiểu. Loại Guild nửa đường xuất hiện như Thiên Thiên Hướng Thượng này, cho dù tất cả mọi người đều rất nhiệt tình, nhưng nếu phải đuổi kịp thế lực Lang Tộc, con đường này so với những Guild có uy tín lâu năm như Đại Đường là tương đối khó khăn, nhìn tình hình đẩy phó bản là có thể thấy. Lang Tộc một hơi mở ba đoàn đánh phó bản, Đại Đường cũng thế, mà ngay cả thành phần non trẻ Thiết Huyết Chiến Qua cũng mở hai đoàn, chớ đừng nói chi là những game đã tồn tại nhiều năm như Linh Độ Không Gian, Chiến Thiên Hạ vân vân….
Mà Thiên Thiên Hướng Thượng chỉ mở một đoàn, những thành viên còn lại trong Guild nếu không phải lòng người không yên, chính là đẳng cấp quá thấp, nếu không thì chính là game thủ châu chấu, thật sự không thành được châu báu.[Truyện được dịch tại banlong.us]
"Về phát triển Guild kỳ thật em không quá am hiểu, Bạch Mạch, những thứ này mọi người vẫn nên thương lượng nhiều một chút. Anh bảo công kích giết địch, dẫn người đoạt First kill em tuyệt đối không có vấn đề, chỉ là chuyện quản lý nhân sự này, vẫn là đừng nói với em, em nghe đau đầu." Diệp Từ đến cùng vẫn là không thích giao tiếp nhiều, cho nên vừa nghe thấy vấn đề quản lý những người này đã cảm thấy mệt mỏi.
"Biết rồi, bước phát triển tiếp theo của Guild, bọn anh cũng đã đăng lên thông báo rồi, không cần em quan tâm, em đã sốt ruột First kill Tòa Thành Phế Tích, không bằng giúp đỡ Khuynh Ngôn Mặc cùng Di Lộc a, anh thấy tế bào não của họ cũng chết hết rồi." Bạch Mạch biết rõ Diệp Từ sốt ruột đoạt First kill Tòa Thành Phế Tích, nhưng là bây giờ cô không muốn giúp Khuynh Ngôn Mặc cùng Di Lộc nhiều, khiến cho anh vô cùng sốt ruột, mặc dù như vậy sẽ tốt cho Khuynh Ngôn Mặc cùng Di Lộc, nhưng nếu cô cứ im lìm như vậy, chỉ sợ Lang Tộc sẽ lấy được First kill.
Bạch Mạch nói không rõ ý, Diệp Từ đương nhiên hiểu, cô thở dài một hơi, mọi chuyện cần thiết đều đã làm rồi, dù cô là người trọng sinh cũng không cách nào xử lý thỏa đáng được, chỉ có thể cúi thấp đầu mà sống.
"Tốt, lần tới vào phó bản là lúc nào?"
"Buổi sáng ngày mai 10 h."
"Em cùng đi, bất kể nói thế nào, 4 Boss đầu em chỉ đi theo, cứ như thế mà đi, chỉ sợ mọi người đều cho là em đến ăn ké thôi." Diệp Từ tự đùa, Bạch Mạch cũng nhếch miệng cười, không nói nhiều nữa.
Đêm hôm đó, Diệp Từ ngủ rất sớm. Đại khái là thời điểm đối phó Vu y Buru hao phí quá nhiều tinh lực, làm cho cô ngủ được một giấc thật sâu, mộng cũng không mộng. Mà cô tỉnh lại cũng là bởi vì Bạch Mạch đập cửa.
"Tiểu từ, chín giờ, đi ăn cơm rồi chuẩn bị một chút, chuẩn bị tập kết đội ngũ." Bạch Mạch bây giờ là phụ nam gia đình tiêu chuẩn, sáng sớm bắt đầu làm chút chuẩn bị đương nhiên là việc của anh, hơn nữa anh tựa hồ cũng hoàn thành được tương đối cẩn thận.
"Đã biết." Diệp Từ tuy vẫn buồn ngủ, bất quá nghĩ tới hôm nay muốn qua lão Ngũ, vẫn rất nhanh đứng lên.
Thu thập sẵn sàng, Diệp Từ ăn sáng xong liền bò lên trò chơi. Vừa lên tuyến, cô theo thói quen nhìn qua tiến độ nhiệm vụ, mặc dù nhiệm vụ tìm An thần thảo cho thành chủ Mole đã hoàn thành, nhưng cô tạm thời không có ý định đi giao, dù sao kiếp trước cô cũng không làm qua nhiệm vụ này, những tài liệu về nhiệm vụ này trên diễn đàn cũng rất mơ hồ, thậm chí không có thông tin hoàn thành nhiệm vụ, cô chỉ có thể từng bước một mình phỏng đoán rồi. Hiện tại nhiệm vụ này của cô là vô thời hạn, nhưng là cô chỉ sợ nếu như nhiệm vụ tiếp theo là một nhiệm vụ hạn chế thời gian, vậy thì hố cha rồi.
Phải biết rằng, đây là nhiệm vụ Sử Thi trung cấp, nếu như trong tiến trình bị thất bại... Phần thưởng nhiệm vụ bị hạ thấp là chuyện nhỏ, nếu NPC trực tiếp cự tuyệt giao nhiệm vụ tiếp theo cho bạn thì… đó mới gọi chân chân chính chính hố cha.
Căn cứ vào đủ loại tình huống khách quan, Diệp Từ cuối cùng vẫn quyết định không giao nhiệm vụ, đánh qua phó bản trước đã sau đó nói sau.
Quyết định xong, cô bắt đầu xoa Hồi Thành Thạch, tới Hồng Hồ Thành.
Bất quá mới xoa được nửa cái Hồi Thành Thạch, cô bỗng nhiên nhận được một mật ngữ, cái người gửi mật ngữ này lại khiến cho người ta có chút ngoài dự liệu.
Người M tới là Liễu Sơ Cuồng. Vốn Diệp Từ cho rằng dựa theo quan hệ của mình và Liễu Sơ Cuồng, hắn vẫn có thể M mình, nhưng là, nếu như là quan hệ của Công Tử U Thiên Thiên Hướng Thượng cùng Liễu Sơ Cuồng Thiết Huyết Chiến Qua như vậy, chỉ sợ tỷ lệ anh ta sẽ gửi tin tức cho mình sẽ hạ xuống ngang với cấp độ thiên hạ hồng vũ rồi. Đặc biệt là với cái thời điểm vi diệu này, Diệp Từ còn đang suy nghĩ, mình và anh ta có quen biết khi nào nha, thật không ngờ người này sẽ chủ động liên hệ với mình, điều này không khỏi làm Diệp Từ thở dài một hơi, thật sự là bắt mình phải giải quyết một cái vấn đề lớn.
Có đôi khi, thêm hảo hữu có khi một câu cũng chưa từng trò chuyện qua.
Liễu sơ cuồng cùng Diệp Từ đại khái chính là thuộc về loại quan hệ hảo hữu này, bọn họ tuy thêm đối phương làm hảo hữu, nhưng là chân chính nói chuyện thì một lần cũng không. Đặc biệt là, kẹt giữa quan hệ của Diệp Từ cùng Thiên Sơn Tà Dương, Liễu Sơ Cuồng tựa hồ càng không có việc gì để nói cùng Diệp Từ.
Cho nên, cuộc đối thoại này, lại để cho Diệp Từ thập phần cẩn thận, cô nhìn M của Liễu Sơ Cuồng gửi đến, nghĩ nghĩ liền đình chỉ xoa Hồi Thành Thạch, chuyển sang đối thoại cùng anh ta.[Truyện được dịch tại banlong.us]
"Công Tử U, đã lâu không gặp." Câu đầu tiên của Liễu Sơ Cuồng giống như bạn bè lâu ngày không gặp mặt vậy.
Diệp Từ cũng có qua có lại mới toại lòng nhau. Cười ha hả, dù sao việc đánh Thái Cực này ai chả biết: "Đúng vậy a đúng vậy a, mọi người đều rất bề bộn nha."
Diệp Từ có đôi khi nghĩ, kỳ thật có nhiều thứ đã thành máu thịt rồi. Ví dụ như thương nhân gian trá, ví dụ như chính khách dối trá, ví dụ như dân chúng khôn vặt, những điều này đại khái khi Thượng Đế tạo người cũng đã bỏ vào trong lòng mỗi người đi. Mà tuy Liễu Sơ Cuồng bị trong nhà lạnh nhạt nhiều năm, nhưng là, cũng không có nghĩa là hắn không phải là một thương nhân giỏi, cũng không có nghĩa là anh ta sẽ không có một chút đặc tính của thương nhân. Hoàn toàn trái lại, chính trong báo cáo của Như Nguyệt Thanh Khâu, người này kỳ thật nếu so với Thiên Sơn Tà Dương càng thêm khôn khéo và biết thời thế.
Đối với những việc gì có lợi cho mình, việc gì không có lợi cho mình, anh tự hồ chỉ nhìn một cái liền phân biệt rành mạch.
Diệp Từ cảm thấy rất may mắn, bởi vì, cô được Liễu Sơ Cuồng phân vào nhóm những người có lợi cho anh ta, chính Liếu Sơ Cuồng cũng bị mình phân vào nhóm những người có thể lợi dụng. Diệp Từ cũng không có bởi vì mình bị Liễu Sơ Cuồng lợi dụng mà trong lòng cảm thấy không công bằng, ngược lại cảm thấy rất bình thường.
Trên thế giới này, đáng sợ nhất cũng không phải là việc bị người khác lợi dụng, mà là hoàn toàn không có ai lợi dụng mình. Chỉ có bị người lợi dụng, và người giỏi lợi dụng người khác mới có thể sống sót, cho nên, Diệp Từ đối với việc Liễu Sơ Cuồng tồn tại tâm tư chi ly tính toán với mình, cô một chút cũng không thèm để ý, dù sao, cô cũng sẽ không để người khác cứ thế mà chiếm tiện nghi của mình.
Hai kẻ bụng đầy toan tính hàn huyên một hồi, rốt cuộc Liễu Sơ Cuồng không nhẫn nại được tiếp. Dù sao tên Thiên Sơn Tà Dương có thể đánh qua phó bản hay không đối với Diệp Từ chỉ là việc cỏn con, nhưng đối với Liễu Sơ Cuồng thì vấn đề này liên hệ trực tiếp tới việc anh ta có đoạt được quyền hành từ tay lão gia hỏa kia không.
"Công Tử, gần đây Thiên Thiên Hướng Thượng các cô vẫn luôn đánh Tò Thành Phế Tích à?"
Diệp Từ nheo nheo mắt, quả nhiên, cuối cùng vẫn hấp tấp huỵch toẹt ra. Xem ra Liễu Sơ Cuồng cũng bị Thiên Sơn Tà Dương làm cho sốt ruột, theo cô hiểu, tuy tiến độ đoàn đội của Liễu Sơ Cuồng hiện tại nếu so với đoàn đội của Thiên Sơn Tà Dương nhanh một chút, nhưng là dù sao anh mới vừa gia nhập Guild, đối tất cả nhân sự cùng hoạt động cũng không phải đặc biệt tinh tường, tuy mọi chuyện đều có Linh Hào Tỳ Sương, nhưng là, tên Linh Hào Tỳ Sương kia dù sao cũng là tâm phúc của lão gia tử, tuyệt đối sẽ không chân tâm thật ý moi tim moi gan ra trợ giúp anh ta nha.
Ngược lại xem Thiên Sơn Tà Dương, tuy không nhiều thủ hạ tinh anh như Liễu Sơ Cuồng, nhưng là, cũng may anh ta từ khi khai mở trò chơi đã cùng những người này lăn lộn cùng một chỗ, huống chi những người này chỉ biết Thiên Sơn Tà Dương là hội trưởng, nào biết đâu rằng hai người này bí mật ngươi tranh ta đấu? Còn có, Thiên Sơn Tà Dương tuy đang bị lão gia tử quát mắng, nhưng là, anh ta dù sao cũng là người lão gia tử bối dưỡng nhiều năm, có nhiều mối quan hệ phức tạp cùng với khả năng đối nhân xử thế cũng không tệ. Bây giờ đang dưới tình huống dùng một cái phó bản để định thắng thua, Thiên Sơn Tà Dương thậm chí có một loại sức mạnh ai binh tất thắng, tuy hiện tiến độ phó bản hiện tại còn kém Liễu Sơ Cuồng một chút, nhưng là, dựa theo sức mạnh hiện tại của anh ta, tin tưởng rất nhanh có thể xông lên.
(*Ai binh tất thắng: Quân đội sau khi chịu nhiều khó khăn sẽ vùng lên giành chiến thắng.)
Liễu Sơ Cuồng làm sao có thể không sốt ruột. Đối với trận quyết đấu này, tuy thoạt nhìn anh chiếm được không ít ưu thế, nhưng anh tự mình biết, anh mới chính thức hai mặt thụ địch. Dưới tình huống như vậy, anh cầu Linh Hào Tỳ Sương không được, cũng không có cách nào kìm chân Thiên Sơn Tà Dương, bây giờ chỉ có một biện pháp, cầu viện binh bên ngoài.
Mà, viện binh bên ngoài này lại có rất nhiều hạn chế, đầu tiên, phải có chút giao tình với mình, tiếp theo, còn không đứng chung chiến tuyến với Thiên Sơn Tà Dương, như vậy anh mới không sợ bị phản bội. Anh tìm tới tìm lui, có thể đạt tới hai điều kiện này chỉ có một người —— Công Tử U.
Tuy, anh không chỉ một lần hoài nghi lần đầu tiên mình gặp Công Tử U chính là do cô gái kia tận lực an bài, nhưng là, coi như là tận lực thì như thế nào? Hiện tại chỉ cần có thể đẩy ngã Thiên Sơn Tà Dương, cứ để đối phương lợi dụng mình cũng không có gì không tốt.[Truyện được dịch tại banlong.us]
Trên thế giới không có bằng hữu vĩnh viễn, cũng không có địch nhân vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.
Hiện tại, Liếu Sơ cuồng tuy không biết Diệp Từ cùng Thiên Sơn Tà Dương có cừu oán gì, nhưng căn cứ tình báo của anh ta, Thiên Sơn Tà Dương nếu như nga xuống, chỉ sợ cô gái này cao hứng cũng chả kém mình là bao. Dưới tình huống hai bên cùng có lợi như vậy, Công Tử U tự nhiên sẽ lựa chọn hợp tác với mình.
Chỉ bất quá vấn đề bây giờ là ở chỗ, Công Tử U chưa từng biểu hiện qua bất mãn với Thiên Sơn Tà Dương cỡ nào, những thứ kia đều là do mình tự phỏng đoán, nếu như... nếu như Công Tử U không nguyện ý hợp tác làm sao bây giờ? Anh có thể tiết lộ mục đích hợp tác của mình ra hay không, như vậy đối với mình mà nói, không còn gì bết bát hơn.
Đây cũng là vì sao Liễu Sơ Cuồng lòng vòng với Diệp Từ lâu như vậy còn nói tới trọng tâm, anh muốn thăm dò Công Tử U một chút. Chỉ là... anh đã thực sự đánh giá thấp cô gái này. Cô gái này đối với chiều thức thăm dò của anh chẳng những không hề mắc câu còn một mực giả vờ ngây ngốc, cũng không nói rõ ràng điều gì, dường như không có ý muốn đối phó với Thiên Sơn Tà Dương. Khiến cho Liễu Sơ Cuồng cuối cùng không có cách nào, đành phải dùng tới át chủ bài.
" Thiết Huyết Chiến Qua các anh không phải cũng vẫn luôn đánh Tòa Thành Phế Tích sao?" Diệp Từ hắc hắc cười hai tiếng, cô cảm thấy mỹ mãn híp mắt, phương pháp để đạt được lợi ích tối đa là đến thời điểm sự kiên nhẫn của đối phương bị hạ tới điểm chót sẽ bồi thêm một kích, miểu sát.