Tắt đi cuộc gọi tới CSKH, Diệp Từ ngồi trên cộc gỗ yên lặng chờ, rất nhanh, bên cạnh cô xuất hiện một game thủ cấp 1 mặc đồ của Tân thủ, người này không phải Vọng Giang Nam thì là ai đây. Vọng Giang Nam quả nhiên là người coi trọng công tác,câu đầu tiên nói khi thấy Diệp Từ là: "Cô phát hiện BUG gì?"
Diệp Từ cười cười, vỗ vỗ cộc gỗ bên người: "Ngồi xuống từ từ nói."
Vọng Giang Nam ngồi xuống, anh quan sát hoàn cảnh nơi này một chút, nhanh chóng minh bạch nguyên nhân Diệp Từ xuất hiện ở đây: "Cô nhận được nhiệm vụ sử thi?"
"Ừ." Diệp Từ híp mắt: "Có thể tiết lộ chút xíu không, bên kia sẽ có gì chờ tôi?"
Vọng Giang Nam lắc đầu: "Tôi kể cô nghe, cô chẳng lẽ sẽ không cảm thấy không còn thú vị nữa? Hơn nữa, nhiệm vụ sử thi này không phải tôi thiết kế, tôi cũng không tham gia thí nghiệm, nên cụ thể thế nào tôi không rõ." Dứt lời, anh tiếp tục quan tâm vấn đề BUG: "Không phải cô nói có BUG à? BUG gì? BUG có thể bị phát hiện chắc công rất tệ."
"Không phải BUG, chỉ là một cái cớ để tôi tìm anh mà thôi." Diệp Từ rút cây cỏ đuôi chó ra khỏi môi: "Có việc khác."
Mày Vọng Giang Nam nhướng hơi cao: "Này thật kì lạ, cô sẽ có việc đến tìm tôi? Tôi nhưng nhớ kỹ, không phải cô rất ghét giao tiếp với nhóm thiết kế tụi tôi à."
"Vậy phải xem tại khi nào. Dưới tình huống nguy cơ ảnh hưởng đến lợi ích của bản thân, tôi vẫn rất thích nhóm thiết kế bọn anh.” Diệp Từ nói không chút khách khí, trước mặt Vọng Giang Nam cô không hề che dấu sự lợi dụng vốn có của mình.
Vọng Giang Nam bắt đầu có chút ngạc nhiên, Công Tử U là nhân vật đứng đầu Đông Đại Lục, cũng là nhân vật thượng hạng trên cả bốn Đại Lục, tình huống có thể ảnh hưởng đến lợi ích của cô vốn không nhiều: "Hắc, cô càng nói vậy, tôi càng hiếu kỳ, việc gì có thể ảnh gây nên nguy cơ cho lợi ích của cô đây?"
"Vì sao bọn anh lại mở phiến tư liệu sớm như vậy?" Diệp Từ không muốn vòng vo với Vọng Giang Nam, trực tiếp hỏi sự nghi hoặc của cô: "Lẽ nào, bọn anh không biết Thịnh Thế tiến game.”
Cái tên Thịnh Thế, không thể không nói ai ai cũng biết. Bọn họ như một con châu chấu to lớn, bất kể đến nơi nào, đều muốn lưu lại ở đó một mảnh hỗn độn.
Vọng Giang Nam nghe câu hỏi của Diệp Từ, hơi giật mình, sau đó thần sắc trên mặt có chút mất tự nhiên: "Những thứ này do cao tầng quyết định, tôi chỉ là lập trình viên phổ thông, dù sao không thể làm gì được."
Diệp Từ nhướng nhướng mày: "Chỉ cho tôi một con đường đi, làm sao đối phó cơn bão sắp tới này? Thành viên trong công hội bọn tôi đẳng cấp mới tới 40, bọn anh mở phiến tư liệu mới, cũng mở ra hạn chế của đẳng cấp, vậy bọn tôi nên làm sao đây?"
"Cô đây thật đang hỏi vặn lại tôi à, tôi cũng đang suy xét vấn đề này, chỉ là chưa tìm được phương pháp thích hợp." Vọng Giang Nam cười khổ nhìn Diệp Từ: "Tôi cũng biết thời gian này mở ra phiến tư liệu có chút vội vàng quá, nhưng. . ." Nói đến chỗ này anh thở dài: "Không bằng cô cho tôi một đề nghị đi, nên ứng phó kiểu nào mới tốt?"
Thấy dáng vẻ này của Vọng Giang Nam, Diệp Từ uể oải, xem ra, cơn bão lốc này không thể ngăn cản được nữa rồi. Cước bộ mở ra phiến tư liệu càng ngày càng gần, cô chỉ có thể bị động thừa nhận hết thảy: "Đề nghị? Anh đang hỏi tôi đợi Thịnh Thế tiến nhập trò chơi, đề nghị đem Vận Mệnh đập phá không còn gì hở?"
"Ha, cô đừng nói bi quan như thế." Mặc dù Vọng Giang Nam đang cười, nhưng nhìn ra được, trong lòng anh cũng rất trầm trọng.
"Bi quan? Người bi quan mới có thể thay đổi thế giới đấy." Diệp Từ liếc Vọng Giang Nam.
"Được rồi, nếu lúc đó, cô là tôi, cô sẽ làm gì?" Vọng Giang Nam nhìn Diệp Từ rất chân thành, anh không chỉ một lần nghĩ tới vấn đề này. Anh thậm chí tưởng, đến lúc đó, toàn bộ game sẽ biến hóa long trời lở đất, mà những người thiết kế game Vận Mệnh là bọn họ cũng y như game vậy, long trời lở đất. Giấc mơ của anh, vận mệnh của anh, không biết có thể vì vậy mà gãy cánh hay không.
"Anh có hai con đường. Một là, cuốn gói rời đi. Hai vậy, sống chật vật qua ngày." Diệp Từ giơ lên hai ngón tay, thật ra đây cũng là hai con đường mà tất cả game thủ phải đối mặt.
"Còn đường thứ ba không." Vọng Giang Nam đã sớm biết hai con đường này, nhưng anh không cam lòng.
Diệp Từ híp mắt, đường thứ ba. . . Đường thứ ba chính cô sẽ đi làm, không biết có làm được hay không thôi.
"Có a. . ." Khóe môi Diệp Từ tràn ra một tiếng thở dài gần như không thể nghe thấy: "Đương nhiên có."
"Gì?"
"Trí Tử Địa Vu Hậu Sinh." Diệp Từ nhìn về xa xăm, lại thở dài một hơi, trong lòng cô tràn đầy mâu thuẫn, một mặt cô không hy vọng Thịnh Thế đến, mặt khác, cô lại hy vọng Thịnh Thế đến nhanh một chút, tức khắc sẽ tới. Vì mặc kệ bạn nghĩ thế nào, bạn cũng không thể xác định tương lai sẽ xảy ra những gì.
Dù biết kết quả của mọi việc, nhưng không biết quá trình, cũng sẽ khó liệu tôngg bại.
Năm đó việc Vọng Giang Nam làm trong nghịch cảnh là Trí Tử Địa Vu Hậu Sinh, mà bây giờ Diệp Từ khai thác Bí Ngân Mạch Khoáng sớm hơn dự kiến chẳng lẽ không phải là Trí Tử Địa Vu Hậu Sinh? Thời gian chỉ có một tháng, trong một tháng này cô nhất định phải tìm ra địa điểm cụ thể của mạch khoáng rồi và nắm trong tay quyền khai thác của Hắc Thiết Ải Nhân. Cho dù có quyền khai thác, cô nên đi đâu đi tìm nhiều người như vậy khai thác mỏ? Dù tìm được người khai thác rồi, mạch khoáng lớn kiểu này sao mình cô có thể bảo vệ? Bây giờ Thiên Thiên Hướng Thượng chỉ là một cộng hội nhỏ với nhân số chưa trên 10 ngàn, dù xuất toàn bộ lực lượng cũng chưa chắc đủ thể bảo vệ mạch khoáng.
Đến khi đó, Thịnh Thế không đến đoạt, vậy một số công hội có triệu game thủ thì sao?
Cô chưa bao giờ cho rằng mình và các Hội trưởng của các Đại công hội đó có tình hữu nghị, trên thế giới này chỉ có lợi ích mãi mãi không đổi mà thôi.
Từ ngày quyết định khai thác Bí Ngân Mạch Khoáng, cô nghĩ, cô đã đem mình đẩy vào chỗ chết, chỉ là chỗ chết này có thể vực sống cô hay không, cô không thể nào biết được.
Màn đêm đã phủ xuống, Vọng Giang Nam đã sớm rời đi. Diệp Từ ngồi trong bóng tối, im lặng vuốt ve cái còi Cốt Đầu, cuối cùng nhìn thoáng qua thời gian, còn 10s liền đúng 12h đêm.
10, 9, 8. . . 3, 2, 1.
"Tút ——" Thanh âm vọng lại của cái còi Cốt Đầu rất kì lạ, âm thanh sắc nhọn, là loại âm này thanh Diệp Từ chưa từng nghe qua ở bất kì cái còi nào. Âm thanh sắc bén như là một cái chủy thủ chém ngang trời đêm, xé ra sự bình yên này.
Diệp Từ nhẹ bịt lỗ tai, âm thanh kia khiến màng nhĩ cô có chút đau, tiếp đó cô đứng lên, bắt đầu tìm người tiếp ứng của mình. Thế nhưng, trong gió đêm, trừ mình ra, cô không còn nhìn thấy bất cứ ai.
Cô sẽ không nhớ nhầm nhiệm vụ đi, Diệp Từ có chút kỳ quái, vội vã lật xem nhật ký nhiệm vụ của mình, lại hoàn toàn không có gì. Ngay khi Diệp Từ đứng tại chỗ nhìn chung quanh, nghe thấy ở chỗ cao có một giọng cười khàn khàn bật lên: "Lại là một Tinh Linh."
Diệp Từ nhìn theo tiếng kêu, chỉ thấy trên cột của cây cầu có một bóng đen, toàn thân người nọ giấu kín trong bóng đêm, trừ giọng nói của ông, Diệp Từ căn bản vô pháp tìm tòi các thuộc tính khác của ông.
Chủng tộc, không biết. Chức nghiệp, không biết. Là địch là bạn, không biết.
Mặc dù trong nhiệm vụ đã nói rõ, người này sẽ mang Diệp Từ, cũng sẽ giao nhiệm vụ cho Diệp Từ làm tiếp, nhưng tính không xác định của nhiệm vụ sử thi quá lớn, chỉ cần một tình tiết không đạt được yêu cầu, rất có khả năng sẽ kích phát ra hậu quả khác. Đối với chuyện vô pháp nắm chắc, Diệp Từ chưa bao giờ loạn ra quyết định, để tránh tạo thành kết quả không thể cứu chữa.
"Xin chào, Thị Trưởng Hắc Nê Thành giao cho tôi một cái còi." Diệp Từ một mực cung kính thi lễ: "Ông ấy nói cái còi này sẽ cho tôi gợi ý tiếp theo." Lúc Diệp Từ làm nhiệm vụ, nói đều là đắn đo chọn lựa, luôn đặt mình ở vị trí bị động, đem vị trí chủ động giao cho NPC, như vậy, thoạt nhìn không có khác biệt lớn, thế nhưng lúc đối phó NPC có thể chiếm không ít tiện nghi.
Bóng đen ngồi trên cột nghe Diệp Từ nói như vậy, lại kiệt kiệt cười quái dị hai tiếng: "Ông cư nhiên chưa chết?"
Lời này khiến Diệp Từ ngẩn người, cô gần như bắt được cảm giác kì quái rồi, nhưng tỉ mỉ suy nghĩ, rồi lại không bắt được gì. Chẳng qua cô không tùy tiện trả lời câu hỏi của bóng đen, NPC nhiệm vụ sử thi đều là người khó đối phó, bọn họ có chỉ số thông minh cao hơn NPC thông thường, tâm tư càng thêm thâm trầm. Nếu không cẩn thận, rất dễ bị những NPC này lừa. Phương pháp tránh bị NPC lừa chỉ có một, đó chính dựng thẳng lỗ tai của bạn lên, và bịt chặt miệng mình lại. Nhiều lời nhiều sai, đây mãi là chân lý không đổi.
Bóng đen có vẻ rất hài lòng Diệp Từ không lắm miệng. Ông cười quái dị hai tiếng, âm thanh của ông rất kỳ quái, trong bóng đêm yên tĩnh phá lệ đáng sợ. "Cô là một Tinh Linh không lắm chuyện lắm."
Đây có thể xem như là lời khen?
"Đi thôi, theo tôi, tôi mang cô đi qua." Bóng đen nhảy xuống cây cột, ánh trăng tức khắc bao trùm toàn thân người nọ, để Diệp Từ có thể trông thấy diện mạo của ông. Hóa ra là một Địa Tinh.
Màu da xanh biếc, lỗ tai đầy đầy, ánh mắt hơi lồi, thoạt nhìn có chút kỳ quái, Chẳng qua, kỳ quái nhất chính là, cánh tay của Địa Tinh này hiển nhiên lớn hơn các Địa Tinh khác rất nhiều, cư nhiên đã dài hơn đùi gối. Vóc dáng không cao, chỉ ngang eo của Tinh Linh, nhưng hình thể lại rất nhỏ, di động hết sức nhẹ nhàng.
Địa Tinh là một chủng tộc kỳ lạ, diện mạo của bọn họ xấu xí, nhưng lại có chỉ số thông minh rất cao, sẽ chết tác máy móc và dược phẩm cao cấp nhất Đại Lục, hơn nữa bọn họ hết sức lành nghề với việc vơ vét tài sản, nên trên toàn bộ Đại Lục, Địa Tinh đại khái thuộc về chủng tộc giàu có nhất. Chẳng qua, loại chủng tộc này không thích giao tiếp cùng chủng tộc khác, đồng thời tính cách lương bạc, là chủng tộc trung lập. Trước khi Đại Lục phân liệt, Địa Tinh thường xuyên qua lại với các chủng tộc khác, có điều sau khi Đại Lục phân liệt, Địa Tinh đều chạy đi trốn, chỉ có một số ít thương nhân có thể tìm thấy bọn họ, dùng giá cao mua lại sản phẩm công trình và dược phẩm cấp cao của bọn họ.
Thấy Địa Tinh này, trong lòng Diệp Từ khẽ động. Địa Tinh là một chủng tộc tốt, đặc biệt trong công thành, có thể được Địa Tinh giúp, quả thực như hổ thêm cánh. Chẳng qua, nên giao tiếp với Địa Tinh thế nào đây? Đó đúng là một vấn đề.
Đi sau lưng Địa Tinh, Diệp Từ một mực suy nghĩ phương pháp tiếp cận Địa Tinh nọ, nhưng vẫn không có biện pháp thích hợp. Địa Tinh không giống Chu Nho tinh thông công trình học, bọn họ còn cao hơn cả Chu Nho, nếu không đầu tư tốt, rất dễ bị bọn họ ghét bỏ.
"Tinh Linh, cô đang nghĩ cách để moi ra chỗ tốt trên người Địa Tinh?” Địa Tinh vẫn không nói gì, bỗng cười hắc hắc một chút.
Diệp Từ hơi kinh hãi, có điều trên mặt không lộ ra thần sắc hốt hoảng, cô chỉ thản nhiên nói: "Tinh Linh trước giờ không phải là chủng tộc tham lam."
"Vốn cũng đúng, bọn cô khác với Thú Nhân và Ải Nhân." Về điểm này Địa Tinh có cùng suy nghĩ, ông bỗng nhiên đứng lại, huýt sáo, trên trời vang lên âm thanh. Diệp Từ ngửa đầu nhìn, chỉ thấy rất xa có một con chim đang bay về hướng của cô.
Hình như là một con điêu. Diệp Từ híp mắt, Tinh Linh nhìn ban đêm không tệ lắm, xem hình thể của nó, đúng là giống một con điêu, chẳng qua chờ bay gần, Diệp mới biết được đó thật là điêu. Có điều không sống, nó là một máy móc dùng linh kiện ráp thành.
Địa Tinh có vẻ vẫn luôn nhìn chằm chằm biểu tình của Diệp Từ, khi thấy vẻ mặt kinh ngạc Diệp Từ lộ ra, ông lập tức đắc ý. Ông nói mang chút huyền bí: "Thế nào? Không sai đi."
"Vô cùng tuyệt diệu." Diệp Từ cũng không tiếc rẻ lời khích lệ, gật đầu với Địa Tinh, "Thật không hỗ là Địa Tinh công trình học, quá đẹp."
Lời này khiến thần sắc trên mặt Địa Tinh đổi đổi, sau đó ông mới hừ hừ: "Địa Tinh công trình học? Nếu không có Our Tuci tôi, Địa Tinh công trình học có thể xem là gì?"
"Our Tuci?" Diệp Từ sửng sốt một chút, nghe được tên này khiến cô khá giật mình. Căn cứ trong thư viên Quốc Lập 《Lịch sử Địa Tinh》 ghi chép, Our Tuci tất nhiên là đệ tử thân truyền của DeFeiLai Đại Tông sư công trình học, lúc DeFeiLai biến mất, Our Tuci cũng dần dần tiêu thất khỏi thế giới Địa Tinh, cuối cùng biến mất trong trang sách lịch sử ghi chép lại. Lúc Diệp Từ đọc sách, còn có chút tiếc hận, cứ như vậy, người được gọi là truyền thừa của Đại Tông sư công trình học biến mất trong Đại Lục, thật không ngờ tạo hóa trêu ngươi, kiếp này cô dĩ nhiên gặp phải Our Tuci.
"Thế nào? Cô từng nghe qua tên của tôi?"
“Đúng vậy, tôi đã từng nhìn những ghi chép về ngài trong thư viện Quốc Lập, đương nhiên còn có thầy của ngài DeFeiLai." Diệp Từ ăn ngay nói thật.
"A? Ly kỳ thế ư, Địa Tinh hậu đại đều không nhớ rõ tôi và sư phụ tôi rồi, cư nhiên có một Tinh Linh còn biết." Trên mặt Our Tuci lộ ra một loại trào phúng đạm mạc, ông hướng vẫy tay về phía con điêu trên trời, bảo nó bay đến chỗ huyền nhai, sau đó nhảy lên lưng nó. Tiếp theo, Our Tuci nghiêng đầu, nói với Diệp Từ: "Tinh Linh, nhảy lên, tôi đưa cô đi."
Diệp Từ gật đầu, cũng nhảy lên lưng máy móc điêu, sau đó chợt nghe Our Tuci hô một tiếng: "Ngồi chắc vào." Máy móc điêu đột nhiên gia tốc, phóng lên cao.
Đây không phải là lần đầu tiên Diệp Từ cưỡi máy móc, nhưng đây tuyệt đối là tốc độ nhanh nhất Diệp Từ từng đi, cũng là máy phi hành ổn định nhất. Tuy có dòng lưu khí cường đại xẹt qua, nhưng máy móc điêu không vì vậy mà xóc nảy, trái lại nhờ cổ khí đó mà bay càng cao, gần như phá mây mà lên.
"Địa Tinh điên kia lại ngồi trên con phá điểu làm gì thế?" Thủ Kiều Vệ Binh Tây Đại Lục nhìn máy móc điêu đằng xa, tỏ vẻ đã sớm nhìn quen cảnh này.
"Ai biết. Mỗi ngày đều trông coi con phá điểu này, cũng không cho chúng ta tới gần, lần trước tôi muốn ngồi thử, thiếu chút nữa bị ông ta đánh."
"Ha ha ha, cậu cư nhiên sợ Địa Tinh nọ? Nó có thể đánh cậu nhiêu nào? Lời này của cậu để đội trưởng nghe thấy a, tuyệt đối bị phạt nặng."
"Cậu thì biết đếch gì, Địa Tinh là chủng tộc trung lập, tôi mà đánh nhau với ổng, nói không sẽ bị trả thù ngay." Thủ Kiều Vệ Binh hừ mũi: "Lão già kia có thể tạo ra phá điểu, nói không chừng có thể làm ra thứ khác, vạn nhất bị lỗ lớn, đó mới không may."
. . .
Hai Thủ Kiều Vệ Binh Tây Đại Lục vừa tuần tra, vừa cúi đầu trò chuyện với nhau, hồn nhiên không biết Our Tuci đã mang một game thủ Đông Đại Lục dẫn tới trên đất mình.
Diệp Từ cúi đầu nhìn phía dưới, một mảnh hồng quang mê mê man mang, điều này đại biểu cho vị trí hiện tại của bọn họ vô cùng cao. Chẳng qua khiến Diệp Từ kỳ quái là: "Nhóm Vệ Binh Thủ Kiều không thấy chúng ta à?”
"Sao có thể không thấy, bọn họ không mù a." Our Tuci đảo cặp mắt trắng dã.
"Vậy sao ông có thể mang tôi bay qua?"
"Đây là bí mật." Our Tuci hiển nhiên không muốn Diệp Từ biết nhiều lắm về bí mật của máy móc điêu, chỉ cao ngạo hừ mũi.
Nếu Our Tuci đã tỏ thái độ, Diệp Từ liền không nói thêm gì, cô lẳng lặng đứng sau Our Tuci, đợi máy móc điêu hạ cánh. Máy móc điêu tốc độ cực nhanh, cũng không biết qua bao lâu, Diệp Từ bắt đầu cảm giác ra máy móc điêu đang từ từ xà xuống, điều này đại biểu nó muốn hạ cánh rồi. Diệp Từ hạ thân thể, đè nén trọng tâm, tránh cho việc lúc máy móc điêu dừng lại khiến cô té ngã theo quán tính.
Máy móc điêu không hổ là đồ do Our Tuci luyện chế, hạ cánh rất ổn, đồng thời không hề tạo ra tiếng động, lúc rơi xuống, nó lập trở nên trầm lặng, như một đống sắt thép không có sự sống.
Our Tuci nhảy xuống khỏi máy móc điêu, Diệp Từ cũng nhảy xuống theo.
Our Tuci đứng đối mặt Diệp Từ, quay nhìn Diệp Từ nói: "Nếu cô biết tôi và thầy của tôi, vậy tôi không cần giới thiệu nữa. Tiếp theo, chuyện cô cần làm vô cùng đơn giản, tìm thầy cho tôi, đồng thời nghĩ cách cứu ông ấy ra."
Nhiệm vụ này khiến Diệp Từ khó giải, bởi vì trong biên niên sử của Địa Tinh rõ ràng ghi chép DeFeiLai mất tích, không nói rõ nguyên nhân vì sao.
Bởi vì đây là bộ phận trọng yếu của nhiệm vụ, nên Diệp Từ phải hỏi rõ ràng: "Our Tuci tiên sinh tôn kính, xin chờ chút, mặc dù tôi biết DeFeiLai đại sư cũng biết ông, thế nhưng trong sách chỉ ghi chép thầy ông và ông cùng mất tích, cũng không nói gì khác. Tôi phải đi đâu để tìm đây?"
"Trong sách không có ghi chép?" Our Tuci có vẻ có chút kỳ quái, có điều ông nhanh chóng rõ: "Hanh, nếu như là việc xấu xa kiểu đó, bọn họ đương nhiên sẽ không ghi lại."
Nhìn ra được, Our Tuci hết sức mất hứng, tâm tình cũng rất kích động. Ông đứng tại chỗ tới tới lui lui rục rịch, vừa đi vừa quơ nắm tay mắng: "Bọn Địa Tinh chết tiệt, còn Mitchell, các ngươi cùng xuống địa ngục hết đi."
Diệp Từ im lặng nhìn Our Tuci, đợi thời khắc nhiệm vụ được mở ra đến.