Liệp Giả Thiên Hạ, Thế Giới Thợ Săn

Chương 43: Q.2 - Chương 43: Quyết đấu




Muốn tránh cũng tránh không kịp .

Diệp Từ cứ thế trúng tên.

May mắn cấp bậc cô không thấp, tuy không biết chênh lệch với cấp bậc của Lưu Niên bao nhiêu, nhưng nhìn giá trị thương tổn cũng không cao lắm, bị trúng mấy tên cô chỉ mất một phần năm điểm sinh mệnh. Có điều dù chỉ mất một phần năm máu, Diệp Từ vẫn cảm thấy không ổn, lúc nãy Lưu Niên chỉ phóng Đa Trọng Tên, cũng không phải hầu hết các mũi tên có chứa Đa Trọng Tên đều trúng mục tiêu, khoảng 3-4 tên trúng mà thôi. Nếu anh ấy bắn Liên Hoàn Tên, cô liền xong đời, lượng máu sẽ không rơi ít như thế.

Suy xét một lúc, Diệp Từ thấy lực sát thương của Lưu Niên chẳng khác cô là mấy, cần cẩn thận mới được.

Hai Thợ săn đối chiến, còn là hai cao thủ cấp Thợ săn đối chiến, trước giờ chưa từng là trò chơi buồn tẻ cả.

So với Lưu Niên, Diệp Từ có thêm một kỹ năng bị động – Tích Trữ Thực Lực. Kỹ năng này khiến Diệp Từ có thể không phải kiêng dè gì cả, thoải mái sử dụng kỹ năng, chỉ cần thời gian chờ kỹ năng hết, cô lập tức dùng tiếp. Lưu Niên lại khác, bởi vì anh không có kỹ năng Tích Trữ Thực Lực, cho nên khống chế mana của mình một cách khéo léo. Cộng thêm, trang bị kèm theo kỹ năng hút mana, tuy không khoa trương như Diệp Từ, mana luôn luôn full, ít nhất tốc độ tiêu hao mana của anh khá chậm.

Hai đối thủ như vậy, là kỳ phủng địch thủ ngang sức ngang tài, lúc đánh nhau càng khó phân cao thấp.

Hai Thợ săn như vậy đối chiến, các game thủ khác, đặc biệt là Thợ săn không thể nào phân tâm được, càng đặc biệt là các Thợ săn đã ngã xuống. Họ vừa nằm thi vừa bắt đầu quan sát buổi học sống động kiểu này.

Thợ săn vốn cô đơn.

Bởi vì trước giờ chỉ làm bạn với sủng vật, đánh quái luyện cấp đều tự mình hoàn thành, đặc tính như vậy đã chủ định Thợ săn ít khi tham gia hoạt động đoàn đội.

Thợ săn lại náo nhiệt .

Bởi vì Thợ săn là chức nghiệp duy nhất có thể khiến sủng vật cùng nhau chiến đấu trong Vận Mệnh, khác với sủng vật của Thuật sĩ, sủng vật Thợ săn có thể trò chuyện với chủ nó. Cho nên Thợ săn chưa từng xuất hiện tình huống một mình, bọn họ luôn luôn có đồng bạn.

Có điều, bạn của Thợ săn -- sủng vật, không phải lúc nào cũng giống nhau. Bọn họ đều có tính cách cổ quái, thuộc tính của riêng mình. Cho nên gặp cùng một tình huống cũng sẽ phản ứng khác nhau.

Ví như Kim Quy bình thường khá ngoan, trừ lúc chủ nhân ra lệnh, nó chưa bao giờ chủ động công kích mục tiêu. Mà Gấu có vẻ ngốc, tuy da dày thịt béo, nhưng đôi lúc chẳng lý giải nổi câu lệnh của chủ nhân. Về phần Lang, Báo…, bọn nó có lực tấn công cao, cũng giảo hoạt cực, lúc chiến đấu thường biểu hiện rõ trí thông minh của mình. Còn có một ít sinh vật ít gặp khác, tính tình bọn nó thường bất định, điểm mấu chốt là khẩu vị có chút kì quái, nên phải chuẩn bị đồ ăn cho nó là một việc rất khó khăn.

Sinh vật giống như khủng long, dơi,… bình thường í tai đem nó thành Sủng vật nuôi dưỡng. Không phải bọn nó ngốc, công kích không cao, mà vì độ thân mật giữa nó và chủ nhân tăng chậm quá, nếu dành thời gian tăng full độ thân mật cho sủng vật loại đó, người ta cũng đã tăng thành công 3-4 con sủng vật dạng phổ biến hơn rồi. Hơn nữa này sinh vật loại này nổi tiếng khá hầu hạ, chẳng những soi mói thức ăn, chủ nhân của nó còn phải có đạo đức tốt. Nếu đạo đức không tốt, nó sẽ bỏ chạy từ lâu rồi….

Đối mặt sinh vật đồng dạng khác chủng loài, đặc tính của Lão Tứ Diệp Từ và con dơi to lớn của Lưu Niên biểu hiện giống nhau.

Táo bạo, dễ giận, công kích mạnh.

Giống như hai đứa bé dành dựt kẹo, chiến đấu trong sân thề ngươi chết ta sống mới thôi.

Thân hình Lão Tứ thật lớn, tuy hai chân trước nhỏ nhắn không có công dụng gì, có điều cái miệng rộng, cái đuôi dài và đôi chân sau hữu lực đều là vũ khí lợi hại cả. Con dơi hút máu to lớn không có da dày thịt béo như Lão Tứ. Có điều người ta lại là niềm tự hào của chủng loại phi hành, giương đôi cánh to dài bay tới bay lui, các chi sắc bén dị thường, thường chuyển động loạn xạ xung quanh Lão Tứ, đôi khi còn xông thẳng lên, cắn hai miếng vào điểm yếu của Lão Tứ, hút chút máu, khiến Lão Tứ càng nổi trận lôi đình.

Có điều, đừng nhìn hai vị này càng đánh càng hung mãnh. Dù sao cũng là sủng vật hệ chủ động công kích, bọn nó không thể thoát khỏi sự quản chế của hệ thống, căn bản không thể tránh né nhiệm vụ. Thì phải là, cừu hận trên người bọn nó rất dễ dàng bị thu hút. Nếu trong đoàn đội đối địch có game thủ có cừu hận cao hơn cừu hận bản thân có thể gánh chịu – như Công Tử U và Lưu Niên bây giờ, sủng vật sẽ tự động thay đổi mục tiêu công kích thành đoàn đội đối phương.

Thợ săn khi đánh nhau, cừu hận vốn sẽ không cao, hơn nữa Lưu Niên cùng Diệp Từ chủ yếu vì tranh đoạt cờ, không hề liên tục sử dụng kỹ năng, cừu hận liền càng thấp. Hai đoàn đội muốn vượt lên điểm cừu hận của bọn họ rất đơn giản.

Cho nên, mới có thể thường xuyên thấy hai con sủng vật to lớn ôm cùng nhau lâu lâu lại công kích đoàn đội đối thủ, máu văng tung tóe, sau khi đẩy ngã vài game thủ, bọn nó lại ‘quấn quýt’ lấy nhau.

Theo quy tắc trò chơi, thời gian cõng lá cờ có 5 phút. Trong 5 phút này, bên cõng lá cờ phải tiêu diệt sạch đoàn đội kia, như vậy mới có thể tiến vào giai đoạn kháng Boss.

Mắt thấy thời gian trôi qua từng giây, Lưu Niên còn chưa cướp được lá cờ, người bên Danh Chấn Thiên Hạ có chút sốt ruột, đặc biệt sốt ruột nhất là Tinh Ba Đạt nằm trên mặt đất. Hôm nay, anh gần như không hề tham gia chiến đấu, còn chết uất ức như vậy, mắt thấy chỉ vì mình ngã xuống mà khiến đội trị liệu làm việc vất vả khiến anh nôn nóng hẳn.

Đến giọng nói cũng tăng cao không ít, nhìn người trong đội ngũ mình càng lúc càng ít, Lưu Niên vẫn chưa hạ gục được Công Tử U, anh càng lo lắng hơn. Anh nhịn không kêu to về phía Lưu Niên: “Lưu Niên, anh được không? Hay để tôi bảo Thợ săn có Dps cao khác đến giúp.”

Lưu Niên vừa giằng co với Diệp Từ vừa lạnh lùng liếc Tinh Ba Đạt nằm trên mặt đất một cái. Tuy anh chỉ đi làm công nhưng anh vẫn hiểu tâm tình bây giờ của Tinh Ba Đạt, dù sao trong tình trạng bây giờ, mấy ai giữ được bình tĩnh?

Anh nhếch môi, không mặn không nhạt đáp một câu:“Là con trai không thể nói không được.”

Tình huống tuy khẩn cấp, nhưng lời này của Lưu Niên vẫn khiến không ít người trong đội bật cười, đặc biệt những game thủ nằm thi còn cười ra cả tiếng.

Tinh Ba Đạt có vẻ sốt ruột lắm rồi, chưa nhận ra câu trêu chọc đầy hàm ý của Lưu Niên, đã đáp lời: “Anh nếu được, vậy đẩy ngã cô ấy tôi xem. Anh nhìn xung quanh đi, đấy, con khủng long của cô ấy lại tới rồi ......”

Nên nói tinh hoa văn hóa của Trung Quốc rất sâu sắc hay cách lí giải ngôn ngữ quá phi phàm đây?

Tinh Ba Đạt nói lời này không có ác ý gì, nhưng nếu trong lúc có rất nhiều người rãnh rỗi đang nằm thi, khó tránh khỏi bị bọn họ xuyên tạc. Thậm chí còn có mấy game thủ đùa giỡn: “Em gái này có tiếng hung tàn, không phải loli a, đẩy ngã có chút khó.”

“Loli muốn đẩy ngã không khó, nhưng đẩy ngã ngự tỷ kiểu này mới đủ vị......”

“Lưu Niên, hay là anh để ngự tỷ đẩy ngược lại đi......”

Lưu Niên nghe một đám ‘tử thi’ trêu chọc, không khỏi giương giương môi, tỏ vẻ không để ý lắm, sau đó mới nói: “Thêm mấy Dps tiến công, cũng không giết được cô ấy.” Tiếp đó, anh dừng một chút, trong thanh âm còn mang chút cảnh cáo:“Hơn nữa, cô ấy là đối thủ của tôi, mấy người đừng nhúng tay.”

Rốt cuộc Lưu Niên chỉ làm công cho Danh Chấn Thiên Hạ, không bị bọn họ quản thúc. Danh Chấn Thiên Hạ lại là người mời Lưu Niên đến, họ cũng dính không ít trắc trở. Người như Tinh Ba Đạt cũng phải kính Lưu Niên mấy lần, tất nhiên không dám cãi lời anh.

Anh nhìn cục diện toàn trường, không khỏi thở dài một hơi, trong lòng biết rõ, hôm nay muốn thông qua phó bản, tuyệt đối không được. Không cần đội ngũ hai bên kém khá nhiều, cho dù hai bên chết hết, nhưng lá cờ vẫn ở trên tay nữ Thợ săn nọ, chỉ sợ hết 5 phút, thắng bại liền định.

Nghĩ đến đây, Tinh Ba Đạt lại thở dài: “First kill, first kill a......”

Anh vừa lẩm bẩm xong, tâm tình những người khác cũng nặng nề hẳn, lúc nãy Lão Tứ và con dơi nọ lại tách ra, không chút lưu tình đánh đổ những game thủ còn sót lại.

“Lưu Niên, chỉ còn mình anh đấy, nhanh đoạt cờ đi. Tất cả mọi người đều trông chờ vào anh cả.” Tinh Ba Đạt nhìn thế cục, không khỏi đau lòng, tâm tình trầm trọng.

“Công Tử, Công Tử, bảo vệ cho tốt, không được chết đâu đấy. Trăm sự nhờ cô.” Hôm nay bởi vì Diệp Từ tham gia chiến đấu, Dương Vũ Hồng Trần không an bài người khác chuẩn bị thoát phó bản, tất cả đều đầu nhập vào trận chiến. Mà giờ đã ngã xuống hết rồi, anh không khỏi phải dặn dò Diệp Từ lần nữa.

Diệp Từ đảo cặp mắt trắng dã, ăn ngay nói thật: “Đừng tạo áp lực cho tôi, cẩn thận tôi trốn mất.”

“Công Tử U, cố lên.” Không biết ai bắt đầu, tất cả người trong Hắc Mai Thế Gia đều hô lên.

Mà Danh Chấn Thiên Hạ dù thua gì cũng không được thua khí thế, mắt thấy Hắc Mai Thế Gia hô ủng, bọn họ cũng bắt chước theo: “Lưu Niên, tất thắng.”

Bên ngoài chiến trường náo nhiệt bao nhiêu, người trong chiến trường lại yên tĩnh bấy nhiêu, lúc nãy chiến đấu hăng hái đã khiến hai bên rơi 1/3 máu. Sắc mặt họ không chút thay đổi, ánh mắt sắc bén, nhìn chằm chằm động tác đối phương, hy vọng tìm được sơ hở, lập tức đưa người nọ vào chỗ chết.

Tim đập càng lúc càng có lực, giờ này khắc này, trong mắt Diệp Từ chỉ còn lại người con trai trước mắt. Mỗi một biểu tình, mỗi một động tác nhỏ của anh, chỉ cần lộ ra một chút sơ hở, cô tuyệt đối không bỏ qua, một kích giây sát.

Bỗng nhiên, chân Lưu Niên di chuyển......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.