Liệp Giả Thiên Hạ, Thế Giới Thợ Săn

Chương 361: Q.0 - Chương 361: Sake Gaer




Nghỉ đông, Diệp Từ và Bạch Mạch không thể tiếp tục ở lại phòng trọ, vì thế hai người cùng nhau về nhà của Diệp Nam Thiên. Tháng trước, Diệp Từ đã đổi 175 triệu gởi cho bố mẹ, tuy số tiền ấy không đủ để mua một căn hộ lớn, nhưng để tìm một căn hộ rộng rãi cũng dư dả.

May mà trong nhà còn phòng trống, Diệp Từ ở phòng được bố mẹ chuẩn bị sẵn, còn Bạch Mạch ở phòng dành cho khách, hai người ăn cơm xong liền online.

Các thành viên trong công hội đều tỏ vẻ hoan nghênh khi trông thấy Diệp Từ xuất hiện. Bọn họ gần đây khá bận rộn, bình thường chỉ đi phó bản luyện kĩ thuật, đi xong phó bản lại lên lôi đài luyện tiếp, ngay cả game thủ kỹ năng cuộc sống cũng tham gia.

Khi Diệp Từ đi vào Trụ sở Công hội thì mọi người vẫn đang luận bàn với nhau, Bánh Đậu cầm trong tay một món đồ chơi rất thú vị, đánh với một Hiệp sĩ rất hăng say. Xem tình huống hiện tại, Bánh Đậu có vẻ vẫn chưa thua, thậm chí Hiệp sĩ nọ còn không chiếm được ưu thế nào.

Diệp Từ cảm thấy có chút hứng thú với thứ trên tay Bánh Đậu, nhưng tốc độ di động của thứ đó quá nhanh, cô không thấy rõ lắm. Không lâu sau, Hiệp dĩ không đánh nữa:“Bánh Đậu, cậu chơi xấu, bắt chúng tôi đánh với cậu còn không cho sử dụng kỹ năng. Vậy mà cậu dám dùng vũ khí của mình đánh với cậu nữa.”

Bánh Đậu cười to:“Tôi không phải vì phục vụ công hội mới thế à?” Cậu ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy Diệp Từ đứng dưới lôi đài, liền cười nói:“Hội trưởng, có muốn lên đánh một hồi không. Nếu thắng, tôi tặng cô bảo bối này.”

Diệp Từ bật cười, nhảy lên lôi đài:“Cậu nói không thể dùng vũ khí?”

“Đúng thế.”

“Không cho dùng kỹ năng?”

“Đúng, chỉ đánh tay đôi.” Bánh Đậu cười gian, người khác trông thấy chỉ muốn chạy đến đánh cậu ngay.

Diệp Từ gật đầu:“Không thành vấn đề.”

“Chuẩn bị xong chưa?” Giấc Mộng Thân Cao 1m7 đứng một bên trên lôi đài, cầm cờ trong tay:“Bắt đầu.”

Có lẽ Bánh Đậu đã tham gia chiến đấu trên lôi đài vài lần, tích lũy được chút kinh nghiệm, Giấc Mộng Thân Cao 1m7 vừa mới hô bắt đầu, cậu liền cầm đồ vật trong tay đẩy đến chỗ Diệp Từ. Diệp Từ nhanh tay lẹ mắt, nghiêng người tránh né. Di chuyển nhanh, nhưng cô vẫn có thể trông thấy đồ vật nọ có chút giống một cái trảo, có điều nó rốt cuộc là thứ gì cô không thể đoán được.

Tránh né vài lần, Diệp Từ vẫn chưa tìm được cơ hội ra tay, Bánh Đậu đứng đối diện cười ha ha:“Hội trưởng, cô nói không sai, Thợ Săn chỉ mạnh trong phạm vi cách đối phương trong vòng 8m. Cô xem mình đi, không có vũ khí trong tay, cô chẳng làm gì được tôi cả.”

Diệp Từ bị chọc cười, cô quyết định không thể để cậu kiêu ngạo nữa:“Bánh Đậu, cậu từng nghe câu này chưa ‘kiêu binh tất bại’.”

“Từng nghe qua.” Bánh Đậu gật đầu, cậu chưa kịp nói thêm chút gì, liền nghe thấy Diệp Từ huýt một tiếng sáo, bỗng nhiên một con báo đen to lớn xuất hiện, kế đó nó gầm lên lao thẳng vào chỗ Bánh Đậu.

Bánh Đậu chỉ có thể ra vẻ ta đây với người một nhà, nếu thật sự pk, tay chân cậu liền loạn lên, con báo vọt vào chỗ cậu, khiến cậu sợ tới mức phải la hét, xoay người bỏ chạy, nhưng vì trận chiến chưa xong cậu không thể xuống lôi đài, cứ như vậy Bánh Đậu bị Lão Tam chà đạp thê thảm.

“Tôi nhận thua, tôi nhận thua.” Bánh Đậu có vẻ bị Lão Tam tiếp cận quá gần, biến thành sợ hãi tốt độ. Thấy cậu đã nhận thua, Diệp Từ không làm khó, gọi Lão Tam về.

“Hội trưởng chơi xấu.” Bánh Đậu đứng lên có chút chật vật, khiến mọi người trong công hội phải bật cười, cậu vừa chỉnh trang quần áo vừa xuống lôi đài:“Cái này đâu phải đánh tay không, hội trưởng bắt nạt game thủ kỹ năng cuộc sống.”

“Lão Tam không phải đao kiếm.” Diệp Từ nheo mắt.

Bánh Đậu cuối cùng đã xuống khỏi lôi đài, cậu nhìn Lão Tam đứng bên người Diệp Từ đang làm động tác duỗi thân, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Anh vốn ít đi luyện cấp, chưa từng tiếp xúc với những con vật trông hung dữ như vậy. Vận Mệnh là game có độ mô phỏng chân thật cao, vừa rồi cậu cứ tưởng mình bị con báo nọ nuốt chửng rồi.

“Cho cô.” Bởi vì không dám đến gần Diệp Từ, Bánh Đậu đem thứ trong tay ném cho cô:“Tôi mới làm xong.”

Diệp Từ nâng tay tiếp nhận đồ vật Bánh Đậu ném đến, tập trung nhìn vào cư nhiên là một . Thứ này là công cụ tốt để leo trèo. Chẳng qua cấp bậc công trình học của Bánh Đậu vẫn chưa cao, độ dẻo dai của thứ này còn chưa tốt lắm.

Bánh Đậu cũng tự biết điểm này, cậu nói:“Lần trước Công hội đi Phế Tích Rét Lạnh nhận được bản thiết kế của nó, nên tôi mới học có điều vì cấp bậc công trình học thấp, nên dù làm ra tôi vẫn không dám đưa cho mọi người sử dụng, thứ này có thể dùng để leo núi. Nhưng lỡ bị đứt thì sao? Cho nên tôi để hội trưởng thử nghiệm trước đã.” Cậu nói lời này, chắc chắn đến độ Diệp Từ sẽ không bao giờ chết.

Diệp Từ ngẩng đầu nhìn mọi người dưới lôi đài, bọn họ đều dùng vẻ mặt đồng tình xem cô, xem ra không hề phản đối lời đề nghị của Bánh Đậu. Diệp Từ mặt đen:“Không phải mọi người đều cho rằng dù tôi ngã xuống núi cũng không chết đi?”

Vừa hỏi xong, cô cảm thấy mình rất ngốc, ai lại hỏi câu hỏi thiểu não như thế, nhưng đáp án hoàn toàn trái ngược mọi người gật đầu liên tục, điều này càng khiến cô dở khóc dở cười.

Hiếm khi rảnh rỗi, thành viên hóng chuyện xong liền tản ra. Diệp Từ cũng đi Thành Hồng Hồ bắt đầu làm nhiệm vụ hằng ngày. Chờ đến lúc giao nhiệm vụ, Diệp Từ có chút ngoài ý muốn, bên cạnh quan hành chính có sự xuất hiện của NPC bình thường rất ít khi trông thấy –Thị trưởng.

Ông vặn vẹo thân thể phì nhiêu của mình, cầm theo khăn tay không ngừng lau mồ hôi, mắt thấy Diệp Từ tiến đến, lập tức “Lăn lộn” lần hình tròn quay.“Ây da, ây da, là Công Tử U à, đã lâu không gặp, tôi rất là nhớ cô.”

Gương mặt tròn tròn của thị trưởng nở rộ nụ cười nịnh nọt, Diệp Từ thờ ơ đáp:“Có việc?” Nói xong cũng không cần đáp án, tiếp tục đi giao nhiệm vụ, mà Thị trưởng cứ theo sau Diệp Từ tiếp tục nịnh bợ, cuối cùng cũng khiến Diệp Từ bực bội:“Ông rốt cuộc có việc không? tôi còn bận việc khác đây này.”

“Có, có, có.” Thị trưởng lập tức lại lau mồ hôi trên trán:“Thành chủ có việc cần gặp cô.”

Thành chủ Thành Hồng Hồ Sake Gaer là một người thần bí hơn cả Fante Lopher. Từ kiếp trước đến giờ Diệp Từ chỉ trong thấy bức họa của ông trong đại sảnh của Tòa Thị Chính, chưa từng gặp được Npc nọ, nghe nói ông vẫn luôn ở trong tòa nhà cao nhất trong thành này, không thích gặp người lạ, đương nhiên cũng có người nói, ông đã chết, nên chưa có ai từng gặp được ông. Nếu muốn chọn ra 10 Npc thần bí nhất Vận Mệnh, Sake Gaer tuyệt đối được chọn.

Vì nguyên nhân, nên khi Hồng thị trưởng Hồ Thành nói với Diệp Từ rằng Sake Gaer muốn gặp cô, cô ngây người một lúc, kế đó mới đi vào tòa nhà thần bí của Thành Hồng Hồ.

Đi vào bên trong có rất nhiều Npc người hầu, Diệp Từ quan sát cấp bậc của bọn họ, đa số đều là quái tinh anh cấp 100. Càng vào sâu Vệ binh bên trong càng cao cấp hơn, toàn bộ đều là quái tinh anh cấp 120.

Ở thư viện, Diệp Từ thấy Sake Gaer, là thành chủ thành này, không cường tráng như Fante Lopher, ngược lại có chút gầy yếu, ông đang vùi đầu đọc sách. Nghe được thị trưởng bẩm báo xong, ông mới ngẩng đầu nhìn Diệp Từ, cười ôn hòa hỏi:“Hóa ra cô là Công Tử U.”

“Thành chủ đại nhân, chào ông. Thực vinh hạnh được gặp ông.” Diệp Từ cung kính có lễ, dù sao người nọ cũng là cấp trên của cô.

“Tôi nhân được thư của Fante Lopher, cậu ấy rất cảm ơn cô, tôi cảm thấy phi thường vui mừng. Fante Lopher là bạn thân nhất của tôi, lúc cậu ấy bị lực lượng của Naga uy hiếp, có thể được thành viên trong thành tôi giúp đỡ, tôi rất vui vẻ.” Sake Gaer nói xong liền đứng lên, gật nhẹ đầu với Diệp Từ:“Vì hành động cao thượng của bạn, tôi quyết định khen thưởng.”

Tuy sự kiện ở thành Lục Châu đã trôi qua hơn một tháng, phần thưởng tới hơi trễ, nhưng Diệp Từ vẫn thật cao hứng, đồ cho không, không lấy mới là đồ ngốc.

Sake Gaer ra tay hào phóng, trực tiếp tặng một gói quà danh vọng cho Diệp Từ, mở gói quà ra, danh vọng trong Thành Hồng Hồ liền thăng đến độ Kính trọng. Tuy kém độ Tôn kính ở thành Lục Châu, nhưng đã đủ để khóe miệng của Diệp Từ không ngừng giương lên.

Tặng phần thưởng xong, Sake Gaer hiển nhiên không muốn nhiều lời với Diệp Từ nữa, sai Thị trưởng dẫn Diệp Từ ra ngoài. Về tới đại sảnh Tòa Thị Chính, Diệp Từ lập tức đưa ra yêu cầu mua đất đai với Thị trưởng.

Ở Vận Mệnh, game thủ chỉ cần có độ danh vọng từ Tôn kính trở lên, có thể mua đất ở đó. Bởi vì yêu cầu mua đất đai rất hà khắc, vì thế trên khắp lục địa chưa ai có thể mua đất.

“Cô muốn mua mảnh đất nào?” Thị trưởng Thành Hồng Hồ là có vẻ là bậc thầy về mặt nịnh bợ, ở phương diện này Diệp Từ không thích, có điều ông làm việc lưu loát, cũng chịu khó, thế nên cô chỉ có thể tự an ủi mình, trên đời không ai hoàn mỹ.

Nhìn tấm bản đồ lớn trước mặt Thị trưởng Thành Hồng Hồ, ánh mắt Diệp Từ chuyển tới chuyển lui. Phía Tây Hồng Hồ Thành, là khu vực ít dân cư và Npc, mỗi ngày chỉ có binh lính tuần tra đôi khi đi ngang qua, cơ bản không ai ghé thăm.

“Đừng chọn phía tây, nơi đó không tốt, cô xem kĩ đi, phía đông thành thị sầm uất, mặt tiền của Tòa Thị Chính cũng ở đây, cửa hàng cũng nhiều, nó là lựa chọn đúng đắn nhất rồi.”…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.