Vừa nghe thấy tên này, Diệp Từ sửng sốt, tiếp đó ánh mắt híp dần lại, rồi làm một việc có lẽ cô chưa bao giờ làm. Cô hỏi lại lần nữa: “Anh nói ai?”
“Lưu Niên.” Dương Vũ Hồng Trần thật ra không hiểu biết Diệp Từ cho lắm, sự gặp gỡ của hai người có chút ngẫu nhiên, hơn nữa hai bên không có xung đột lợi ích gì, cộng thêm tính cách đúng khẩu vị, vì thế quan hệ hai bên xem như không tồi. Có điều, đối với các thói quen của Diệp Từ, Dương Vũ Hồng Trần biết rất ít.
Vì thế lúc Diệp Từ hỏi lại, Dương Vũ Hồng Trần không nghi ngờ gì cả, chỉ trả lời lần nữa.
Trong Vận Mệnh không được đặt tên trùng lặp, kỳ thật bất kỳ trò chơi nào cũng không thể có vấn đề này. Nên sau khi Diệp Từ nghe rõ câu nói của Dương Vũ Hồng Trần, cụp mi xuống, không hỏi thêm nữa.
Dương Vũ Hồng Trần không biết trong lòng Diệp Từ có chủ ý gì, suy nghĩ trong đầu cô thế nào, chỉ cho rằng cô sợ phiền toái nên không định giúp anh. Vì thế anh không thể không tiếp tục cầu xin: “Công Tử, tôi biết yêu cầu này có chút vô lý, cô vốn không phải người của công hội bọn tôi, đã có công hội cho riêng mình. Hơn nữa, công hội bọn cô có vẻ đang tăng tiến độ, giờ tôi thực sự không nên vì việc của công hội mình đến làm phiền cô. Nhưng tôi bó tay thật rồi.”
Diệp Từ nghe được Dương Vũ Hồng Trần nói vậy, không bày tỏ thái độ ngay. Chỉ nheo mắt nhìn anh lần nữa, im lặng chờ câu tiếp theo.
“Công hội bọn tôi xem như đại công hội nhất nhì Nam Đại Lục nhưng số lần đạt được First kill không nhiều. Tuy không ảnh hưởng quá lớn đến toàn bộ kế hoạch phát triển công hội nhưng người sống trên thế giới này khó tránh khỏi bị người khác bình luận, tôi không muốn công hội mình ở Nam Đại Lục chịu sự giày vò đó. Phó bản đó, tôi vốn tưởng có thể dễ dàng thông qua, dù sao thực lực của Danh Chấn Thiên Hạ vẫn có chênh lệch nhất định với công hội tôi. Chỉ là tôi ngàn tính vạn tính, đều không tính đến việc bọn họ sẽ mời người giúp đỡ.”
Nói đến chỗ này Dương Vũ Hồng Trần hít một hơi thật sâu, lại nhìn nhìn Diệp Từ, hi vọng có thể tìm được chút thay đổi trên gương mặt bình tĩnh của cô. Nhưng không, anh vẫn bị thất vọng. Gương mặt Diệp Từ không hề tồn tại một tia cảm xúc dư thừa nào cả: “Hơn nữa, tôi càng không ngờ, người bọn họ mời đến là Lưu Niên.”
Kỳ thật lúc Dương Vũ Hồng Trần nói đến đây, Diệp Từ đã hiểu toàn bộ đầu đuôi câu chuyện. Tuy kĩ thuật của Lưu Niên rất tốt, thậm chí còn cao hơn cô một bậc, nhưng anh sống điệu thấp hơn cô. Anh chưa bao giờ xuất đầu lộ diện, vì thế ít ai có thể biết được anh cũng là một Thợ săn rất lợi hại, càng không có ai nghĩ đến anh chính là người được gọi là nhân vật “săn thần” ở Thượng Y.
Có lẽ anh bị Dương Vũ Hồng Trần cố kỵ như vậy, trừ việc hai bên đã từng giao thủ ra. Điểm mấu chốt là cô và anh từng chạm trán nhau ở Vũ Long đại hội.
Tuy giờ chính bản thân Diệp Từ không còn để tâm danh lợi, nhưng nhiều lần đạt được First kill đã đem tên cô truyền bá khắp Đông Đại Lục thậm chí toàn thế giới. Thao tác kĩ năng của cô đã được xem như chuẩn mực cơ bản của Thợ Săn, nay lại có một người đánh ngang tay cô, tất nhiên chỉ trong chớp mắt đã trở thành nhân vật phong vân trong game.
Bất kể hai người họ có nguyện ý hay không, sau trận chiến ấy, cái tên Công Tử U và Lưu Niên đều bị tất cả game thủ mặc định thành một loại quan hệ -- gọi là túc địch.
Khó trách, sau khi Dương Vũ Hồng Trần phát hiện ra người Danh Chấn Thiên Hạ mời là Lưu Niên, thì anh lập tức tìm cô giúp đỡ ngay.
Nhìn gương mặt Dương Vũ Hồng Trần có chút vội vàng cùng bất đắc dĩ, Diệp Từ có quyết định của riêng mình. Tuy cô luôn hi vọng có thể thắng Lưu Niên, có điều sau trận chiến lần trước, cô không cho rằng với thực lực bây giờ cô có thể chiến thắng vị đối thủ mạnh mẽ mà điệu thấp đó. Huống chi, lần trước là quyết đấu hữu nghĩ, lần này lại thực chiến thật giữa hai trận doanh.
Không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ chiến hữu như heo.
Đây là danh ngôn truyền lưu xưa nay của game online, bởi vậy có thể thấy được, tìm được một đội ngũ hoàn mỹ rất quan trọng với game thủ.
Diệp Từ chưa từng hợp tác với Hắc Mai Thế Gia đánh phó bản, lại càng đừng nhắc đến trong lúc đánh phó bản còn phải khiêu chiến với một công hội khác có thực lực ngang bằng. Vì thế, cô có chút do dự. Diệp Từ không sợ thua, nhưng không thích thua không rõ ràng, hợp tác với Hắc Mai Thế Gia chẳng khác gì đẩy cô vào tình cảnh không rõ ràng như thế, điều này khiến cô lưỡng lự.
Có lẽ Hắc Mai Thế Gia không yếu như tưởng tượng của Diệp Từ, thậm chí còn rất mạnh, nhưng trước giờ Diệp Từ luôn là người thích tính đến tình huống tồi tệ nhất. Bởi vì chỉ cần như vậy, cô mới có thể ứng phó kịp tất cả tình huống xảy ra.
Rốt cuộc nên đi hay không đây?
Diệp Từ dựa lưng vào ghế, lẳng lặng nhìn Dương Vũ Hồng Trần, đôi môi anh cứ đóng mở liên hồi, chẳng qua không lọt vào tai cô chữ nào, cô chỉ đắm chìm trong suy nghĩ của mình. Trầm tư một lúc, cô cảm thấy cô không nỡ buông tay cơ hội như vậy.
Vì thế, cô từ từ mở miệng.
“Có thể, nhưng......” Lúc Diệp Từ đồng ý đi phó bản, biểu tình đang buồn rười rượi của Dương Vũ Hồng Trần bỗng chốc hưng phấn hẳn, nhưng vế sau của Diệp Từ khiến tim anh mạnh run lên, vội vàng tiếp lời.
“Nhưng sao?”
“Nhưng tôi chỉ giao thủ với Lưu Niên, còn các anh có lấy được First kill hay không...... Tôi không thể cam đoan.” Diệp Từ cảm thấy cô không cần ôm đồm nhiều thứ vào người làm gì, muốn làm việc phải cẩn thận chút mới tốt.
Tuy đáp án này cách kì vọng của Dương Vũ Hồng Trần một khoảng nhất định, có điều vẫn khiến anh vui vẻ. Dù sao Công Tử U cùng anh chiến đấu, chẳng khác nào thông báo cho anh: đã có người khắc chế Lưu Niên rồi, chỉ cần đoàn đội bọn anh phối hợp nhịp nhàng thêm chút nữa, first kill phó bản đã nằm trong lòng bàn tay.
“Không sao, Công Tử chỉ cần cô giúp bọn tôi chế ngự Lưu Niên là được, những việc khác bọn tôi sẽ tự thu phục.” Mắt Dương Vũ Hồng Trần ánh lên ý cười.
Diệp Từ gật gật đầu.
Thật ra tự cô cũng cảm thấy có chút miễn cưỡng, cô chưa bao giờ nghĩ bản thân mình lợi hại, càng không thể tại lúc đối mặt với Lưu Niên phải phân tâm giúp Dương Vũ Hồng Trần đối phó thêm người khác.
Nếu đạt thành hiệp nghị, hai người ước định thời gian đi phó bản xong, rồi tạm biệt.
Ra tửu quán, đi dọc theo ngã tư phồn vinh, Diệp Từ ra khỏi thành mới ngừng bước.
Phía xa, mặt trời đang nhô lên.
Chỉ thấy một vòng tròn đỏ chót như ánh lửa, dâng lên từ từ khỏi đường chân trời, ánh nắng ấm áp chiếu vào thân, xua tan cái lạnh về đêm. Cảm giác lo lắng trong mình cứ như bị sự ấm áp đó hòa tan, khiến cả người thoải mái hẳn.
Diệp Từ nheo mắt lại, nhìn mặt trời, trái tim đột nhiên đập mạnh không ngừng.
Lưu Niên, Lưu Niên.
Anh có biết không, tôi có thể chiến đấu với anh thêm lần nữa!
Lần này, tôi muốn thắng anh!
Thời gian ước định đánh phó bản là bốn ngày sau. Hôm nay vừa hay là thứ 6, tan học, Diệp Từ cùng Bạch Mạch ngồi xe buýt để về nhà sớm.
Bởi vì trở về quá sớm, trong nhà không có ai, chỉ có một đống đồ ăn vặt vứt bừa bãi trên bàn. Hai người không có việc gì bèn ngồi vào ghế sô pha nơi phòng khách vừa mở ti vi vừa không khách khí bắt đầu ăn đồ ăn để trên bàn.
Không lâu sau, tiếng khóa cửa bật mở, tiếp đó Đàm Phá Lãng vào nhà, cậu thấy hai người họ liền cười vui vẻ, lúc ánh mắt rơi đến đống đồ ăn vặt trên bàn thì biểu tình lại đổi thành nghiên răng nghiến lợi ngay.
“Phá Lãng em về rồi à? Ăn snack không?” Diệp Từ chỉ chỉ mấy miếng snack cuối cùng còn sót lại trong gói.
Đàm Phá Lãng thét to một tiếng, từ cửa xông thẳng vào chỗ cả hai, đếm đếm mấy gói snack ít ỏi còn sót lại, hô to: “Hai tên vô lại! Mau trả đồ ăn vặt cho em.”
Hai người bình tĩnh tránh tới tránh lui, thề không ăn hết mấy thứ này không thôi.
Cuối cùng, cả hai rốt cuộc cảm thấy thỏa mãn, ngồi chểm chệ trên ghế phẩm trà, Đàm Phá Lãng ngồi bên cạnh ôm đống vỏ rác khóc không ra nước mắt, còn không quên vẻ bùa nguyền rủa hai tên ăn trộm vô sỉ kia.
“Đây là đồ ăn vặt một tuần của em đấy, lúc trưa gì mới mua về, ghét hai người chết mất.” Đàm Phá Lãng than thở, lệ rơi giống hệt rong biển.
Có điều sự than thở của thiếu niên mới lớn, hai con người trưởng thành nọ vốn không để trong lòng, mặc cậu khóc nháo vậy.
Trong ti vi bỗng xuất hiện tin tức hấp dẫn Diệp Từ chú ý.
“Trận chung kết giải đấu game điện tử được tổ chức mỗi năm một lần hôm nay chính thức khai mạc ở Thành phố D quốc gia chúng ta, trận đấu đẳng cấp cao như vậy thu hút rất nhiều cao thủ game trên thế giới báo danh tham gia, quy mô thí sinh dự thi năm nay không thể nào đếm xuể, đã đạt mốc 5000 người. Có điều, ban tổ chức tiết lộ, trong cuộc thi năm nay, tuyển thủ King thần bí liên tục đứng nhất 5 năm không tham gia. Điều này khiến mọi người phải suy đoán ai là quán quân năm nay không ngừng, thí sinh có ưu thế đạt được quán quân là......”
“Woah, năm nay King cư nhiên không tham gia thi đấu.” Bạch Mạch bưng chén trà cảm thán một tiếng: “Đáng tiếc quá, cậu ta là một game thủ đáng chú ý trong mấy thập niên gần đây. Nếu cậu ta không tham gia, anh xem sang năm trận đấu này không còn được tổ chức ở nước mình nữa đâu.”
Diệp Từ không cho là vậy: “Anh ta tham gia năm năm liền, năm năm đoạt giải quán quân, em nghĩ lần này không dự thi nữa mới là lựa chọn sáng suốt nhất.”
“Sao nói thế?”
“Thế cục của bây giờ, nhưng là ‘hậu sinh khả uý’, nhân tài xuất hiện lớp lớp, cách đấu của anh ta cũng bị nghiên cứu lạn rồi. Năm nay nếu còn may mắn đạt giải quán quân thì thôi, lỡ thua không phải mất mặt lắm à? Giờ rút khỏi khi đang còn vinh quang, mấy thứ như danh dự, địa vị... đều bảo vệ được. Nếu là anh ta, năm nay em cũng không tham gia.”
“Lời này không sai.” Bạch Mạch gật gật đầu.
“Hừ! King mới không phải loại người như trong miệng anh chị nói.” Đàm Phá Lãng vấn luôn không nói gì, chợt phản bác.