Liệp Giả Thiên Hạ, Thế Giới Thợ Săn

Chương 13: Q.2 - Chương 13: Vì sao không thể bị trộm?




Anh tức khắc chạy về Trụ sở công hội, mới sáng sớm nên chưa có bao nhiêu hội viên online. Nhưng dù ít người thế nào thì bây giờ tất cả bọn họ đều tập trung ở Trụ sở công hội. Bọn họ vây quanh trước cửa kho hàng, ríu ra ríu rít, vẻ mặt hoảng sợ nhìn chằm chằm ổ khóa còn móc trên cửa.

Cửa kho hàng công hội khép hờ, có điều không ai có gan tiến lên mở ra. Cả đám đều đứng cách cánh cửa 5-6m, sau đó vây quanh chỗ nọ. Không biết là ai trông thấy Thiên Sơn Tà Dương xuất hiện ở khu Truyền tống, lập tức hô to: “Hội trưởng đến rồi!” Mọi người đứng sang hai bên nhường ra một lối nhỏ, không còn thanh âm nào, giống như ai đó bắn một phát súng khiến tất cả mọi người im bặt.

Sắc mặt Thiên Sơn Tà Dương thay đổi không ngừng, bước nhanh tới chỗ kho hàng. Trước của kho hàng có không ít game thủ vây quanh, thấy anh đi ngang đều tự giác nhường đường để anh đi vào. Lúc này, Linh Hào Tỳ Sương cũng nhận được tin, vội vàng login. Từ đằng xa, anh trông thấy Thiên Sơn Tà Dương đi đến kho hàng công hội, chạy nhanh tới đó.

Trong cảm nhận của hội viên Linh Hào Tỳ Sương luôn là người yêu cười và dễ tính, không giống Thiên Sơn Tà Dương: mày nghiêm mặt lạnh, cao cao tại thượng. Cho nên ai thấy anh đều chào hỏi cả. Linh Hào Tỳ Sương vừa vội vàng gật đầu chào lại vừa chạy tới chỗ Thiên Sơn Tà Dương.

“Tà Dương, sao rồi?”

Còn chưa đến trước cửa kho, Linh Hào Tỳ Sương đã đặt câu hỏi: “Tôi còn chưa kịp thức dậy liền nhận được điện thoại của Đạm Tử, cậu ấy nói kho hàng bị trộm. Phải không?”

Thiên Sơn Tà Dương đã mở cửa kho hàng ra, sắc mặt anh càng thâm trầm, đen chẳng khác gì mực.

“Chính cậu xem đi.” Anh tránh sang một bên, ý bảo Linh Hào Tỳ Sương tiến vào nhìn xem.

Lúc này, tất cả những người vây quanh đều nhón kiễng chân, muốn xem rõ ràng. Dù sao bọn họ , bình thường không thể mở cửa kho hàng công hội ra, chỉ có thể ở bên ngoài thông qua trang bị đặc thù để xem xét trong kho hàng có vật phẩm gì. Đây là lần đầu bọn họ nhìn thấy cửa kho hàng được mở.

Cả đám chen lấn lẫn nhau, nhón chân, ưỡn cổ, hận không thể trực tiếp vào trong đó nhìn xem. Một ít thanh âm xì xào bàn tán nổi lên khiến Thiên Sơn Tà Dương vốn đã bực bội sẵn trong lòng lại càng thêm bực, anh giống như một ngọn núi lửa đột ngột bùng nổ, rống vào đám người đang xem náo nhiệt: “Nhìn gì mà nhìn! Mấy người đểu nhàn rỗi quá phải không! Vây quanh nơi này làm gì hả!”

Linh Hào Tỳ Sương thấy Thiên Sơn Tà Dương đã nổi giận, nếu không can ngăn không biết sẽ xảy ra thêm chuyện gì nữa. Dù giờ tâm tình cực rối loạn nhưng vẫn nhanh chóng quay người, kéo Thiên Sơn Tà Dương lại, ngăn không cho anh nói tiếp. Sau đó anh cười nói với tất cả hội viên: “Thôi, thôi, cũng không phải chuyện to tát gì, mọi người đều đi làm việc của mình đi. Hôm nay không phải có hoạt động khai hoang Phế Tích Rét Lạnh à? Nếu đoàn đội nào hôm nay không tham gia khai hoang thì đi thu thập trang bị đẩy đủ để chuẩn bị cho đợt khai hoang Phế Tích Rét Lạnh tiếp theo đi, đừng vây xem nữa. Ở đây không vấn đề gì.”

Ưu điểm lớn nhất của Linh Hào Tỳ Sương là thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn cả chong chóng. Bất kể trong tình huống nào, anh luôn dùng khuôn mặt tươi cười hóa giải mọi thứ. Có thể nói người này dối trá nhưng không thể phủ nhận người đó, bản thân anh ta tồn tại đã có ý nghĩa rồi. Hơn nữa trong một công hội, sự tồn tại của anh ta có ý nghĩa càng lớn.

Mọi người nghe Linh Hào Tỳ Sương nói thế, đều nhìn nhìn lẫn nhau, rồi tản ra dần. Ngẫu nhiên có mấy người vô tình bị Thiên Sơn Tà Dương đâm chọt, cũng chỉ hừ lạnh rồi rời đi.

Thấy mọi người đi hết rồi, Linh Hào Tỳ Sương mới thở dài nói với Thiên Sơn Tà Dương: “Dù có tức giận đến mức nào, anh cũng không thể nổi giận với hội viên như vậy.”

“Vì sao không thể! Một đám ăn hại, cầm tiền của lão tử, còn bắt lão tử cúng bái như cúng tổ tông à!” Giờ Thiên Sơn Tà Dương đang tức giận cực, dù ai tới khuyên cũng chẳng nể mặt, mắng mỏ.

Linh Hào Tỳ Sương cau mày, vốn định nói thêm điều gì đó nhưng cuối cùng vẫn thôi, xoay người vào kho hàng thống kê lại tài sản. Quả nhiên bị trộm, hơn nữa còn mất hết, ngoài trừ một đồng tiền đồng ra, gì cũng không có!

Gần 2 triệu kim tệ, có lẽ không lớn là bao nhưng trong đó có rất nhiều tài liệu, phối phương, kỹ năng, trang bị quý hiếm. Dùng tiền cũng không thể mua được, “có thể ngộ, không thể cầu”. Linh Hào Tỳ Sương lập tức cảm thấy con đường phía trước tối tăm hẳn.

“Không đúng, sao kho hàng công hội có thể bị trộm được?” Linh Hào Tỳ Sương vất vả lắm mới khiến đầu ngừng choáng váng, ý thức một vấn đề kì quái. Anh ngầng đầu lên, nhìn Thiên Sơn Tà Dương đang nổi giận, hỏi.

Anh vừa hỏi xong, Thiên Sơn Tà Dương cũng nhận ra: “Đúng đúng. Kho hàng công hội còn an toàn gấp mấy lần kho hàng cá nhân, sao có thể bị trộm! Bug! Nhất định do Bug!”

“Nhanh liên hệ dịch vụ chăm sóc khách hàng.” Linh Hào Tỳ Sương lập tức dặn Thiên Sơn Tà Dương.

Thiên Sơn Tà Dương không lề mề, liên hệ ngay, đầu dây bên kia tiếp điện thoại rất mau. Nhưng vừa nghe thấy thanh âm của người chăm sóc khách hàng, Thiên Sơn Tà Dương lại bắt đầu bùng nổ, khiển trách bên dịch vụ chăm sóc khách hàng rất nhiều, việc quan trọng lại không nói bao nhiêu. Khiến Linh Hào Tỳ Sương phải bảo anh mau dập máy, để anh liên hệ lại.

Không biết đầu dây bên kia có phải người lúc nãy không, chỉ biết thanh âm rất êm tai. Linh Hào Tỳ Sương lễ phép hỏi cô, cẩn thận kể lại chi tiết toàn bộ sự việc. Cuối cùng, tổng kết: “Kho hàng công hội trước giờ đều rất an toàn nhưng hôm nay kho hàng công hội chúng tôi đột nhiên mất hết. Tôi thấy chuyện này không hợp lý chút nào, kính nhờ bạn giải đáp thắc mắc cho chúng tôi được không?”

“Vâng, câu hỏi của bạn đã được ghi chép. Chúng tôi sẽ có câu trả lời thuyết phục trong vòng 30 phút nữa, xin bạn gác máy chờ một chút.”

Tắt điện thoại, Linh Hào Tỳ Sương mới thở dài nhẹ nhỏm. Anh ra khỏi kho hàng, thuận tay khóa trái. Tiếp theo vỗ vai Thiên Sơn Tà Dương: “Được rồi. Chúng ta đi tới phòng họp trước, nửa tiếng sau họ sẽ trả lời cho chúng ta.”

Thiên Sơn Tà Dương đã giải tỏa xong cơn giận, tuy sắc mặt vẫn đen thui như trước nhưng không khó coi như bằng lúc nãy. Anh gật đầu, đi theo Linh Hào Tỳ Sương vào phòng họp. Hai người còn chưa kịp ngồi, điện thoại hồi đáp của dịch vụ chăm sóc khách hàng đã vang lên.

Có điều không phải là cô gái chăm sóc khách hàng thông thường mà là GM số 197.

“Xin chào, là Linh Hào Tỳ Sương phải không? Tôi là chăm sóc khách hàng số 197.”

Linh Hào Tỳ Sương xem như thần thông quảng đại, hiểu biết sâu rộng, tự nhiên biết chăm sóc khách hàng số 197 không phải người bình thường, mà là GM. “Vâng, là tôi.”

“Tôi là người sẽ giải đáp vấn đề của hai bạn. Về việc kho hàng công hội bị trộm, điều đó hoàn toàn phù hợp với quy tắc của trò chơi, không có bug nào cả.” Chăm sóc khách hàng số 197 nói chuyện đơn giản lại thẳng thắng. Trực tiếp nói cho bọn họ, cái gọi là bug không hề tồn tại.

“Anh nói gì! Không có bug? Vậy sao kho hàng lại mất sạch!”

“Nói theo lý luận, việc này chính là thế.”

Lúc này ngay cả Linh Hào Tỳ Sương luôn cố gắng giữ vững tỉnh táo cũng phát cuồng: “Mấy người nói thế là có ý gì! Có ai nghe nói trong game có thể trộm kho hàng công hội chưa! Mấy người tưởng tôi chơi game lần đầu hả? Mấy người cho rằng tôi sẽ tin tưởng câu trả lời ngu ngốc này rồi tự cho mình xui xẻo hay sao?”

Chăm sóc khách hàng số 197 có vẻ quá quen thuộc việc giải quyết mấy vấn đề kiểu này. Anh cười ha hả, không nhanh không chậm đáp trả toàn bộ câu hỏi của Linh Hào Tỳ Sương: “Vận Mệnh được xem là game có độ chân thật 100%, sao kho hàng công hội không thể bị cướp? Chỉ vì các game trước đây không thể nên trong Vận Mệnh cũng phải không thể à? Ngân hàng của Mỹ còn bị cướp đấy, huông chi chỉ là một kho hàng công hội trong game.”

Linh Hào Tỳ Sương bị chăm sóc khách hàng số 197 hỏi vặn lại, sửng sốt mấy giây mới tức giận nói tiếp: “Nếu đã có quy tắc như vậy, vì sao không thông báo cho tất cả game thủ được biết. Vì sao không cảnh báo trước! Mấy người không phụ trách nhiệm với game thủ cũng không phụ trách nhiệm với game!”

“Vấn đề này nhà sản xuất từng thông báo rồi. Họ chỉ giới thiệu 5% nội dung, còn 95% còn lại game thủ phải tự khám phá. Về chuyện kho hàng công hội của bạn bị trộm, tôi chỉ có thể nói thật đáng tiếc, có điều đồng dạng cũng chúc mừng bạn đã khám phá ra nội dung mới của game. Tôi sẽ thông báo với tổ GM, tặng cho các bạn một thành tựu đặc thù.”

“Anh!” Linh Hào Tỳ Sương tức giận gần như không nói thành lời: “Tôi muốn trách cứ anh.”

Điều này khiến chăm sóc khách hàng số 197 thật ủy khuất, anh thở dài: “Tiên sinh, tôi chỉ giải đáp câu hỏi của bạn mà thôi. Xin hỏi còn có câu hỏi nào không?”

Linh Hào Tỳ Sương giận đến tâm can phế phổi, tay nhịn không được run lên, qua một lúc lâu mới nói: “Hết rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.