Liệp Giả Thiên Hạ, Thế Giới Thợ Săn

Chương 388: Q.0 - Chương 388: Vũ Long Đại Chiến




Quán quân thành không hổ là thành phố lớn nhất Đông đại lục. Diện tích lớn gấp 5,6 lần Hồng Hồ Thành. Không chỉ thế, thành thị rất phát triển buôn bán sầm uất, Npc trong thành đều thuộc dạng vui vẻ, hơn nữa ít nhất hơn 100 công hội đem thành thị này làm Trụ sở chính của mình, càng khiến thành thị thêm phồn vinh.

Đứng bên cạnh điểm Truyền tống, Minh Nguyệt Tinh khụt khịt mũi, nói với Thạch Hoa Quả:“Lần đầu tiên em được đến Thành Quán Quân đấy.”

Thạch Hoa Quả gật đầu, nhìn dòng người đông đúc, có vẻ không thể nào tin được:“Chị cũng thế mà……”

“Mức thu phí Truyền tống cũng thấp sao đều chưa từng đi qua vậy, nhìn người nào người náy cũng giống nhà quê lên tỉnh.” Nhất Danh Kim Nhân thường xuyên đến Thành Quán Quân. Có điều hôm nay lại nhiều người hơn mọi hôm khiến anh khá đau đầu:“Ôi mẹ ơi, người nhiều thế kia, chờ đến lúc chúng ta tìm được Npc báo danh chắc đã bị ép khô mất rồi.”

“Ai cũng nói nơi này rất lớn, em sợ mình đi lạc không về được.” Minh Nguyệt Tinh tiếp tục khụt khịt, cậu vẫn trong trạng thái bị rung động bởi sự náo nhiệt phồn hoa của nơi này:“Nếu Hồng Hồ Thành của chúng ta cũng phát triển như thế thì tốt rồi.”

Từ khi Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước đăng kí thành muốn bảo vệ là Hồng Hồ Thành, thì tất cả thành viên trong công hội đều buộc định Hồi Thành Thạch vào Hồng Hồ Thành, có không ít người gia nhập Hồng Hồ Thành, trở thành Công dân của Hồng Hồ Thành. Tuy làm nhiệm vụ hằng ngày có thể kiếm một ít tiền, nhưng thấy thành thị khác có thể phồn vinh như vậy, họ vẫn có chút ghen tị.

Lúc mọi người đang phân vân không biết phải dùng cách vào để vào thành thì Bạch Mạch phát tin tức trong kênh Công hội:“Tôi đã vào chỗ báo banh rồi, mọi người đừng rời khỏi thành, lỡ lát nữa không tìm được nhau.”

Đi cùng Bạch Mạch đến chỗ báo danh chính là Diệp Từ. Cô có nhanh nhẹn cao, cân bằng tốt, trong tình huống này có thể phát huy ưu điểm của mình tối đa, thậm chí đến chỗ Npc báo danh còn sớm hơn cả Bạch Mạch. Npc báo danh trong thành Quán Quân có 5 người, được chia đều ở năm phía khác nhau trong thành, có điều bất kể là Npc nào đều bị vây kín.

Vũ Long Đại Chiến là trận đấu dành cho đoàn đội, quy tắc chỉ có một, không nhận một người chơi tham gia thi đấu, nếu muốn dự thi đoàn đội phải có từ 5 đến 100 người. Điều kiện để báo danh đã được nhà tổ chức công bố trước ngày giao thừa, nên rất nhiều người chơi đã tập hợp được đoàn đội.

Mà những người vây quanh Npc báo danh chủ yếu là đội trưởng, chỉ là đội trưởng nhiều đến độ đếm không xuể.

Bạch Mạch làm hội trưởng, nhanh chóng lấy tên “Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước” đăng kí ở chỗ Npc. Sau đó từng thành viên trong đội đều xuất hiện một thông báo: Người tổ chức Vũ Long Đại Chiến mời các bạn vào sân thi đấu, bạn đồng ý hay không?

Thông báo chỉ xuất hiện một lần, nếu không chọn liền mặc định thành từ chối, vì thế Bạch Mạch hô to trong kênh Công hội:“Nhìn cho kĩ vào, nhấn đồng ý đấy, phải nhân đồng ý đấy.”

Vài ánh sáng trắng hiện lên, tất cả người chơi đều được đưa vào một cái sân lớn, nơi này là mảnh đất trống, cỏ tươi xanh mượt trải dài, nhìn không đến điểm cuối. Ở trên mảnh đất này cứ cách 20m lại cắm một cột cờ, trên cờ viết tên của mỗi đoàn đội, thành viên của đội nào liền đứng dưới cờ ấy. Bên cạnh lá cờ là một con rồng.

Rồng của mỗi đội ngũ không giống nhau, ví như bọn Diệp Từ có màu xanh, phía trên được thêu hoa văn màu vàng, đặc biệt đôi mắt trên đầu của con rồng sáng ngời có thần trông rất đặc sắc.

Trong hoạt động lần này, chia người chơi thành 3 tổ, đoàn đội 20 người được gọi là cấp nhẹ, 21 đến 60 người là cấp trung, 61 đến 100 người thì là cấp quan trọng, được phân ở mỗi sàn thi đấu khác nhau, đương nhiên phần thưởng cuối cùng cũng khác.

Bởi vì đây là hoạt động quan trọng của Thành Quán Quân nên phần thưởng rất phong phú, chẳng những có được Trụ sở Công hội cấp 5, từng thành viên còn được trao tặng một danh hiệu duy nhất của cấp sử thi, thế nên Diệp Từ kêu gọi lực lượng của toàn công hội, khoảng 72 người, dù gì cũng lọt được vào cấp quan trọng.

Mỗi người chọn cho mình một vị trí xong, lực lượng của Bạch Mạch và Buông Muội Tử Kia Ra cao nhất, nên khiêng đầu rồng, Buông Muội Tử Kia Ra khiêng thân rồng. Hai vị trí này rất quan trọng, để cả con rồng có thể hoạt động bình thường, nên phải sắp xếp hai người thích hợp vào đó. Còn Diệp Từ được xếp về phía đuôi, bởi vì cô nhanh nhẹn cao, tốc độ nhanh có sức quan sát rộng, tác dụng chủ yếu là nắm cục diện toàn trường.

Đợi đến lúc mọi người tập trung đầy đủ, trên sân náo nhiệt hẳn ra. Lúc này, hội trường vang lên thanh âm cảnh báo, sau đó liền xuất hiện những viên cầu đủ màu sắc. Đây là đạo cụ trọng yếu cho cả 4 trận đấu –“Trân châu”.

Trận đầu rất đơn giản, mọi người đúng trên cỏ thu thập “Trân châu”, cướp càng nhiều càng có lợi, trong trận đấu này người chơi có thể sử dụng mọi biện pháp, chỉ cần không rời khỏi vị trí khiêng rồng là được. Dĩ nhiên, đây là hoạt động vui chơi giải trí, không thể sử dụng vũ khí lẫn kĩ năng.

Mấy tiếng chuông vang lên, thông báo người chơi chuẩn bị sẵn sàng, tất cả đội ngũ nâng con rồng lên. Sau một tiếng hô, các viên trân châu lớn đủ mọi màu sắc xuất hiện, các con rồng màu sắc khác nhau nhưng đều thuộc hình dạng biểu tượng của Trung Quốc lao vào đám trân châu đó..

Vũ long kỳ thật đã sớm không chỉ là truyền thống của Trung Quốc, rất nhiều người nước ngoài cũng yêu thích truyền thống này của người phương Đông, đôi khi cũng xem trên ti vi vài lần. Chỉ là xem là một việc, còn tham gia lại là việc khác. Thật ra cái này có chút giống trò chơi “đoàn kết” của học sinh, đều cần sự hợp tác và thống nhất.

Có điều, cả trăm người cùng nhau hợp tác rất khó. Vừa bắt đầu đã có không ít con rồng ngã xuống, chỉ nghe thôi cũng biết hiện trường loạn đến nhường nào.

Nhất thời, tiếng cười, tiếng la hét ầm ĩ ngập tràn toàn bộ sân. Tuy ai cũng đoán được phần thưởng rất lớn, nhưng vì năm mới mới đến mọi người đều còn chìm trong sự vui sướng, nên té ngã chỉ khiến không khí náo nhiệt thêm mà thôi.

Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước được xem là đoàn đội đã có chuẩn bị sẵn từ trước, bởi vì quy tắc quy định, nếu hai tay đồng thời không nấm cán nâng con rồng thì xem như bỏ quyền thi đấu, nên dù tình huống gì xảy ra không ai dám buông lỏng hai tay, lúc đầu cũng té không ít lần.

“Đừng gấp gáp, mọi người đừng gấp, Nhân loại, Thú nhân, Tinh linh, Người sói đi chậm lại, phối hợp với bước đi của Người lùn, Vong linh. Nghe khẩu hiệu nào.” Bạch Mạch cũng bị đoàn đội kéo ngã vài lần, anh vừa cười vừa nói:“Dù gấp cũng không thay đổi được gì. Lỡ thả cả hai tay ra thì chết.”

Công hội Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước rõ ràng đứng lại, xếp hàng ngay ngắn. Nghe khẩu hiệu 1-2, 1-2 của Bạch Mạch liền giậm chân tại chỗ một hồi, đến lúc quen hẳn mới bắt đầu tiến lên.

Diệp Từ nhìn phía trước mặt có rất nhiều viên cầu màu xanh lá, đang suy nghĩ có nên di chuyển sang phía ấy không thì thấy người đứng trước mình quăng ra thứ gì đó, lập tức liền kéo một quả cầu trở về.

“Bánh Đậu, cậu dùng cái gì vậy?”

“Chính là cái trảo tôi cho cô lúc trước, tôi còn nghĩ rằng thứ này không có tác dụng gì, không ngờ còn có đất dụng võ.” Cậu quay đầu, tay cầm trảo miệng cười ha hả.

Thì ra là thế.

Diệp Từ cũng lấy trảo ra khỏi túi đồ, thử một chút, nhanh chóng làm quen độ thuần thục cùng khoảng cách quăng ra. Diệp Từ vốn theo chức nghiệp công kích từ xa, cô tính toán cự ly vô cùng chuẩn, qua một hồi liền bắt được hơn 10 viên cầu.

“Bánh Đậu, cậu còn trảo này không?” Bạch Mạch thấy hai người cầm trảo bắt đồ rất thuận lợi, nhịn không được hỏi, dùng đồ vật này còn tốt hơn dùng tay bắt đồ.

“Tôi chỉ đem theo 11 cái, cộng thêm chỗ Công Tử 1 cái, tổng cộng có 12 cái.”

“Giao dịch cho Thợ săn, Pháp sư và Hiệp sĩ trong công hội. Người cầm trảo chỉ cần theo kịp bước đi của mọi người là được, sau đó nghĩ biện pháp kéo cầu về đây.” Bạch Mạch ra lệnh, rồng ngừng lại một hồi, đợi đến lúc con rồng của Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước lại xuất phát lần nữa, nó đã trở thành một con rồng bí ẩn hơn.

Chỉ cần nơi bọn họ đi qua, trong phạm vi trảo có thể với tới, không còn viên cầu nào xuất hiện.

Bí mật này bị công hội khác phát hiện rất nhanh, bọn họ không biết Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước cầm trong tay đồ gì, chỉ cho là dây thừng, cũng bắt chước chế ra. Hiệu quả rõ rệt, nhanh hơn việc bắt bằng tay nhiều.

“Ầm” Bỗng nhiên một đầu con rồng khác đâm vào đầu rồng của Bạch Mạch, nhất thời khiến anh choáng váng,“Trò này, còn có thể tông nhau?”

“Khốn kiếp, Thiết Huyết Chiến Qua bọn mày không biết xấu hổ à, khi không lại đi đâm người khác.” Giấc Mộng Thân Cao 1m7 đứng sau Bạch Mạch, anh bị đâm, cô liền phát hiện đối phương là ai. Liên hệ đến việc Diệp Từ rời công hội nọ, cô nghĩ đến đối phương đến trả thù:“Muốn đánh nhau à?”

“Đi đường cao tốc còn bị xe đâm, đâm một con rồng thì có là gì.” Cãi nhau vốn là nghề của Khổng Tước Lam, cô giương ngực về phía Giấc Mộng Thân Cao 1m7, hừ một tiếng, có vẻ rất khinh thường.

“Nói sao?” Buông Muội Tử Kia Ra sao có thể để người khác ức hiếp Giấc Mộng Thân Cao 1m7, lập tức nâng thân con rồng, đạp một đạp vào một người đội bên nọ.

Cú đạp này đủ nặng, thân rồng Thiết Huyết Chiến Qua vốn bình thường đột nhiên té nhã, nhất thời khiến thành viên hai đội đấu đá lẫn nhau.

“Đoàn đội Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước và đoàn đội Thiết Huyết Chiến Qua chú ý, nếu không tách ra, lập tức hủy bỏ tư cách dự thi của cả hai.” Lúc hai bên đang đánh hăng say, một giọng nói quen thuộc vang lên………

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.