Liệp Giả Thiên Hạ

Chương 305: Chương 305: Anh hùng giống như Tháp Khố




Edit: Kang

*Nói trước: Beta cái gì? Đều là mây bay a mây bay~~~

Làm một NPC, tự sát và bị giết là hai vấn đề hoàn toàn khác nhau.

Ít nhất trong mắt Diệp Từ, cô không thể một đao giết chết Sys. Cho dù đâm được vào tim cô ta, cho dù đánh gãy tất cả những chỗ yếu hại nhất trên người cô ta, cô cũng không thể miểu sát cô ta được. Mà tự sát thì không giống rồi, tự Sys cầm lấy thanh chủy thủ công kích nhỏ kia, đâm một cái vào tim mình liền hương tiêu ngọc vẫn, tốc độ thực sự rất nhanh, động tác đủ lưu loát.

Diệp Từ ngồi xuống, vươn tay dò xét hơi thở của Sys, không một chút động tĩnh, rất hiển nhiên, NPC này vừa nãy còn đang vui sướng, hiện tại chết rồi. Diệp Từ nhìn dung nhan mỹ lệ kia, chậc miệng than, đẹp như vậy mà thực đáng tiếc, thật không hổ là nhân vật dựng lên theo tỷ lệ hoàn mỹ của hệ thống, nếu ngoài đợi có một đại mỹ nữ như vậy, phỏng chừng vừa ra đường sẽ gặp tắc xe.

Bởi vì Sys là tự sát, dù cho Diệp Từ cũng phải tốn không ít nước miếng, nhưng việc này cũng không mấy liên quan tới cô, cho nên, Sys chết cũng không thêm cho Diệp Từ được điểm kinh nghiệm nào, thậm chí một đồng cũng không có, thực đáng tiếc a.

Sau khi Sys chết, trên thân thể cô ta nổi lên một tầng sương nhàn nhạt, khẽ dừng lại một chút, dường như đang lưu luyến thân thể xinh đẹp này, bất quá ước chừng vài giây sau, màn sương này lập tức chui vào chiếc nhẫn của Diệp Từ, khoảnh khắc sau liền bị chiếc nhẫn hấp thu không còn một mống. Mà ngon lửa đang hừng hực cháy kia nháy mắt tắt lụi, ngưng mắt nhìn chiếc nhẫn kia, nó vẫn như vậy, vẫn là một chiếc nhẫn không bắt mắt, không thừa ra cái gì cũng không thiếu cái gì, thuộc tính cũng không có gì thay đổi, bất quá, Diệp Từ có thể khẳng định, chiếc nhẫn này nhất định có chỗ nào đó không giống trước, chẳng qua là cô không biết mà thôi. Cô rất muốn tìm một NPC đến hỏi một chút về chiếc nhẫn này, bất quá bởi vì đây là đồ của NaGas, cô không tìm được người thích hợp, không thể làm gì khác hơn là bỏ qua. Chỉ có thể ở lộ trình trước mắt, từ từ thăm dò ra bí mật của nó. Diệp Từ nhìn qua, mặc dù trên thi thể Sys không rơi ra bất kỳ chiến lợi phẩm nào, bất quá, chủy thủ trong tay cô ta và cây pháp trượng kia cẫn còn. Không biết có lấy được hay không? Cô vừa động tâm, tay đã vươn tới cây pháp trượng kia.

Còn may, sau khi chết Sys cũng không giống như thần giữ của, Diệp Từ vươn tay, rất dễ dàng lấy được thanh chủy thủ trong tay cô ta, cô nhìn một chút, quả nhiên là đồ tốt, không hổ là trang bị trên người của Boss cấp 90.

Chủy thủ của Sys: Chủy thủ, vật phẩm phụ.

Vật của thị nữ Sys được Nagas tín nhiệm nhất, truyền thuyết xuất xứ từ thợ rèn Người Lùn BakBak, dùng bảo thạch trân quý nhất đại lục Majia khảm lên. Sajia ban thưởng cho Sys, trở thành một trong số những bảo bối trân quý nhất của Sys.

Trang bị tím.

Tốc độ công kích: 15.

Công kích: 468-624.

Sát thương pháp thuật: 890.

Trí: +680.

Tinh thần +710.

Nhạy bén +300.

Đặc tính: Tăng thêm sát thương pháp thuật hệ hắc ám 10%, rút ngắn 15% thời gian ngâm xướng pháp thuật hắc ám, tạo sát thương lớn khi đối kháng với sinh vật Thánh Quang , bổ sung kỹ năng Hắc Ám Thiên Mạc.

Yêu cầu cấp bậc:90.

Yêu cầu chức nghiệp: Pháp sư, Thuật Sĩ, Tế Tự, Shaman.

(*Kang: Chỗ này ta rất hoang mang, trong bản cv nó là thế này: “yếu cầu chức nghiệp: Pháp sư, thuật sĩ, tế tự, tát mãn”, Tát Mãn là Shaman = Pháp sư, chả nhẽ Pháp Sư vs Tát Mãn là 2 chức nghiệp khác nhau??? @’’@)

Kỹ năng Hắc Ám Thiên Mạc: Thông qua ngâm xướng thần chú, tạo ra một khoảng màn trời hắc ám đường kính 35m, đối thủ bị vây trong Hắc Ám Thiên Mạc tầm nhìn giảm 50%, tốc độ di động giảm 30%, thời gian kéo dài 30 giây. Thời gian ngâm xướng 3 giây, cooldown 2 phút, một giờ sử dụng tối đa 5 lần.

Diệp Từ nhìn kỹ năng bên trên, rất là hài lòng, mặc dù vũ khí này cần cấp bậc cao mới trang bị được, bất quá, kỹ năng này thực sự làm cây chủy thủ tăng thêm không ít giá trị. Quần quái hay PK tập thể, cái Hắc Ám Thiên Mạc này không thể phủ nhận quả thực nó là một cái kỹ năng khống chế rất mạnh. Phạm vi 35m, chỉ cần phóng ra là có thể giảm tầm nhìn và tốc độ của đối thủ, nhưng lại không ảnh hưởng gì đến phe mình, bằng vào một điểm này, chỉ cần một đoàn đạo tặc mang theo một chức nghiệp khống chế là có thể trong 30s ung dung xử lý sạch sẽ địch trong phạm vi 35m, thật sự là quá dễ dàng.

Huống chi, cooldown của kỹ năng này rất ngắn, điều duy nhất khiến Diệp Từ không hài lòng là trong 1h chỉ có thể dùng 5 lần, điều này yêu cầu người sử dụng phải có ý thức cao và thao tác tốt, nếu không, chỉ sợ không thể tạo ra hiệu quả toots nhất.

Mặc dù như vậy, Diệp Từ vẫn rất hài lòng về cây chủy thủ này, dù sao đây cũng chỉ là một vật phẩm phụ, có được cái kỹ năng như thế này, thật sự là quá tốt rồi. Cô nắm chủy thủ trong tay nhẹ nhàng phao hai cái, sau đó lưu loát bỏ vào túi, dù sao thứ này cũng chưa dùng được, lấy về vứt vào kho hàng công hội, đến khi đó, để cho Cập Thì Vũ tự đau đầu quyết định giao cho ai là được rồi.

Chủy thủ nắm trong tay đều có thể lấy đi, vậy nên cây pháp trượng kim loại kia cũng không thành vấn đề.

Diệp Từ đi tới trước cây pphaps trượng, vươn tay cầm lên, vừa nhìn một cái, khóe miệng liền vểnh lên, đồ của Boss quả nhiên đều là thứ tốt, có lẽ kém cây pháp trượng trong tay Đạt Lỗ Pháp Nhĩ, nhưng nếu đem cây pháp trượng này lên đấu giá, tuyệt đối có thể làm toàn bộ chức nghiệp pháp thuật thèm nhỏ 3 thước dãi.

Trượng Gore bị phong ấn: Pháp trượng, vật phẩm chính. Gore đã từng là một trong những kiện tướng đắc lực nhất của Nagas, thiên về pháp thuật hệ Lôi, trong cuộc tấn công đại lục Magas đã lập được nhiều chiến công hiển hách cho Nagas, nhưng ở thời điểm công thành đã bị Vua của loài người Sajia Zuli* giết chết, pháp trượng của hắn cũng bị mấy Đạt Ma nhân loại nổi danh phong ấn lại, là vật cấm kỵ của ác ma được lưu giữ trong Thần điện của đại lục Magas giữa trận pháp ma thuật. Sau đó ở thời điểm Nagas tấn công đại lục Magas, thần điện Magas bị phá hư, cây pháp trượng của ác ma mất tích. Sau một thời gian dài, cuối cùng thị nữ Sys bên cạnh Majia chiếm được nó . . .

(*Kang: Trong cv toàn tên phiên âm, ta cứ dựa theo cách đọc mà chém, miễn hỏi ý nghĩa hay chê khó đọc, chê là dỗi đấy >’’<)

Trong bị tím.

Phong ấn: 5/5.

Tốc độ công kích: 3. 0.

Sát thương: 579——895.

Sát thương pháp thuật: 1690.

Trí: +93.

Tinh thần +1030

Nhạy bén +370

Sức chịu đựng +450.

Đặc tính: Tăng pháp thuật hệ Lôi 15%, xác xuất 20% chồng buff, giảm 15% thời gian ngâm xướng toàn bộ kỹ năng Lôi hệ, thêm Buff tê liệt giảm huyết, tăng tốc độ thi pháp 0. 5 giây.

Kỹ năng bổ sung: Liên kích lôi bạo, Lôi Thuẫn.

Yêu cầu cấp bậc: 100.

Yêu cầu nghề: Pháp sư, Shaman.

Kỹ năng Liên kích lôi bạo: Thông qua ngâm xướng thần chú, đối với 10 đối thủ trong phạm vi nhất định tạo thành hiệu quả Bạo Lôi, cũng bổ mang thêm hiệu quả Đình Trệ, Tê Dại. Thời gian ngâm xướng càng lâu,hiệu quả Bạo Lôi duy trì càng dài, Bạo Lôi không thể chồng buff, thời gian ngâm xướng 10s, có thể cắt đứt. Cooldown 1 phút.

Kỹ năng Lôi Thuẫn: Thông qua cầu nguyện Lôi Thần để lấy được một tấm chắn bảo vệ người thi pháp, trong vòng 2’ hấp thụ được 10000 sát thương, tạo ra hiệu quả mất 300HP/s với kẻ địch ở gần. Sau 2’, nếu lá tấm chắn bảo vệ không bị kích phá sẽ tự động biến mất, pháp thuật tức thời, cooldown3. 5 phút.

Pháp sư Lôi hệ nếu tính trên toàn bộ đại lục Magas thì cũng không có bao nhiêu. Dẫu sao Pháp Sư dame to có Hỏa hệ, Ảo thuật và Khống chế sẽ lấy BĂng hệ. Mà Pháp Sư Lôi hệ dame không cao bằng Hỏa hệ, Ảo Thuật và Khống Chế lại không bằng Băng hệ, khiến cho giai đoạn đầu luyện cấp hết sức khổ cực, bất quá, nếu là Pháp Sư, Lôi hệ lại có nhiều kỹ năng quần công nhất, hơn nữa, kỹ năng của họ còn có thêm hiệu quả Đình Trệ, Tê Dại, Giảm Tốc vân vân vê vê BUFF, cho nên, ở hậu kỳ, một đoàn đội nếu có được 2-3 Pháp Sư Lôi hệ, đối với đoàn đội mà nói, bất luận là luyện cấp hay là đoàn đội PK đều hết sức hữu dụng. Nhưng chức nghiệp này ở giai đoạn sau mới có thể đại phát dị quang, giai đoạn đầu nếu đơn độc luyện cấp sẽ vô cùng vất vả, cho nên, bây giờ phần lớn Lôi Pháp đều thuộc sở hữu của công hội và đoàn thể.

Còn Shaman, bọn họ chủ yếu dùng trụ đồ đằng làm công kích chủ yếu, bất quá, trong toàn bộ đồ đằng, đồ đằng Lôi hệ lại nhiều kỹ năng nhất, cho nên dẫn đến hiện tại Shaman trên toàn bộ đại lục Magas đều chủ yếu chọn dame Lôi hệ, dame hỏa hệ là phụ, thêm một cái buff máu nữa thì đúng là vạn kim du. Bọn họ cũng là quần thể có nhu cầu về trang bị Lôi hệ lớn nhất thị trường.

Bất quá, trang bị Lôi hệ không dễ đánh, cực phẩm thì càng hiếm.Điều này liên quan đến bản sao Lôi hệ trên đại lục Magas tương đối ít, cho nên, trang bị Lôi hệ đặc biệt hiếm, trang bị trên cấp 60 thì thực đúng là Phượng mao Lân giác. Nhu cầu lớn, mà cung ứng thiếu, dẫn đến trang bị Lôi hệ thường thương trên thị trường cũng khó kiếm, trang bị Lôi hệ hơi tốt một chút liền có thể bán với giá hời.

Cây pháp trượng trong tay Diệp Từ nếu vứt lên sàn đấu giá sẽ ngay lập tức trở thành cái đích để các đại công hội tranh cướp, muốn bán là tuyệt đối không thành vấn đề. Huống chi, đây là một cây pháp trượng bị phong ấn, bây giờ thuộc tính đã rất biến thái rồi, nếu như phá bỏ phong ấn, còn không biết sẽ nghịch thiên tới trình độ nào.

Trên đại lục Majia, nếu trên trang bị có đánh dấu tên người, vậy thì trang bị này rất khó có được, thậm chí không ít vật phẩm sáo trang, là thứ có thể gặp chứ không thể cầu, kiếm được trang bị loại này, chỉ có tên nào đầu bị nước vào mới đem đi bán, nếu không đều là tiêu thụ nội bộ.

Diệp Từ nhìn pháp trượng trong tay, lại nhìn Ya La Na đang ngồi ở cửa thần miếu, hay là cô để lại cây pháp trượng này cho Ya La Na, nếu cô có biện pháp làm YaLaNa tăng cấp lên NPC tinh anh, cầm cây pháp trượng này, vô luận là đánh phó bản hay là PK, đều vô địch thiên hạ. Hơn nữa, Ya La Na đã sắp 100 cấp rồi, mà bây giờ người chơi đa số đều 60 cấp, cách một trăm cấp còn rất xa xôi, cho nên, đưa cho Ya La Na dùng trước an bài không tồi.

Lòng người đều tham lam. Lấy được hai kiên rồi, Diệp Từ liền tỏ ra hết sức hứng thú với quần áo và trang sức trên người Sys. Cô lập tức ngồi chồm hổm xuống, không ngừng lục lọi trên người cô ta, đồ trang sứcvà các loại trang bị, hy vọng có thể lấy xuống, bất quá, lại thấy Hệ thống hết sức bất mãn cảnh cáo: “Làm một người khiêm tốn hữu lễ, hẳn nên duy trì sự tôn trọng cơ bản với người chết, bất luận trước kia nàng đã từng làm ra chuyện gì, ngài đều không thể tùy tiện dâm loạn với thi thể của nàng.”

(*Kang: ở đây là từ ‘’khinh nhờn’’, nó cũng có nghĩa là sỗ sàng, dâm loạn. Thứ cho ta đã hôn mê vì sự tham tài của chị.)

Diệp Từ trợn mắt, cô nào có dâm loạn, cô đây chính là định lục soát xem còn đồ tốt gì không. Dù sao cô Sys này cũng chết rồi, mấy thứ này nếu vẫn để trên người cô ta, đây mới thật sự là phí của trời. Bất quá, Hệ Thống nếu đã phán định Diệp Từ không thể sờ mó thi thể Sys, Diệp Từ cũng chỉcó thể bỏ qua, đứng lên, không thèm nhìn cái khối thi thể xinh đẹp này nữa, cô đi thẳng vào sảnh cầu nguyện trong đại điện.

Nơi này thắp đầy nến, lẳng lặng cháy tỏa ra hơi ấm yếu ớt. Mà ở sau ngọn nến trên bàn, mũi tên kia vẫn lẳng lặng nằm đó, khiến cho lòng người sinh kính sợ.

Mặc dù ở chỗ này kiếm được không ít thứ tốt, nhưng là, Diệp Từ biết, thứ duy nhất hấp dẫn cô chỉ có mũi tên này, cô vì mũi tên này mới lừa chết Sys. Cô cúi đầu nhìn quanh đài cầu nguyện, cũng không trận pháp hay phong ấn nào, thoạt nhìn, mũi tên đúng là bày ở đây, do Sys trông chừng, sau khi Sys chết, vậy mũi tên này không có ai bảo vệ nữa. Cũng không biết có phải vì xem qua nhiều phim kiếm hiệp hay không, Diệp Từ luôn cảm thấy những nơi an toàn như thế này luôn giấu diếm sát cơ, cho nên cô không thể không kquan sát kỹ càng khắp nơi một hồi lâu, cuối cùng mới chắc chắn mũi tên trên kệ không có cơ quan.

Hít một hơi thật sâu, Diệp Từ đưa tay ra, vươn về phía mũi tên kia, đoạt lấy, cô liền cảm thấy lòng bàn tay đau đớn giống như bị lửa thiêu, mà chiếc nhẫn trên tay kia, bỗng dưng phát ra ngọn lửa cực lớn, bùng lên ngày càng lớn. Cô bất chấp đây là chuyện gì, thậm chí không thèm nhìn thuộc tính, liền trực tiếp ném mũi tên kia vào túi, chiếc nhẫn trên tay cô, lập tức liền yên tĩnh lại, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì.

Mũi tên này nhất định có vấn đề.

Diệp Từ mở túi ra, ở trong túi tìm được mũi tên kia, xem xét thuộc tính của nó.

Mũi tên bị ô nhiễm: đay là một mũi tên bị nhuộm máu, cái tên được khắc trên mũi tên đã bị mờ, không cách nào biết được nó đã từng thuộc về ai. Chỉ biết là, trong một cuộc chiến, mũi tên này đã cắm thật sâu vào ngực Sajia, khiến cho Ngài bị thương nặng. Nếu muốn biết mũi tên này thuộc về ai, không ngại đến Tinh Linh trong Tân Thủ Thôn tìm hiểu một chút, có lẽ sẽ có người biết nó.

Ở bảng thuộc tính của mũi tên này, trừ một đoạn này, cũng không có thông tin gì khác. Diệp Từ lăn qua lộn lại cũng không có tìm được những đầu mối khác, chỉ có thể bỏ qua, xem ra, để tìm được đầu mối về mũi tên này, cô phải trở về tân thủ thôn một chuyến rồi.

Đem những thứ này thu thập xong, Diệp Từ lại tìm một hồi quanh đại điện, rất nhanh liền tìm được những hàng hóa của Mark trong một góc. Mặc dù tên Mark đó tạo ra cảm giác rất giả dối, bất quá nếu hắn giao nhiệm vụ rồi, Diệp Từ vẫn sẽ hoàn thành.

Ra khỏi đại điện, Diệp Từ đã nhìn thấy Ya La Na vẫn ngồi ở bên ngoài, vẻ mặt buồn buồn, cô đi tới bên người YaLaNa, cũng không cúi đầu nhìn hắn, lại càng không an ủi hắn, chỉ nói: “Làm sao? Đang giận ta?”

“Không có.” Ya La Na buồn rầu trả lời, bất quá, biểu hiện ra ngoài lại hoàn toàn ngược lại, nhìn thế nào cũng là đang giận.

Diệp Từ ngược lại cũng không tức giận, chỉ nhàn nhạt cười, liền nói: “Có lúc trực tiếp xông lên giết cũng không phải lựa chọn sáng suốt, cậu phải biết lai lịch và mục đích của đối phương mới có thể nhổ cỏ tận gốc được, đúng không?”

Ya La Na nghe Diệp Từ nói, ngẩng đầu lên nhìn Diệp Từ, một hồi lâu mới nói: “Tại sao Nou Bo muốn phản bội chúng ta, mặc dù hắn không hòa khí, cũng không đối xử tốt với em, nhưng là hắn cũng là người Doro, tại sao hắn muốn cấu kết với những kẻ xấu này, tại sao. . .”

Diệp Từ nhếch mép, cô cũng không biết làm sao nói cho Ya La Na biết đứng giữa quyền lực và nhân tình, lựa chọn của mỗi người đều không giống nhau. Cô chỉ có thể lẳng lặng đứng ở nơi đó, qua rồi một hồi lâu mới chậm rãi nói: “Ya La Na, trở thành anh hùng đi, anh hùng giống như Tháo Khố vậy.”

“Sau khi trở thành anh hùng, liền không phải gặp những chuyện như vậy sao?”

“Tôi không biết. Nhưng là, sau khi trở thành anh hùng, bộ lạc của cậu sẽ tự hào vì cậu, tộc nhân của cậu sẽ lưu tên cậu vào sử sách, bọn hắn sẽ không còn thông qua những phương pháp này. . .” Diệp Từ cũng không biết phải hình dung như thế nào, chỉ có dừng lại ở nơi đó, không nói được nữa.

Thế nhưng ánh mắt Ya La Na sáng lên, cậu nhảy cỡn lên, đi tới bên cạnh Diệp Từ: “Bạch Tinh Linh, Tháp Khố trở thành anh hùng như thế nào?”

Diệp Từ hơi sững sờ, sau đó mới trả lời: “Rời khỏi gia viên, đi tới những nơi có nhiều người hơn, cứu giúp họ, được càng nhiều người nhớ tới, sau đó, liền trở thành anh hùng.”

“ Được ! Vậy em cũng phải trở thành anh hùng giống như Tháp Khố vậy, em cũng đi cứu giúp thật nhiều người!” Ở dưới nắng chiều,ánh mắt Ya La Na sáng như ngôi sao nổi bật nhất.

Mark nhận được đồ từ Diệp Từ, hắn tỏ ra rất hưng phấn. Khuôn mặt khô héo cũng có thêm mấy phần sắc thái, cánh tay hắn gày đét, sờ tới sờ lui mấy cái rương, trong miệng không ngừng lẩm bẩm nói: “Không sai, chính là những thứ này, chính là những thứ này. . .”

Diệp Từ nhìn dáng vẻ đầy tham lam kia của Mark, lạnh lùng cười một tiếng, cô nâng chân, giẫm lên một cái rương. Nhàn nhạt nói: “Mark, anh là một người kkhoong thành thực.”

“Cái gì?” Ngựa khắc bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Từ, rụt cổ một cái, tỏ ta chột dạ: “Bạn đang nói gì? Bạch Tinh Linh, tại sao tôi nghe không hiểu chút nào.”

Diệp Từ nhướng nhướng mày sao: “Nghe không hiểu?”

Mark nhìn khuôn mặt hứng thú kia của Diệp Từ liền trở nên khẩn trương, hắn ôm một cái rương giấu vào đụn cát phía sau, “Tooi thực sự nghe không hiểu, Bạch Tinh Linh, bạn rốt cuộc muốn nói cái gì? Tại sao phải làm khó Mark ngu ngốc chứ? Tại sao bạn không nói rõ ỹ tứ với Mark? Mark không thích chơi đoán chữ.”

Con mắt Diệp Từ híp càng nhỏ, người này, lại còn nói đây là mình có vấn đề, thực đúng là có điểm vừa đánh trống vừa la làng. Cô cũng không tức giận, từ bên hông rút đoản kiếm ra, hung hãn ném, đoản kiếm kia liền “Cụp’’ một tiếng đâm vào trong rương, vững vàng cắm vào đó. Mark lại rụt cổ lại, lúc này nhìn như hắn không có cổ vậy, ngơ ngác nhìn thanh đoản kiếm kia, trong mắt tràn đầy kinh hoảng thất thố.

“Bạch Tinh Linh cũng không thích chơi đoán chữ, đặc biệt là những câu chữ không thật.” Diệp Từ lạnh lùng hừ mấy tiếng: “Nếu anh không hiểu tôi đang nói gì, vậy tôi liền nói cho anh hiểu. Nơi này là một ảo cảnh, annh vào từ lối nào? Làm sao đi Phỉ Thúy đảo?”

Những lời của Diệp Từ làm Mark run rẩy, hắn khiếp sợ nhìn Diệp Từ, lại nhìn Ya La Na mặt đầy tức giận, lần nữa chueyenr mắt lên trên người Lão Tứ hung thần ác sát, cuối cùng ôm cái rương phát run lên: “Bạn, bạn biết rồi. . .”

“Đừng nói những lời vô ích với tôi, trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi.” Diệp Từ hừ mũi “Nếu không, anh sẽ giống cái rương này.”

Mark tựa hồ rất kiêng kỵ lời uy hiếp của Diệp Từ, hắn liền vội vàng nói: “Được được được, tôi nói tôi nói, bạn ngàn vạn lần đừng đâm Mark giống cái rương.”

Mark nói rất bất hợp tác, cũng may, hắn hết sức sợ Diệp Từ, dưới dâm uy của Diệp Từ, cuối cùng đem chuyện nói rõ ràng. Nguyên lai, hắn đúng là một thương lữ lạc đường, bất quá ở thời điểm ảo cảnh hình thành bị Sys mang tới. Hắn hết sức thèm thuồng những thứ Sys trông coi tỏng thần điện, đã từng len lén lẻn vào trộm, bất quá bị sys chộp được, Sys bắt hắn mang tees phẩm tới Thần điện, nếu không sẽ giết hắn. Cho nên, hắn vì sống còn liền bất chấp thủ đoạn.

Đường đến Phỉ Thúy đảo, thật sự tồn tại, hơn nữa chỉ cần đi qua sa mạc trong thần điện, liền đến được Phỉ Thúy đảo. Bất quá ngay khi Diệp Từ hỏi Mark làm sao tìm được thần điện Sajia chân chính, Mark như bị khóa miệng, không bao giờ hé miệng nữa. Đến đây Diệp Từ cũng chỉ bỏ qua, cô cũng không thể hy vọng xa vời có thể làm sáng tỏ mọi bí mật ở một cái phó bản, quá không thực tế, cuối cùng, Diệp Từ còn hỏi Mark làm sao rời khỏi cái ảo cảnh này. Bất quá Mark lại thập phần thần bí cươi, chỉ nói một câu: “Tới từ đâu liền về ở đó.”

Diệp Từ thật sự bất đắc dĩ, bởi vì thời điểm cô tiến vào đây chính là trong trạng thái hôn mê, đương nhiên không thể nhớ ra là đã vào thế nào, may là còn YaLaNa ở đây, trí nhớ của cậu ta rất tốt, rất nhanh liền mang Diệp Từ tới nơi đầu tiên họ xuất hiện.

Lúc này, ở nơi họ xuất hiện có một truyền tống trận lóe lên lam quang sâu kín, xem ra chỉ cần bước vào là có thể rời đi. Hai người bước vào truyền tống trận, bạch quang lóe lên, thời điểm Diệp Từ mở mắt ra lần nữa, đã trở về cái sơn động kia.

Vãn là nơi ban đầu, nhưng những gì mắt Diệp Từ thấy và mắt YaLaNa thấy lại hoàn toàn bất đồng. Diệp Từ nhìn về phía Ya La Na, hỏi: “Quyển sách vẫn ở chỗ này sao?”

Ya La Na cũng không biết tại sao Diệp Từ nếu đã đi ra rồi, tại sao còn muốn hỏi quyển sách kia, bất quá, cậu vẫn gật đầu, thành thật thừa nhận: “Đúng vậy, vẫn ở chỗ đó.”

Diệp Từ lần nữa vuốt lên quyển sách kia, cô có thể cảm giác được, quyển sách kia có một loại năng lượng thần bí khiến người người sợ hãi, khiến cho lòng cô sinh kính sợ. Bất quá lần này, thời điểm cô chạm vào quyển sách này, cũng không bị truyền tống vào cái ảo cảnh kia lần nữa, chỉ có một câu nhắc nhở đơn giản của Hệ Thống: “Ngài đã thăm dò qua thần miếu Sajia, không thể thăm dò lần nữa.”

Xem ra cái phó bản này chỉ được vào một lần, cô có chút kỳ quái, nếu mình đã thăm dò qua cái phó bản này, tại sao cái phó bản này không mở khóa như Ốc Tác Khoa chứ? Bất quá, cô rất nhanh liền nghĩ ra, rất có khả năng vì cô không thực sự đánh bại Sys, cho nên, hệ thống nhận định, cô chưa thăm dò xong pháo bản này, cho nên, chỉ có thể bỏ qua như vậy.

Huống chi, bản đồ hải đảo chứa phó bản này thực sự mà một nơi thần bí , dường như đến giờ cũng chưa có người chơi tới thăm dò, cho nên, bản sao này có mở ra cũng chả có tác dụng gì.

Diệp Từ cúi đầu nhìn nơi mình đang đứng, cảm giác vẫn là một màu đen tuyền, không có bất kỳ thay đổi nào, xem ra trở về cô vẫn phải dựa vào Ya La Na. Cũng may hai người phối hợp cũng coi như ăn ý, dưới sự hướng dẫn của YaLaNa, Diệp Từ cùng Ya La Na hữu kinh vô hiểm vượt qua thủy yêu giăng đầy hồ, lại đi qua một mảnh nham thạch kia, cuối cùng cũng bước lên cầu thang trở về.

Rất nhanh hai người liền tới cửa động, Diệp Từ hướng về phía Ya La Na nhún vai, tỏ ra hết sức không biết làm sao: “Không có biện pháp, tôi cũng không biết bọn họ mở cửa đá thế nào, chỉ có dựa vào cậurồi.”

Ya La Na gật đầu một cái, ra sức lục lọi, rất nhanh tìm được cơ quan, mở ra cửa đá. Mà Diệp Từ nhìn nơi YaLaNa tìm được cơ quan, nơi đó cũng giống như bên ngoài, không có bất kỳ khối đá đặc thù nào. Cô không nhịn được thở dài một cái, xem ra, cái cửa đá này thực sự chỉ để phòng khách ngoài lai như cô, người Doro là không thể phòng.

Ra khỏi cửa đá, Diệp Từ kêu YaLaNa núp ở cuối sơn động một hồi, mình thì đi ra ngoài điều tra một phen, phát hiện cũng không có vệ đội Noubo mai phục, lúc này mới ra hiệu cho YaLaNa, hai người trở lại bộ lạc Doro.

“Bạch Tinh Linh, hôm naytrở về rất muộn nha.” Diệp Từ không biết thời gian trong ảo cảnh và bên ngoài chênh lệch, cô ngẩng đầu nhìn trời một cái, đã tối đen rồi, quả nhiên là trên hơn so với thường ngày. Cũng khó trách tại sao vệ binh canh gác lại hỏi cô như vậy.

Diệp Từ nhếch mép, ngoài cười trong không cười, cô sờ cái cuốc nói: “Không có cách nào, tôi muốn sớm mua cầm cho Lya, không thể làm gì khác hơn là bán mạng một chút.”

Vệ binh kia không biết tại sao khi nghe Diệp Từ nói như vậy lại phụt cười, liền để Diệp Từ và Ya La Na đi vào. Mà Ya La Na một mực đi theo sau Diệp Từ, đầu cúi thấp, nhìn tựa hồ hết sức mệt mỏi, nhưng Diệp Từ biết, đây là cậu đang che giấu tức giận và sầu muộn tỏng lòng. Nếu nhìn kỹ, cũng có thể nhìn ra, thân thể cậu đã run lên vì tức giận.

Trên đường đi vào bộ lạc, Diệp Từ sờ đầu YaLaNa nói: “Cậu bây giờ về nhà đi, đừng đem chuyện hôm nay nói cho bất kỳ ai, có thể làm được không?”

Ya La Na ngẩng đầu nhìn Diệp Từ, con ngươi như lửa đốt, cậu nắm chặt tay, nắm tay kêu răng rắc, cả người như một ngọn núi lửa đang trực chờ phun.

Diệp Từ khẽ lắc đầu: “Việc đầu tiên để làm một anh hùng đó chính là hẫn nại, nếu như cậu cả nhẫn nại cũng không làm được, như vậy chỉ có thể làm một mãng phu hữu dũng vô mưu, hơn nữa, còn là cả đời.”

Lời của Diệp Từ làm lửa giận trong YaLaNa thoáng thu liễm, cậu cắn môi nhìn Diệp Từ, một hồi lâu mới nói: “Nhưng là, Nou Bo muốn giết ngài Đạt Lỗ Pháp Nhĩ. . .”

“Tôi biết, không nên gấp gáp, tôi sẽ xử lý.”

Ya La Na chăm chú nhìn vào mắt Diệp Từ, ở trong mắt Diệp Từ cậu thấy được chân thành và ôn lương, qua một hồi lâu, cậu rốt cuộc gật đầu, xoay người đi về nhà: “Em biết, em về nhà.”

Xác nhận Ya La Na đã vào nhà, Diệp Từ cũng mau chóng log out tắm rửa ăn cơm, thuận tiện nghỉ ngơi một hồi.

Bạch Mạch, Tả Hiểu Lan cùng Diệp Nam Thiên ba người nhìn dáng vẻ Diệp Từ lang thôn hổ yết ăn cơm, tất cả đều là mặt đầy kỳ quái.

Bạch Mạch nói: “Dù cho em bây giờ không tiện ra khỏi cửa, dù cho em còn là bệnh nhân, thế nhưng em khắc chế một chút có được hay không? Cái bộ dáng này ăn tiếp sẽ thành heo.”

Tả Hiểu Lancùng Diệp Nam Thiên lập tức phụ họa gật đầu một cái: “Không sai, con gái vẫn nên ăn ít một chút, không phải sợ con ăn nhiều tốn của, chỉ sợ con không kiếm được bạn trai.” Mặc dù từ tin đồn cửa Đàm Phá Lãng mà Tả Hiểu Lan và Diệp Nam Thiên biết được trong trò chơi có một cậu trai trẻ rất có hảo cảm với khuê nữ nhà mình, nhưng là, Tả Hiểu Lan vẫn không nhịn được lo lắng, vạn nhất người ta biết khuê nữ mình ăn khỏe như vậy, có thể bị dọa sợ chạy hay không?

Diệp Từ cũng mặc kệ bọn họ nói gì, chỉ không ngừng nhét thhuwcs ăn vào miệng, thuận tiện nói: “Mấy người biết cái gì a, con bây giiowf cả người đều đau, nếu trên phương diện ăn uống không khoản đãi mình một chút, chỉ sợ con ngay cả khí lực đào xuất sinh thiên cũng không có đâu.”

(*Đào xuất sinh thiên: chạy trốn, lẩn tránh.)

Một nhà 3 người đều biết bây giờ Diệp Từ đang bị vây trong một cái nhiệm vụ cực kỳ hóc búa, cho nên, mọi người cũng không lạ mấy câu chống chế của cô, Tả Hiểu Lan cùng Diệp Nam Thiên là hai người chơi sinh hoạt lại càng không có hứng thù với mấy vụ đó, chẳng qua bọn họ tin tưởng, chỉ cần là nha đầu nhà mình thì nhất định có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, cho nên đối với mấy lời than phiền của Diệp Từ căn bản đều coi nư gió thoảng qua tai.

Ngược lại là Bạch Mạch, rất lo lắng: “Em ở cái bản đồ kia được hơn một tuần rồi, còn chưa ra được sao?”

Diệp Từ thở dài: “Em đoán chừng cũng sắp rồi, chỉ cần trong quá trinhg không xảy ra vấn đề.”

Bạch Mạch gật đầu: “Cố gắng lên đi, bây giờ người trong công hội đều đang ra sức tăng cấp, không lâu nữa sẽ có nhiều người lên 60 rồi.”

“Bí Ngân như thế nào rồi?”

“Không ai đi đào.” Bạch Mạch thành thật trả lời.

“Sao lại nhanh như vậy?” Diệp Từ gần đây ở trên hải đảo, bận bịu đào mỏ và tích góp khoáng thạch, không có tâm tình chú ý diễn đàn, cho nên, những chuyện quan trọng của Đông đại lục và các Đại lục khác đều dựa vào Bạch Mạch và Đàm Phá Lãng. Chuyện liên quan đến quặng mỏ này, cô cũng biết chỉ cần mọi người kiên trì tới cùng, không ai đào được gì, chuyện rất nhanh cũng sẽ chìm xuống, chỉ là không có nghĩ đến, mới không qua một tuần lễ thời gian đã lắng xuống rồi.

“ Ừ, bởi vìxuất hiện một nhân vật rất khủng bố.” Bạch Mạch hí mắt, hiển nhiên có ẩn tình.

“Nhân vật nào?”

“Em biết Lạc Thiết không?”

Lạc Thiết? Diệp Từ hơi sững sờ, cô làm sao có thể không biết Lạc Thiết, ở kiếp trước người này chính là người đầu tiên đạt được đại tông sư Thợ Mỏ, là Thợ Mỏ mà các đại công hội tranh nhau mời mọc. Mỏ quặng thượng hạng trong tay hắn nhiều không kể xiết, thật sự là một người rất biễn thái.

“Biết, làm sao? Chẳng lẽ người này lại chạy tới Đông đại lục đào mỏ. Em nhớ rằng người này là người Tây đại lục mà.” Diệp Từ giật giật khóe miệng, mặc dù cảm thấy có chút hoang đường, nhưng ở tình huống cô còn có thể trọng sinh, còn có tình huống gì không thể xuất hiện chứ ?

“Thật đúng là để em đoán đúng rồi, cũng không biết tại sao, người này lại tiêu một số tiền lớn đổi Đại lục, chạy đến Đông Đại Lục đào mỏ, hơn nữa mỗi ngày đào được gì còn công bố trên diễn đàn, bởi vì tỷ lệ đào của hắn cao hơn những người khác, cho nên, phần lớn người chơi thấy hắn công bố kết quả đào mỏ, liền mất hết hứng thú, trận đào mỏ oanh oanh liệt liệt này cuối cùng cũng hạ màn rồi.” Bạch Mạch nói rất khách quan.

Diệp Từ gật đầu, coi như hiểu, bất quá từ biểu tình của Bạch Mạch cô rõ ràng ngửi ra mùi bát quái, không khỏi khẽ mỉm cười: “Làm sao? Anh còn nghi vấn khác.”

“Anh không phải người chơi sinh hoạt, anh không thể hiểu nổi sự cuồng nhiệt của họ.” Bạch Mạch nhún vai nói.

“Nói thế nào?” Diệp Từ cảm thấy trong lời nói của Bạch Mạch có hàm ý.

“Cũng tỷ như nói, anh không cách nào hiểu Lạc Thiết vì đào mỏ không tiếc tốn một trăm ngàn kim từ Tây Đại Lục lộn lại, sau khi đào mấy ngày, phát hiện không có thu hoạch gì, lại tiêu phí hơn một trăm ngàn kim chuyển trở về Tây Đại Lục. Hành động của hắn không giống như tới để đào mỏ, ngược lại rất giống như đặc biệt tới để chứng minh nơi này không có Bí Ngân.” Bạch Mạch nhìn Diệp Từ cười một tiếng: “Nếu không phải, một tên Thợ mỏ như hắn lại quay về Tây Đại Lục làm gì? Đông Đại Lục chẳng lẽ không có khoáng thạch tốt sao?”

“Cógìnói thẳng.” Diệp Từ biết ý của Bạch Mạch, cô cúi đầu gặm sườn.

“Đây chắc là Sáng Thể Kỷ phái tới đi, đặc biệt vì cải chính tin đồn.” Bạch Mạch cười một tiếng: “Bọn họ làm như vậy là bán cho em một ân tình, lại tránh cho mình phải rơi vào hiểm cảnh, ngược lại là một biện pháp tốt một ná hai chim.” Nói đến chỗ này, ánh mắt Bạch Mạch híp lại: “Chỉ bất quá, anh cảm thấy mục đích của Sáng Thế không quanh minh như vậy.”

“Nga? Là thế nào?” Diệp Từ nhìn Bạch Mạch, muốn nghe một chút kiến giải của anh.

“Sáng Thể Kỷ rất có thể đã nhắm vào Bí Ngân Mỏ quặng này của chúng ta rồi.” Bạch Mạch thở dài: “Chúng ta không thể so với Sáng Thể Kỷ đại công hội mấy triệu người, nếu như Bí Ngân Mỏ quặng khai thác ra, chúng ta lại không có nhân viên đi trông chừng, mà bọn họ coi như người hợp tác, có thể ra tay với chúng ta hay không? Đến lúc đó Thịnh Thế cùng những nhân tố khác có ép chúng ta nhận viện trợ từ họ, như vậy Mỏ quặng còn có thể là của chúng ta sao?”

Diệp Từ rũ mi, Bạch Mạch một chút cũng không có nói sai, đây cũng chính là lo lắng của Diệp Từ.

Đối với đối tượng hợp tác, không nên nói tình nghĩa, có tồn tại cũng chỉ là lợi ích. Bí Ngân Mỏ quặng Đông Đại Lục không thể nào vĩnh viễn không khai thác, mà thời điểm khai thác một khi Thiên Thiên Hướng Thượng không phòng giữ được, chỉ sợ người hợp tác thân cận nhất—— Sáng Thể Kỷ, tuyệt đối sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt như vậy.

Diệp Từ khẽ cong khóe miệng, quả nhiên lợi mãnh vu hổ* a.

(*Lợi mãnh vu hổ: thứ cho ta không tìm được nghĩa câu này Y_Y )

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.