Liệp Giả Thiên Hạ

Chương 126: Chương 126: Bảo tàng Vịnh kho báu




“Là ai!” Thanh âm bén nhọn của Phinney vang lên, có điều không có khí thế gì cả. Trong thanh âm chói tai ấy ẩn chút run run. Đương nhiên, nguyên nhân của nó chính là thanh kiếm Diệp Từ đặt ngay trước cổ ông.

Làm một người sống lại - Diệp Từ đương nhiên không hề xa lại với Phinney. Đây là một Npc cực có cá tính. Đây cũng là một điểm cách tân của Vận Mệnh, tất cả Npc đều có nhược điểm, có người thuộc chủ nghĩa anh hùng nhưng mưu trí không đủ, có người thông minh tuyệt đỉnh nhưng bệnh ốm quanh năm, có người thoạt nhìn rất bình thường nhưng trong thâm tâm hiểm ác cực độ, mỗi người một đặc trưng riêng.

Mượn Phinney bàn luận, ông là một người có gan nhỏ hơn chuột, cố tình lại tham vọng quyền lực. Nghe nói sau này nhà sản xuất giới thiệu tiểu sử của ông, Phinney xuất thân từ một gia tộc cổ, rất giàu có, có thể leo lên vị trí trấn trưởng Vịnh kho báu, ngoại trừ trí thông minh có hạn của mình ra, điểm mấu chốt là nhà của ông có tiền, rất nhiều tiền, gặp vấn đề gì cũng dùng tiền để giải quyết.

Xem ra, tiền đúng là ‘vương bát đản’. Dù ở ngoài đời hay trong game, tất cả đều không thoát ly được thứ này.

“Cô muốn làm gì?” Giọng nói của Phinney càng run rẩy, tuy rất thích thể hiện sự uy phong của mình. Có điều, chỉ cần gặp tình huống liên quan đến mạng sống bản thân, ông liền biến thành chuột nhắt. Ngay cả đầu mình cũng không dám nhúc nhích, hai tay rủ xuống, run lẩy bẩy, càng lúc càng mạnh.

Diệp Từ nhìn bàn tay trái của ông chuẩn bị sờ vào túi, bật cười:“Giơ hai tay lên đầu.”

Cô vừa nói vừa dán Độc Hạt Đoản Kiếm sát vào cổ Phinney, cảm giác băng lãnh khiến Phinney sợ tới mức giật thót toàn thân, hai tay tức khắc giơ cao lên đầu, tỏ vẻ ông đã thần phục.

“Giơ rồi, giờ rồi ! Đừng giết tôi, làm ơn đừng giết tôi!!”

Diệp Từ vươn tay, mò vào trong túi bên trái của Phinney, thuận lợi lấy ra một điều khiển từ xa. Thứ này Diệp Từ không hề xa lạ, nó dùng để gọi người máy tới, chỉ cần Phinney ấn công tắc, lập tức sẽ có rất nhiều người máy từ bên ngoài xông vào công kích Diệp Từ và Phinney thoải mái thu phục được kẻ xâm nhập lạ mặt.

Đây vốn là một nhiệm vụ sau khi Vịnh kho báu mở ra mới có, nhưng không ngờ rằng cũng có thể dùng được trong tình huống này.

“Muốn tìm người giúp đỡ à?” Diệp Từ giơ cao cái điều khiển từ xa, tặng Phinney một nụ cười đầy thâm ý.

“Không có, tuyệt đối không có!” Phinney lập tức phủ nhận việc mình làm vừa rồi.

“Đúng không?” Diệp Từ gật gật đầu, tiếp theo không hề do dự đôi cái điều khiển ấy xuống đất. Phinney thét lên một tiếng kinh hãi, muốn chạy tới đó nhưng thân hình vừa động, kiếm đặt trên cổ ông liền càng sát làn da. Ông phải ngừng di chuyển, nhìn điều khiển dưới đất với ánh mắt đầy mong đợi, sau đó nó bị Lão Tứ do Diệp Từ triệu hồi ra đạp nát.

“Ôi, ôi, ôi. Thứ này thật sự rất quý.” Phinney nhìn những mảnh vỡ bị Lão Tứ đạp nát, đau khổ đến mức khuôn mặt cũng vặn vẹo.“Cô rốt cuộc muốn làm gì!”

“Bảo tàng Vịnh kho báu ở đâu.” Diệp Từ không muốn nói lời vô nghĩa với ông, trực tiếp đi vào vấn đề chính.

“Vịnh kho báu không có bảo tàng!” Phinney lắc đầu phủ nhận vấn đề của Diệp Từ ngay.

Diệp Từ không nhiều lời, đối phó với loại Npc này phải dùng cực hình mới được. Cô rút Độc Hạt Đoản Kiếm ra, chém ngay một nhát vào tay ông, nhất thời máu tươi tràn ra từ chỗ vết thương, Phinney sợ tới mức kêu to không ngừng.

Nếu ở nơi khác, Phinney kêu to như vậy, chỉ sợ đã sớm có người đến đây, nhưng Phinney là người tham quyền lực, lúc nào cũng muốn mình luôn phải đứng trên đầu người khác, nên chọn nơi ở rất cao. Người ở gần đây nhất muốn đi lên cũng tốn đến tận 10 phút, khoảng cách xa như vậy tự nhiên không ai nghe thấy. Mất đi điều khiển để gọi người máy đến hỗ trợ, Phinney trở thành đối tượng để Diệp Từ mặc sức ức hiếp.

Người sợ chết thì cũng sợ đau, Phinney bị Diệp Từ cắt một nhát, lập tức rên rỉ lăn lộn trên đất, khiến mọi nơi đều dính đầy máu, chẳng khác gì hiện trường giết người. Có điều, ông xem như thuộc dạng người biết ‘đối nhân xử thế’, xem xét xong thực lực của mình cách Diệp Từ bao xa, cuối cùng đành trái lương tâm chỉ chỗ Bảo tàng của Vịnh kho báu cho cô.

Dù thế, Phinney vẫn nói trước cho Diệp Từ những tình huống xấu: “Khách phương xa, Phinney nhắc trước cho cô, người trong coi Bảo tàng rất đáng sợ. Nếu cô chết, đó không phải trách nhiệm của tôi.”

Đối với kết quả này, Diệp Từ đã dự kiến từ sớm, trên đời nào có việc ăn không trả tiền bao giờ. Nên vì lấy được thứ tốt, nhất định phải chiến đấu, đây vốn là việc ‘thiên kinh địa nghĩa’ (thường tình).

“Phinney gia nhập đội ngũ của bạn.” Hệ thống thông báo:“Mục tiêu nhiệm vụ: Đánh lui người bảo hộ Bảo tàng, cam đoan Phinney không chết. Thời gian hạn định: 24 giờ.”

Hóa ra, đây là một nhiệm vụ.

Sau khi tiếp nhận nhiệm vụ, toàn bộ khung cảnh của Vịnh kho báu thay đổi hẳn, tuy vẫn là phong cảnh lúc trời chiều ngã về tây, nơi nơi đều bảo phủ trong lớp sương mù mỏng, thoạt nhìn mờ ảo cực. Nhưng Diệp Từ vừa thấy cảnh tượng này, lập tức hiểu được, Vịnh kho báu đã chuyển đổi thành phó bản.

Toàn bộ Npc bên đường đều biến thành quái vật, lượng máu nhiều, lực công kích cao. Phinney thì biến thành Mục sư. Thật sự rất hố cha, cô chưa bao giờ biết được chức nghiệp của Phinney, cư nhiên là Mục sư. Nếu bộ dạng của mỗi Mục sư đều giống Phinney thế này, thật sự khiến người khác phải ghê tởm.

Chẳng qua tổ đội này không tồi, Lão Tứ có thể làm MT cũng có thể làm Dps, Diệp Từ có thể hỗ trợ, phía sau còn kéo theo một vú em. Tuy rằng dọc đường đi quái xuất hiện không ngừng, có điều vẫn có thể dễ dàng đánh chết.

Lúc này trên bản đồ trong suốt biểu thị Bảo tàng xuất hiện, tổng cộng có 6 rương bảo vật, phân bố ở chỗ Thợ rèn, Tiệm tạp hóa, Bán đấu giá sư, Câu cá kỹ năng sư, pho tượng bên bờ và trong cabin khoang thuyền bên bờ biển. Có vị trí, sẽ thuận lợi nhiều lắm .

Nhưng vì Phinney mỗi khi đánh xong một con quái phải nghỉ ngơi một lúc, Diệp Từ lại không thể vứt bỏ ông, làm vậy nhiệm vụ nhất định phải thất bại, lại không thể bắt ông đánh hết quái xong rồi hãy nghỉ ngơi, chỉ đành đi theo tốc độ của ông làm nhiệm vụ. Tốc độ như vậy Diệp Từ không quen, nếu không mang theo người này, chỉ sợ cô chẳng cần đến 24 tiếng để hoàn thành phó bản.

Đi một chút ngừng ngừng, vừa đánh vừa nghỉ, khó khăn lắm mới tới được chỗ Thợ rèn. Trong phòng Thợ rèn có một cái rương cực lớn, vừa nhìn đã thấy ánh kim lấp lánh, khiến người khác rất thích. Có điều muốn lấy được thứ nọ, trước tiên phải qua một cửa ải trắc trở đã.

Bản đồ chưa thăm dò, kỳ thật có điểm giống như nhà sản xuất muốn tặng phúc lợi cho game thủ vậy, sẽ căn cứ cấp bậc của người tiến vào bản đồ điều chỉnh lại độ khó, đồng thời cũng không làm khó game thủ quá. Trò chơi như cuộc sống, có nhân vật bình thường ở tầng chót, như vậy cũng có nhân vật đỉnh cấp phong vân.

Nói đến bản thân của game, bất kể là ai, nhân vật phong vân hay chỉ là nhân vật bình thường. Cơ hội trong game luôn đặt một chỗ, chỉ cần bạn có thể nắm bắt, vậy bạn có thể ‘một bước lên trời’. Thoạt nhìn thực công bằng, kỳ thật lại không hề công bằng.

Nói đến vận may, nó cũng là một loại năng lực.

Chiến đấu với Thợ rèn không khó, ít nhất Diệp Từ cảm thấy cũng không như lời miêu tả của Phinney. Thợ rèn gục ngã rất nhanh, để lại trong phòng cái rương lấp lánh ánh kim.

Trong rương ngoại trừ kim tệ còn có không ít trang bị, chỉ là Diệp Từ không thể dùng, nhưng bù lại đều là trang bị tốt cho các chức nghiệp khác. Diệp Từ trực tiếp thu hết toàn bộ vào túi đồ, có thể bán chúng nó được giá tốt.

Tiếp đó đi Tiệm tạp hóa, Bán đấu giá sư, Câu cá kỹ năng sư. Ba Npc đều giống Thợ rèn, thật sự không khó khăn gì, mới quyết đấu đã bại rất nhanh, nộp lên đại lượng kim tệ và trang bị quý giá. Chỉ tiếc, không hề có trang bị cho Thợ săn, điều này khiến Diệp Từ thật sự buồn bực.

Vất vả lắm mới có cơ hội thăm dò bản đồ, sao toàn vì người khác ‘may gả y’ thế này?

Cướp đoạt bốn Bảo rương xong, Diệp Từ đứng bên bờ cảng, nhìn nơi của hai Bảo rương còn lại. Quay đầu nhìn Phinney:“Hai rương còn lại, làm sao để lấy?”

Phinney nhìn pho tượng lớn bên bờ cảng và thuyền đậu chỗ nước cạn, không suy nghĩ mà trả lời ngay:“Đương nhiên phải trèo lên đó!”

Trèo lên? Diệp Từ nhìn độ cao của pho tượng, cảm thấy chính cô leo lên vẫn khá dễ dàng, nhưng nếu Phinney cũng muốn lên...... Tất nhiên không dễ. Khoang thuyền bên kia có vẻ dễ hơn nhiều, chần chừ một hồi, Diệp Từ cuối cùng cũng quyết định đến chỗ khoang thuyền lấy Bảo rương trước.

Không hề do dự nhảy ngay xuống nước, bơi về phía khoang thuyền, cô đính bơi đến chỗ ấy rồi dùng Miêu Trảo leo lên. Nhưng vừa nhảy xuống nước cô liền nghe thấy hệ thống thông báo: “Bạn cách Phinney quá xa, cẩn thận nhiệm vụ thất bại!”

Diệp Từ vội vàng dừng lại, quay đầu nhìn xem, Phinney vẫn đứng trên bờ, Lão Tứ còn rung đùi đắc ý đứng cạnh ông ta.

“Ông xuống nước đi!”

“Không! Tuyệt đối không! Phinney ghét nhất là nước, Phinney xuống nước sẽ chết đuối!” Phinney lập tức xua xua tay, từ chối Diệp Từ.

Diệp Từ đầu đầy hắc tuyến, không xuống nước? Kháo! Đây mới thật sự là vấn đề. Nếu không xuống nước, thế cô lên thuyền bằng cách nào?

Ngâm mình ở trong nước trừng nhau với Phinney hồi lâu, cuối cùng Diệp Từ đành sờ sờ mũi nhận thua, đôi lúc bạn không thể thắng được quy tắc cứng nhắc của game đặt ra. Toàn thân cô ướt đẫm bò lên bờ, cúi đầu nhìn Phinney:“Không xuống thật?”

“Kiên quyết không!” Phinney kiên trì dị thường.

Diệp Từ chỉ đành lấy Miêu trảo trong túi đồ ra, trói vào chỗ neo tàu. Được rồi, nếu đối phương không đồng ý, vậy cô liền thỏa hiệp, rất đơn giản.

Cột chắc miêu trảo, Diệp Từ quay dây thừng chuyển động thành vòng tròn lớn, nhắm ngay vào mép thuyền đôi đi......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.