Edit: An Hạ
Nguồn: banlong.us
Khi đánh quái thuộc loại tử linh kiểu này phải có pháp sư. Chỉ cần có người làm MT giữ quái, họ có thể đứng cọc đánh quái không nguy hiểm. Một quả cầu lửa phóng qua, vừa thoải mái vừa không kém phần sắc bén. Đánh kiểu này thì MT hơi khổ một chút, nếu là Chiến Sĩ thì không sao, dù sao Chiến Sĩ da dày thịt béo, là người bị đánh thường xuyên nên quen rồi. Nếu đổi thành thợ săn làm MT, vậy thì hơi đáng thương. Giống như Diệp Từ lúc này vậy, nhanh nhẹn của cô cao quá, sợ di chuyển sẽ làm Hắc Khô Lâu chạy mất, nên không dám di chuyển chút nào, chỉ dám đứng yên giữ quái. Máu của cô rớt nhanh đến mức cô nhìn muốn chết lặng, nếu không có Lưu Niên không ngừng dùng băng vải cho cô hồi phục máu, có lẽ cô đã ngã xuống rồi.
Cực khổ lắm mới diệt xong ba đợt quái, ba người ngồi xuống nghỉ ngơi tại chỗ. Thu Thủy Bất Nhiễm Trần nhìn Diệp Từ hắc hắc cười.
“Tôi không nghĩ đến, da của Công Tử U rất dày nha. Nếu không sau này cô không sợ thất nghiệp nữa, đổi sang MT cũng được đó”
Diệp Từ biết rõ Thu Thủy Bất Nhiễm Trần rất ngốc, cũng lười quan tâm anh ta. Một thợ săn làm MT? Diệp Từ cảm thấy tự tôn của mình bị tổn thương...
Diệp Từ không nói lời nào không có nghĩa người khác sẽ không nói. Lưu Niên liếc mắt nhìn Thu Thủy Bất Nhiễm Trần. Sau đó thản nhiên nói:
“Được đó, chỉ cần anh trả hết phí sửa chữa đồ là được, còn không đừng nói vô nghĩa nữa”
Thu Thủy Bất Nhiễm Trần giống như người bị trật khớp cổ, nửa ngày không rặn ra được một từ nào. Anh nhìn Lưu Niên, quay sang nhìn Diệp Từ. Sau đó lại nhìn Lưu Niên, cuối cùng nhìn Diệp Từ. Giọng điệu vô cùng lo ngại.
“Tiền? Công Tử U không bao giờ quan tâm chuyện nhỏ nhặt vậy đâu, phải không...phải không?”
Diệp Từ đáng lí không quan tâm Thu Thủy Bất Nhiễm Trần, nhưng sau khi nghe anh nói vậy không nhịn được cười. Chỉ cần không động đến tiền cái gì cũng nói được, chỉ cần dính đến tiền một chút là trở thành dạng này rồi. Cô lạnh nhạt trả lời anh:
“Thu Thủy, anh không rõ mọi người nhận xét tôi thế nào sao?”
“Nhận xét sao?”
Thu Thủy nuốt nước bọt, ánh mắt cố gắng tránh né Diệp Từ, cặm cụi ăn thức ăn của mình.
“Tôi mang tiếng là tư lợi, cho dù một chút tiền cũng sẽ không thiệt. Anh cảm thấy tôi sẽ bỏ qua cơ hội kiếm tiền thế này sao?”
Diệp Từ nửa thật nửa đùa, nhưng cô nói dối không chớp mắt, người khác nhìn vào chẳng lộ ra đùa giỡn gì cả. Quả nhiên, Thu Thủy Bất Nhiễm Trần trúng chiêu, bắt đầu khóc than. Hình dung mình thành người túng thiếu nhất đời.
Lưu Niên tựa vào một tảng đá, lấy một bình rượu ra uống một ngụm. Sau đó đưa cho Diệp Từ, trầm giọng tiếp:
“Em không cảm thấy cùng anh ta qua lại sẽ giảm chỉ số thông minh của mình à?”
Diệp Từ ha ha nở nụ cười.
“Tôi vẫn luôn có cảm giác như vậy, nhưng mà anh cũng biết từ chối qua lại với một tên ngốc không dễ dàng”
Lưu Niên nghe vậy, khóe miệng khẽ cong cong. Nhìn lại người đang lải nhải không ngừng kể khổ Thu Thủy Bất Nhiễm Trần, không dưới một lần một giết chết người kia.
Tuy rằng Thu Thủy Bất Nhiễm Trần hơi khờ, nhưng không ảnh hưởng đến thao tác của anh. Ngay cả Diệp Từ tự xưng là pháp sư số một Vận Mệnh cũng phải công nhận Thu Thủy quả là một pháp sư đỉnh cấp. Anh đi vị tiêu sái, thao tác và ý thức đều tinh chuẩn đến đáng sợ. Không trách được, vì sao dưới sự truy sát của Thịnh Thế vẫn an toàn thoát ra.
Dọc đường Lưu Niên điều khiển rắn cùng nhau giữ quái với Diệp Từ. Thu Thủy Bất Nhiễm Trần phụ trách đánh quái, đi một chút ngừng một chút đánh quái, không lâu đã thoát khỏi thông đạo.
Thu Thủy Bất Nhiễm Trần đi đến cuối đường hầm, ngẩng đầu nhìn đỉnh đầu. Chỉ thấy bên trên có một phiến đá, anh dùng pháp trượng cố đẩy, có thể di chuyển rất ít. Bi kịch là anh vốn là pháp sư, lực lượng có hạn. Cho dù anh cố gắng mấy cũng khó mà xoay chuyển được phiến đá một chút, lúc này quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cả hai thợ săn đang vòng tay trước ngực, một trái một phải tựa vào đường hầm nhìn anh chật vật. Anh lập tức nổi khùng, nhưng vừa chạm đến đôi mắt sắc bén của Diệp Từ, lại ỉu xìu. Lệ rơi đầy mặt thỏa hiệp:
“Giúp tôi với, lực lượng (sức mạnh) không đủ”
Diệp Từ chỉ chờ câu nói này, cô nghe thấy anh cầu cứu, khóe miệng mang theo ý cười đi lên rất tiêu sái. Tay vỗ vỗ bả vai Thu Thủy Bất Nhiễm Trần.
“Nha, không đủ lực lượng hả? Vậy sao anh không nói, không nói sao tôi biết được lực lượng anh không đủ chứ? Tôi thấy anh đứng ở đó nửa ngày cứ tưởng có cơ quan gì đó chứ. Chỉ có thể đứng chờ anh thể hiện, nếu biết anh lực lượng không đủ, tôi đã giúp anh rồi”
“Cám ơn cô”
Thu Thủy Bất Nhiễm Trần cảm thấy thật bi ai, tuy rằng Công Tử U thường bảo rằng cô là thợ săn, không phải con gái. Nhưng mà trong giờ phút này anh cảm thấy rất sâu sắc giới tính của Công Tử U rồi. Không những là con gái, mà còn là một cô gái vô cùng đáng ghét. Quả nhiên tiểu nhân và nữ nhân là không thể đắc tội.
Diệp Từ nói xong định đi lên đẩy đá, Lưu Niên lại giữ tay cô lại. Diệp Từ quay đầu nhìn anh, không hiểu lắm, thì anh giải thích.
“Chuyện này cứ để anh, về sức mạnh thì nam hơn nữ một chút”
Đã có người muốn làm việc, Diệp Từ sẽ không từ chối làm gì. Lưu Niên đi lên phiến đá giơ tay, không dùng bao nhiêu sức đẩy ra. Khối đá lớn kia di chuyển, rồi có một khe hở mang theo ánh sáng từ từ nứt ra. Theo khối đá di chuyển, trên trần có rất nhiều bụi rớt xuống, phủ một lớp mỏng trên mái tóc như bằng bạc của Lưu Niên. Nhìn qua có chút thê lương cùng xa xôi. Anh quay đầu nhìn hai người:
“Anh đi trước xem xét, nếu không có gì thì sẽ nói hai người đi vào”
Nói xong, anh chui vào cửa hang động, động tác nhanh như báo vừa nhanh vừa đẹp đẽ.
Thu Thủy Bất Nhiễm Trần nhìn thấy Lưu Niên đi rồi, mới u oán nói với Diệp Từ.
“Công Tử U, cô trọng sắc khinh bạn, hùa nhau vào với người chơi đối địch ăn hiếp tôi”
Diệp từ nhướng mi, cảm thấy buồn cười.
“Sao lúc có người chơi đối địch anh không nói?”
“Tôi đánh không lại anh ta”
Thu Thủy Bất Nhiễm Trần càng nói càng cảm thấy đau đớn, nhớ lại tình cảnh Lưu Niên hành hạ mình chết đi sống lại. Anh buồn bực không làm gì được ngoài vẽ bùa nguyền rủa Lưu Niên.
Hai người ở ngoài nói chuyện thì nghe giọng Lưu Niên truyền đến.
“Không có gì lạ, cả hai đến đây”
Hai người nhanh chóng đi lên, phát hiện nơi đây là một mộ viên.
Mộ phần mai táng nơi đây không nhiều lắm, trong một khuôn viên nhỏ chỉ có thưa thớt bia mộ. Có vài cành cây rũ bóng xuống bên cạnh, vài con quạ đen bay tới bay lui kêu quạ quạ, tăng thêm vài phần u ám cho nơi này.
“Ở đây không mai táng nhiều người lắm”
Diệp Từ đi đến sau, nhìn xung quanh một chút rồi đưa ra kết luận này.
“Ừ, anh đếm được chín phần mộ”
Lưu Niên lẳng lặng trần thuật lại kết quả điều tra của bản thân.
“Xung quanh cũng không có quái nảy sinh, có lẽ phiến đá kia ngăn cách lại rồi. Anh vừa điều tra xong, nơi này không có trên bản đồ của Giáo Đường Phế Tích”
Diệp Từ mở bản đồ ra, nhìn thấy trên bản đồ không có chỗ họ đang đứng, hình như hơi kì lạ.
“Ở trên bản đồ chỗ này ghi là gì?”
Lưu Niên lấy ra bản đồ của mình, sau đó lật đến chỗ bản đồ của nơi này. Chỉ vào mấy dãy núi phía sau giáo đường.
“Đây là núi phía sau giáo đường, chúng ta vừa đi qua đường hầm mà, mộ viên này nằm ngay đây”
Diệp Từ nhìn ngón tay chỉ hướng của Lưu Niên. Ở phía tây bắc của bản đồ Giáo Đường Phế Tích chỉ có một hình tròn, cái gì cũng không có. Mà nơi này quá nhỏ so với bản đồ lớn kia, bình thường cũng không ai phát hiện ra. Mà cho dù có phát hiện, đi vào được đến đây cũng sẽ không biết nơi này là gì.
“Ra vậy”
Diệp Từ nhớ lại đường nảy giờ đi, xác nhận đúng như Lưu Niên nói. Cô nhìn chín ngôi mộ, giống như là chín vị thủ lĩnh của nghĩa quân xưa... ai đã mai táng họ ở đây?
Cô ngẫm nghĩ một chút, bỗng nhớ lại tại sao giáo đường này lại hoang tàn như vậy. Nơi đây vốn là nhà thờ lớn nhất ở Trung Bộ Đại Lục. Tên là Giáo Đường Vinh Quanh. Truyền thuyết nơi này rất linh thiêng, sau đó Naga đã phá hủy tín ngưỡng của toàn bộ đại lục Majia đánh nhau với nghĩa quân, dùng quân của mình phá giáo đường. Sau khi tu sĩ và nghĩa quân liều chết chống cự, hai bên tổn hại rất nhiều binh lính. Naga bất đắc dĩ tha cho việc chiếm đóng Giáo Đường Vinh Quang, nhưng nơi này cũng không tốt hơn là mấy, Naga thu mua gần hết tu sĩ, ám sát Đức Giáo Hoàng, toàn bộ Giáo Đường Vinh Quanh hoàn toàn sụp đổ.
Từ đó về sau, có rất nhiều tu sĩ rời bỏ nhà thờ, vài thập niên sau, nhưng người cuối cùng qua đời. Giáo Đường Vinh Quanh từ đó hoang tàn, trở thành một khuôn viên đầy Giáo Đồ Hắc Ám và Tử Linh Nhạc Viên, nơi luyện cấp thiên đường của người chơi.
Trong lịch sử chép rằng, chín vị thủ lĩnh của nghĩa quân đã chết trong khi chiến tranh với Naga, hài cốt của họ được mai táng nơi nào vẫn còn là một bí ẩn. Nếu như chín ngôi mộ trước mắt là nơi an táng họ, vậy thì chắc chắn là do nhóm tu sĩ tiến hành mai táng. Muốn những thủ lĩnh mãi mãi ngủ yên, họ tuyển chọn ra rất nhiều người đào đường hầm này, thông mộ viên với cửa bí mật của nhà thờ. Cuối cùng tìm ra một hang động sâu trong núi đá, để hài cốt của họ nơi này, mãi mãi ngủ yên, tránh bị nanh vuốt của Naga quấy nhiễu.
“A, tìm được rồi”
Trong lúc Diệp Từ còn đang chìm đắm trong chuyện xưa, người không nói gì từ nảy đến giờ Thu Thủy Bất Nhiễm Trần bỗng đứng dậy. Cô ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Thu Thủy ngồi xổm trước một bia mộ, bắt đầu đọc chú ngữ. Cô đi đến gần, cúi đầu nhìn chữ khắc trên bia. Nơi đó viết.
“Nơi này Chu Nho Anh Hùng ngủ yên”
Thu Thủy Bất Nhiễm Trần tìm Chu Nho anh hùng? Diệp Từ cũng không lấy làm lạ. Cũng không cần hỏi anh ta, đã thấy Thu Thủy bắt đầu dọn dẹp mộ bia bám bụi. Ở trong mộ bia có một lỗ trống, sau đó anh lấy ra một chuôi quyền trượng trong túi ra, lắp vào. Chuôi quyền trượng này nhìn rất bình thường, vốn ảm đạm không ánh sáng, không khác mấy so với quyền trượng của người chơi. Sau khi cắm vào bia thì tỏa ra hào quang rực rỡ, vừa vặn như chìa khóa vậy. Lúc này Thu Thủy Bất Nhiễm Trần đứng dậy, hai tay nắm lấy quyền trượng, xoay tròn. Nghe thấy tiếng ầm ầm mộ truyền đến.
Diệp Từ sửng sốt, vội vàng quay lại nhìn. Đã thấy ngôi mộ vốn liền đã di động, lộ ra thứ bên trong mộ bia.
Thu Thủy Bất Nhiễm Trần rất kích động, vẻ mặt của anh lúc này rất phức tạp, anh hít sâu một hơi, đứng ở trước mộ thở dài.
“Cám ơn trời đất, cuối cùng nhiệm vụ cũng xong rồi”
Nói xong anh chạy đến cạnh ngôi mộ, đẩy tảng đá hơi hé ra.
Thu Thủy Bất Nhiễm Trần kích động như vậy khiến Diệp Từ lạnh nhạt và Lưu Niên vốn không thích xen vào việc của người khác cũng cảm thấy hơi tò mò. Sau đó đi theo sau, đứng ở cạnh anh. Xem thử bên trong mộ rôt cuộc có gì.
Chỉ là sau khi ngôi mộ mở ra, không giống trong dự đoán của Diệp Từ sẽ có hài cốt. Mà chỉ có một áo choàng trong suốt ở bên trong. Mộ này vô cùng sạch sẽ, giống như mới vừa được an táng vậy. Trừ áo choàng kia thì không còn gì khác.
Chẳng lẽ đây không phải mộ của chín vị thủ lĩnh sao? Đây chỉ là nơi chôn di vật và quần áo của họ thôi? Diệp Từ hơi hơi sửng sốt, quay đầu nhìn Thu Thủy Bất Nhiễm Trần, anh cũng đang ngây ngẩn cả người. Hình như còn có chút đả kích.
Trong phút chốc, không ai nói chuyện với ai. Một lúc sau nghe thấy Thu Thủy phẫn nộ.
“Đờ mờ hệ thống! Không thể giỡn mặt nhau như vậy chứ? Lão tử vất vả làm nhiệm vụ như vậy cuối cùng cho một bộ quần áo cho có lệ vậy thôi hả???”
Nói xong anh lôi áo choàng ra, chỉ là sau đó, trong không khí có một âm thanh trầm thấp vang lên. Dùng ngôn ngữ Diệp Từ không học đối thoại với Thu Thủy Bất Nhiễm Trần. Mà anh sắc mặt cũng ngưng trọng đi, bắt đầu dùng ngôn ngữ đó đáp lại âm thanh kia.
“Đây là ngôn ngữ gì?”
Lưu Niên chăm chú nghe, chau mày, nửa ngày cũng không nghe hiểu. Anh không quen tai không có nghĩa Diệp Từ không quen, tuy rằng đời này cô không sử dụng ngôn ngữ này nữa. Nhưng đời trước khi còn là pháp sư, ngôn ngữ này cô rất nhuần nhuyễn.
“Đây là cổ ngữ của Chu Nho, khác với ngôn ngữ của Chu Nho hiện tại. Phải làm nhiệm vụ mới học được”
“Làm sao em biết?”
Lưu Niên kì quái hỏi cô.
Diệp Từ hơi sửng sốt, trong thời gian ngắn không biết trả lời Lưu Niên thế nào. Cũng không thể bảo anh đời trước cô chơi pháp sư, mà pháp sư muốn mạnh hơn nhất định phải học cổ ngữ Chu Nho. Nguyên nhân chỉ có một, vì tất cả kĩ năng mạnh mẽ của pháp sư đều viết bằng loại cổ ngữ này. Chu Nho là bậc thầy pháp sư, mà hậu kì có rất nhiều kĩ năng mạnh mẽ từ Chu Nho NPC, ngôn ngữ này nhất định phải học.
Vì không trả lời được nên Diệp Từ bỏ qua câu hỏi của Lưu Niên. Thu Thủy Bất Nhiễm Trần cũng đã trò chuyện xong với âm thanh kia, thấy anh mang áo choàng nhét vào túi đồ của mình. Sau đó cung kính hành lễ với bia mộ, rồi quay về phía hai người.