Edit: Kang
Bạch Mạch cảm thấy tâm tình rất không tốt.
Mặc dù anh không muốn thừa nhận, tâm tình của anh không tốt chính là do topic vô cùng hot ngày hôm nay. Thế nhưng, anh vẫn có chút buồn bực.
Thật ra thì, anh cũng cảm thấy Diệp Từ đã đến tuổi nói chuyện yêu đương rồi, cũng hết sức khích lệ con bé đi tìm một đối tượng tốt. Sau đó được sự cho phép của gia đình hai bên, lúc con bé nhớ anh ta liền có thể thoải mái gặp gỡ, khi anh ta nhớ con bé thì cũng có thể thoải mái tới tìm gặp cô.
Xem xem, đây là là một nguyện vọng thật đơn giản và tốt đẹp biết bao.
Thế nhưng, cái nguyện vọng này lại quá chênh lệch với thực tế, Bạch Mạch vốn không biết được sự chênh lệch này cho đến đúng hôm nay, khi anh nhìn thấy tên Lưu Niên kia ôm Diệp Từ hôn hôn hít hít, anh bỗng nhiên rất muốn tung quả đấm lên cho tên này một trận tơi bời hoa lá. Đánh cho hắn ta răng roi đầy đất còn nhẹ, tốt nhất là đánh cho cha mẹ hắn cũng không nhận ra.
Bây giờ anh có một loại cảm giác vô cùng ký quái, giống như có thứ gì đó vô cùng trân quý của mình sắp bị người ta cứ thế lấy mất, cái loại cảm giác rất không cam lòng, rất không tình nguyện, rất khó chịu đó hoàn toàn không ngôn ngữ nào có thể biểu đạt nổi.
Mặc dù anh biết chuyện “Trai khôn lấy vợ gái lớn gả chồng” này, thế nhưng biết là một chuyện, kêu anh thản nhiên chấp nhận chuyện này thì lại là một chuyện khác.
Anh nghĩ, hẳn Diệp Nam Thiên sẽ vô cùng thấu hiểu cái cảm giác này của mình.
Dựa vào cái gì mà bảo bối mình nâng niu mấy chục năm cứ thế bị người ta khiêng đi, dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì!!!
Chưa nói đến, tên này còn chưa thông qua khảo hạch của anh, thậm chí còn chưa chính thức giới thiệu với anh, thế nhưng dám tự nhiên ôm ôm hôn hôn Tiểu Từ nhà anh, tên này thật quá đáng ghét, hắn thật là to gan lớn mật, hắn thật là….!!!!!!
Bạch Mạch đột nhiên cảm giác mình không còn từ ngữ gì để hình dung tên Lưu Niên kia nữa, dù sao, chính là anh rất ngứa mắt.
Từ phương diện lý trí mà nói, tên nhóc Lưu Niên nnayf chơi game cũng không tệ lắm, nhưng chơi game không tệ thì có tác dụng lông gì a, chơi game có ra cơm không? Nếu hết chơi game, sau này Tiểu Từ đi theo hắn kchẳng lẽ chết đói? Dĩ nhiên, anh không phủ nhận có rất nhiều gảm thủ chuyên nghiệp rất có tiền, rất có thực lực. Thế nhưng, thế nhưng, anh rất khó chịu, lấy đó làm cớ không được à! Huống chi cái loại game thủ chuyên nghiệp như Lưu Niên hiện tại rất có tiền rất có thực lực, có thể bảo đảm sau này áo cơm không sứt mẻ hay không!!
Dĩ nhiên Bạch Mạch cũng biết mình đánh giá Lưu Niên quá khắt khe, bất quá như vậy cũng không phải là anh không cho hắn cơ hội, anh phiến diện cũng không sai. Hơn nữa, hơn nữa, hắn ta là một game thủ Tây Đại Lục, bọn họ bình thường ít khi gặp mặt, tới bây giờ còn chưa ra mắt. Lại không biết trong hiện thực hắn ta tên là gì, vạn nhất đứa nhỏ nhà mình bị lừa thì làm sao?
Tiểu Từ nhà anh, một đứa trẻ trong sáng biết bao a. Từ nhỏ đến lớn chưa từng biết yêu ai, ngay cả tay nhỏ cũng chưa từng bị nắm qua, cái gì cũng chưa đâu, chính là một trang giấy trắng a, làm sao có thể để tên này làm kẻ đầu tiên vấy bẩn!!
(Kang: Ta câm nín luôn với anh gà mái này =)))))
Dù sao Bạch Mạch rất khó chịu, dù sao tâm tình của Bạch Mạch rất không tốt, loại cảm xúc tiêu cực này bị anh trắng trợn thể hiện trong quá trình đánh quái.
Toàn bộ quá trình đánh quái, Bạch Mạch không hề mắc phải sai lầm, thuần thục giống như đã đánh phó bản này rất nhiều lần rồi, đi vị tinh chuẩn, thời điểm sử dụng kỹ năng vô cùng thích hợp, bất kể thế nào cũng khiến người khác vô cùng bội phục.
Đang lúc Bạch Mạch còn đang vô cùng khó chịu, anh phá lệ nhận được mật ngữ của Dì Lan. Dĩ nhiên, dì Lan chính là mẹ của Diệp Từ - Tả Hiểu Lan.
“Tiểu Mạch a, con đang làm gì vậy?” Tả Hiểu Lan hiển nhiên không hay mật ngữ người khác, cũng không hiểu hết những thiết kế của game, giống như, cô không biết kiểm tra vị trí hảo hữu trong list hảo hữu. Cho nên, sau khi cô mật ngữ cho Bạch Mạch, đầu tiên là hỏi vấn đề này.
“Con đang trong phó bản.”
“Nga nga, vậy là con đang bận a, lúc khác cô lại tìm con sau.” Tả Hiểu Lan mặc dù mới chơi game không lâu, rất nhiều chức năng bà không biết, nhưng bà vẫn biết một số thuật ngữ trong game và những kỹ năng cuộc sống cùng vật phẩm. Cho nên, khi Bạch Mạch nóiđang ở trong phó bản, Tả Hiểu Lan liền biết bây giờ Bạch Mạch đang rất bận rộn, không có thời gian tán gẫu cùng bà, cho nên nhanh chóng ngắt hội thoại.
“Vâng, chỗ này của con còn chừng hơn nửa giờ nữa sẽ xong, Lát nữa về thành con tìm dì.” Bạch Mạch nghĩ một hồi, dì Lan sẽ không liên lạc trong game với anh, có chuyện gì đều là chờ lúc anh log out ăn cơm mới nói, bây giờ lại phá lệ như vậy, xem ra chuyện này khiến cho dì Lan hết sức quan tâm. Mà chuyện trong game khiến cho v quan tâm như vậy, chỉ có 1, đó chính là chuyện liên quan đến Diệp Từ.
(Kang: Trong bản raw thì Bạch Mạch gọi Tả Hiểu Lan chỉ là Tả Hiểu Lan, nhưng ta thấy cách gọi này hơi bị đảo lộn bối phận nên tự ý sửa thành dì Lan.)
Vào giờ phút này, chuyện liên quan đến Diệp Từ, chính là chuyện đang khiến cho Bạch Mạch hết sức khó chịu.
Cho nên, Bạch Mạch không cần nghĩ cũng biết mục đích liên lạc của dì Lan, nnhaats định bọn họ cũng thông qua kênh Thế giới mà biết được chuyện trên diễn đàn, nói không chừng bọn họ cũng đã thấy những tấm hình trên diễn đàn rồi, bất quá, dì Lan và dượng Thiên sẽ phản ứng như thế nào, bây giờ Bạch Mạch cũng không thể đoán trước được.
Vô luận như thế nào, Bạch Mạch cũng không muốn để Diệp Từ bị liên lụy, cho nên, anh khoong khỏi có chút bận tâm thái độ của 2 người.
May mà anh còn có khả năng nhất tâm nhị dụng (cùng 1 lúc có thể làm 2 việc), cho nên, dù đang nghĩ tới những chuyện loạn thất bát tao này nhưng tốc độ đánh phó bản vẫn không giảm xuống.
Sự yên lặng của Bạch Mạch làm cho tâm tình đoàn 1 Thiên Thiên Hướng Thượng tương đối khẩn trương, bọn họ chưa bao giờ thấy Bạch Mạch như vậy. Con người đều như vậy, đối diện với tình huống mình chưa từng trải qua sẽ sinh lòng kính sợ, cho nên, sự yên lặng của Bạch Mạch lại mang đến hiệu quả không tưởng, tất cả mọi người đều căng thẳng thần kinh chuyên chú làm việc của mình, lẳng lặng nghe chỉ huy, thế nhưng từ đầu đến cuối không một ai mắc lỗi.
Phó bản khai hoang hôm nay thực ra chỉ là phó bản cấp 60, bây giờ phần lớn game thủ cũng đã lên 60, thế nhưng tiến trình đánh phó bản cũng không vì thế mà tăng nhanh, ít nhất trước khi update phiên bản thì phó bản Thung Lũng Nóng Bỏng chưa có một công hội nào ở Đông Đại lục có thể thông qua, dù sao mọi người ở đây đều đang điên cuồng cày level, tiến trình đánh phó bản lại bị rớt lại phía sau.
Bây giờ update 1 phiên bản mới, sau khi mọi người đều khai mở giới hạn level, chuyện đầu tiên các công hội phải làm chính là khai hoang phó bản Thung Lũng Nóng Bỏng. Thung Lũng Nóng Bỏng là một kho sản xuất vũ khí 60-80 của Đông đại lục, nếu muốn đánh phó bản Bách Độc Thủy Vực thì nhất định phải thông qua pb này.
Kết quả là, tối hôm nay, tất cả các công hội ở Đông Đại Lục đều cùng lúc tiến đánh chặng thứ nhất của phó bản Thung Lũng Nóng Bỏng —— Hầm ngầm số 1!
Bất quá bởi vì Thiên Thiên Hướng Thượng phối hợp ăn ý, toàn bộ hành trình hoàn toàn chưa từng diệt đoàn, dưới tình huống không có Diệp Từ bọn họ vẫn cứ mèo mù vớ chuột chếtt, một lần liền qua BOSS chặng 1- Ngọn Lửa Chó Săn Aramde!
Khoảnh khắc Aramde ngã xuống, tất cả mọi người đều ngẩn người. Thật ra thì lần này chẳng qua chỉ là một lần đánh thử nghiệm, trước khi đánh Di Lộc đã nói rõ, lần này chỉ là đánh thử, cho nên mọi người chỉ thêm buff mà không cắn dược và ăn các loại thức ăn thêm dame. Không ai nghĩ được lại cứ thế mà qua?
“Không phải đâu, như thế cũng qua được? Là độ khó của Boss hạ xuống hay là chúng ta quá mạnh?! Vừa rồi tôi còn nghe Đại Đường đánh boss 1 bị diệt đoàn 6 lần rồi...” Phao Cước Phượng Trảo khóe miệng co rút thật sự là không dám tin tưởng.
Di Lộc cũng im lặng nhìn trời, đây coi như là áp lực sinh ra động lực đi...
Bạch Mạch hiển nhiên cũng không ngờ tới kết quả này, anh ngẩn người một hồi, quay đầu nói với mọi người: “Tốt quá, qua rồi.” Tâm tình của anh vẫn không quá tốt, dù vừa qua boss 1 thế nhưng anh cũng không cảm thấy có bao nhiêu kích động: “Di Lộc, phân người đi sờ thi đi.”
Anh vừa dứt lời, thông báo đã tràn ngập kênh TG.
“Chúc mừng 'Thiên Thiên Hướng Thượng' trở thành công hội đầu tiên thông qua phó bản 100 người cấp độ bình thường Thung Lũng Nóng Bỏng, khen thưởng anh vọng công hội 3000, Danh vọng tại các thành chủ trên thế giới 30000, tiền vàng 25.000 kim. Chúng ta hãy nhớ kỹ tên những anh hùng ấy. “
...
Theo một loạt tên được load lên,kênh thế giới đang sôi trào vì những bức hình trên diễn đàn đột nhiên lặng ngắt, mặc dù mọi người có một tình yêu cuồng nhiệt với gian tình, thế nhưng gian tình cũng chủ là một trong số những câu chuyện giải trí trong game, tất cả mọi người vẫn quan tâm đến tiến trình thông phố bản và trang bị hơn. Cho nên, thông báo Firstkill vừa phát ra, rất nhiều game thủ Đông đại lục đồng loạt nhô ra, rối rít cầu bản tiến trình, cầu video, nhất thời, toàn kênh TG bị bao phủ bởi một màn cầu tiến trình cầu video phó bản.
Bất quá Thiên Thiên Hướng Thượng ngược lại không ai đứng ra, để một đám game thủ lăn lộn trên kênh TG hâm mộ ghen tị hận.
Khinh Ca Công Tử cẩn thận nhìn thông báo Firstkill, sau đó có chút bất ngờ, lại không có Công Tử U. Bất quá nếu có Công Tử U mới kỳ quái, Công Tử U bây giờ đang ở trong nhà giam của Anh Hùng Thành cơ, bất quá, Thiên Thiên Hướng Thượng lại không dựa vào Công Tử U vẫn có thể đoạt Firstkill, điều này thật khiến người ta phải chú ý.
Khẽ xoa cằm, Khinh Ca cũng không quá đắm chìm trong vấn đề này, bởi vì mục tiêu hôm nay của bọn họ cũng là lấy được fiirstkill của BOSS Ngọn Lửa Chó Săn Aramde. Hắn vỗ vỗ tay an ủi đòn tinh anh: “Đừng quá để ý tin tức trên kênh TG, chúng ta có thể khống chế tốt tiết tấu, lại một lần nữa, từ trước tới nay chúng ta đánh phó bản không phải là vì firstkill, không phải sao?”
Có một vài thành viên trong tinh anh đoàn nổi giận, nghe Khinh Ca nói như vậy, cũng lên tinh thần, chuẩn bị lần nữa tiến công.
Đông Đại Lục, ở nơi nào đó trong tân thủ thôn.
Khinh Phong mặc một bộ đồ tân thủ thô ráp đang quơ mộc trượng trong tay không ngừng đánh một con Heo Tiểu Hắc, sau khi nghe thông báo firstkill của hệ thống, khẽ khựng lại một chút, bật người dậy, lại bị Heo Tiểu Hắc còn một dây máu cắn ngược, lập tức lấy mất nửa cây máu. Hắn cười khổ một tiếng, sau đó lại vung trượng đập con heo 1 cái, Heo Tiểu Hắc roots cuộc không cam lòng ngã xuống.
“Thật là không thể khinh thường công hội này a, ít người như vậy thế nhưng ngay ngày đầu tiên update phiên bản liền cho tất cả những công hội lớn 1 bạt tai.” Khinh Phong cười hắc hắc, hắn cúi đầu nhìn thi thể Heo Tiểu Hắc trên mặt đất, giơ chân đạp 1 cái, lại ngước lên nhìn ánh mặt trời chói chang: “Hi vọng lần này không chỉ vì tiền, cũng phải cho tôi nếm chút vui vẻ khi chơi game a.”
Giọng hắn nói rất nhẹ, nhanh chóng biến mất trong làn gió nhẹ ở tân thủ thôn.
Boss số 1 cũng không rớt trang bị Chiến Sĩ, Bạch Mạch chỉ liếc qua mấy chục món trang bị tím liền đem quyền phân phối giao cho rồi Cập Thì Vũ. Sau đó nói: “Hôm nay khổ cực mọi người rồi, một hồi coi xong DKP mọi người cũng đi nghỉ ngơi đi, ngày mai tiếp tục BOSS kế tiếp.”
Anh nói lời này, rõ ràng là muốn giải tán, Di Lộc liền vội vàng hỏi: “Lão đại, những tiểu quái còn lại thì sao?”
Bạch Mạch nhìn BuôngMuội Tử Kia Ra và Hàn Thủ: “Buông Ra và Hàn thủ nếu có hứng thú thì cứ tiếp tục đánh. Tôi tạm thời có chút chuyện, phải rời đi trước.”
Buông Muội Tử Kia Ra và Hàn Thủ cũng không sao cả, ha ha cười: “Dĩ nhiên không có vấn đề, cậu có việc thì cứ đi đi, bây giờ chúng tôi đang cao hứng, không ngờ một phát lại ăn ngay lão nhất, đúng là vận cứt chó, kỹ năng của tôi còn chưa sử dụng hết đây, đương nhiên muốn tiếp tục.”
Bạch Mạch thấy bọn họ có hứng thú như vậy, cũng không nói thêm nữa, gật đầu, nhượng chức đội trưởng cho Cập Thì Vũ, xoay người cói với Di Lộc nói: “Di Lộc, đừng tham quá, cũng không đừng để hứng thú của mọi người bị đả kích, Tôi biết cậu muốn thử lão nhị, có thể thử một chút, làm hết sức, không được thì rút lui.”
Di Lộc thấy suy nghĩ của mình bị Bạch Mạch đoán được rõ ràng, có chút mất tự nhiên gãi gãi đầu: “Nha, lão đại, anh cũng nhìn ra hả, tôi còn tưởng rằng...” anh cười hắc hắc: “ Ừ, được, anh đi đi, những chuyện này tôi tự có chừng mực, sẽ khoong tham nhiều nuốt không trôi.”
Di Lộc mặc dù ít tuổi, nhưng làm việc lại rất có chừng mực, cho nên Bạch Mạch cũng sẽ không nhiều lời, trực tiếp rút khỏi đội ngũ, xoa Hồi Thành Thạch trở về Hồng Hồ thành, cũng không quay đầu lại chạy thẳng tới cửa hàng của Tả Hiểu Lan.
Vừa update phiên bản mới, lại hấp dẫn không ít game thủ mới tiến vào trò chơi, cửa hàng của Tả Hiểu Lan và Diệp Nam Thiên làm ăn hết sức tốt, bất quá, hai người bây giờ đều khoong có tỏng tiệm, chỉ thấy mấy NPC thuê coi tiệm. Bạch Mạch đi vào trong Tả Hiểu Lan, nhìn trái phải một hồi, không thấy bóng dáng ai, liền mật cho bà, biết được bây giờ hai người đang ở trên lầu 3 cửa hàng quần áo của Tả Hiểu Lan, lại nhanh chóng đi lên lầu.
Lầu 3 của cửa hàng là nơi khách hàng không vào được, bất quá Tả Hiểu Lan cũng ủy quyền cho người nhà mình, tùy thời có thể tiến vào, cho nên, Bạch Mạch không bị hệ thống ngăn cản, ngược lại một thân giáp trụ lòe lòe của anh khiến cho không ít khách nữ của cửa hàng cực kỳ hâm mộ, không ngừng xì xào bàn tán xem vị Chiến Sĩ phong cách này là ai, có thể thu vào túi hay không.
Nếu là bình thường, Bạch Mạch sẽ có thể cười ấm áp như xuân phong đáp lại các cô, bất quá, hiện tại trong lòng anh có khúc mắc, một khắc anh cũng không muốn dừng lại, đương nhiên cũng không quan tâm đến mấy game thủ này, nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của mọi người.