Edit: Chiz
Toan Bình Quả nhìn biểu tình trên mặt của Bạch Sắc Đồng Thoại, từ điên cuồng đến thích thú, đến hưng phấn rồi lại thất vọng, cuối cùng là một loại tuyệt vọng. Chẳng qua chỉ trong một phút đồng hồ ngắn ngủi, biểu tình trên mặt cô có vẻ đã tỏ rõ toàn bộ biểu hiện của tình yêu từ lúc nở rộ cho đến khô héo.
Cô cẩn thận nghiêm túc suy đoán: “Là Lưu Niên tìm cậu à?”
Bạch Sắc Đồng Thoại không nói gì, chỉ đứng tại đó, nước mắt cứ như những hạt trân châu thi nhau rơi xuống, bản thân cô liền lớn lên cực kỳ đẹp, da trắng ngần, khuôn mặt giờ này khắc này giống như Bạch ngọc vô giá của Thượng Đế rơi xuống mặt nước lóng lánh, rung động lòng người, chọc người trìu mến.
Toan Bình Quả không hỏi lại, bởi vì cô đã nhìn thấy Lưu Niên đặt câu hỏi trên thế giới. Cô vốn rất nghi hoặc, vì sao Lưu Niên sẽ liên hệ Bạch Sắc Đồng Thoại tại thời điểm này, nhìn tin nhắn trên Kênh thế giới mới biết, hóa ra anh có mục đích của mình. Bạch Sắc Đồng Thoại có một người theo đuổi cũng học Địa Tinh công trình học, người nọ vì theo đuổi Bạch Sắc Đồng Thoại đã làm vài cái vũ khí sửa chữa Đại Tinh cho Sáng Thế Kỉ, nhưng Bạch Sắc Đồng Thoại căn bản không thèm liếc mắt người nọ một cái.
Xem ra, nhất định Lưu Niên cũng biết game thủ làm ra Vũ khí sửa chữa của Địa Tinh quen biết Bạch Sắc Đồng Thoại, thế nên lúc liên lạc các game thủ khác quen game thủ Địa Tinh công trình học không được mới liên hệ Bạch Sắc Đồng Thoại, chỉ là không biết vì sao cuối cùng Lưu Niên vẫn không thể có được đáp án từ Bạch Sắc Đồng Thoại, còn làm Bạch Sắc Đồng Thoại thành bộ dáng bi thương, âm u phải biết.
“Đồng Thoại, ngủ đi, không còn sớm đâu.” Toan Bình Quả thở dài một hơi, thứ phức tạp nhất với không có logic nhất trên thế giới này có vẻ là tình cảm đi.
“Sao anh ấy nỡ nói với mình như vậy?” Bạch Sắc Đồng Thoại đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy trái tim mình đã sớm tràn đầy lỗ hỏng, đau đến mất cảm giác, nhưng Lưu Niên lại mạnh xát muối lên trên, khiến cô không thể không đối mắt sự thật khó chịu này. Cô không khỏi sinh chút bực dọc, rốt cuộc bật khóc: “Mình đối với anh ấy như vậy, anh ấy không cảm kích thì thôi sao lại đối xử lại với mình kiểu này, để mình lưu giữ chút tưởng niệm không được sao? Cớ gì lần nào cũng sát muối vào vết thương của mình thế chứ.”
Toan Bình Quả nói không nên lời.
Hỏi thế gian tình là chi, khiến người phải sống chết có nhau.
Thời gian trôi qua cực nhanh. Chớp mắt không biết đã qua bao nhiêu ban ngày rồi.
Diệp Từ ngồi sâu trong cung điện, trước mặt thiêu một đống lửa, bên trên lửa trại đang nướng thịt, Lão Tứ thì ngồi xổm bên cạnh cô rung đùi đắc ý, trơ mắt nhìn thịt trên đống lửa, nước miếng nhỏ giọt. Diệp Từ ngẩng đầu, nhìn lên, cái trần to lớn của hoàng cung gần như nhìn không thấy rồi.
Cô và Lưu Niên không biết đã tại cung điện hình đinh ốc đi lại bao lâu, bốn phía là một mảnh u ám, chỉ có cây đuốc trên vách tường cung cấp chút ánh sáng.
Mặc dù kiếp trước, Diệp Từ chưa từng làm nhiệm vụ cấp sử thi, nhưng từ thảo luận trên diễn đàn không khó có thể nhận ra, trọng điểm của mỗi nhiệm vụ sử thi đánh giá các tố chất bất đồng của game thủ. Có đánh giá thao tác, có đánh giá hợp tác, có khi đánh giá trí tuệ, nhiệm vụ này rõ ràng đang đánh giá sự kiên nhẫn của game thủ.
Diệp Từ hít một hơi thật sâu, giơ tay lên, vỗ vỗ cái đầu to lớn của Lão Tứ, sau đó ném thịt quay cho nó, nó lập tức cao hứng cúi cúi đầu, hét to, rồi bắt đầu ngấu nghiến ăn miếng thịt đó. Diệp Từ nhìn dáng vẻ ăn được rất vui vẻ của Lão Tứ thực sự có chút hâm mộ nó, kỳ thật làm sủng vật của Thợ Săn không tồi, có thể vô ưu vô lự như thế đấy.
Trong u ám vang lên tiếng bước chân bước trầm ổn, chậm rãi đi về phía Diệp Từ. Cô không quay đầu, thậm chí cũng chẳng thèm nhúc nhích, chỉ thản nhiên nói: “Chuyến này đi khá lâu, ăn chút gì đi.”
Lưu Niên đi tới ngồi đối diện Diệp Từ, Tiểu Ngũ đứng trên một đống hỗn độn cách đó không xa. Lưu Niên trước tiên chọn một mảnh thịt nướng ném cho Tiểu Ngũ, sau đó anh mới chọn một mảnh đưa vào miệng: “Ừ, tôi quên đếm cả thẩy có nhiêu tầng, dù sao chỉ leo bậc thang cũng đủ tốn thời gian rồi.”
Diệp Từ không khách sáo đi bày tỏ cám ơn, chỉ nhìn Lưu Niên phía đối diện cười cười. Mấy ngày ở chung, cô và Lưu Niên càng ngày càng ăn ý, mặc dù là game thủ Đại Lục đối địch, nhưng trong này là phó bản, bọn họ phối hợp gần như thiên y vô phùng. “Tôi cảm giác ra lâu rồi chưa nhìn thấy ánh mặt trời, dù là trong game hay đời thật.”
Lưu Niên cong cong mi mắt: “Thợ Săn đều là chức nghiệp sống trong khu rừng âm u sao, không ngờ em còn thích ánh mặt trời?”
“Thợ Săn là Thợ Săn, tôi là tôi, tôi thích ánh dương.” Diệp Từ kéo xuống một miếng thịt nhét vào miệng. Kỳ thực, kiếp trước, thứ cô không thích nhất chính là mặt trời, nhưng sau khi sống lại, cô dần dần yêu mặt trời, nóng rực, ấm áp, mặt trời tượng trưng cho tình cảm mãnh liệt, thực sự quá tốt đẹp. Bỗng nhiên, cô hỏi Lưu Niên: “Anh thích mặt trời không?”
“Thích.” Lưu Niên gật đầu, tuy trả lời rất nhanh, nhưng không phải thái độ sao cũng được, dáng vẻ rất chân thành.
“Vì sao?”
“Tôi khá sợ lạnh, nên thích phơi nắng.” Lưu Niên nở nụ cười.
Câu này chẳng giống gì một người nam nhân nói cả. Bạch Mạch bên cạnh Diệp Từ nè, Đàm Phá Lãng nữa, không ai sợ lạnh. Nên đáp án của Lưu Niên khiến Diệp Từ vô cùng kinh ngạc: “Anh sợ lạnh?”
“Ừ, tôi sợ lạnh.” Lưu Niên hé mắt, trả lời cực chân thành, nhưng sau thanh âm bình tĩnh ấy, có vẻ ẩn giấu càng nhiều chuyện buồn. Diệp Từ muốn hỏi, cuối cùng vẫn là không hỏi gì. Cô chỉ cười cười: “Tôi rất ít khi gặp được kiểu con trai sợ lạnh.”
“Một loại gạo dưỡng 100 dạng người, đương nhiên sẽ có nhiều loại cổ quái.” Lưu Niên không giải thích, thản nhiên lướt qua vấn đề này. Anh ngẩng đầu lên, cũng muốn nhìn xem cái trần trong suốt cực to vốn có, nhưng cái gì cũng nhìn không thấy. Điều này càng khiến cảnh vật bên cạnh có vẻ âm u ẩm ướt, giống như, cuộc sống trước kia của anh vậy.
Diệp Từ biết, sau sự lạnh nhạt của Lưu Niên ắt hẳn có quá khứ không muốn ai biết, hơn nữa quá khứ này chỉ thuộc về mỗi mình Lưu Niên, anh sẽ không đem nó ra cho bất cứ ai nhấm nháp. Sâu trong nội tâm của mỗi người đều có một thứ như thế, như bản thân cô vậy.
Thế nên, cô mỉm cười, bỏ qua đề tài: “Chúng ta tiến vào phó đã bao lâu rồi?”
“Bốn ngày thêm 17 tiếng.” Về ghi nhớ thời gian, Lưu Niên có vẻ rõ ràng hơn Diệp Từ một chút: “Phía dưới sâu không thấy đấy, cũng không biết phải đi bao lâu, có thể làm lỡ thời gian của em không?”
Diệp Từ sững một chút, cụp mi suy nghĩ, kế hoạch quả thực không nhanh bằng biến hóa, cô vốn tưởng trong vòng 7 ngày sẽ quay về Đông Đại Lục, chủ yếu tưởng sớm một chút đi nơi ở của Liệt Ma Tê Tức. Nếu vậy, có thể sớm hoàn thành chuyện sau khi phát hiện Bí Ngân Mạch Khoáng, nhưng bây giờ không biết có được như nguyện không nữa.
“Nói không chuẩn.” Diệp Từ cười khổ một cái: “Nếu như thời gian nào cũng dựa theo suy nghĩ của tôi khống chế, tôi chính là Thượng Đế rồi còn gì.”
Diệp Từ nói khiến Lưu Niên bật cười, chính là đạo lý này a, việc và thời gian con người có thể nắm giữ kỳ thực vô cùng… cực kì ít, thực ra càng nhiều là do kế hoạch không nhanh bằng biến hóa. “Thôi đừng nghĩ nhiều, cứ đi tiếp, nói không chừng chúng ta nhanh đến đích rồi.”
Diệp Từ đứng dậy nhìn bên dưới tối om ngoài lan can, không ôm nhiều lắm hi vọng với cách nói bất định đó. Chẳng qua Lưu Niên nói không sai, cứ đi tiếp, chắc sẽ không quá tệ.
Hai người lại ngồi một hồi, bổ sung một chút thể lực, tiếp tục tiến về phía trước. Thời gian nhiều ngày qua, bọn họ không biết đã đi qua bao nhiêu tầng trong hoàng cung, đánh chết bao nhiêu Vong Linh và Thú Nhân, thao túng bao nhiêu người máy, vậy mà tất cả cứ như không có hồi kết ấy, khiến người ta thất vọng rồi lại nuôi nấng chút hi vọng.
Giờ hai người có thể mang theo 30 robot tiến tới, kỳ thực bọn họ còn có thể mang càng nhiều, chỉ vì khoảng không trung gian của hoàng cung, diện tích mỗi tầng có thể chứa thật sự hữu hạn. Nếu bọn cô mang theo quá nhiều robot đi cùng, thật sự sẽ rất không thuận tiện.
Lại xuống một tầng, ánh sáng càng ít.
Chẳng qua, tầng này có vẻ khác với các tầng trên. Nó không chật hẹp như những tầng trước của hoàng cung, mà là rộng mở, cây đuốc cũng nhiều hơn một chút. Mặc dù nơi không có cây đuốc rất hắc ám, nhưng nơi có cây đuốc vẫn hết sức sáng sủa.
“Trước chờ một lát.” Ở nơi tối như vậy, Ưng Nhãn Thuật hiển nhiên chịu hạn chế lớn, lúc này Thiểm Quang Đạn của Diệp Từ liền phát huy tác dụng, cô quay sang nhìn Lưu Niên gật đầu, sau đó bắn ra một viên Thiểm Quang Đạn trước mặt mình, chỉ có chút ánh sáng không được xem là sáng lắm, đủ để hai người Lưu Niên và Diệp Từ thấy rõ đường đi phía trước.
Là một ngã rẽ, có gai con đường u tối như nhau, gần như liên kết tới vô tận tuyệt vọng.
“Chúng ta đi trước bên trái đi.” Lưu Niên quan sát một phen, cuối cùng tùy tiện chọn một.
Diệp Từ không dị nghị, cùng Lưu Niên đi con đường bên trái. Tầng này rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức thậm chí có chút không thích hợp, ngay cả một con quái cũng không có, trong bóng đêm, chỉ nghe thấy ổ trục bị ăn mòn của một đám robot phát ra thanh âm chói tai cứ như sắt thép cứa vào nhau. Trong hoàn cảnh yên tĩnh như vậy, nếu có chút động tĩnh càng trở nên rõ ràng hơn, chớ đừng nói chi đến việc cả đám robot cùng phát ra âm thanh, vang vọng trong hoàng cung yên tĩnh thế này tựa như tạp âm của tiếng nổ.
Hai người đều đứng tại giao lộ bên trái, đang chuẩn bị tiến lên, bỗng nhiên hai người đều bị đẩy lùi lại, giống như lúc ban đầu cả hai tiến vào phó bản, đều bị đẩy ra.
Diệp Từ vội vàng lấy La Bàn Địa Tinh ra tìm hiểu ngọn nguồn, nhưng La Bàn Địa Tinh chỉ thuyết Defeilai cách bọn họ một đoạn đường, trừ đó ra, không còn bất kỳ gợi ý nào.
“Vào không được?” Diệp Từ nhíu mi: “Chẳng lẽ là đường bên phải?”
Hai người lại vội vã đi tới đường bên phải xem xem, không ngờ, kết quả y chang lúc nãy, bọn họ lại bị bắn ra.
“Ở đây nhất định có cơ quan.” Lưu Niên và Diệp Từ gần như đồng thanh, nói ra vấn đề then chốt. Nói xong, hai người nhẫn nhịn không nhìn nhau cười: “Anh nghĩ bộ phận then chốt nên ở đâu?”
Lưu Niên suy nghĩ một chút: “Tôi nghĩ hẳn là ở trung gian hai con đường.” Đoán giống Diệp Từ, cô nhún vai: “Chúng ta còn chờ gì nữa?”
Chính giữa hai con đường có một pho tượng điêu khắc cao lớn, ít ra nó cao hơn Diệp Từ và Lưu Niên. Đó là một pho tượng về Địa Tinh, mặc y phục lộng lẫy, bên trên còn khảm không ít bảo thạch, xem ra trước kia pho tượng này vô cùng xinh đẹp.
Lưu Niên đốt cây đuốc lên, cúi người xuống, men theo ánh sáng nhìn đáy bệ, nhìn tỉ mĩ trên đấy viết gì.
Diệp Từ chỉ nghe thấy một chuỗi ngôn ngữ cổ quái lầm bầm lầu bầu phát ra từ miệng Lưu Niên, nghe thôi chứ chẳng tiến vào đầu óc, cô cũng khom người xuống tới gần bệ, nhìn văn tự rậm rạp nhưng cô xem không hiểu: “Anh đang đọc gì thế?”
Trong bóng tối to lớn, kỳ thực nơi ánh lửa có thể chiếu sáng rất nhỏ, nên lửa trong tay Lưu Niên chỉ có thể miễn cưỡng chiếu sáng chữ được khắc trên bệ, Diệp Từ muốn nhìn rõ trên đó viết gì thì phải tiến tới rất gần, thậm chí, phải càng gần Lưu Niên.
Chỉ là, tâm tư cả hai đều đặt ở khối bệ đá này, mới không phát hiện, trong một mảnh đen tối khoảng cách của cả hai chỉ bằng một gang tay mà thôi.
Lưu Niên nghe Diệp Từ hỏi, bản năng quay đầu, lại phát hiện mình đụng vào gì đó, hắn hơi sửng sờ, nhưng thấy không rõ lắm. Diệp Từ chỉ cảm thấy trên mặt bị một vật mềm mại lướt qua, tức khắc, cô tựa hồ hiểu ra thứ mềm mại đó là gì, rồi cứ như bị điện giật lùi ra sau, có chút kinh hoảng, lại ra vẻ trấn định nhìn Lưu Niên.
Mà Lưu Niên cũng ngây người, anh nhìn công tử u gần trong gang tấc, dưới ánh lửa, khuôn mặt băng lãnh càng ôn hòa, ảnh lửa làm mờ nhuệ khí của cô, tăng thêm nhiều chút ôn nhu. Sợi tóc màu bạc của vuốt gọn, có điều trước trán và hai bên gò má có rất nhiều tóc con, đôi mắt màu hổ phách chợt lóe lên sự bối rối. Hoảng loạn mà kiên cường.
Đây là vẻ mặt anh chưa từng được nhìn thấy, hoảng loạn, có vẻ cũng là vẻ mặt chưa bao giờ xuất hiện trên gương mặt của Công Tử U đi, thế nhưng, bây giờ nó tới.
Có đôi khi, thời gian, địa điểm, hoàn cảnh sẽ làm mơ hồ lý trí của con người, khiến người ta trở nên kỳ quái. Khiến họ làm một số việc họ không nên làm.
Như bây giờ đây, Diệp Từ nhìn Lưu Niên, trong lòng không thể ức chế sự run rẩy, cô cảm giác giờ khắc này mình nên nói gì đó, nên là gì đó, nhưng cô lại giống như bị hút hết tất cả khí lực, chỉ có thể bảo trì tư thế vốn có, gì cũng không làm được, cũng không nói được lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn Lưu Niên.
Nhìn mặt anh xuân thủy vô biên, nhìn khóe môi anh cong cong lên, nhìn anh từ từ mang theo sự ấm áp hấp dẫn tiến về phía cô.
Lưu Niên nghĩ thực ra như vậy quá nhanh, sẽ làm Công Tử U sợ, sẽ khiến khoảng cách của anh và cô ngày càng xa. Nhưng trong tình huống thế này, anh gần như không thể khống chế tâm tình của mình, cũng không cách nào khống chế động tác, anh chỉ muốn gần cô hơn một chút, một chút nữa thôi.
Hơi thở ấm áp của Lưu Niên từ từ thổi tới trên mặt Diệp Từ, khiến cô cảm thấy có chút hoảng hốt, có chút luống cuống. Đây là điều chưa từng có, bất cứ lúc nào, Diệp Từ gần như làm chủ tất cả tình huống, bày mưu nghĩ kế, nhưng năng lực này sao cứ phải mất đi hiệu lực ở phút này đây chứ?
Cô chỉ có thể cảm thấy Lưu Niên cách bản thân càng ngày càng gần, tiếng hít thở nọ càng lúc càng nóng, mà máu của cô cũng chực sôi trào.
Rốt cuộc, ngay khi Lưu Niên sắp chạm vào Diệp Từ, cơ thể cô đột nhiên di chuyển ra sau một chút, thành công kéo dài ra khoảng cách của cả hai. Chỉ mỗi một động tác nhỏ thế này, vậy mà khiến Diệp Từ cảm thấy thể xác lẫn tinh thần đều mỏi mệt, thực vất vả.
Lưu Niên đang khom người vì Diệp Từ, có vẻ đã lấy lại lí trí, anh dừng lại, im lặng nhìn Diệp Từ, sau đó lùi ra sau, đưa tay, nhẹ nhàng đem vài sợi tóc dính bên miệng Diệp Từ vuốt về bên gò má, dùng thanh âm chỉ anh có thể nghe thấy, thản nhiên nói: “Như bây giờ, thực sự rất tốt rồi.”
Diệp Từ có thể cảm giác được ngón tay thon dài của Lưu Niên lướt qua gò má cô, nóng bỏng, cô nắm tay thật chặt, móng tay gần như đâm tận vào lòng bàn tay.
Sau đó, Lưu Niên để tay xuống, nghiêng đầu, tiếp tục xem chữ được khắc trên bia, vừa xem vừa từ tốn nói: “Đây là bức tượng của Mitchell - Vương của Địa Tinh, bên trên ghi một ít công tích vĩ đại của ông, có điều mấy công tích đó chẳng to tát gì, dù sao loại ca tụng công đức kiểu này nơi nào cũng có.”
Thanh âm của anh rất bình tĩnh, rất chậm rãi, giống như chưa từng phát sinh ra chuyện gì cả. Nghe thanh âm như vậy, Diệp Từ cảm thấy trái tim đang thở hổn hển của mình đang dần dần lắng xuống, lực lượng vừa mất đi đã quay về trên người.
Cô lén nhìn Lưu Niên, Lưu Niên còn đang tỉ mỉ phiên dịch cho cô đồ được khắc trên bệ đá, nhưng Diệp Từ căn bản nghe không vào, đầy đầu chỉ nghĩ: Nếu, nếu như lúc nãy cô không lùi ra sau, Lưu Niên tiếp tục tiến tới, vậy sẽ xảy ra gì đây?
Cô không dám nghĩ nữa, thậm chí không có năng lực suy nghĩ vấn đề này.
Trong nháy mắt, hình như, có thứ gì đấy rối loạn.
Trên tượng Mitchell, ông cầm trong tay hai quyền trượng, một trái một phải, thoạt nhìn, có vẻ hai cây quyền trượng này khả nghi nhất. Diệp Từ vươn tay cầm cây bên trái, sau đó dùng lực kéo, liền cảm thấy trong đêm tối bình tĩnh đột nhiên có cơn gió lạnh thổi qua.
Trận gió này thổi tung bay mái tóc dài của cô, cũng khiến tình mê ý loạn trong cô nguội lạnh, cô nhìn con đường bên trái, chậm rãi nói: “Anh kéo quyền trượng bên kia đi.”
“Nói kiểu này, chúng ta phải chia ra đi.” Lưu Niên nhìn Diệp Từ một chút, chỉ thấy mặt nghiêng của cô để lộ một loại kiên nhẫn dẻo dai, cứ như sự nhu hòa vừa nãy Lưu Niên trông thấy chỉ là một giấc mộng thoáng qua rồi biến mất.
“Ừ.” Diệp Từ gật đầu.
“Một mình em không sao chứ?”
Diệp Từ quay đầu nhìn Lưu Niên, minh bạch anh đang quan tâm, bên môi để lộ một tia hờ hững nhàn nhạt: “Trong phó bản, không có nam nữ, chỉ có chức nghiệp. Tôi, Công Tử U, Thợ Săn cấp 60, không vấn đề gì.”
Lưu Niên nao nao vì giọng nói của Diệp Từ, tiếp đó anh bật cười. Không sai, đây mới là Công Tử U, đây mới là Công Tử U khiến tim anh đập thình thịch, bất cứ lúc nào điều biết thân phận của mình là Công Tử U, một Công Tử U lý trí, kiên cường, sát phạt quyết đoán.
“Tôi, Lưu Niên, Thợ Săn cấp 60, tôi chờ em ở đích đến.” Lưu Niên nói xong, đưa tay ra kéo quyền trượng còn lại. Gió lạnh đột nhiên điên cuồng thổi đến nơi này, lạnh lẽo đến tận xương tủy.
“Vậy cũng không chắc.” Diệp Từ lại liếc nhìn Lưu Niên lần nữa, sau đó không hề quay đầu bước vào bóng đêm vô tận.
Trong bóng tối cô tịch, chỉ còn lại tiếng cười đắc ý của cô, rung động lòng người.
Lưu Niên ngừng một lúc, mới buông quyền trượng ra, bước về hướng con đường bên kia, hình như, trong bóng tối ấy anh vẫn còn nghe thấy tiếng cười của Công Tử U.
Diệp Từ chạy băng băng trong đêm, sau lưng là mấy robot đuổi theo, tuy rằng cách xa, số lượng nhóm robot ít đi không ít, vậy mà lại phát huy tác dụng của nó. Con đường này có vẻ không có điểm chung kết, chạy trên đây, Diệp Từ chỉ nghe thấy tiếng bước chân nhỏ bé của mình cùng thanh âm ầm ĩ của người máy. Trong này quá tối, dù Tinh Linh có kỹ năng nhìn ban đêm, cũng không thể nhìn quá rõ ràng, may mà ở đây không có con quái nào, khiến Diệp Từ có thể chạy nhanh theo hướng gió thổi.
Không biết đã chạy bao lâu, bỗng nhiên Diệp Từ dừng bước, im lặng đứng trong góc tối.
Ở đây thực ra không khác phía trước là mấy, nhưng lại yên tĩnh đến mức một cây kim châm rơi xuống cũng có thể nghe được, có điều.... sự yên tĩnh này không quá giống với sự yên tĩnh trước đó.
Diệp Từ nhắm hai mắt lại, lắng tai nghe, không có tiếng gió, lúc nãy tiếng gió thổi vèo vèo giờ chẳng còn gì, giống như chớp mắt liền biến mất vậy. Có phải tiếng gió nhỏ đi nên cô không chú ý? Chiếc tài dài của Diệp Từ giật giật, cái tai sắc nhọn, tỉ mỉ lắng nghe, rồi cảm thụ, quả nhiên không hề có âm thanh.
Sao có thể? Vì sao gió lại đột nhiên biến mất như vậy?
Diệp Từ mở mắt, đưa tay phải tiến tới bên môi, thè đầu lưỡi ra, nhanh chóng để lại một vết tích trên mu bàn tay, tiếp theo nâng tay phải lên, lẳng lặng cảm nhận. Chỉ cần có một chút cảm giác lạnh, có thể chứng minh ở đây còn có gió. Nhưng, không, không có gì cả.
Diệp Từ rốt cuộc bỏ qua ý định men theo gió đi tìm cửa ra, mà lấy ra một cây đuốc từ ba lô, châm lửa, tỉ mỉ quan sát nơi cô đang chiếm đóng bấy giờ.
Nơi này, rất rộng, nóc nhà cũng rất cao, chí ít ánh sáng từ cây đuốc phát ra tuyệt đối không thể thấy rõ nóc nhà ở đâu. Quay đầu nhìn lại, nơi này giống với hành lang dài đằng đẵng trước, trên hai bên vách tường khảm rất nhiều cây cột phong cách La Mã, hoa văn phức tạp ưu mỹ. Trung gian giữa cột và cột là một bức họa cực lớn, bên trên chủ yếu vẽ lại sự huy hoàng đã qua của Quốc gia Địa Tinh.
Diệp Từ chăm chú nhìn những bức tranh, đại khái nói về lịch sử và quá trình phát triển của Địa Tinh. Nhưng đều là mặt tích cực và hình ảnh phồn thịnh. Không có một bức tranh nào nói Địa Tinh không tốt, cũng không có một bức tranh vẽ về Địa Tinh xuống dốc, trong đống họa này, rất dễ khiến người xem sùng bái Địa Tinh. Chỉ tiếc, mấy thứ này chỉ là bức tranh, tất cả sự chân thật đều bị dấu trong lịch sử bụi bậm mà thôi.
Men theo bức tranh tiến lên, Diệp Từ lập tức liền thấy một cửa sắt to xuất hiện trước mặt.
Song sắt đã rỉ rét, chẳng qua cũng không thể che giấu thủ công tinh xảo của cánh cửa này. Diệp Từ tiến vào cẩn thận quan sát cửa sắt, cư nhiên còn có then cửa, cũng không có mắt khóa, nó cứ thế bị khảm giữa tường, đặt ngang giữa hành lang, kín kẽ, căn bản tìm không ra chỗ nào để mở.
Lẽ nào, bị vây tại đây?
Diệp Từ híp mắt, không có khả năng, nếu nhiệm vụ gợi ý cô đi đến đây, vậy nhất định có thể đi qua. Chỉ là, chỗ này rất bí mật, khó tìm ra mà thôi.
Ngay lúc Diệp Từ muốn tiếp tục tìm chốt mở cửa sắt, trong khung hội thoại vang lên giọng nói của Lưu Niên: “Tiểu Công Tử, em đang ở đâu?”
“Cuối hành lang.” Diệp Từ suy nghĩ một chút, lại giải thích: “Thực ra cũng không phải cuối hành lang, bởi vì tôi bị một cửa sắt chắn đường, không biết phía trước có gì. Anh thì sao?”
“Tôi nghĩ, nếu như miêu tả của em không sai, tình huống của tôi bây giờ giống như em vậy.” Giọng nói Lưu Niên nghe rất nhẹ nhàng, đồng thời không có cảm xúc xấu gì, có thể tưởng tượng, anh cũng vậy, không tìm được phương pháp mở cửa như Diệp Từ.
“Tôi đang tìm cơ quan mở cửa, anh bên kia có phát hiện điểm gì đặc biệt không.” Diệp Từ vừa thăm dò mỗi một tất một ly bức tường, hy vọng có thể phát hiện điểm đặc thù, thế nhưng không có thu hoạch. Cô nghĩ nghĩ, nếu vị trí của Lưu Niên giống như mình, nếu anh có phát hiện mới, dựa theo gợi ý anh để cô thăm dò bên này, ắt hẳn sẽ nhanh chóng phát hiện ra.
“Không có gì đặc biệt.” Giọng của Lưu Niên từ tốn, có vẻ đang suy nghĩ gì đó. Bỗng nhiên, anh lại hỏi: “Đúng rồi, bức họa trên vách tường bên tay phải em là gì?”
Diệp Từ ngẩng đầu nhìn bích hoạ bên tay phải, bức họa này khác với những bức khác, những bức họa khác đều giảng về quá trình phát triển của Định Tinh, duy chỉ có bức này là mặt của một người, bên trong là một thiếu nữ Tinh Linh, ánh mắt có chút u oán, sau lưng cô là Mitchell Vương với dáng vẻ hạnh phúc. Khung cảnh sau lưng bọn họ hình như là một hoa viên xinh đẹp, trong hoa viên có các loại cây cối và hoa cỏ rực rỡ được cắt tỉa chỉnh tề, còn có một cái đình tạo hình đặc biệt, thoạt nhìn hẳn là hoa viên hậu cung, rất đẹp.
“Hình như là một bức tranh kết hôn, hơn nữa xuyên chủng tộc.” Diệp Từ nhìn bức tranh, miêu tả cảm nhận về bức tranh theo trực giác của mình.
Lưu Niên nghe Diệp Từ miêu tả, nhịn không được cười thành tiếng: “Em hình dung kiểu gì quái quái thế.”
“Đâu kỳ quái? Hai người kia vốn là xuyên chủng tộc, một Tinh Linh, một Địa Tinh, không biết hậu đại sinh ra có bộ dáng gì nữa?” Diệp Từ rất có hứng thú với nghiên cứu học thuật về vấn đề này: “Có điều trong Quốc Lập thư viện có ghi lại, bình thường Hoàng tộc sẽ có hôn lễ xuyên chủng tộc kiểu này, hình như là để bảo vệ huyết thống thuần khiết gì gì đấy, nên điều này thật sự là kì lạ.”
“Hắc, phương diện này tôi không nghiên cứu kĩ.” Lưu Niên hắc hắc cười, ngẩng đầu nhìn thiếu nữ Tinh Linh trong bức tranh. Da của cô có chút ngâm đen, không tái nhợt như những Tinh Linh bình thường, có lẽ cô thuộc chi Hắc Tinh Linh, có điều đôi mắt lại màu đỏ, điều này đại biểu cho, cô thuộc chủng tộc gần như tuyệt tích của bộ tộc Tinh Linh —— Trác Nhĩ Tinh Linh.
Trác Nhĩ Tinh Linh càng anh dũng thiện chiến hơn Hắc Tinh Linh nhiều, càng say mê tự nhiên hơn Bạch Tinh Linh. Có thể nói như thế này, bọn họ là chủng tộc có huyết thống cao cấp nhất trong bộ tộc Tinh Linh. Chẳng qua, năng lực sinh sản của Trác Nhĩ Tinh Linh luôn kém cỏi, hơn nữa bọn họ thích sống sâu trong rừng rậm u tối, đồng thời không thích giao tiếp với thế giới bên ngoài, dẫn đến chủng tộc này dần dần tiêu thất trong chi nhánh Tinh Linh, cho tới bây giờ, bộ tộc Tinh Linh thậm chí không xác định được, trên đời này còn có Trác Nhĩ Tinh Linh hay không.
“Nghe nói chủng tộc Trác Nhĩ Tinh Linh trời sinh: cảm nhận, cân đối, sức chịu đựng và trí tuệ sẽ cao hơn Bạch Tinh Linh bọn tôi rất nhiều, điểm bắt đầu cũng rất cao, như vậy một khi thăng cấp điểm đạt được cũng cao hơn bọn tôi nhiều, không hổ là chủng tộc cao cấp a.” Nhắc tới Trác Nhĩ Tinh Linh, Lưu Niên có chút hiếu kỳ: “Chỉ có điều, loại tộc này không mở ra cho game thủ chọn.”
“Hình như là vậy, dù sao chính tôi cũng chưa trông thấy sống Trác Nhĩ Tinh Linh.” Diệp Từ nhớ lại kiếp trước, bởi vì là Nhân Loại Pháp Sư, giao phong với nghề nghiệp Pháp hệ nhiều nhất, cô nhớ lúc cô được 100 cấp, chính là lúc Vận Mệnh hoạt động gần 6 – 7 năm, cô mới gặp được Trác Nhĩ Tinh Linh lần đầu tiên. Chẳng qua, lúc gặp đó, Trác Nhĩ Tinh Linh mà cô nhìn thấy chỉ là ký ức của một vị Pháp Sư. Chỉ vài đoạn ký nhớ ngắn ngủi đã đủ để Diệp Từ thần phục, không riêng kỹ thuật cao siêu, hơn nữa bản thân Trác Nhĩ Tinh Linh có thuộc tính cao cứ như lượng thân định chế cho chức nghiệp Pháp Sư bọn cô vậy, thật là một sát khí cực lớn.
Mãi đến lúc Diệp Từ sống lại, cô tổng cộng gặp qua hơn 10 Trác Nhĩ Tinh Linh, nhưng không phải thi thể thì là ảo giác, hoặc là bức họa, chưa từng thấy qua sống Trác Nhĩ Tinh Linh. Cô không nhịn được nghĩ, nếu có thể góp đủ tấm bản đồ Tinh Linh Vương Doll, tìm được linh hồn Tinh Linh Vương Doll, không biết có thể hỏi về chuyện của Trác Nhĩ Tinh Linh hay không.
“Sao vậy? Em từng gặp qua Trác Nhĩ Tinh Linh chết à?” Lưu Niên thuận theo câu nói của Diệp Từ, hỏi.
Nhưng không ngờ, câu hỏi thuận miệng này khiến Diệp Từ dừng một lúc, cô vội vàng nói: “Không phải trước mặt có một bức họa sao.” Sau đó cô thở phào nhẹ nhỏm, thiếu chút vì quá thư giãn mà nói lộ rồi, chuyện sống lại khó có thể tưởng tượng ra. Chẳng qua, còn phải cẩn thận, nhất định không được để lộ.
Lưu Niên tuy thông minh, nhưng nhìn không thấy vẻ mặt của Diệp Từ, chỉ nói trong kênh hội thoại, nghe qua thanh âm bất động thanh sắc của cô không thể đoán ra gì.
Diệp Từ nhìn thiếu nữ Trác Nhĩ Tinh Linh, trên cổ của cô là một chiếc vòng ru bi xinh đẹp, đặc biệt là khối ru bi ở trung gian, to bằng trứng bồ câu, mặc dù vẽ trên vách tường, nhưng trông sống động cực, ánh sáng ngọc tỏa ra quang mang. Cô vươn tay sờ sờ dây chuyền, cảm thấy ru bi mềm mại hơn chỗ khác rất nhiều? Cô vuốt ve xung quanh một chút, sau đè ru bi xuống, nhưng cửa sắt lại không có chút động tĩnh.
Xem ra là cô nghĩ nhiều.
Cô đang nghĩ vậy, bỗng nhiên Lưu Niên hỏi trong kênh tiểu đội: “Em vừa sờ gì đấy?”
“Không sờ gì cả?” Diệp Từ có chút nghi hoặc: “Tôi chỉ sờ dây chuyền của thiếu nữ Trác Nhĩ Tinh Linh, viên ru bi trung gian có chút mềm, hình như không giống mấy viên khác, nên mới ấn vài cái, nhưng mà có gì đâu, sao vậy. . .”
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe thấy một động tĩnh như ổ trục rỉ sét bị ăn mòn nhiều năm vang lên, cô bỗng nhiên nhìn lại, chỉ thấy cánh cửa sắt nọ dần dần chuyển động lên trên.
“Cánh cửa bên này của tôi dĩ nhiên mở ra. . .” Diệp Từ vô cùng kinh ngạc, sau đó cô lập tức nghĩ ra, vội vàng hỏi Lưu Niên: “Có phải cánh cửa bên kia của anh cũng mở rồi không?”
“Ừ.”
“Anh mới ấn dây chuyền của thiếu nữ Tinh Linh hả.”
“Đúng, thật không ngờ, bộ phận then chốt lại ở đó, ấn bên chỗ cô cửa bên chỗ tôi mở, ấn bên chỗ tôi mở cửa bên chỗ cô.” Lưu Niên nghe được cánh cửa bên Diệp Từ cũng mở, liền tách tay khỏi bức tranh, xem ra anh đoán không sai.
“A, hóa ra phó bản này yêu cầu ít nhất hai người cùng tiến, nếu một người tiến vào, có lẽ đến đây liền bó tay.” Diệp Từ nhìn cửa sắt từ từ mở ra, nghĩ, thời gian mở cửa nhất định có hạn chế, nếu không hệ thống không có khả năng chơi chiêu này.
“Phía dưới chắc không dễ đi đâu.” Cửa của Lưu Niên mở sớm hơn Diệp Từ, nên anh nhìn thấy càng nhiều thứ hơn Diệp Từ.
“Ừ, hoàng cung sâu như vậy, cư nhiên không có quái nào, vậy chỉ có thể nói là rạng sáng trước hắc ám, bên dưới tuyệt đối sẽ không yên tĩnh như trước.” Diệp Từ giơ tay lên, đem tóc dài vén lên sau tai, ngay lúc cô nói, cô nhìn thấy sau cánh cửa là một ánh sáng, nơi phát ra ánh sáng là đèn đuốc được cắm vào vách tường, chằng chịt. Khác với chủng tộc khác lúc bấy giờ còn đang dùng đuốc, Địa Tinh thông minh lại tiên tiến đã sớm phát minh ra đèn đường, dùng một ít năng lượng thạch nho nhỏ thắp sáng đèn, vậy mà ánh sáng sinh ra còn lớn hơn đuốc, có thể chiếu sáng rất xa.
Đặc biệt nhiều đèn cắm trên vách tường như vậy, khiến hành lang dài dằng dẵng này cứ như đang ở ban ngày.
Diệp Từ đã sớm thói quen nhìn trong bóng tối thời gian dài, không nhịn được nhắm mắt lại, chói quá.
Hành lang có vẻ không có điểm đến, trên đất rải thảm đỏ, vách tường là các bức họa màu sắc sặc sỡ. Đương nhiên, khiến người ta chú ý nhất không phải chúng nó, kỳ thực trong chớp mắt cửa sắt mở ra, trong chớp mắt ánh đèn đâm nhói mắt Diệp Từ, Diệp Từ đã nhìn thấy thứ gây chú ý nhất trong hành lang.
Đó là một nhóm robotđứng sắp hàng chỉnh tề, bọn họ chẳng khác gì vật chết, yên tĩnh không hề có tiếng động. Lẳng lặng đứng đó như một chi quân đội ngầm, uy nghiêm, bảo vệ chủ nhân mình vào cơn ngủ say.