Liệp Giả Thiên Hạ

Chương 191: Chương 191: Đào góc tường




Bởi vì di chuyển kịp thời, thời điểm cô tới Hắc Nê Thành, mới nghe thấy âm thanh rồng ngâm vang dội mang theo cảm giác áp bách như một cơn hồng thủy đang ập xuống . Đứng ở cửa thành nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy cả bầu trời Ưu Thương Đàm mây đen quay cuồng, tia chớp đỏ chói như một con dao găm đâm xuống đất bằng. Không chậm rãi giống như ban nãy, hiện tại tốc độ gió lốc đã trở nên điên cuồng, dường như chỉ trong nháy mắt, Diệp Từ đã nhìn thấy đám mây đem chồng chất kia xuất hiện trong tầm mắt.

Cái đầu rất lớn, một con rồng mang vảy lân màu đỏ vung đôi cánh cực lớn lao ra từ trong mây, nó vung vẩy cái đuôi khổng lồ, cúi đầu phun ra một ngụm long tức như liệt hỏa, những vùng gần đó lập tức lửa cháy phừng phừng, những cột khói đặc cuồn cuộn bốc lên bầu trời âm u, đứng tại Hắc Nê cửa thành nhìn lại, chỉ cảm thấy hoành tráng đồ sộ.

Bất quá, Diệp Từ biết rõ, dưới tấm lưới lửa kia, những game thủ chưa tìm được chỗ trốn toàn bộ đều bị nướng cháy hết rồi.

Quả nhiên, trong kênh địa đồ, người chơi không ngừng kêu khổ, có người mắng hệ thống, có người mắng chỉ huy, thậm chí còn có người mắng Diệp Từ, tóm lại rất náo nhiệt.

Đối với việc phun nước miếng này, Diệp Từ cho tới bây giờ vẫn không hề để trong lòng, cô chỉ hơi lo lắng cho Chân Thủy Vô Hương. Theo tình hình vừa rồi khi liên hệ cùng với anh ta, người này tuy có đủ mọi tố chất của một chỉ huy, nhưng dù sao vẫn còn rất non tay, gặp phải loại sự tình này , vạn nhất bị đả kích, chỉ sợ anh ta sẽ không gượng dậy nổi, như vậy sẽ lãng phí một phen tâm huyết của mình rồi. [Truyện được dịch tại banlong.us]

Vì vậy, cô lại mật ngữ cho Chân Thủy Vô Hương: “Sao rồi? Còn sống không?”

Chân Thủy Vô Hương lúc này đang nằm dưới đất, nhìn cự long màu đỏ cực lớn bay qua đầu mọi người. Thật sự là đủ rung động nha, vừa rồi anh đứng ngay dưới bụng cự long, ngẩng đầu nhìn lên, thậm chí thấy được những chiếc vảy bạc trên bụng của nó phát ra ngân quang sắc bén, sau đó, thậm chí anh còn chưa kịp nói câu nào, liền trực tiếp bị long tức phun tèo luôn.

“Treo rồi.” Chân Thủy Vô Hương thở dài một hơi, sau đó cười cười: “cô ở đâu?”

“Cửa thành Hắc Nê Thành.” Diệp Từ nhẹ nhàng vỗ vỗ Lão Tứ có chút ủ rũ. Tên này bình thường hung hãn vô cùng, ai cũng muốn trêu chọc, bất quá hiện tại gặp Long Tộc cũng có chút khiếp đảm, mà ngay cả Diệp Từ cho ăn thịt nó cũng không cảm thấy đặc biệt hứng thú.

“Chỗ đó an toàn chứ?”

“Mỗi tòa thành thị đều có vòng phòng hộ, không cần lo lắng sẽ bị Long Tộc phá tan, ít nhất an toàn hơn anh.”

Ngay tại thời điểm hai người nói chuyện phiếm, trong kênh tán gẫu bản đồ mấy tên phá đám càng mắng càng khó nghe, Diệp Từ từ trước tới nay vẫn không phải người tốt gì, cô đang nghĩ làm thế nào để an ủi Chân Thủy Vô Hương, không nghĩ Chân Thủy Vô Hương lại chủ động nói: “Những lời trên kênh bản đồ, cô đừng để ý, chuyện này không liên quan đến cô, cô cũng biết mấy tên tiện miệng trong trò chơi tương đối nhiều.”[Truyện được dịch tại banlong.us]

Diệp Từ nao nao, chỉ cảm thấy kỳ quái: “Mấy câu chửi trong kênh bản đồ, mắng anh tương đối nhiều a, anh không lo lắng cho mình, lo lắng tôi làm cái gì?”

“Tôi dù sao cũng là đàn ông, loại sự tình này không ăn nhằm gì, ngược lại là cô, dù sao cũng là con gái, da mặt không dày được bằng tôi.” Chân Thủy Vô Hương nói như chuyện đương nhiên.

Ngược lại khiến cho Diệp Từ trở nên trầm mặc, con gái?

Đến cùng đã bao lâu không có ai coi cô là con gái? Kiếp trước cũng vậy, cô chỉ là cường giả, mà cường giả, thì không phân biệt giới tính.

Cô đã không còn thói quen bị người khác coi là con gái, con gái là cái dạng gì vậy trời? Người đầu tiên xuất hiện trong đầu Diệp Từ cư nhiên là Đổng Âm, con gái hẳn là có bộ dáng như vậy nha, nhu nhược, xinh đẹp, ôn nhu, nghe lời. So với Đổng Âm, Diệp từ cô đúng là một chút đặc điểm phái nữ cũng không có.

Vì vậy Diệp Từ mỉm cười: “Cám ơn anh đã coi tôi là con gái, bất quá, làm một chỉ huy, trong mắt anh không nên có giới tính, chỉ có chức nghiệp.”

Lời của Diệp Từ khiến cho Chân Thủy Vô Hương không nói nổi một chữ, anh vẫn còn có một chút thương hương tiếc ngọc nha. Trong ý thức của anh, vô luận Công Tử U có mạnh mẽ như thế nào đi chăng nữa, cuối cùng cũng chỉ là một cô gái mà thôi, vô luận trong trò chơi, hay ngoài đời, dù sao phụ nữ cũng là phái yếu. Nhận thức như vậy khiến cho anh đối với Công Tử U trước mặt càng quan tâm nhiều thêm một chút.

Chỉ là không có nghĩ đến, người trước mặt anh đây lại là một người không có chút nũng nịu nào. Thậm chí lúc nói chuyện cùng cô, có thể rất dễ dàng bỏ qua âm thanh lạnh lẽo lại có chút mềm mại kia.[Truyện được dịch tại banlong.us]

Cũng không nên dây dưa ở chủ đề này mãi, Chân Thủy Vô Hương rất xảo diệu chuyển chủ đề: “Sao cô lại phát hiện ra tình huống có điểm bất thường?”

“Pet của tôi trở nên rất khiếp đảm, anh cũng biết, Bá Vương Long là bá chủ trên lục địa, tình huống có thể khiến nó khiếp đảm là rất hiếm. Lại liên hệ nhắc nhở trong CG, tôi cảm thấy mây đen áp đỉnh cũng không đơn giản chỉ là trời mưa như vậy.” Diệp Từ bắt đầu nói mò: “Đối mặt với tình huống chưa từng gặp qua, theo bản năng tôi sẽ không đối diện mạo hiểm, mà là trốn đi trước, xem xét tình huống sau đó mới quyết định.”

“Lực quan sát của cô quả thật không tồi.” Chân Thủy Vô Hương đem những câu nói mò của Diệp Từ trở thành nói thật, anh tán thưởng tự đáy lòng.”Trách không được cô có thể trở thành đại thần, gặp phải loại tình huống này, tôi tuyệt đối sẽ không nghĩ nhiều như vậy.”

“Đại thần?” Diệp Từ nhíu lông mày, rồi sau đó, cô lại cười cười: “Tôi không quan tâm người khác gọi tôi như thế nào. Tôi chỉ biết là tôi là một Thợ Săn, Thợ Săn là một chức nghiệp DPS, trong chiến đấu nghĩa vụ của chức nghiệp DPS chính là phát dame và dame, thế nhưng mà làm sao mới có thể dame thật cao? Cũng chỉ có một cách.”

“Cách gì?” Cách nhìn nhận về chức nghiệp của Diệp Từ không giống với Chân Thủy Vô Hương, cho nên, anh cực kỳ chăm chú nghe Diệp Từ nói.

“Không chết, anh có thể dame to nhất.”

“Không chết?”

“Chẳng lẽ không phải? Vô luận cấp bậc của anh cao đến đâu, vô luận trang bị của anh trâu bò thế nào, vô luận thao tác của anh tốt ra sao, khi đánh nhau anh chết rồi, như vậy thì còn dame cái gì.” Diệp Từ cong cong khóe môi, cô nhìn con rồng đỏ cách mình càng ngày càng gần, bình tĩnh nói.

Lời của Diệp Từ lại khiến cho Chân Thủy Vô Hương rơi vào trầm mặc. Cái nhìn của cô về Thợ Săn, về tất cả những game thủ mang chức nghiệp DPS đều khác với cái nhìn của mình, trong đầu anh ẩn ẩn thoát ra hai chữ: “Cường giả” .[Truyện được dịch tại banlong.us]

Hồng Long rốt cục bay tới gần, nó cúi đầu trông thấy Diệp Từ thản nhiên đứng ở cửa thành, không trốn không tránh, thậm chí ngẩng đầu nhìn nó, mặt mỉm cười, trong cái ánh mắt kia sáng ngời tự tin lại khiến cho Hồng Long cảm thấy giận dữ. Long Tộc cao quý như thế, sao có thể để cho loài tinh linh hèn mọn này nhìn thẳng vào nó như vậy.

Nó mở cái miệng cực lớn, hướng về phía Diệp Từ phun ra một ngụm long tức. Một ngụm long tức này không đỏ như ban nãy, mà là màu tím, long tức màu tím so với long tức màu đỏ lại càng thêm mãnh liệt, Hồng Long dame rất cao giờ phút này chỉ muốn đem tên tinh linh đáng giận này đốt thành tro tàn.

Diệp Từ ngửa đầu nhìn Hồng Long phun Long Tức, cô khẽ câu khóe miệng, bình tĩnh vô cùng.

Ngụm Long Tức kia phun thẳng xuống, ngay tại nơi cách Diệp Từ không xa, bỗng nhiên một vỏ bọc màu lam quang trong suốt chụp lên đem ngụm Long Tức kia dội ngược về.

Hồng Long hết sức tức giận, nhưng cũng biết vòng bảo vệ thành mình không thể xuyên phá, chỉ có thể ác hung hăng trừng Diệp Từ, ngẩng đầu lên, giương cánh bay vào tầng mây, rất nhanh đã không thấy bóng dáng.

Hồng Long này Diệp Từ biết.

Đây là nữ vương của Long Tộc, Odhra. Chuyện xưa của nàng được đưa ra ở cuốn phim tư liệu thứ hai của Vận Mệnh. Đây là một NPC vừa đáng thương vừa đáng hận, bất quá, trong tập 2 phim tư liệu nàng ta còn lớn hơn hiện tại, sở dĩ Diệp Từ có thể nhận ra nàng ta, là bởi vì giữa mi tâm của nàng ta có một nhúm lông bạc. Có rất ít rồng có lông vũ, đặc biệt, lông vũ ở mi tâm là độc nhất vô nhị.

Thời điểm vừa rồi Odhra bay qua, Diệp Từ suy đoán, nàng hẳn là vừa mới trải qua một trận ác đấu, hiện tại đang tại vội vàng trốn chạy, cho nên mới từ bỏ công kích mình và Hắc Nê Thành, nếu không dựa theo tính tình của nàng, không phá tan vòng bảo hộ, không đem toàn bộ Hắc Nê Thành hủy diệt sẽ tuyệt đối không buông tay. Đặc biệt vừa rồi Diệp Từ cẩn thận quan sát, dưới xương sườn bên trái của nàng ta có một vết thương rất sâu, tuy đã vảy kết, nhưng nhìn được ra vết thương này khiến cho thực lực của nàng ta suy giảm rất nhiều.[Truyện được dịch tại banlong.us]

Nếu như Diệp Từ nhớ không lầm, theo tiến trình lịch sử của Vận Mệnh, hiện tại chính là thời điểm Odhra bị trục xuất khỏi ngai vàng, chỉ sợ nàng bây giờ vừa vặn là lúc nàng bị Long Tộc trục xuất. Xem phương hướng nàng bay đi, hẳn là bay về phía Trung đại lục, tạm thời nàng còn chưa tới được, mặc dù Diệp Từ đặc biệt hứng thú với việc gặp được Odhra, bất quá hiện tại cấp bậc hạn chế khiến Diệp Từ tạm thời buông tha ý định truy tìm nàng.

Chỉ mong về sau có cơ hội sẽ đi tìm nàng.

Odhra biến mất lại khiến cho tinh thần Lão Tứ tỉnh táo lại, nó đã hoàn toàn thoát khỏi cái trạng thái run lẩy bẩy đáng thương kia, trừng to mắt nhìn bốn phía một bộ cáo mượn oai hùm.

“Tôi thấy anh làm chỉ huy thống chiến không tệ, có muốn tới Thiên Thiên Hướng Thượng không?” Odhra đi rồi, Diệp Từ rốt cục đem toàn bộ chú ý đặt ở trên người Chân Thủy Vô Hương, cô nói thẳng mục đích của mình. Phải biết rằng, đây chính là mục đích chủ yếu khiến cô lẫn lộn cùng với những game thủ cấp bậc thấp này cho đến tận bây giờ.

Công Tử U là đại thần. Công Tử U là một kẻ lạnh lùng. Công Tử U là một kẻ tư lợi. Công Tử U là một kẻ tuyệt đối không làm những việc hại mình lợi người

Nghe thấy Công Tử U đưa ra lời mời này, trong lúc nhất thời trong đầu Chân Thủy Vô Hương xuất hiện một loạt đánh giá về cô trên diễn đàn. Trong lòng của anh nói không ra là cảm giác gì, kinh ngạc? Có một chút. Kích động? Cũng có một chút. Không hiểu nổi, anh cũng thấy có một chút.

Bất quá cuối cùng, Chân Thủy Vô Hương vẫn mở miệng hỏi: “Vì sao?”

“Vì sao?” Như thế là làm khó Diệp Từ rồi, cô mở miệng đòi người, từ trước chỉ có hai loại tình huống, có thể hoặc không thể. Về phần vì sao, cô thật không biết phải trả lời như thế nào. Cô khôi khỏi giật giật khóe miệng, “Anh cảm thấy là vì sao?” .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.