Edit: An Hạ
Nguồn: banlong.us
Diệp Từ cảm thấy đầu mình đau dữ dội. Cô chắc chắn gần đây đắc tội với ai rồi, vì sao khoảng thời gian này trong trò chơi cô cứ gặp phải toàn chuyện không ra sao thế này?
Nếu gặp chuyện không thuận lợi cũng thôi đi, dù sao đối phó với xui xẻo sớm muộn gì cô cũng có cách giải quyết. Nhưng nếu gặp người kia cô chỉ cảm thấy đau đầu. Nhất là sau chuyện ngoài ý muốn xảy ra cô càng muốn cắt đứt luôn với người kia không bao giờ gặp mặt nữa. Vì nhìn thấy anh, lúc nào cũng nhắc nhở cô đã từng phóng túng nhiều thế nào.
Túng, ừ, đây là chữ chưa bao giờ có trong lịch sử của Công Tử U. Gặp phải anh thì bao nhiêu chữ túng đều gặp được hết.
Nhìn gương mặt tươi cười vui vẻ của người nào đó, với người lưu manh không giới hạn như vậy, bản cô nương cự tuyệt! Mắt không thấy tâm không phiền, nếu nhìn lâu cô lại bực mình xông lên đánh, mà như vậy không được, cô còn muốn sống lâu thêm vài ngày...
“Tôi nói, đây là cái gì nghiệt duyên... tôi chọn ngẫu nhiên một cái mộ sống lại có thể gặp được người chứ”
Diệp Từ thở dài một hơi, quay đầu lại nhìn người đang ngồi trên điểm sống lại, Lưu Niên, chỉ cảm thấy đầu càng lúc càng đau.
“Em cũng chọn một mộ ngẫu nhiên sống lại?”
Lưu Niên nghe xong lời của Diệp Từ thì lông mày hơi xong xong, thu lại bộ dáng cà lơ phất phơ kia.
“Cái gì là “cũng“...”
Diệp Từ trợn mắt, đi đến chỗ Lưu Niên đang ngồi - cũng là nơi xa nhất trong điểm hồi sinh của cô. Hai tay vòng trước ngực, cúi đầu quan sát anh, mới trả lời:
“Không cần nói tôi cũng đoán được, chắc anh bị boss không tên chụp chết. Sau đó hệ thống cho chọn mộ ngẫu nhiên hồi sinh. Nên anh mới hồi sinh ở đây”
Lưu Niên nghe xong rất hứng thú chà xát tay, sau đó gãi gãi cằm. Anh nhìn Diệp Từ như có điều suy nghĩ, rồi gật đầu.
“Thì ra em chết như vậy”
Cách nói này khiến Diệp Từ dở khóc dở cười, cô nhìn trời, thở dài một hơi. Thật muốn không thừa nhận, nhưng cuối cùng cũng chỉ cam chịu lời anh mà thôi. Lưu Niên lại gật đầu.
“Thật ra không khác anh nhiều lắm, dù tình huống anh gặp khác em nhưng đều bị hệ thống phân phối ngẫu nhiên đến mộ này giống em”
Tuy rằng Diệp Từ gặp Lưu Niên đều có cảm giác bất lực, nhưng không thể phủ nhận, đây là một người chơi mẫn cảm với trò chơi vô cùng, không chỉ thao tác anh tốt mà nhiệm vụ anh gặp được cũng không kém mình bao nhiêu. Cho nên, nghe anh nói xong Diệp Từ cũng có chút tò mò.
“Anh bị boss nhiệm vụ giết à?”
“Nếu vậy em bị boss nhiệm vụ giết chết rồi?”
Lưu Niên nghe Diệp Từ hỏi xong thì đưa ra một phán đoán rất chắc chắn.
Về vụ này Diệp Từ không thể không thừa nhận, cô gật gật đầu.
“Nói vậy cũng đúng, tôi thật sự bị boss nhiệm vụ giết chết. Xem ra anh cũng không khác gì”
Vừa nói cô vừa cười nhạo Lưu Niên.
“Không thể tin được, đại thần Lưu Niên cũng có ngày bị quái tát chết”
Lưu Niên cười cười, vuốt vuốt tóc rồi mới nói:
“Làm sao? Công Tử U còn chết, chẳng lẽ Lưu Niên không thể sao?”
Tiếp theo, anh đứng dậy duỗi duỗi thắt lưng.
“Người mới đến người cũ, ai chưa từng bị quái tát mà thành”
Lưu Niên muốn nói chuyện với Công Tử U thêm chút nữa, nhưng có chuyện gì đó khiến anh biến sắc. Cúi đầu mắng một câu không rõ nghĩa, rồi mới quay đầu nói với Diệp Từ.
“U, hôm nay tới đây thôi, anh còn có việc. Lần sau nói chuyện tiếp nha”
Dứt lời, nhấc chân bỏ chạy. Lần này đến phiên Diệp Từ khó hiểu. Theo như tính cách của Lưu Niên, thì anh sẽ không buông tha cô dễ dàng như vậy. Ít nhất cũng dây dưa một thời gian, hôm nay chạy như vậy có chút không thích ứng được. Dù vậy, Diệp Từ vẫn vì anh bỏ đi rồi mà thở dài một hơi. Tuy rằng trong lòng cô có một chút không dễ chịu, nhưng cảm giác ấy so với việc người kia tạm biệt nhanh như vậy không thể so sánh được. Vì vậy nhiều hơn là nhẹ nhõm.
Cô “a” một tiếng, nâng cánh tay lên hướng về phía Lưu Niên.
“Đi thong thả không tiễn nha, tốt nhất đừng bao giờ gặp nữa nha~”
(*** cười cười đi Từ Từ =))) hãy đợi đấy)
Lưu Niên vừa chạy vừa quay đầu nhìn cô, lộ ra một nụ cười xen chút bất đắc dĩ.
“Xin lỗi em, việc này thì không được”
Dù anh nán lại nói chuyện với Diệp Từ, nhưng anh thật sự chạy đi rất vội vàng. Chuyện kia của anh chắc chắn rất quan trọng, Diệp Từ còn chưa thấy Lưu Niên chạy trối chết như vậy bao giờ đâu. Thật khiến người ta tò mò mà.
Diệp Từ còn chưa kịp quan tâm xong, hệ thống lại phát ra tin tức.
“Nanh vuốt của Naga đã tìm được vị trí của bạn, sắp có quân đoàn Naga tìm đến, hãy chuẩn bị sẵn sàng”
Cái gì? Quân đoàn Naga á?
Diệp Từ nghĩ đến La Nạp Nhĩ cấp bậc cao kia, đừng nói là nguyên một đội quân như vậy nha....
Ý tưởng này mới manh nha trong đầu, cô đã rùng mình một cái. Không thể nào, nếu quái đến toàn trên một trăm năm mươi cấp như tên boss biến thái kia, chẳng khác nào muốn cô tìm chết hả?
Cô bắt đầu đứng dậy nhìn quanh, không phát hiện ra quân đoàn Naga, bây giờ chạy là đúng rồi. Vì vậy cô không nghĩ nhiều, lập tức triệu hồi Lão Lục, nhảy lên lưng của nó rồi tìm đại một phương hướng chạy đi.
Bay được một phút, Diệp Từ nhìn xung quanh, không phát hiện cái gì gọi là quân đoàn Naga. Trong lòng cô buồn bực cực kì, không phải hệ thống gạt cô chứ? Mới nghĩ vậy thôi, bên tai cô đã hiện ra tiếng gió rít. Theo bản năng quay đầu nhìn sang, trái tim suýt chút là ngừng đập. Ở giữa bầu trời lúc này nứt ra một cái khe hở, trong đó tuôn ra hàng loạt quái vật. Quái này tương tự như những con rết khổng lồ, đang phun mây mù hướng về phía cô.
Diệp Từ lập tức điều khiển Lão Lục chạy nhanh hết cỡ, nhưng chỉ mới xoay đầu chạy, đã thấy sau lưng cô cũng xuất hiện quái vật tương tự. Cô nghiêng người né tránh, tưởng xong rồi thì cảm thấy đầu càng lúc càng to. Phía trước liên tục hở ra nhiều khe hở hơn, bò tới cô. Tuy rằng trong trò chơi có thể ba trăm sáu mươi độ bay không có góc chết, nhưng tuôn quái vật kiểu này thì chưa đầy một phút cô đã bị bao vây rồi.
Cô kiểm tra một con quái ở gần mình, thở dài... tất cả đều là một trăm hai mươi cấp quái tinh anh. Xem ra lại chết rồi.
Vì vậy, Diệp Từ không thèm chống cự nữa. Căn bản không có đường chạy. Thở dài một hơi, Diệp Từ đang giơ cờ đầu hàng. Chỉ trong nháy máy, cô trở thành một thi thể. Giống như lần trước không cho phép sống lại ngay, chỉ có thể chọn mộ sống lại. Lần này không ngẫu nhiên nữa, cô vẫn tiếp tục sống lại ở chỗ cũ.
Vừa mới sống lại, đứng trên mộ, cô lại nghe thấy tiếng Lưu Niên. Lần này không nghe thấy giọng nói bỡn cợt lưu manh như mọi khi, mà tràn đầy kinh ngạc.
“Không phải chứ, sao em lại chết nữa?”
Diệp Từ nhìn qua, cũng thấy Lưu Niên đang chật vật đứng ở trước mộ. Hình như là mới sống lại, vì vậy cô kinh ngạc không kém.
“Chẳng lẽ anh cũng chết?”
Lưu Niên nhìn Diệp Từ, dừng một chút mới nói.
“Em không phải là nghe hệ thống thông báo xuất hiện một ít quái đặc thù, rồi treo chứ?”
Diệp Từ nghe Lưu Niên nói vậy hơi hơi sửng sốt, mắt híp lại.
“Chẳng lẽ anh cũng vậy à?”
Diệp Từ thật sự là bị ngạc nhiên, tuy rằng cô nghĩ Lưu Niên và mình làm nhiệm vụ cao cấp giống mình, nhưng không nghe được tình huống từ anh nên không dám khẳng định họ đều cùng một tình huống.
“Anh nhận được nhiệm vụ thế nào?”
Lưu Niên định nói gì đó, lại thôi.
“Lát nữa nói tiếp đi, bên này lại báo hiệu nanh vuốt Naga sắp xuất hiện. Nếu không thì chúng ta cùng đi đi, vừa rồi quái không nhiều lắm, anh đánh không nổi mới chết. Nếu có em, nhiều khi đánh lại được”
Diệp Từ thật ra cũng nghĩ vậy, kĩ thuật của Lưu Niễn miễn bàn, vừa rồi cô không đánh lại nổi, nhưng nếu là hai người thì ít nhất đánh phải một phần ba. Tuy rằng không muốn có liên hệ gì với Lưu Niên, nhưng rơi vào trường hợp này, chỉ cần nhiều người là thêm một phần sống sót. Chưa kể hai người có nhiệm vụ giống nhau, còn đang ở Trung Bộ Đại Lục thì không có lí nào không cùng nhau đánh quái.
Diệp Từ cũng vậy, mà Lưu Niên cũng thế, không ai muốn đem kinh nghiệm luyện của mình ra chơi cả.
Tổ đội xong, Lưu Niên chạy đến phía đông của điểm hồi sinh. Diệp Từ chạy sát theo đó, hai người vừa bôn chạy vừa nói chuyện phiếm. Diệp Từ mới phát hiện ra nhiệm vụ của Lưu Niên và mình giống nhau, đều là chi hệ nhiệm vụ Tinh Linh Vương Doul. Hơn nữa, cũng là bị một NPC sắp chết giao cho bảo vệ một mũi tên. NPC này không tên là Tamra. Như vậy, kết luận được là trong Vận Mệnh, nhiệm vụ chi nhánh không phải là duy nhất. Chỉ cần người chơi đạt đến điều kiện nhận nhiệm vụ là không hạn chế người làm.
Vấn đề duy nhất Diệp Từ còn rối là...
“Người kia đưa cho anh loại tên gì?”
“Hỏa Diễm Chi Tiễn”
Lưu Niên cũng không giấu giếm Diệp Từ gì, anh trước là rất phục với độ mẫn cảm với nhiệm vụ của Diệp Từ. Sau là xem cô là người một nhà nên càng không có gì muốn giấu cô. Tuy rằng Diệp Từ không chấp nhận vụ này cũng không ảnh hưởng mấy đến việc Lưu Niên thành thật với cô.
“Tên của em không phải vậy à?”
“Không, của tôi là Hung Mãnh Độc Chi Tiễn”
Diệp Từ cũng thành thật trả lời.
“Anh còn cần thu nhập mấy loại tên?”
“Hai, còn một Hắc Ám Chi Tiễn”
Lưu Niên làm nhiệm vụ giống Diệp Từ, nên đề tài nói chuyện cũng xoay quanh đây.
“Còn em?”
“Tôi cũng còn hai, thiếu Thánh Quang Chi Tiễn”
Diệp Từ nghĩ ngợi một chút, lại lo lắng một chuyện.
“Chúng ta lấy tên không cùng loại, có phải năm mũi tên này chỉ xuất hiện một lần không?”
“Không biết nữa, sau khi đánh xong quái rồi tiếp tục tìm hiểu”
Lưu Niên thở dài một hơi, mày hơi nhíu lại.
“Lát nữa quái rất nhiều, em cẩn thận”
“Tôi có một con rồng, lát nữa bay lên đi?”
Lưu Niên lập tức lắc đầu.
“Không được gọi sủng vật bay được, nếu em gọi sủng vật có thể bay, quái cũng sẽ biến thành quái có thể phi hành. Em cũng biết quái biết bay so với trên mặt đất khác nhau sao rồi đấy”
Nghe vậy xong Diệp Từ kinh ngạc, chân mày cũng chau theo.
“Chẳng lẽ nó dựa theo cấp bậc của tổ đội mà hiện ra tương đương à?”
“Đúng vậy, nên anh không dám bay. Chỉ dám chạy trên đất thôi. Thú cưng còn không dám gọi ra, chỉ sợ kéo thêm quái cùng cấp. Chỉ là thợ săn mà không được gọi sủng vật, trong dã ngoại thật là không còn cách nào khác”
Lưu Niên nói rất bình tĩnh, không giọng nói không nghe ra bất cứ cảm giác uể oải nào. Mà còn ẩn ẩn một chút cảm giác hưng phấn.
“Lát nữa có hai hướng quái đến, không được để bị bao vây”
Diệp Từ có thể hiểu được sự hưng phấn của Lưu Niên. Vì trong lòng cô cũng chẳng khác gì anh. Có thể là người chơi đều không thể tránh được tính khiêu chiến trong trò chơi chăng? Chỉ cần ở trên đỉnh lâu, thật sự luôn muốn có gì đó thử thách mình. Khi họ đang nói chuyện, binh đoàn Naga đổ đến theo hai phía. Dựa theo cấp bậc hiện tại của họ mà nảy sinh. Toàn bộ là quái vật dưới bảy mươi cấp, không phải tinh anh. Chỉ là quái số lượng quá nhiều. Hai người ở trên bản đồ Xích Cao không ngừng chạy, cung tên trong tay không ngừng phát ra kĩ năng.
Họ phối hợp cực kì ăn ý, nhìn vào không thể biết được hai người ở đối địch trận doanh, đã vậy trong khi đánh quái cũng không hề nói chuyện. Nhiều nhất cũng chỉ là nhìn nhau một vài giây ra hiệu, rồi lại tiếp tục đánh đã hiểu được chiến thuật của đối phương. Ăn ý như vậy làm người ta giận sôi.
Chạy nhanh cộng thêm kĩ năng liên tục rất tốn thể lực. Hệ thống cũng không ác đến mức không cho người chơi thời gian nghỉ, vì vậy chiến đấu thêm mười phút nữa, toàn bộ quái đều ngã xuống.
Con quái cuối cùng vừa chết, Diệp Từ cảm thấy cánh tay của mình không nâng lên nổi nữa rồi. Cô quay đầu nhìn Lưu Niên, chỉ thấy Lưu Niên vẫn rất bình thường đang nhìn cô mỉm cười. Quăng cho cô một bình rượu rất lớn.
“Rượu khôi phục thể lực ở Anh Hùng Thành- Cây Thùa”
Diệp Từ không khách khí gì với Lưu Niên, nhận lấy rượu rồi uống ngay. Quả nhiên rượu này khôi phục thể lực rất nhanh, uống xong thể lực vốn đã đến màu đỏ báo động biến thành màu xanh lá. Cô thở dài một hơi, nhìn túi mình. Tiếp tế không còn nhiều, ở chỗ này không thể tìm được điểm tiếp viện... chỉ sợ rất nhanh sẽ phế thôi.
Lưu Niên đến cạnh Diệp Từ rồi ngồi xuống trên đá. Sau đó đề nghị giao dịch với Diệp Từ, đó là một chuỗi các loại vật phẩm tiếp viện. Điều này khiến Diệp Từ ngạc nhiên.
“Anh làm gì vậy?”
“Tên đỏ, còn là tội phạm bị Anh Hùng Thành truy nã, em còn hỏi anh muốn làm gì? Sắp hết đồ tiếp viện rồi phải không?”
Lưu Niên cong cong khóe môi, mặc cho Diệp Từ có biểu hiện gì ấn xác nhận giao dịch.