Liệp Giả Thiên Hạ

Chương 287: Chương 287: Hợp tác [2]




Edit: Chiz​

Hợp tác này có rất nhiều lựa chọn cho Diệp Từ, nhưng với Dương Vũ Hồng Trần lại là cơ hội duy nhất, nên xem từ góc độ nào, Diệp Từ đều nắm giữ quyền chủ động tuyệt đối. Dương Vũ Hồng Trần tuy có vẻ rất bình tĩnh, nhưng đôi mắt đã tiết lộ tâm tình của anh, so sánh với anh, Diệp Từ liền yên tĩnh nhiều hơn, cô lẳng lặng ngồi ở kia, rót từng chén rượu, híp mắt thưởng thức.

Đây là đánh cuộc của hai người, hoặc nên nói, đây là trận chiến cho lợi ích trong tương lai, Diệp Từ là người đứng ở điểm xuất phát cao hơn, cô phải cân nhắc xem làm sao để cuộc giao dịch có thể mang lại lợi ích cao nhất.

Trong Tửu Quán rất náo nhiệt, có không ít game thủ đang uống rượu, cũng không thiếu game thủ đang đánh bạc. Đánh bạc kiểu này có hạn chế, bình thường là trong phạm vi game thủ có đủ năng lực đánh cuộc, nếu vượt qua mức game thủ có thể đặt cược, hệ thống sẽ tự động cấm. Nên xem như hài hòa, chẳng qua, loại đặt cược tiểu đánh tiểu nháo này tương lai sẽ trở thành máy kiếm tiền cực đại. Chỉ có điều, bây giờ chưa ai biết mà thôi.

Diệp Từ ngồi ghế trên, ánh mắt rơi trên bàn đánh bạc, cô có vẻ khá thờ ơ.

Diệp Từ như vậy tạo thành đối lập cực rõ với Dương Vũ Hồng Trần đang khẩn trương, có điều cả hai vẫn chẳng nói gì. Tửu Quán náo nhiệt và sự yên tĩnh của cả hai khác nhau một trời một vực, Laura ngồi giữa hai bên có chút không yên, cô với Diệp Từ chưa quen thuộc, mặc dù biết cô ấy là game thủ đỉnh cấp, nhưng Laura không xem trọng. Trong lòng cô game thủ đỉnh cấp cũng tốt, game thủ phổ thông cũng được, chỉ thường thôi, chỉ cần đắc tội Hắc Mai Thế Gia, vậy tất cả đều là kẻ địch.

Bây giờ Diệp Từ vô cùng bình tĩnh, khiến cô có chút tức giận: “Công Tử U, việc này, cô đồng ý hay không, dù gì cũng phải nói một tiếng. Cô cứ làm vậy, lẽ nào bọn tôi mời cô uống rượu ăn ngon ngồi xem diễn à?”

“Laura.” Đừng thấy Laura là một mỹ nhân, nhưng tính tình vốn không tốt, tính cách cũng ngay thẳng, hơn nữa địa vị trong Công Hội cũng cao, thao tác cũng tốt, nên trước giờ luôn hành động một mình, không hiểu gì là uyển chuyển, trong trường hợp này không tránh khỏi mang đến phiền phức. Chẳng qua vì quan hệ của Dương Vũ Hồng Trần và Diệp Từ không tệ, Dương Vũ Hồng Trần mới mang theo Laura, trước đó luôn dặn cô không thể nói lung tung, ai ngờ, Diệp Từ trầm mặc vẫn khiến tính tình không tốt của Laura bất mãn.

Diệp Từ hơi sửng sờ, mới giương mắt nhìn Laura, chỉ thấy cô ấy có chút bất mãn vì Dương Vũ Hồng Trần ngăn cản mình nói chuyện, hờn dỗi ngồi bên cạnh, ngũ quan xinh xắn bởi vậy càng sinh động. Diệp Từ chợt nhớ ra Laura là ai, cô ấy chẳng phải là Đại Tế Ti nổi danh đỉnh đỉnh ở kiếp trước - Laura sao? Chẳng qua, kiếp trước, thao tác và tính tình của cô nổi danh như dung mạo của cô vậy, game thủ Vận đều quen gọi cô là Hỏa Bạo Tế Tự, tên của cô thật ra rất ít bị nhắc tới, dần dà, khiến Diệp Từ cũng quên mất tên cô, vì thế vừa trông thấy cô, chỉ cảm thấy quen mắt, nhưng thủy chung nhớ không ra.

Hoảng hốt nhớ ra, Diệp Từ từng giao thủ vài lần với cô ấy, chẳng qua, hai bên đều không chiếm được tiện nghi gì. Laura không chỉ thao tác tốt, càng quan trọng là cô ấy có khả năng buff máu, nên là thuộc chức nghiệp dân thường là Diệp Từ lúc đánh nhau với cô ấy khó tránh khỏi bị thua thiệt. Chỉ là Diệp Từ là đỉnh cấp game thủ, tuy giao thủ với Laura rất khổ cực, nhưng cuối cùng vẫn không bại. Không chỉ thế, Laura người này tuy nóng nảy, nhưng nhân phẩm lại tốt, thua chính là thua, mặc dù sau này rất nhiều người theo đuổi Laura biết Laura bại trận nên cố ý làm bất hòa với Diệp Từ, nhưng Laura thủy chung đều không truy sát Diệp Từ lần nào.

Bằng vào điểm này, Laura là một đối thủ đáng tôn kính.

Chỉ là, hai người ít khi có cơ hội gặp nhau, nên không có giao tình, trước lúc Diệp Từ sống lại, Laura đã là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh của Nam Đại Lục.

Thật không ngờ, kiếp này lại gặp cô trong tình huống này đây. Tuy lời nói của Laura có chút không khách khí, nhưng Diệp Từ không tức giận. Nếu như khác khí, có lẽ đó đã không phải là Hỏa Bạo Tế Tự Laura.

Diệp Từ cười cười, lại liếc Laura, lúc này mới đưa mắt nhìn Dương Vũ Hồng Trần: “Tôi đoán, Dương Vũ, anh nhất định đã phát hiện ra thành hoang hoặc chỗ quan trọng nào đó, hơn nữa Hiệp Khách Đảo cũng phát hiện phải không?”

Dương Vũ Hồng Trần hơi nhướng mi, ra vẻ không kinh ngạc nhiều, người như Công Tử U, đó là game thủ đỉnh cấp trong Vận Mệnh, đồng thời, cô còn là người rất thông minh, có thể đoán được chẳng phải việc khó gì.

Dương Vũ Hồng Trần không trả lời, nhưng cũng không phản bác, điều này nói rõ anh thầm thừa nhận, nên Diệp Từ tiếp tục: “Chỉ là, lúc hai Công Hội đang tranh đoạt thành hoàng gặp phải phiền toái vô cùng lớn. Nếu tôi đoán không sai, thành hoang này hoặc giả chỗ quan trọng đó nhất định có rất nhiều quái, hơn nữa trận tuyến kiên cố, khiến bọn anh không thể ra tay, đành dùng Miêu Trảo leo lên. Chẳng qua Miêu Trảo phổ thông tốc độ quá chậm, độ co duỗi thiếu, xác xuất thành công không cao, ngay lúc này, Công Hội bọn tôi lại sản xuất ra Miêu Trảo cơ động, nên… anh tìm tôi.”

Dương Vũ Hồng Trần không nói gì, chỉ là vỗ tay: “Không sai, cô đoán không hề sai chút nào, thậm chí không có chỗ khác biệt nào. Công Tử, cô đã đoán tới đó, vậy với yêu cầu hợp tác của bọn tôi, cô tính sao?”

Diệp Từ để ly rượu xuống, lẳng lặng nhìn Dương Vũ Hồng Trần: “Hồng Trần, quan hệ chúng ta không tệ, có điều Công Hội của hai ta, anh và tôi đều là hội trưởng, nên tất yếu phải suy xét cho lợi ích Công Hội của mình.”

Lời này càng không sai, quan hệ cá nhân tốt đến mức nào, giờ cả hai không thể chỉ vì quan hệ có nhân, vì thế mà trộn lẫn vào công hội, nên có chút đồ vật không thể đơn giản như quan hệ giao dịch giữa người với người được.

“Vậy ý cô là...” Diệp Từ trả lời như thế, Dương Vũ Hồng Trần không bất ngờ, dù sao xem từ mặt lợi ích lâu dài, đây quả thật không phải là giao dịch tốt gì. Chẳng qua, Dương Vũ Hồng Trần cũng không biết trong tay Diệp Từ còn có Thư tịch máy móc của Địa Tinh, anh chỉ thấy một hạng mục về Miêu Trảo cơ động. Tuy anh biết chuyện về Miêu Trảo cơ động, nếu Diệp Từ hợp tác với anh, vậy sẽ đánh mất cơ hội hợp tác với công hội khác ở Nam Đại Lục, nhưng anh cảm thấy sau này Thiên Thiên Hướng Thượng sẽ còn làm ra thứ tốt giao dịch với công hội khác ở Nam Đại Lục. Vì thế, giờ dù ký hợp động bán đứt, nhưng nhìn từ mặt lâu dài, kỳ thực không ảnh hưởng gì.

“Xin lỗi, Dương Vũ, tôi vô pháp đáp ứng yêu cầu hợp tác của anh.” Diệp Từ không chút do dự từ chối yêu cầu hợp tác của Dương Vũ Hồng Trần.

Diệp Từ từ chối hiển nhiên Dương Vũ Hồng Trần cũng đoán trước, anh cười: “Công Tử, có phải cô từ chối nhanh quá hay không?”

“Sao?” Diệp Từ nhướng mày.

“Cô không muốn hợp tác, là sợ một khi bán vật ấy cho bọn tôi, liền mất đi toàn bộ thị trường ở Nam Đại Lục, đúng không?” Dương Vũ Hồng Trần đâm thẳng vào chỗ quan trọng, nói ra nơi Diệp Từ ái ngại nhất.

Diệp Từ cũng không phủ nhận: “Không sai.”

“Nhưng mà… Công Tử, cô có nghĩ ra, nếu sau này cô không kiếm được phối phương khác tốt hơn thì sao?” Dương Vũ Hồng Trần khẽ mỉm cười, nếu nói tới lợi ích, Dương Vũ Hồng Trần anh cũng không phải hư danh: “Có lẽ nên nói, bọn cô sẽ không xui xẻo như vậy, đánh không ra còn mua không được.” Anh cười nhẹ: “Nói vậy hẳn không sai, nhưng Công Tử à, nếu tôi nhớ không sai, Thiên Thiên Hướng Thượng bọn cô không có tập đoàn tài chính đầu tư... Một Công Hội không có tập đoàn tài chính đầu tư, sao có thể đấu với Công Hội khác? Vì thế tôi nghĩ cô nên nhân lúc này kiếm chút tiền, kiếm càng nhiều càng tốt, tương lai dù quan trọng, nhưng nhìn càng xa, càng dễ phản kế hoạch, được không bù mất.”

Diệp Từ bật cười, Dương Vũ Hồng Trần quả nhiên không hề hư danh. Không thể không nói, anh nói trúng chỗ đau của Thiên Thiên Hướng Thượng, chẳng qua, cô không tính tiếp tục tranh luận vấn đề đó với Dương Vũ Hồng Trần. Cô đứng lên: “Dương Vũ, anh nói không sai, chẳng qua, sao anh biết tôi không có phối phương đâu?”

Dương Vũ Hồng Trần nhìn nụ cười của Diệp Từ hơi sửng sờ, có phải anh vừa nghe thấy gì đó?

Diệp Từ nhân lúc Dương Vũ Hồng Trần sững sờ, còn nói: “Nếu tôi đoán không sai, anh vội vàng tìm tôi, chỉ sợ... Hiệp Khách Đảo đã hoặc đang chuẩn bị tiếp xúc với Cập Thì Vũ rồi.”

Việc này vốn cực kỳ bí ẩn, toàn bộ Nam Đại Lục cũng chỉ mấy người biết, hơn nữa hiện tại Hiệp Khách Đảo vẫn chưa liên lạc Cập Thì Vũ, nên Dương Vũ Hồng Trần mới nghĩ mua hợp đồng này trước Hiệp Khách Đảo. Việc này theo đạo lý Cập Thì Vũ nên không biết, vậy Công Tử U càng không biết, nhưng cô cứ thế liền đoán ra.

“Anh muốn dùng quan hệ của hai ta, nhân lúc Hiệp Khách Đảo và Cập Thì Vũ chưa bàn xong liền ký hợp đồng này, sau đó có thể đoạt thành hoang hoặc chỗ trọng yếu kia trước Hiệp Khách Đảo, đánh một chiêu rất đẹp, thuận tiện thăng cấp công hội, không sai đi.” Diệp Từ đứng ở đó, từ trên cao nhìn xuống Dương Vũ Hồng Trần.

Sắc mặt của anh có chút khó coi, thì ra chính cô quả nhiên đoán đúng. Diệp Từ gật đầu: “Anh có loại suy nghĩ kia không sai, nếu tôi là anh, tôi cũng làm vậy, chẳng qua Dương Vũ, vẫn là câu nói kia, giao tình của chúng ta là cá nhân, lợi ích Công Hội là lợi ích Công Hội. Giữa hai thứ này không thể trộn lẫn, tranh chấp giữa Hắc Mai Thế Gia và Hiệp Khách Đảo vốn không liên quan tới Thiên Thiên Hướng Thượng bọn tôi, quan hệ tôi anh bây giờ chỉ là bạn, không phải hợp tác, càng không phải liên minh, nên tôi không cần... vì Hắc Mai Thế Gia mà hi sinh lợi ích của Thiên Thiên Hướng Thượng, anh nói đúng không?”

“Công Tử, cô phải nghĩ kỹ, giá lần này tôi ra tuyệt đối không thấp, đối với Thiên Thiên Hướng Thượng bọn cô, là một cơ hội hiếm thấy.” Dương Vũ Hồng Trần hít một hơi thật sâu, quyết định không hạ công phu ở mặt giao tình nữa, đàm luận cùng Công Tử U trực tiếp đề cập đến lợi ích dễ dàng hơn. “Có số tiền này, quy mô Thiên Thiên Hướng Thượng bọn cô...”

Dương Vũ Hồng Trần còn chưa nói hết đã nhìn thấy Diệp Từ khoát khoát tay, cắt đứt lời của anh: “Dương Vũ, anh biết, tương lai không lâu, Thịnh Thế tới, tôi nghĩ anh biết Thịnh Thế sẽ mang tới cho Vận Mệnh thế cục gì, nếu anh muốn tiếp tục tồn tại trong Vận Mệnh, đồng thời kiếm được bồn mãn bát mãn, anh tuyệt đối không thể cùng Thiệt Thế loại cơ khí chuyên tổn hại tiền này hợp tác. Chúng ta tiểu, quả thực như vậy, nhưng dưới nanh vuốt của Thịnh Thế, tỷ lệ trữ hàng của tiểu công hội lớn hơn so với đại công hội nhiều. Đặc biệt Hắc Mai Thế Gia hiện tại không phải là nhà độc quyền của Nam Đại Lục, nếu như giờ anh lùi một bước, vậy tranh đấu của anh với Hiệp Khách Đảo rất nhanh hết sức, đến lúc đó, anh muốn xoay mình, khó.”

Sắc mặt Dương Vũ Hồng Trần trở nên có chút khó coi, anh kỳ thật gấp gáp tìm kiếm Diệp Từ, cũng vì nguyên nhân này, anh muốn giành được thành hoang, anh muốn trở thành No 1 ở Nam Đại Lục, chỉ có như vậy, anh mới có đủ thực lực đối phó Thịnh Thế.

“Lần này hợp tác, Dương Vũ, anh không có quyền lựa chọn, quyền lựa chọn trên tay tôi. Đương nhiên, quan hệ giữa chúng ta không tồi, tôi không có khả năng sẽ bẫy anh, thế nhưng, tôi không bẫy anh không có nghĩa tôi sẽ hi sinh lợi ích của mình, anh hiểu ý tôi mà.” Giọng nói Diệp Từ nhàn nhạt, lành lạnh, dường như không có nhiều cảm tình, trong lòng Laura sinh ra lạnh rơn, cô gái này, thực sự không dễ đối phó.

Dương Vũ Hồng Trần suy nghĩ hồi lâu mới chậm rãi nói: “Yêu cầu của cô là gì?”

“Tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý yêu cầu lũng đoạn của anh, chẳng qua, tôi có thể cung cấp cho anh từ 300 – 500 Miêu Trảo cơ động, đồng thời kéo dài thời gian giao dịch Miêu Trảo cơ động với Công Hội khác ở Nam Đại Lục, chỉ là giá của tôi không thấp, ít nhất phải là giá anh muốn độc quyền.”

“Đây cũng quá đắt đi.” Laura là tổng giám tài vụ của Hắc Mai Thế Gia, đối với câu nói của Diệp Từ, cô là người đầu tiên nhảy dựng lên, nếu không thể độc quyền, vậy giá bọn họ chuẩn bị thu mua vật này chẳng khác gì mua đồ trên trời.

“Ngẫm lại lợi ích lâu dài, đây không xem là gì.” Diệp Từ mỉm cười: “Hơn nữa, Dương Vũ, anh nói không sai, Thiên Thiên Hướng Thượng bọn tôi cần số tiền này, chẳng qua, số tiền này, bán với ai đều là bán, tôi không nhất định phải bán cho bọn anh, đúng không?”

Dương Vũ Hồng Trần chỉ cảm thấy nhức nhối, nhưng Diệp Từ không hề sai, nếu bỏ qua cơ hội này, anh muốn cướp đoạt vị trí đứng đầu Nam Đại Lục, chỉ sợ không có khả năng thực hiện. Anh ngẩng đầu nhìn Diệp Từ, cười khổ một cái: “Công Tử, miệng của cô đủ kéo thù hận a.”

Diệp Từ vẫn là dáng vẻ vân đạm phong khinh, cô cười nói: “Tôi vừa lúc đã đói bụng, anh dâng lên một miếng thịt, nếu tôi không hung hăng cắn liền có vẻ tôi không thành ý lắm.”

“Dương Vũ? Anh định đồng ý à? Giá tiền này, thực sự quá mắc...” Laura cau mày, mặc dù cô không có biện pháp ngăn cản quyết định của Dương Vũ Hồng Trần, nhưng vẫn có quyền phát ngôn trong Công Hội, lời cô nói không thể xem như kết quả cuối cùng, nhưng có thể điều chỉnh ảnh hưởng bất lương của kết quả cuối cùng gây ra.

Dương Vũ Hồng Trần lắc đầu, ý bảo Laura không cần nói nữa, anh chỉ lẳng lặng nhìn Diệp Từ: “Tôi muốn cô kéo dài thời gian hợp tác Miêu Trảo cơ động với các công hội khác ở Nam Đại Lục 15 ngày.”

“Tối đa 10 ngày.” Diệp Từ lắc đầu.

“Công Tử, cô không thể cứ ức hiếp tôi như vậy.”

“Dương Vũ, tôi cũng không thể cản trở mình phát triển, trước khi Thịnh Thế đến tôi phải khiến những người khác nếm đến ngon ngọt, sau này tôi mới có cơ hội tiếp tục buôn bán đúng không?” Diệp Từ mỉm cười: “Chỉ có 10 ngày, tôi tin tưởng lấy năng lực của Hắc Mai Thế Gia, trong vòng 10 hẳn đã đủ để khai quật thành hoang.”

“Nhưng lúc khai quật thành hoang bọn tôi còn phải đề phòng công hội khác đánh lén, tuyệt không thoải mái.” Dương Vũ Hồng Trần nhíu mày.

“Nếu điểm này đều làm không được, còn suy nghĩ gì tới đứng đầu Nam Đại Lục?” Diệp Từ cười nhẹ: “Tâm càng lớn, anh phải cố gắng càng nhiều.” Cô cụp mi, lại rót cho mình chén rượu, sau đó giơ lên: “Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.”

Chuyện tới bước này, Hắc Mai Thế Gia đã không còn đường lui, Dương Vũ Hồng Trần mặc dù có chút không cam lòng, vẫn đành đồng ý đề nghị của Diệp Từ. Anh giơ ly lên, tâm tình có chút nặng nề cụng ly Diệp Từ: “Mong sẽ hợp tác vui vẻ.”

Tâm tình Diệp Từ thật tốt, uống sạch rượu trong ly, đặt ly rượu xuống đi ra ngoài: “Hợp đồng bọn anh viết đi, làm xong tìm Cập Thì Vũ, tôi sẽ đốc xúc bọn họ nhanh chóng chế tạo.”

Thanh âm của cô càng ngày càng xa, cuối cùng đi ra Tửu Quán, biến mất trong màn đêm.

“Cô gái này...” Laura nghiến răng nghiến lợi, bị Công Tử U cắn quá đau, khiến cô càng nghĩ càng không cam lòng: “Dương Vũ, sao anh đáp ứng cô ta, nên dây dưa cô ta một lát nữa.”

“Cô ấy chịu được, chúng ta chịu không nổi.” Dương Vũ Hồng Trần ngồi xuống, thở ra hơi dài, nhìn ngọn đèn trên trần Tửu Quán, cau mày: “Thịnh Thế sắp tới. Công hội chúng ta không nhanh chóng cường đại lên, chẳng khác gì chúng ta tự thắt cổ mình trước mặt Thịnh Thế, Laura, chúng ta không thể dây dưa nữa...”

Laura nghe Dương Vũ Hồng Trần nói, cũng thở dài, cô vươn tay, vỗ vỗ tay Dương Vũ Hồng Trần, lộ ra một nụ cười an ủi: “Dương Vũ, sẽ tốt, nhất định sẽ tốt.”

“Chỉ hy vọng như thế.” Dương Vũ Hồng Trần cảm thấy mệt chết đi được, thể xác và tinh thần đều mỏi mệt. Thực sự, quá mệt mỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.