Liệp Giả Thiên Hạ

Chương 57: Chương 57: Khắc tinh của người máy




Về tới Thành Hồng Hồ, Diệp Từ mới giao nhiệm vụ hằng ngày liền thấy một người cứ loanh quanh trong đại sảnh tòa thị chính, tập trung nhìn chẳng phải Mạch Thủy Thâm sao.

“Không phải anh đi làm nhiệm vụ? Sao giờ còn đi dạo quanh đây thế này?” Diệp Từ buồn cười nhìn Mạch Thủy Thâm. MT nổi danh trong tương lai đấy, bây giờ chỉ là một Chiến sĩ nghèo nàn mà thôi.

“Anh đến cố định Hồi thành Thạch.” Mạch Thủy Thâm vừa thấy Diệp Từ liền cười ra tiếng.

“Vậy trước kia ở đâu?”

“Thành Quán Quân.”

Thành Quán Quân là thành phố lớn nhất Đông đại lục, cũng là một trong năm thành thị phồn hoa nhất Vận Mệnh, nơi đó không an tĩnh như Thành Hồng Hồ, nhiều người, nhiệm vụ cũng nhiều, giao thông tiện lợi, rất nhiều game thủ đều lựa chọn buộc định Hồi thành Thạch ở đó.

“Anh điên à, không ở lại Thành Quán Quân, đến Thành Hồng Hồ – nơi khỉ ho cò gáy làm gì.” Diệp Từ kinh ngạc, khi cô nói ra đánh giá của mình, rõ ràng quan hành chính nhíu mày.

“Chậc chậc, em còn giả bộ à. Anh không tin Công Tử U nổi danh lại lại buộc định Hồi thành Thạch ở nơi vô danh này đâu.” Mạch Thủy Thâm hừ một cái, sau đó vỗ đầu Diệp Từ:“Em à, em còn non lắm sao lừa được anh.”

Nói xong liền xin Quan hành chính buộc định Hồi thành Thạch. Tuy Quan hành chính bất mãn với câu ví dụ của Diệp Từ, nhưng vẫn giữ phong độ làm việc đàng hoàng.

“Đừng quên tiếp nhiệm vụ hằng ngày.” Diệp Từ thuận tiện nhắc nhở Mạch Thủy Thâm, liền cưỡi ngựa rời đi.

Vất vả lắm mới làm xong nhiệm vụ hằng ngày, Kênh trò chuyện riêng của cô vang lên, là Tứ Hải tìm đến:“Ngày mai bận không? Nếu rảnh lại đây hổ trợ đánh Ky Giáp Trận.”

Tứ Hải là Mục sư đầy bạo lực, việc có thể khiến anh mở miệng đi cầu người không nhiều, đặc biệt càng là loại chuyện cần người khác trợ giúp, lại là lần đầu tiên. Diệp Từ nói giỡn:“Tôi đòi tiền đấy.”

“Chỉ sợ cô không nhận thôi.” Tứ Hải nở nụ cười, có vẻ không phải đùa:“Sáu khỏa đạn 17 triệu, ba khỏa đạn 35 triệu, hai khỏa đạn 70 triệu, còn nếu là một pháo….” Nói tới đây Tứ Hải lại dừng một chút:“Một khỏa đạn vậy 100 triệu, có điều…… cô không biến thái đến mức ấy đi, một khỏa đạn có thể đánh được không?”

“Là thật hay đùa?”

“Thật. Công hội bọn tôi bó tay rồi, cố tình ba ngũ giáp đầu đã thuộc về Thiết Huyết Chiến Qua và Chiến Thiên Hạ, ai cũng không chịu nói ra bí quyết, bọn tôi thử hết cách rồi, nếu vẫn cứ như vậy, thì không theo kịp tiến độ đi phó bản với công hội khác.” Tứ Hải thở dài, xem ra anh thật là gặp phải vấn đề khó khăn. Dù mạnh đến đâu nhưng Vận Mệnh không cần 1 anh hùng, đoàn đội mới quan trọng nhất. “Không phải quá bức bách, tôi cần gì phải đi cầu viện, cô xem xem có thể giúp tôi không?”

Tứ Hải không thích nhờ người khác, Diệp Từ hiểu được. Thiết Huyết Chiến Qua không muốn cô đi giúp người ngoài, Diệp Từ càng hiểu rõ.

Có điều, Công Tử U là Công Tử U, không phải là Thiết Huyết Chiến Qua – Công Tử U. Loại chuyện vừa giúp được bạn bè vừa kiếm được tiền Diệp Từ từ chối, vậy cô chính là đồ ngốc.

“Không thành vấn đề, sáng ngày mai tôi phải đi học, buổi trưa login, mọi người tập hợp giờ ấy đi.”

Tứ Hải tỏ vẻ đồng ý, rồi sau đó còn nói:“Bọn tôi đi trước diệt hết quái, cô chỉ cần bắn pháo là ok.”

“Được. Mai gặp.”

Hai người chọn xong thời gian, Diệp Từ giao nhiệm vụ đi loguot, mà Mạch Thủy Thâm vẫn còn phải thở hồng hộc đi tuần tra thành.

Ngày hôm sau ăn cơm trưa xong Diệp Từ liền login, vừa online liền nhận được lời mời tổ đội của Tứ Hải, Diệp Từ không từ chối, trực tiếp vào đoàn đội.

Trong đoàn đội ngoại trừ quen Tứ Hải, Diệp Từ còn quen hai người nữa. Một người là Hoài Niệm Tình Cảm Ngày Xưa, người còn lại Ôn Khai Thủy. Vừa nhìn thấy Hoài Niệm Tình Cảm Ngày Xưa. Diệp Từ liền biết Công hội của Tứ Hải là Linh Độ Không Gian.

Hoài Niệm Tình Cảm Ngày Xưa tuy không là nhân vật phong vân ở kiếp trước, có điều là một người tài. Anh làm người kiên định, còn có phần lãng mạn, Công hội Linh Độ Không Gian dưới sự chỉ huy của anh danh tiếng càng ngày càng tăng, hơn nữa Công hội luôn luôn nhận những thành viên trung lập, tiết kiệm khá nhiều chi phí đoàn chiến, thế nên rất nhiều game thủ nổi danh về kỹ năng sinh hoạt xuất xứ từ đây, game thủ Pve tới nơi này cũng là một lựa chọn không sai.

Mà Diệp Từ càng quen thuộc Ôn Khai Thủy, người này chính là người “mù đường” nhất cô từng gặp trong Vận Mệnh đấy.

Cô vào đoàn đội, Tứ Hải lập tức nhiệt tình chào đón, sau đó là Ôn Khai Thủy: “Tiểu U ~~ chúng ta rốt cuộc đã gặp lại ~~ Ngày hôm qua nghe tin cô đến, tôi mừng đến độ mất ăn mất ngủ~~”

Cô đổ mồ hôi đầy đầu, cười nói:“Bạn Khai Thủy hôm nay có lạc đường không?”

Lời này khiến cả đội cười vang, đều trêu chọc Ôn Khai Thủy, lập tức khiến người xa lạ là Diệp Từ đã quen thuộc không ít. Cô chạy vào phó bản, quái trên đường đã bị thanh lí sạch sẽ.

Diệp Từ mở ra kỹ năng bảo vệ của Lão Tam, chạy vội đến Ky Giáp Trận, từ xa liền nhìn thấy một đám người ngồi đấy vui chơi giải trí, thậm chí còn có người khiêu vũ, không khí rất náo nhiệt, chẳng có chút khẩn trương nào khi đánh phó bản cả. Giống như mọi người đang đi cắm trại dã ngoại hơn.

Hoài Niệm Tình Cảm Ngày Xưa thấy Thợ Săn ở phía xa liền đứng lên, anh bước tới vài bước nghênh đón Diệp Từ, mời cô làm bạn tốt: “Chào, tôi là Hoài Niệm Tình Cảm Ngày Xưa, Công Tử U, nghe danh đã lâu.”

Hoài Niệm Tình Cảm Ngày Xưa rất ít chủ động thêm bạn, anh không như Thiên Sơn Tà Dương thích kết giao bạn bè, anh cho rằng chọn bạn phải tìm người tri âm.

Diệp Từ cũng thêm lại anh, gật đầu với anh xem như chào hỏi. Anh là một Tinh Linh Pháp sư, khuôn mặt thanh tú mang theo ý cười, dễ dàng khiến người khác cảm thấy thân thiết.

Đám người thấy Diệp Từ đến đây, toàn bộ xông tới chào hỏi, quá náo nhiệt. Có người tò mò, có người sùng bái, thậm chí còn có một vài Thợ Săn kiên quyết muốn bái sư, mọi người đùa giỡn, rất thân thiện.

Diệp Từ thả lỏng không ít, cô không quen giao tiếp, gặp được tình huống, thật sự may mắn lắm.

Nói chuyện xong, Diệp Từ không lãng phí thời gian nữa, đi lên pháo đài. Linh Độ Không Gian đã muốn đem pháo đài chuẩn bị tốt, chỉ chờ Diệp Từ đến làm việc.

Đây không phải chuyện Diệp Từ cảm thấy khó khăn, cô linh hoạt lên pháo đài, thuần thục châm hỏa. Toàn bộ mọi người trong phó bản đột nhiên khẩn trương, lần này có thể thành công sao?

Chỉ thấy nữ Thợ Săn nọ cầm cung lên dây, sau đó bắn ra một tên vào đám người máy.

Mũi tên ánh lên ánh sáng màu vàng của lông chim bay vào trong đám người máy, tiếng xé gió vang lên, hung hăng đâm vào đám người máy.

“Cót két cót két…… Có kẻ thù xâm nhập…… Cót két…… Có kẻ thù xâm nhập……”

Người máy chỉ biết lặp đi lặp lại câu nói nọ, lắc lắc người tiến tới bên Diệp Từ.

Nói thật, nhiều người máy lao đến đây, không biết Diệp Từ nhìn thấy sẽ có cảm giác gì, dù sao những người đứng phía sau cô đều cảm thấy da đầu căng ra. Cho dù tin phục Công Tử U đến đâu, lúc này vẫn bị căng thẳng.

Mọi người nín thở, dù hô hấp cũng không dám ra tiếng, Diệp Từ đột nhiên quay đầu lại, cười tươi:“Tứ Hải, anh đã nói qua một khỏa đạn bao nhiêu tiền?”

Tứ Hải đang tập trung nhìn cơ giáp, sao có thể chú ý vấn đề này chứ, đột nhiên nghe Diệp Từ hỏi – trong khoảnh khắc sinh tử của cả đội làm sao còn nghĩ đến chuyện này, trả lời theo bản năng:“100 triệu……”

Anh còn chưa nói xong, liền hoàn hồn, vội vàng kêu to: “Công tử cẩn thận phía trước kìa.”

“Số tiền kia, anh chắc chắn phải tiêu rồi……” Diệp Từ giống như không nghe thấy Tứ Hải nhắc nhở, cũng không thấy sự kinh hoảng của mọi người, thong dong nhảy xuống pháo đài, đi về phía mọi người.

Ngay lúc mọi người định hét lên chạy trốn, một tiếng nổ “Đùng” vang lên, sau đó chỉ còn mỗi thanh âm hư hao linh kiện của người mấy.

Hệ Thống tức khắc thông báo.

Từng đoàn viên đều nhận được thành tựu “Khắc tinh của người máy”.

Phó bản im lặng đến cực độ, giờ này khắc này, chỗ khó bị bó tay của phó bản…… đã không còn tồn tại. Trong mắt của 24 người, chỉ còn mỗi nữ thợ săn, cô bình tĩnh đi về phía mọi người, không đắc ý, không khoe khoang, cứ như đó là một chuyện bình thường.

Giống như chuyện tình xảy ra trong nháy mắt khi nãy, chẳng khác gì việc ăn cơm đi ngủ của mọi người.

So với biểu tình mất mặt của đoàn viên, Hoài Niệm Tình Cảm Ngày Xưa bình tĩnh hơn chút ít, có điều cũng không kém là bao, ánh mắt anh nhìn Diệp Từ tràn đầy rung động. Đến khi Diệp Từ đến trước mặt anh, anh mới thở phào nhẹ nhỏm, mỉm cười:“Trăm nghe không bằng mắt thấy, Công Tử U quả nhiên danh bất hư truyền.”

Anh không nói lời vô nghĩa, lập tức giao dịch với Diệp Từ, con số 100 triệu không thiếu một xu.

Diệp Từ không khách khí. Vốn là giao dịch anh tình tôi nguyện, hai bên cùng vui.

“Được rồi, chỗ khó của phó bản đã giải quyết, chỉ còn Thạch Tháp và Boss, MT chú ý công kích là được, không có vấn đề gì.” Một trăm triệu đến tay, Diệp Từ rất vui vẻ, cô nói xong liền rời đội ngũ:“Chúc mọi người tiếp tục khai hoang thuận thợi.”

“Công tử, xem xét xem đến công hội của bọn tôi đi.” Ôn Khai Thủy nhìn Diệp Từ rời đội ngũ, nhiệt tình chào mời.

Diệp Từ chỉ cười, không đáp lại.

“Bạn đã không còn trong đội ngũ, 29 giây sau bị truyền tống ra phó bản.” Hệ thống thông báo , Diệp Từ nheo mắt, lắc lắc đầu:“Hẹn ngày gặp lại.”

Ôn Khai Thủy còn muốn gì đó, lại bị Hoài Niệm Tình Cảm Ngày Xưa ngăn lại, anh nói với Diệp Từ:“Công Tử U, chuyện sau này, sau này hãy nói, Linh Độ Không Gian luôn là bạn của cô.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.