Liệp Giả Thiên Hạ

Chương 131: Chương 131: Lui




“Không cần phiền phức vậy đâu, việc này tôi có thể tự mình xử lý.” Diệp Từ nhìn Hắc Dạ Thanh Thiên chằm chằm, trong khi trả lời Khinh Ca Công Tử.

Khinh Ca Công Tử cứ cảm thấy có chút không ổn, nên nói tiếp: “Tôi cứ cảm thấy, việc này tôi không ra mặt có chút không có đạo lý, Đại Đường làm phiền bọn cô, nhất định có liên quan đến việc hôm trước.”

“Sau này có việc tôi sẽ nhờ anh, còn hôm nay hãy để Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước bọn tôi tự xử lý là được.” Diệp Từ biết Khinh Ca Công Tử nóng lòng củng cố quan hệ của cô với Lang Tộc. Nhưng việc hôm nay cô quả thật không muốn bọn họ nhúng tay vào.

“Được rồi, nếu không xử lý được, lập tức M tôi, tôi bảo đội ngũ tinh anh chờ sẵn trong thành rồi. “ Khinh Ca Công Tử thấy Diệp Từ đã định chủ ý, không tiện nói thêm, đành đồng ý cách nói của cô.

Bên này, giọng nói của Khinh Ca Công Tử vừa dứt, phía kia Thủy Nguyệt Vô Thương và Hoài Niệm Tình Cảm Ngày Xưa lại phát tin nhắn riêng, bảo là muốn tới giúp đỡ, có điều Diệp Từ cũng uyển chuyển từ chối. Thật ra từ lúc tương phùng Du Du Phi Vân, cô đã biết sẽ có ngày này, mâu thuẫn của cô và Đại Đường không thể tách ra được. Có một số việc dù cô có thể buông tay, nhưng một số người khác lại không thể, tình trạng đối nghịch như bây giờ nhất định sẽ xuất hiện. Nhưng cô không ngờ, nó đến sớm như vậy.

Dù sao, Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước vẫn đang là một công hội nhỏ đến mức không thể nào nhỏ hơn được nữa, thật sự không thể chịu nổi một kích, muốn liều mạng với Đại Đường chẳng khác gì ‘lấy trứng chọi đá’.

Có điều cô không muốn gây chuyện, không có nghĩa cô sợ bọn họ. Hôm nay đã gặp chuyện này, cô muốn giải quyết triệt để luôn.

Quyết định chú ý, Diệp Từ cười cười với Hắc Dạ Thanh Thiên phía đối diện: “Nói ra cũng nhanh thật, Hắc đại hội trưởng, chúng ta lại gặp mặt.”

“Cũng phải thôi, Đông Đại Lục nói lớn không lớn, nói nhỏ lại tuyệt đối không nhỏ, chúng ta có đúng là có duyên, ngày nào cũng có thể chạm mặt.” Hắc Dạ Thanh Thiên mặc dù bị Diệp Từ công kích một mạch, bị chèn ép không ít. Nhưng bọn họ dù sao cũng là công hội lớn, năng lực kéo dài rất mạnh, Diệp Từ dù lợi hại đến đâu chăng nữa, bây giờ cũng chỉ là một cá nhân, chỉ cần Lang Tộc không đến, hắn chẳng cần phải sợ gì cô.

“Duyên phận? “ Diệp Từ hừ lạnh, sau đó chuyển qua kênh mật: “Anh cảm thấy đây là duyên phận sao? Tôi lại thấy khác cơ đấy.”

Hắc Dạ Thanh Thiên dừng lại động tác, tự nhiên nghe ra ẩn ý trong câu nói của Diệp Từ. Có điều, biểu cảm anh không đổi, giả vờ không hiểu: “Hả, cô nói thế có ý gì, tôi không rõ lắm.”

“Hôm qua, tôi không muốn giúp ai, nhưng có một số người trong công hội anh lại khinh người thái quá. “ Diệp Từ không muốn nói vòng vo với anh ta, trực tiếp nói rõ.

Hắc Dạ Thanh Thiên không trả lời ngay, chỉ nghĩ kỹ từng chi tiết một. Xác thật, Công Tử U đúng là cưỡi con khủng long của cô xông qua chiến trường, nhưng nhìn từ phương hướng lẫn tốc độ đều không giống đến viện trợ, càng giống người qua đường hơn. Có điều vì sao cô lại trở về?

Trầm tư chốc lát, anh chợt nhớ đến tình hình lúc bấy giờ, tên của một người nhảy vào đầu anh —— Tuyết Quang Liễm Diễm.

Tuyết Quang Liễm Diễm mắc bệnh công chúa, việc này bản thân anh cũng rõ, có điều bình thường chỉ giới hạn trong công hội thôi, có vẻ đối với người cũng như việc trong công hội khác không hề xuất hiện việc cô ấy nói năng lỗ mãng hay thậm chí có những hành động làm càn như vậy. Vậy vì sao lúc đó cô ấy lại nhắm vào Diệp Từ? Còn có, nguyên nhân mở đầu của chuyện hôm nay rốt cuộc là gì?

Suy nghĩ một lúc, hắn trả lời Diệp Từ bằng mấy tiếng cười trừ, vừa lập tức mở kênh công hội ra hỏi tâm phúc của mình nguyên nhân gây ra chuyện hôm nay. Sau khi biết được chân tướng, anh càng nghi hoặc, rốt cuộc Tuyết Quang Liễm Diễm và Công Tử U từng gặp phải chuyện gì, mà cô ấy cứ năm lần bảy lượt túm lấy Diệp Từ không tha?

Mặc kệ thế nào, Tuyết Quang Liễm Diễm cũng là người một nhà, còn Công Tử U lại là người ngoài, trong lúc nói chuyện Hắc Dạ Thanh Thiên tự nhiên thể hiện rõ “thân sơ có khác”.

“Công tử, cô là đại thần, Tuyết Quang chỉ là một Mục Sư nho nhỏ, thao tác cũng kém cỏi, cô cần gì phải đẩy hết toàn bộ sự việc lên thân một cô gái nhỏ nhắn như vậy?”

“Phải không? “ Diệp Từ cười lạnh vài tiếng: “Tôi thấy Hắc đại hội trưởng muốn tìm tôi tính sổ, chi bằng dọn sạch nội bộ của mình trước thì tốt hơn.” Nói xong ánh mắt của cô lướt qua qua Hắc Dạ Thanh Thiên chuyển đến trên người Mục Sư đứng phía sau anh. Cô gái đó, cô biết rất rõ. Đó chính là cô gái dây dưa với Hắc Dạ Thanh Thiên và Du Du Phi Vân —— Nhất Lộ Tiềm Mộ Hướng Vãn.

Mặc dù Diệp Từ không muốn quản chuyện riêng của người khác, nhưng trong tình huống địch mạnh ta yếu kiểu này, có vẻ không lấy chuyện này ra để giải quyết cũng không được.

Nghĩ tới đây, cô nhếch mép, lộ rõ sự lạnh lùng: “Còn có... Trước lúc anh muốn anh dũng xông lên chiến đấu, chú ý hậu viện của mình có cháy nhà hôi của hay không rồi hẵng hay, hoặc là hậu viện của anh có thuộc dạng ‘tường lý khai hoa tường ngoại hương’.”

Nói đến nước này, gần như đã làm rõ mọi chuyện, Hắc Dạ Thanh Thiên không thể không hiểu, nét mặt của anh đột nhiên thay đổi, quay đầu nhìn Nhất Lộ Tiềm Mộ Hướng Vãn đứng bên cạnh mình. Người nọ hơi giật mình, thấy sắc mặt xanh sao của Hắc Dạ Thanh Thiên liền kinh hoảng hỏi: “Sao vậy?”

Hắc Dạ Thanh Thiên hít thở sâu, lập tức quay đầu về cười lạnh với Diệp Từ: “Cô cho rằng, cô chỉ nói thế, dùng kế chia rẻ này có thể khiến tôi sẽ tin tưởng sao? Thật là buồn cười quá.”

Diệp Từ không tức giận, cô đã lường trước anh sẽ nói thế. Nghĩ đến việc hôm nay sẽ không dễ xử lý, thậm chí cô đã chuẩn bị xong, phải tìm Khinh Ca Công Tử đến giúp đỡ.

“Không có lửa làm sao có khói, trước ngày hôm qua tôi và anh vốn là người lạ.”

“Hội trưởng ~! Giẫm hết thi thể của Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước!”

Hội viên Đại Đường thấy Hắc Dạ Thanh Thiên và Diệp Từ vẫn luôn nói chuyện riêng với nhau, sớm nôn nóng chịu không nổi rồi, bọn họ khua tay múa chân sau lưng Hắc Dạ Thanh Thiên, không ngừng rống giận. Hắc Dạ Thanh Thiên thì híp mắt lại, không quyết định được chủ ý. Giờ lòng anh loạn cực, nếu như nói lời nói lúc nãy của Diệp Từ không ảnh hưởng đến anh, chính là giả. Sự xác nhận của Diệp Từ, khiến lòng tin luôn vững chắc của anh giống như một trận động đất, chỉ trong giây lát hoàn toàn nứt vỡ, anh không biết khe nứt này có thể sửa chữa như lúc ban đầu chưa từng nứt ra hay không.

Sự bối rối này khiến anh không thể đưa ra quyết định chính xác.

“Hắc đại hội trưởng, lưu cho người khác một con đường sống chính là để lại một con đường sống cho mình. Giờ anh muốn liều mạng, rốt cuộc đây là thù oán của ai? “ Mặt ngoài Diệp Từ cười cười nhưng chỉ có mình cô biết rõ, dù đã tỏ ra bình tĩnh, trong lòng cô lại khẩn trương vô cùng. Nếu lúc này Hắc Dạ Thanh Thiên chỉ cần kiên trì chút nữa, chỉ sợ cô đành lưu thân nơi này.

Hắc Dạ Thanh Thiên vốn đã không chắc chắn, nay anh nhìn thấy nụ cười cổ quái của Diệp Từ, thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh tượng binh mã của Lang Tộc sắp chạy đến tới nơi rồi.

Luôn suy xét mãi, anh giơ tay lên, nói có chút chật vật: “Lui!”

“Hội trưởng!”

“Lui!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.