Liệp Giả Thiên Hạ

Chương 280: Chương 280: Phát hiện Defeilai




Edit: Chiz

Biên: Scarlet Wind



“Mình nói nè, làm nhiệm vụ sử thi kiểu này thì nên gọi tên biến thái Lưu Niên tới mới phải.”

Người lùn Hắc Thiết Mân Côi, Thiển Xướng Đê Ngâm vội vã bảo ba tên chạy chân khác đi làm, cậu tự ngồi bên cạnh Apsalom bắt đầu uống nước để thông cổ họng, thực sự khát quá rồi.

“Nếu gọi cậu ấy đến, liền không có người xem Công Tử U.” Apsalom thở dài, anh có chút mệt, mấy ngày liền không logout khiến anh thật sự rất nhớ cái giường mềm mại của mình.

“Một mình Công Tử U có thể tạo nên sóng gió lớn gì, dù sao cũng chỉ là một đứa con gái.” Thiển Xướng Đê Ngâm không tin cách nói của Apsalom: “Nhất định là Lưu Niên trọng sắc khinh hữu.”

“Dù cậu biết cũng đâu cần phải nói ra, tên kia lúc nào cũng biết làm người khác đau lòng mà. Cơ mà tại sao tôi lại có thể xưng anh gọi em với một tên như vậy nhiều năm cơ chứ, thật sự đau lòng với tiêu chuẩn nhìn người của bản thân trước kia ghê gớm.” Apsalom bật cười.

Thiển Xướng Đê Ngâm cũng bị chọc cười, kỳ thực anh không trách Lưu Niên, chỉ là so sánh với Lưu Niên, anh không thành thạo lắm đối với việc sưu tập thư tịch ở quốc lập thư viện, điều này vô hình làm chậm tốc độ đi rất nhiều. Nếu thay Lưu Niên, chỉ cần một ngày đã tới tiến độ của bọn anh bây giờ. Thiển Xướng Đê Ngâm cũng ngáp theo Apsalom, dựa vào một rương gỗ ngủ một lát, đột nhiên anh nhớ ra gì đó: “Đúng rồi, nếu tôi nhớ không lầm thì hình như Bạch Sắc Đồng Thoại đang theo đuổi Lưu Niên.”

“Chuyện ai cũng biết, cậu cư nhiên dùng chữ hình như? Cậu kiểu này chẳng phải rất xin lỗi với nỗi lòng đầy bà tám của cậu sao.” Apsalom liếc Thiển Xướng Đê Ngâm, tỏ ra hết sức khinh thường với sự giả vờ thuần khiết của anh.

Thiển Xướng Đê Ngâm lại chẳng quan tâm tới sự khinh thường của Apsalom: “Chuyện không có khả năng bình thường tôi chẳng để tâm.” Anh ngừng một chút: “Người mà Lưu Niên thật sự coi trọng chỉ có thể là Công Tử U.”

“Chắc là thế.” Apsalom hít mũi một cái: “Nếu tên kia thông đồng được Công Tử U, kéo cô ta đến Tây Đại Lục thì tôi liền phát đạt rồi.”

Thiển Xướng Đê Ngâm trợn trắng mắt, hiển nhiên căn bản không đem sự mơ mộng hảo huyền của Apsalom lưu trong lòng, anh chỉ nói ra cảm thụ của mình: “Tôi vừa nghĩ ra điểm này.”

“Gì?”

“Bạch Sắc Đồng Thoại nếu đã biết tâm tư bây giờ của Lưu Niên, có thể làm ra chuyện gì hay không?”

“Ai biết được.” Apsalom hiển nhiên không hứng thú với loại vấn đề về tình cảm của con gái: “Đề tài này cậu hỏi tôi không bằng đi thảo luận với Toan Bình Quả, ắt hẳn sẽ thảo luận ra rất nhiều chuyện bí mật. Không bạo điểm, không kích tình, thì nói với tôi chỉ mất thời gian?”

Thiển Xướng Đê Ngâm thấy Apsalom căn bản chưa từng nghĩ theo phương hướng nọ, trầm ngâm một lúc xong, mới chậm rãi nói: “Tôi không hứng thú với chuyện cảm của cô ấy, chẳng qua cảm thấy Bạch Sắc Đồng Thoại người này có chút cực đoan, có chút thích để tâm vào chuyện vụn vặt, lúc thường thì không sao, dù sao ai ai cũng có tật xấu, nhưng nếu trong chuyện này thì tôi cứ thấy bất an.”

“Bất an?” Apsalom cũng phát giác ý tứ trong câu của Thiển Xướng Đê Ngâm tuyệt đối không đơn giản, anh nâng cao tinh thần nhìn Thiển Xướng Đê Ngâm: “Ý của cậu là. . .”

“Hình như tôi từng nghe Bình Quả nói qua, Bạch Sắc Đồng Thoại thích Lưu Niên mười ba năm nhưng vẫn cầu không được. Loại cảm giác càng mong càng cầu không được sẽ khiến một người trở nên rất điên cuồng. Nếu như lúc này, cô ấy biết Lưu Niên ở cùng với Công Tử U, hoặc Lưu Niên thích Công Tử U. . .”

“Ý của cậu là. . .” Vùng xung quanh lông mày Apsalom đã nhíu lại.

Thiển Xướng Đê Ngâm gật đầu: “Đừng quên, cô ấy là người của đoàn chủ lực. Tuy không phải nhân viên quản lý, nhưng quan hệ của cô ấy và Quả Táo rất tốt, không dám cam đoan cô ấy biết bao nhiêu bí mật của công hội. Nếu để cô ấy biết chuyện này thì nên thuận theo tự nhiên, đây là biện pháp giải quyết tốt nhất, đối Lưu Niên tốt, đối với cô ấy cũng vậy, đều là kết cục tốt nhất. Nhưng… nếu đến lúc đó cô ấy lại quá khích muốn trả thù Lưu Niên thì sao?”

“Hiện tại Sáng Thế Kỷ tuy chiếm nửa giang sơn ở Tây Đại Lục, nhưng không đồng nghĩa với việc địa vị của chúng ta đã vững chắc, mà Thịnh Thế sắp đến rồi, lỡ như bọn họ chọn Tây Đại Lục là nơi đổ bộ thì đây là chuyện họa vô đơn chí đối với chúng ta.” Thiển Xướng Đê Ngâm vốn là người tỉ mỉ, theo lời Lưu Niên thì Thiển Xướng Đê Ngâm là người theo chủ nghĩa bi quan, làm bất cứ chuyện gì anh đều suy xét tới mặt xấu nhất, sau đó an bài các biện pháp tương ứng mới hành động.

“Cậu sợ Bạch Sắc Đồng Thoại phản bội?”

“Bình thường có thể tôi nghĩ cô ấy sẽ không, nhưng tới lúc này thì tôi không dám bảo đảm.” Thiển Xướng Đê Ngâm thấy đội viên đang chạy tới chỗ mình từ đằng xa, cũng đứng lên: “Tuy việc vốn đã biết không thể làm cô ấy quên, nhưng chí ít việc sau này nên đề phòng cô ấy một chút, đặc biệt là đối Bình Quả đừng lỡ miệng.”

“Tôi phải nghĩ cách điều cô ấy rời khỏi đoàn chủ lực.” Apsalom cũng bắt đầu ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, anh cũng đứng lên vòng hai tay trước ngực, cẩn thận suy nghĩ phải làm sao thật tự nhiên lại không thể khiến Bạch Sắc Đồng Thoại nghi ngờ, đây không phải là việc dễ dàng gì.

“Đúng rồi, về chuyện tập đoàn đầu tư tài chính đã có mấy công ty liên lạc cho tôi, cậu cũng nhìn thử xem, tôi luôn cảm thấy họ chưa đủ lý tưởng. Chúng ta có nên chờ thêm chút nữa không, hay là quyết định ngay?”

“Chờ thêm đi, tôi luôn cảm thấy gió phải chuyển hướng.” Apsalom hít một hơi thật sâu: “Nếu Bí Ngân Mạch Khoáng này là thật. . . tôi nghĩ, thế cục của toàn bộ game sắp sửa phải đổi vì Sáng Thế Kỷ bọn mình.”

Về điểm này, Thiển Xướng Đê Ngâm không hề nghi ngờ.

Diệp Từ vừa online liền nhận được tin tức của Lưu Niên: “Cứ tiến tới, phía trước không quái.”

“Phải đi bao xa?” Diệp Từ vừa online liền thấy vô số gương chiếu ra vô số bản thân cô, cảm thấy đầu sắp nổ tung rồi, đau đớn vô cùng.

“Em cứ đi sẽ biết.” Lưu Niên lại cười cười, không trực tiếp trả lời vấn đề của Diệp Từ mà nói cho cô một đáp án mơ hồ.

Điều này khiến Diệp Từ có chút nghi hoặc, có điều không hề lo lắng. Đối với Công Tử U, dù ở tình huống nào cô sẽ không lo lắng, cũng không phải là táo bạo mà bởi vì hai loại cảm xúc tiêu cực trên thường làm người ta rơi vào tình cảnh nguy hiểm. Trải qua kiếp trước và kiếp này, Diệp Từ đã sớm bình tĩnh hơn rất nhiều và gần như không còn chuyện gì có thể khiến cô thật sự khẩn trương.

Cô dẫn theo một đám đội ngũ vừa đi vừa dọn dẹp mấy con quái, liền phát hiện hành lang gương đến điểm dừng. Phía trước rất sáng, như phải như không là ánh sáng chói lọi chiếu vào.

Diệp Từ chạy nhanh thoát ra khỏi hành lang gương, trước mặt là ngã rẻ hướng về bên phải. Tính ra, cô đã quẹo vào bốn ngã rẻ về bên phải, nói cách khác phương hướng bây giờ của cô chính là hướng về cánh cửa sắt cô vừa đi qua lúc nãy.

Quẹo vào, Diệp Từ lại ngây ngẩn cả người.

Hai hàng đen trên tườn khiến hành lang dường như kéo dài vô tận, trên mặt đất được trải thảm sa hoa, tuy đã qua nhiều năm thế nhưng vẫn thể thấy rõ hoa văn trên thảm như cũ, nguy nga lộng lẫy. Mà cuối đường, Diệp Từ nhìn thấy một người đang im lặng ngồi đó, trên bả vai của anh là một con dơi màu đỏ sậm.

Không biết vì sao, trong lòng Diệp Từ bỗng nhiên dâng lên một cảm xúc kỳ quái, đó là một loại tình cảm ấm áp, mềm mại, đồng thời thoải mái. Giống như một người đã đi trong bóng đêm lâu lắm đột nhiên nhìn thấy một tia sáng, tâm tình cô hiện giờ quả thật có chút rung động.

Đây thật là một loại cảm giác kỳ quái lại xa lạ.

Cảm giác như vậy Diệp Từ chưa từng có, cô không phân biệt được thuộc phạm trù nào. Chẳng qua cô không muốn suy nghĩ nhiều, đôi khi vấn đề nghĩ không ra tiếp tục nghĩ nữa ngược lại sẽ tiến vào ngõ cụt, mà đây chưa từng là việc Diệp Từ sẽ làm. Diệp Từ đôi khi thích làm việc theo trực giác, vì theo cô trực giác của con người luôn chuẩn hơn so với kết quả sau khi phân tích đầy lý trí của bản thân, đó là một loại bản lĩnh nhân loại khi sinh ra đã có. Thật giống như cô không cần tự hỏi, liền biết nơi nào có bẩy rập, nơi nào an toàn, đây là trực giác.

Bây giờ, trực giác bảo cô nên đi tới.

Diệp Từ cũng làm thế, cô từ từ tới gần Lưu Niên, gần, rồi càng gần.

Cuối cùng, cô dừng ở nơi cách Lưu Niên khoảng 1 gang tay.

Lưu Niên ngẩng đầu nhìn cô, lộ ra một nụ cười sáng lạn, nụ cười kia thực sự rất giống một đóa hoa kiêu ngạo nhất càng xinh đẹp nhất ngày xuân, rực rỡ, lôi cuốn không nói nên lời.

Diệp Từ thở phào một ngụm, khiến trước mặt cô ngưng tụ ra một đoàn sương trắng, dán tại giữa hai người. Cô đưa tay ngón tay ra, gõ nhẹ lên tấm kính thủy tinh trước mặt, cốc cốc rung lên, thoạt nhìn rất dầy.

“Có lẽ chúng ta mở thứ này không được rồi.” Lưu Niên nhún vai, cũng đưa tay gõ tấm thủy tinh băng lạnh: “Tôi thử rồi, đánh kiểu gì cũng không được.”

Diệp Từ quay đầu nhìn xung quanh một lần, cách đó không xa xuất hiện một cửa cung to lớn hoa lệ: “Bên trong bên kia hẳn là Boss.”

“Hơn 50%.” Lưu Niên giật giật bờ vai, đứng lên, vươn người một cái. “Tôi không đi mở, tôi sợ lúc mở, liền trực tiếp tiến nhập chiến đấu.” Nói, anh quay đầu nhìn Diệp Từ, cười nói: “Đi thôi tiểu công tử, mở cửa cung xem bên trong đó có gì hay ho nào?”

Diệp Từ nhìn nụ cười của Lưu Niên, không tự chủ được cũng mang vài phần ý cười, cô gật đầu rồi quay sang nhìn cảnh cửa kia.

Tốc độ của Diệp Từ và Lưu Niên vốn kha khá giống nhau, lúc đứng trước cửa cung, hai người đồng thời đưa tay đẩy cánh cửa kia ra cùng lúc đạt được gợi ý của hệ thống: “Đây là một cánh cửa cung hoa lệ, mỗi dấu vết bên trên đều ghi lại quá khứ vĩ đại của Địa Tinh. Phía sau nó tựa hồ tỏa ra cảm giác nguy hiểm, người đứng trước cánh cửa không biết có muốn tiến vào hay không? Khi bạn tiến vào thì nhóm robot đang được bạn chỉ huy sẽ bị biến chậm dưới tác động của sự nguy hiểm này. Trong đây rốt cuộc là gì cư nhiên có thể khiến đầu óc của người máy hoảng sợ như vậy? Tuy đằng sau cánh cửa vô cùng nguy hiểm, nhưng trong lòng bạn cực tò mò nhưng không chút do dự mở cửa. Ôi, trời ạ, tất cả robot của bạn bị vỡ vụn ngay khi cánh cửa cung vừa hé mở, nhìn nhóm robot lúc nãy còn giúp bạn chiến đấu nay đã biến thành đống phế liệu, trong lòng bạn tiếc nuối vô cùng. . .”

Từ lúc tiến vào phó bản trong Ốc Tác Khoa, sau mỗi lần phải trải qua chuyện quan trọng thì hệ thống sẽ có một đoạn tin tức hướng dẫn. Đoạn tin tức này tuyệt đối không thể bỏ qua, vì thông thường có thể từ đó bắt được trọng điểm của chuyện kế tiếp.

“Bên trong là một Địa Tinh cường đại hay là người máy?” Lưu Niên hỏi.

“Khả năng cao là người máy.” Từ tin hướng dẫn, Diệp Từ không quá chắc chắn nó là gì, chẳng qua cô vẫn trả lời theo trực giác.

“Tôi nghĩ là Địa Tinh.” Lưu Niên lại bất đồng: “Muốn cược không?”

“Hình như anh rất thích trò cá cược, bộ anh là dân cờ bạc?” Diệp Từ liếc Lưu Niên, không nói đồng ý cũng không từ chối, chỉ là bên môi cong lên một độ cong.

“Lẽ nào em không phải dân cờ bạc?” Lưu Niên không hề cảm thấy ngoài ý muốn với câu nói của Diệp Từ.

Diệp Từ nghe Lưu Niên hỏi vặn lại, không trả lời chỉ nhướng mi, dường như đang phản bác Lưu Niên vậy.

“Nếu không phải dân cờ bạc em sẽ không đến Tây Đại Lục, nếu không phải dân cờ bạc em sẽ không tiếp tục dạo quanh Tiên Huyết Khoáng Dã sau khi gặp tôi, nếu không phải dân cờ bạc em không cần dùng Bí Ngân Mạch Khoáng áp chế Apsalom. . .” Khóe mắt Lưu Niên nồng nặc ý cười, hai tay vòng trước ngực, nhìn Diệp Từ phía bên kia tấm thủy tinh, nói tiếp: “Nếu em không phải dân cờ bạc, em sẽ không đồng ý vào Ốc Tác Khoa với tôi.”

Lông mày Diệp nhướng cao, ngẫm lại lời Lưu Niên nói, hình như anh không nói gì sai.

“Thừa nhận đi, tiểu công tử, kỳ thực em cũng là dân cờ bạc như tôi.”

“Anh nói kiểu này cũng có lý.” Tâm tình Diệp Từ có vẻ rất tốt, cô không phản bác Lưu Niên : “Vậy tiền cược của anh là gì?”

Lưu Niên không nói, anh nghiêng đầu suy nghĩ kỹ một hồi: “Tạm thời chưa nghĩ ra.”

Diệp Từ quay đầu không nói gì, dùng sức đẩy cửa đi vào trước.

Lưu Niên nhìn bóng lưng của cô biến mất sau cửa cung, hít một hơi thật sâu, cũng đẩy cửa ra theo vào.

Lưu Niên và Diệp Từ mới vừa tiến vào cửa cung, chợt nghe thấy cánh cửa tự động đóng sầm lại, nhốt bọn họ trong một không gian kín. Diệp Từ quay đầu lại nhìn kiểm tra mới nhận ra cửa cung không thể mở ra được nữa, trừ phi đánh chết con Boss trước mặt.

Chẳng qua, rốt cuộc con nào mới là Boss?

Đứng trước mặt Diệp Từ và Lưu Niên là hàng loạt robot, dù hiện giờ nhóm robot không có một cử động, chẳng qua toàn thân tràn đầy lực lượng, chỉ đứng trước mặt thôi cũng có thể cảm giác ra sự nguy hiểm. Thể trạng của nhóm robot này khác với nhóm trước, bọn nó cao to hơn, chất liệu trên người dường như được nâng lên một tầm cao mới, chiếu ra ánh quang sánh lạnh của kim loại dưới ánh đèn của hoàng cung.

Sau nhóm robot này, Diệp Từ thấy một Địa Tinh mặt long bào, người nọ một tay cầm quyền trượng đứng trên đài quay lưng với hai người. Tuy hơi bị khuất một tí, nhưng vẫn nhìn ra trước mặt người nọ là quan tài thủy tinh. Trong quan tài có một thi thể, da hơi đen, cái tai nhọn, vừa nhìn liền biết là di thể của Trác Nhĩ Tinh Linh. Địa Tinh mặc long bào đứng trước quan tài, tay phải phát ra ánh sáng trực tiếp dính chặt vào trên quan tài, có vẻ là một Tế Tự.

Phía trước quan tài có một nhóm robot cực to lớn cao khoảng bảy mươi tám mươi mã. Diệp Từ và Lưu Niên không khỏi mở to mắt ra quan sát xung quanh, nhiều quái như vậy đều là Boss sao? Nếu như đều là Boss, vậy phó bản này thật sự rất vô sỉ, dọc đường không gặp con Boss nào chỉ vì để dồn hàng cho đến phút chót? Hệ thống thấy đùa bọn họ rất vui đi?

“Phát hiện Defeilai, phát hiện Defeilai.” Lúc Diệp Từ và Lưu Niên đang quan sát mọi thứ trước mắt, Diệp Từ nghe La bàn Địa Tinh bắt đầu phát gợi ý, cô vội vã lấy La bàn Địa Tinh từ túi ra liền nhìn theo phương hướng và cự ly nó hướng tới. Quả nhiên nằm tại trên đầu con robot to nhất, có một Địa Tinh đang bận rộn làm gì đó, xem ra đó chính là mục tiêu của cô.

Hai người mới tiến vào hoàng cung vẫn chưa tiến vào trạng thái chiến đấu, nên tất cả trong hoàng cung vẫn như thường, cũng không xuất hiện gì đặc biệt. Vì vậy cả hai nhân cơ hội này quan sát thật kỹ xung quanh để đánh giá thật tốt cho tình huống chiến đấu tiêp theo.

Theo sách thì nơi này chính là hoàng cung Ốc Tác Khoa, cũng là nơi ở của Địa Tinh Vương Mitchell. Nhưng từ tạo hình đặc biệt và cung vàng điện ngọc trước mắt mà nói, rất khó liên hệ nó cùng hai chữ hoàng cung. Ở đây càng giống một nhà xưởng, khắp nơi đều là linh kiện, còn máy móc chưa hoàn thành, chẳng qua dưới đống linh kiện đầy dầu mỡ này, vẫn sót lại dấu vết của tòa cung điện lộng lẫy. Có điều hiện giờ trong nhận thức của Diệp Từ thì nơi này chẳng khác gì xưởng sửa chữa ô tô.

Trong không khí tràn đầy đều là mùi dầu khí làm Diệp Từ rất khó chịu. Cô cúi đầu đè nhẹ mũi cố gắng làm mùi dầu máy khiến cô có chút choáng. Lưu Niên đứng bên cạnh Diệp Từ nhìn cô một chút, lấy một lọ dược màu xanh trong ba lô ra cho cô: “Uống đi.”

Diệp Từ nhận lấy bình thuốc, đó là thuốc Khí Vị Phương Hương.

Trong Vận Mệnh, trừ một số thuốc bình thường thì dược sư cũng có thể chế tạo một ít vật kỳ quái, ví như Khí Vị Phương Hương là một loại trong đó. Thứ này không có tác dụng gì khác ngoài uống xong sẽ khiến cơ thể của bạn tỏa ra mùi hương rất dễ ngửi. Hơn nữa hương vị khác nhau, tác dụng của Khí Vị Phương Hương cũng khác nhau, ví dụ như vị mân côi có thể tăng độ thân mật với nữ game thủ, vị hoa dạ hương có thể hấp dẫn càng nhiều quái được chỉ định, vị bạc hà có thể nâng cao tinh thần. . . Tổng thể, Khí Vị Phương Hương chính là nước hoa có thể uống, thời gian có thể kéo dài của mỗi bình khoảng 2 giờ.

Thứ này nói thật ra đều có tác dụng gì đâu, vậy mà giá lại đắt vô cùng, nên người bình thường tuyệt đối không mua thứ hàng xa xỉ này.

Lọ Lưu Niên đưa cho Diệp Từ có vị bạc hà, cô nhìn bình dược trong tay không khỏi nghi hoặc: “Anh luôn mang theo vật này?”

“Trong kho hàng Công hội có, tôi tiện tay cầm thôi nào ngờ có lúc cần thật.” Lưu Niên nhún vai, không hề cảm thấy bản thân làm vậy không ổn chút nào. Diệp Từ nghe xong đầu đầy hắc tuyến, người nọ chắc chắn không biết thứ này rất đắt đi. . .

“Anh biết thứ này nhiêu tiền không?” Diệp Từ mở nắp, mùi vị tươi mát tràn ra, lượn lờ quanh mũi, nhất thời khiến đầu óc đang quay cuồng của cô đỡ hơn nhiều.

“Khoảng 3 vạn 1 lọ đi.” Lưu Niên cười híp mắt nhìn Diệp Từ uống xong bình Khí Vị Dược Tề.

Thiếu chút nữa Diệp Từ liền phun hết dược ra ngoài, mặt cô đỏ bừng, nỗ lực nuốt xuống, mắt trừng Lưu Niên: “Anh đã biết giá vậy mà còn cho tôi.”

“Đã là thuốc thì sản xuất ra chính là để người uống, nếu không dùng thì không thể phát huy toàn bộ tác dụng của nó, mà để trong kho hàng cho người khác xem như vậy thuốc này sẽ khóc.” Lưu Niên ngụy biện rất giỏi, anh còn than: “Hơn nữa, tôi nguyện ý cho em, sao nào?”

Loại luận điệu vô sỉ này của Lưu Niên khiến Diệp Từ chỉ cảm thấy đầu càng đầy hắc tuyến. Cô đột nhiên cảm thấy bản thân mình nhất định không ở cùng tinh cầu với Lưu Niên, bằng không vì sao hai người trò chuyện trắc trở như vậy? Cô ngẩn người tại chỗ một lát, mới bất đắc dĩ nhếch môi: “Được rồi, món đồ lần cuối anh mua không cần trả tôi tiền nữa, dù gì cũng khoảng mấy vạn kim tệ, vừa bằng chai thuốc này.”

Lưu Niên cười, chỉ có điều quang mang trong ánh mắt lại cực không đồng ý, chẳng qua anh còn chưa kịp nói thì cảnh báo liền vang lên: “Có kẻ địch xâm lấn, có kẻ địch xâm lấn.” Kế tiếp, không biết robot từ nơi nào ào ạt tràn ra như thủy triều, level của bọn nó không cao chỉ khoảng 40, thế nhưng số lượng rất nhiều. Diệp Từ và Lưu Niên phải lập tức tiến nhập trạng thái chiến đấu, dùng kỹ năng quần công phạm vi lớn để thanh lý đám quái này.

Đừng xem nhẹ đám robot này nhé, Diệp Từ và Lưu Niên đánh rất vất vả, trong quá trình chiến đấu còn phải uống 2 bình thuốc khôi phục cực đắt đỏ mới có thể khống chế bọn nó. May mắn thay, loại robot tràn ra như thủy triều này chỉ có 1 đợt, nói không Diệp Từ và Lưu Niên chỉ phải ngủm tại đây.

Mới đối phó đám robot xong, hai người chưa kịp nghỉ ngơi đã nghe thấy một giọng nói vừa the thé vừa tinh vi phía trước chỗ cả hai vang lên: “Nhìn, là hạng người gì xông vào hoàng cung của ta, cắt đứt để ta hiến tế chúng.”

Hai người hướng tầm nhìn vế phía phát ra thanh âm, hóa ra người nói là Địa Tinh đứng trước cỗ quan tài. Người nọ trước đó vẫn đứng quay về phía họ nên không thể thấy rõ gương mặt, bỗng nhưng quay lại nhìn hai người. Khác với các Địa Tinh bình thường, trên đỉnh đầu Địa Tinh này có 2 cái sừng kỳ lạ, không lớn không nhỏ mà vừa bằng ngón tay của ông, bao ngoài sừng là một vương miện hoa lệ.

Người này, không là ai khác, chính là quốc vương của Ốc Tác Khoa, đem toàn bộ tương lai và vận mệnh của Địa Tinh bán cho Thị Huyết Vong Linh và Tội Ác Thú Nhân - Địa Tinh vương —— Mitchell

“Hóa ra là hai Bạch Tinh Linh dối trá.” Mitchell nhìn Diệp Từ và Lưu Niên, cười bén nhọn: “Ta hận nhất Bạch Tinh Linh, chính vì Bạch Tinh Linh kinh tởm uy hiếp mới khiếnReis Kniffen của ta chìm vào giấc ngủ vĩnh viễn.” Mitchell đứng trên đài cao, quơ quyền trượng trong tay: “Vệ binh, vệ binh, nhanh chóng giết chết bọn họ đừng để bọn họ quấy rầy linh hồn của Reis Kniffen.”

Đó là Boss, bá đạo đến mức không cho Lưu Niên và Diệp Từ có cơ hội phản ứng, liền phát động chiến đấu.

Theo quyền trượng của Mitchell vung lên, nhóm robot đứng trước mặt bắt đầu sáng lên màu đỏ, trong đó một con ở bên phải, đứng lên, mạnh mẽ xông tới chỗ hai người. Diệp Từ và Lưu Niên liếc nhìn nhau, sau đó gật đầu, nhanh chóng tách ra, triệu hồi sủng vật xông lên đánh robot, sau đó hai người một bên trái một bên phải đánh robot. Chẳng qua con nọ khó đối phó hơn những con robot ở bên ngoài, hai mắt nó như bóng đèn, nó rất phiền khi bị Lão Tứ và Tiểu Ngũ không ngừng quấy rối, chỉ nghe tay nó phát ra tiếng ông ông rồi tay phải hình thành tia điện chém về phía Lão Tứ.

“Nguy hiểm.” Diệp Từ ngực trầm xuống, nó mà cưa xuống, tuy sẽ không giết Lão Tứ ngay, nhưng nhất định sẽ tạo thành sát thương rất cho cho Lão Tứ. Vì vậy cô vội vã huýt sáo muốn kêu Lão Tứ nhưng cô rốt cuộc chậm một bước. Lúc Lão Tứ thối lui vẫn bị cưa trúng, chỉ nghe Lão Tứ kêu thảm một tiếng, vướt thương từ việc bị cưa trúng ồ ồ chảy ra máu. Diệp Từ vô cùng đau lòng liền vội vàng ngừng công kích trị liệu cho nó, tuy lượng máu tăng rồi chẳng qua vết thương kia phải băng bó bằng thuốc kim sang mới tốt được.

Tuy vết thương có vẻ khủng khiếp, nhưng dù sao Lão Tứ cũng là sinh vật cấp sử thi, ít gì cũng có cáu kỉnh cùng với ngạo kiều, sao nó có thể để người khác ức hiếp mình. Nó dùng sức bật người lên, dùng lực đạp mạnh lên ngực robot, lúc rơi xuống đất, cái đuôi tráng kiện không quên quét qua, trực tiếp đập vào chân con robot kia.

Đám robot nọ có vẻ vẫn chưa được lắp ráp hoàn chỉnh nên sức chiến đấu vẫn chưa tới mức cao nhất, tuy lực công kích rất mạnh nhưng lực phòng ngự vẫn còn chút khuyết điểm, điều này để Lão Tứ chui chỗ trống, nó vung đuôi mấy lần thì robot nọ trực tiếp ngã xuống quằn quại trên đất.

“Em nhanh chóng giải quyết nó đi, anh đi giăng bẫy.” Lưu Niên tính toán một chút thời gian, lúc nãy hai người tốn 40 giây giằng co với robot nọ vẫn chưa triệt để hạ được nó. Nhưng giờ xem như không còn lực công kích, robot kế tiếp cần hơn mười giây để đứng lên. Anh lập tức vọt tới trước mặt đám robot kia chôn bẫy, sau đó mới lui trở về, tiếp tục công kích con robot đã ngã xuống, không lâu sau, robot nọ liền biến thành một đống linh kiện.

Hai người căn bản không kịp nghỉ ngơi, mà vết thương của Lão Tứ cũng không được cứu trị thì chợt nghe thấy âm thanh rầm rầm. Robot đã đứng lên, chạy về phía cả hai, chẳng qua không chạy được mấy bước, đã bị một Băng Sương bẩy rập làm chậm tốc độ, lúc nó chầm chậm đi tới hai người cùng hai sủng vật không ngừng ném kỹ năng vào nó.

Băng Sương bẩy rập dùng để khống chế tốc độ của robot là một biến pháp không tồi, không tốn bao nhiêu thời gian thì robot thứ hai đã bị đánh ngã. Tiếp đó Lưu Niên và Diệp Từ không ngừng thả ra bẩy rập và tập trung hỏa lực, bọn nó nhanh chóng ngã xuống hết.

“Bạch Tinh Linh ghê tởm, các ngươi cư nhiên hủy hoại vệ binh của ta khiến ta rất tức giận, thế mà các ngươi còn dám phá hoại tình yêu của ta và Reis Kniffen. Ta cho các ngươi biết, các ngươi hãy ngừng vọng tưởng vì Reis Kniffen mãi mãi là tân nương của Mitchell, là hoàng hậu của vương quốc Địa Tinh, cô ấy sẽ không bao giờ quay về rừng rậm dơ bẩn kia. Nơi thích hợp với cô ấy nhất thế giới chính là đây, chính là nơi này.” Mitchell thấy robot đều ngã xuống, lâm vào trạng thái hết sức tức giận, ông quơ quyền trượng, mắng không ngừng.

Lúc hệ thống hướng dẫn: “Bạn khổ cực muôn vàn mới biến vệ binh của Mitchell thành một đống phế liệu, Mitchell hết sức tức giận vì đây là vệ binh Mitchell tự hào nhất, nên ông thề sẽ trả thù. Ông kêu gọi chiến sĩ mạnh nhất tới đấu với các bạn. Bạn ngẩng đầu nhìn lên, trời ạ, trên thế giới này sao lại có robot cao lớn đến thế, bạn đứng trước mặt nó chẳng khác gì một con kiến. Bạn cảm thấy kinh khủng, kinh khủng trước nay chưa từng có, nhưng lúc này đã không còn cơ hội để bạn sợ hơn. Bạn hoảng sợ nhìn Mitchell, lẽ nào, hôm nay bạn phải chết ở đây sao? Nhưng ngay lúc ấy, bạn bỗng nhiên thấy một thân ảnh quen thuộc, tinh thần bạn nhất thời rung lên, đó không phải là đệ nhất công trình sư nổi danh của vương quốc Địa Tinh Defeilai sao? Bạn cúi đầu trầm tư, có lẽ bạn có thể thông qua sự giúp đỡ của người nọ chiến thắng con robot này. . .”

“Nhóm Bạch Tinh Linh ghê tởm, ta muốn cho các ngươi nhận lấy hậu quả của việc làm phiền ta và Reis Kniffen, ta muốn nghiền nát bọn người! Đến đây đi chiến sĩ mạnh nhất của ta, cho bọn người kia biết thế nào là tư vị của cái chết, thứ gì là sợ hãi, cái gì mới là vĩnh viễn không thể trông thấy ánh sáng.” Mitchell rất nể tình tiếp tục ầm ĩ, Lưu Niên và Diệp Từ vừa nghe tin hướng dẫn vừa xem Mitchell biểu diễn, bắt đầu thảo luận nên đánh thế nào.

“Nó là quái cấp 65, hơn nữa còn bị trừng phạt đẳng cấp, xác suất đánh trúng mục tiêu của chúng ta sẽ giảm 50% hay không đây?” Lưu Niên nhìn con robot cao to kia, nhướng mày.

“Chắc chắn có.” Tỷ lệ đánh trúng không cao, sẽ giảm mạnh lực công kích, Diệp Từ cảm thấy áp lực ghê gớm. Chỉ dựa vào năng lực của cả hai có thể hạ nó không?

“Defeilai đi ra.” Lưu Niên bỗng nhiên thấy một Địa Tinh nhảy xuống từ đầu robot, trên người ông nhất định có trang bị vũ thuật, chỉ thấy ông nhẹ như lông chim rơi xuống đất, sau đó chạy tới chỗ Mitchell.

“Bệ hạ tôn kính nhất của tôi, Cương Thiết Chiến Sĩ vẫn chưa ráp xong, lúc này thật sự không thích hợp chiến đấu. . .” Defeilai có vẻ rất u buồn.

“Defeilai, nơi này là vương quốc của tôi, tôi nói sao chính là vậy. Ông không cần nói lời vô ích, nhanh lên khởi động Cương Thiết Chiến Sĩ.” Mitchell bây giờ nhất định phải giết chết Diệp Từ và Lưu Niên, mặc kệ khuyên bảo của Defeilai.

“Thế nhưng, bệ hạ tôn kính, nếu như cưỡng chế khởi động khuyên bảo, sẽ khiến toàn bộ hoàng cung chịu tổn thất nghiêm trọng.”

“Vậy thì sao, Reis Kniffen yêu quý đã rời xa ta, ta chẳng quản thứ khác nữa, ta muốn bọn họ chết, bọn họ đã cắt ngang cuộc gặp nhau của ta và Reis Kniffen.” Mitchell hai mắt biến đỏ bừng, thoạt nhìn đã giận quá mức rồi.

“Quốc vương bệ hạ. . .” Defeilai vẫn còn đang khổ cực cầu khẩn Mitchell, chẳng qua, hiển nhiên sự cầu xin của ông không lung lay được Mitchell, Mitchell thậm chí huy động pháp trượng về phía Defeilai, pháp trượng màu vàng kim khảm bảo thạch lam to lớn phát ra tia sáng chói mắt, tia sáng hóa thành năng lượng cực đại trực tiếp tới chỗ Defeilai, văng Defeilai ra xa, rơi mạnh lên mặt đất.

“Đi nhanh, chỗ này ông chẳng phải là Đại công trình sư gì cả, ông chỉ là một nô lệ phải lời tôi mà thôi.” Mitchell có vẻ đã điên cuồng.

Defeilai hình như bị thương, nằm trên mặt đất lạnh run, Diệp Từ chạy nhanh tới, đở ông dậy: “ Defeilai tiên sinh tôn kính, ngài có sao không?”

Defeilai lần này hiển nhiên rơi không nhẹ, nghe thấy được Diệp Từ vội vàng hỏi nói, ông mới cố gắng nhìn xem ai đang hỏi han mình. Thật vất vả lắm ông mới kéo tầm mắt về, tiêu cự chuyển ngay đối tượng trước mặt, đây là hai Thợ Săn, là hai Bạch Tinh Linh Thợ Săn, hơn nữa trên người nữ Tinh Linh có hương vị rất quen.

“A, là Tinh Linh a. . .” Defeilai thở phù, thoạt nhìn ông đã lớn tuổi, tuy thọ mệnh của Địa Tinh dài dằng dặc, nhưng không đồng nghĩa Địa Tinh sẽ không chết, tương phản, có rất nhiều Địa Tinh thậm chí không kịp sống tới lúc thành niên. Địa Tinh tuổi lớn như Defeilai thật sự rất hiếm. “Lâu lắm rồi tôi chưa từng nhìn thấy Tinh Linh nữa, đặc biệt là Bạch Tinh Linh.”

“Defeilai tiên sinh, xin hỏi ngài có quen biết một vị Địa Tinh tên là Our Tuci không?” Diệp Từ nhìn Defeilai, thận trọng hỏi.

Defeilai nghe tên này, đôi mắt đục ngầu bỗng chốc sáng lên, ông có vẻ có chút kích động, lập tức bắt lấy tay Diệp Từ, vội vàng hỏi: “Tinh Linh, Tinh Linh của tôi, xin nói cho tôi biết vì sao cô biết cái tên Our Tuci này?”

Tuy rằng Defeilai hỏi như vậy nhưng lúc này không phải là thời cơ tốt để bàn luận, cô cũng không biết nên giải thích thế nào. Diệp Từ bỗng nhiên nghĩ tới La bàn Địa Tinh, có lẽ vật này có thể khiến Defeilai biết quan hệ giữa mình và Our Tuci. Cô lấy La bàn Địa Tinh từ túi ra, đặt vào tay Defeilai, sau đó hỏi: “ Defeilai tiên sinh tôn kính, ngài có thể nhận ra thứ này không?”

“Phát hiện Defeilai, phát hiện Defeilai.” La bàn Địa Tinh lóe ra hồng quang, không vang lên. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.