Liệp Giả Thiên Hạ

Chương 429: Chương 429: Ra ngoài




Edit: An Hạ

Nguồn: banlong.us

Đây không phải là thông báo tốt lành gì.

Không thể xuyên qua kết giới, có nghĩa cô không thể lấy được chuôi cung kia. Mà không lấy được nó nghĩa là hai tháng nay cô lãng phí thời gian ở đây phải không?

Diệp Từ còn đang loanh quanh thánh đài đầy sốt ruột, bên tai lại vang lên âm thanh nữa, hệ thống lại tiếp tục nhắc nhở.

“Nhắc nhở bên ngoài đang kêu, mong bạn mau xử lí”

Trời ạ! Diệp Từ thở dài, sao thời gian trôi qua nhanh vậy, lại qua một ngày rồi.

Bởi vì Diệp Từ thường xuyên online liên tục không off, nên ba mẹ cô không hài lòng. Qua quá trình thương lượng đã quy định với Diệp Từ, cứ mỗi tối 11h là phải offline. Nếu không họ sẽ ở ngoài gõ máy game liên tục không cho Diệp Từ chơi. Khoang trò chơi của Vận Mệnh có một nút thông báo khẩn cấp, sẽ báo với người chơi là máy chịu tác động của ngoại lực. Nếu có chuyện gì khẩn cấp, bên ngoài có thể ấn nút này. Nếu người bên trong khoang trò chơi không chịu đáp lại, người bên ngoài có thể ấn liên tục nút này, năm phút sau nếu người chơi không phản ứng thì sẽ tự out ra.

Diệp Từ cũng từng thử không rời game rồi, nhưng ba mẹ cô kiên nhẫn hơn cô nữa. Cứ ngồi ấn thông báo liên tục đến khi cô offline mới thôi.

Mà mỗi lần nó vang, nghĩa là đến giờ cô phải offline rồi. Ngày thường nói out cũng được, nhưng bây giờ... Diệp Từ nhìn thánh đài kia, không cam lòng chút nào.

Tinh Linh Thần Miếu ở sâu trong Sơn Mạch Cơ Lạp, nếu như bây giờ cô ofline không phải sẽ bị truyền tống đến một nơi khác sao? Đây cũng quá bi kịch đi!

Nhưng mà khoang trò chơi không ngừng báo động, hiển nhiên không biết Diệp Từ đang lo lắng điều gì liên tục gọi cô. Như thể cô phải offline thì bên ngoài kia mới chấp nhận.

Bên ngoài thì thoải mái, chỉ có Diệp Từ như đứng đống lửa như ngồi đống than. Cô rất muốn tìm Bạch Mạch và Đàm Phá Lãng nói họ bảo ba mẹ đừng kêu cô nữa, vì cô đang trong tình trạng đặc thù rồi. Chỉ là bình thường hai con cú đêm Thiên Thiên Hướng Thượng tự dưng offline lâu lắm rồi, ngày này rốt cuộc là ngày gì vậy? Trời cũng muốn diệt cô phải không?

Diệp Từ nghĩ cách một lúc, nhưng năm phút thì nghĩ ra cách gì? Cách gì cũng không xong, nên vừa qua năm phút. Diệp Từ đau đớn thấy mình bị văng khỏi game.

Diệp Từ bò ra khỏi khoang trò chơi, nhìn thoáng qua mẹ cô đang đứng cạnh khoang. Tả Hiểu Lan lúc này đang cười tủm tỉm với cô.

“Mẹ nấu cho con một ít cháo kê, có muốn uống rồi đi ngủ không?”

Diệp Từ đang nhìn mẹ cô bằng ánh mắt rất u oán, nhưng nhìn qua mẹ mình thì ánh mắt rơi xuống đáy cốc, cô thở dài một hơi.

“Con tắm rồi ngủ thôi”

“Hôm nay sao ngoan quá vậy, không tính chơi tiếp à?”

Bình thường Diệp Từ không chịu rời game, hôm nay lại đồng ý đi ngủ. Diệp Từ còn đòi đi tắm rửa ngủ luôn khiến Tả Hiểu Lan kì lạ. Ánh mắt muốn rớt ra nhìn Diệp Từ đi vào phòng tắm. Diệp Từ nghe vậy ỉu xìu, cô yếu ớt đáp.

“Không cần đâu... dù sao cũng không ý nghĩa”

“Sao mà không ý nghĩa?”

Mẹ cô không rõ lắm, hỏi cô nhưng đáp lại Tả Hiểu Lan là một cánh cửa đóng của phòng tắm mà thôi.

Có thể vì vẫn còn đả kích chuyện hôm qua bị ép buộc hạ tuyến. Diệp Từ không dậy sớm lúc sáu giờ sáng nữa, mà là ngủ ngon đến sáng muộn. Mãi đến khi Tả Hiểu Lan đi vào gọi cô dậy, thì mới mơ mơ màng màng chải đầu tắm gội rồi ngồi ăn sáng. Diệp Từ phát hiện Đàm Phá Lãng ăn mặc rất chỉnh tề, không giống như bình thường hay mặc. Cô chớp mắt, kì lạ hỏi.

“Mặc vậy là muốn đi đâu à? Xem mắt?”

Đàm Phá Lãng trợn trắng mắt nhìn Diệp Từ, vuốt vuốt tóc mình ra sau.

“Chị nghĩ rằng ai cũng như anh Bạch Mạch không ai ưa à? Đến nỗi mỗi năm phải đi xem mắt một lần chắc? Chẳng lẽ em như vậy mà không ai theo sao?”

Diệp Từ nhếch môi cười.

“Chị nói với em, Bạch Mạch hồi bằng tuổi cậu cũng nói như vậy, cuối cùng thì sao? Không phải đến tận tuổi này vẫn ế sao?”

Diệp Từ đang nhớ Bạch Mạch trở về quê ăn tết, không ngờ bị vỗ đầu một cái. Cô a ui nhìn lại, đã thấy mẹ cô đang bưng một mâm bánh bao đứng sau cô. Tả Hiểu Lan mắng.

“Con ở đây nói hươu nói vượn đi, đợi Bạch Mạch về tính sổ với con”

Diệp Từ giơ tay cầm bánh bao.

“Chỗ này có mẹ với Phá Lãng thôi, nếu Bạch Mạch biết là do hai người mật báo”

Tả Hiểu Lan trợn mắt nhìn cô, cũng không thèm chấp nhặt cô nữa. Ngồi xuống ăn bánh bao, một lúc sau mới nói.

“Lát nữa Phá Lãng muốn ra ngoài, con đi cùng em đi”

“Ra ngoài làm gì?”

Diệp Từ nhìn Phá Lãng.

“Em ấy lớn như vậy rồi còn phải có người đi theo bảo vệ à?”

“Mẹ lo con ngây ngốc ở nhà hoài sớm muộn cũng nổi mốc mới kêu con đi, nếu không ai thèm quản con đi hay không!”

Tuy Diệp Từ không muốn, nhưng cô không phải đối thủ của Tả Hiểu Lan. Kháng nghị không có kết quả, cô đành lười biếng thay đồ, tay chân rã rời đi theo Đàm Phá Lãng ra ngoài.

Gần tết đến, trong thành phố nơi nào cũng nhộn nhịp. Diệp Từ đứng cạnh Đàm Phá Lãng chờ xe buýt, ngáp ngáp.

“Trò chơi điện tử có gì đẹp đâu mà xem? Hiện tại game bị Vận Mệnh chiếm dụng hết rồi, sao không tới đó xem tuyên truyền?

“Em nói nha, sao chị không có chút tinh thần thanh niên gì cả vậy? Trò chơi điện tử không phải là thứ mọi người thích nhất lúc nhỏ sao? Bây giờ có trò chơi mới, có thể đứng cạnh xem, còn có tiết mục cosplay. Nhiều người này, vui vẻ này, vậy mà chị không chút hứng thú là sao?”

Đàm Phá Lãng oa oa kháng nghị.

Diệp Từ giật giật khóe môi, cô trẻ? Cô tính luôn đời trước là ba mươi bốn mươi tuổi... còn trẻ gì nữa đâu.

“Lần này Vinh Diệu sẽ mời đến rất nhiều coser nổi tiếng. Vừa xinh vừa có khí chất. Còn có nhiều soái ca nữa. Là loại mà trạch nữ suốt đời ế như chị nhìn mà chảy nước miếng á”

Đàm Phá Lãng đả kích Diệp Từ khiến cô trợn trắng mắt nhìn cậu. Trong lòng rất bất bình, cô muốn nói với tên này một câu. Ai nói cô không có bạn trai? Lưu Niên không phải à? Lưu Niên không phải sao??? Thế nhưng, cô không nói mấy lời này. Lưu Niên là trò chơi, Lưu Niên là bạn trai của Công Tử U. Đúng rồi, không phải bạn trai của Diệp Từ.

(*** Công Tử U không phải bà chị à? ==)

Trò chơi và nhân sinh cô phân biệt rất rạch ròi. Đàm Phá Lãng thấy Diệp Từ không nói lại mình, nghĩ lại có phải mình nói gì quá đáng không? Trực tiếp bóp nát luôn Lưu Niên... Cậu hơi hơi chuyển người, sau đó âm thầm hỏi.

“Chị Diệp Từ, chị với Lưu Niên là quan hệ kia à?”

“Quan hệ gì?”

“Người yêu?”

“Chuyện này à...”

Diệp Từ nghĩ ngợi. Cô không thể nào phủ nhận sự thật được, nên khách quan nói.

“Lưu Niên là bạn trai của Công Tử U”

Đàm Phá Lãng nghiêng đầu nhìn Diệp Từ, điều này là... hình như thừa nhận lời mình thì phải. Mà không, là chị ấy chỉ thừa nhận hai người là người yêu trong game, còn ngoài đời phân rõ giới hạn. Chị ấy với anh Lưu Niên không có một xu quan hệ!

Nghĩ đến đây, Đàm Phá Lãng cảm thấy áp lực như núi. Cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh, rồi đút tay mình vào túi, thở dài trong lòng.

“Ông Trời ạ, đừng bao giờ an bài cho con một người đầu gỗ như chị Diệp Từ làm bạn gái của con. Con không có sức chịu đựng biến thái như anh Lưu Niên đâu...”

Đi xe buýt đến nơi, Đàm Phá Lãng như tiêm máu gà rất hưng phấn. Còn Diệp Từ thì như cá chết đi cạnh đi vào theo. Trời ạ, mắc mới gì nhiều người như vậy? Giống như chợ vậy! Đây không phải là đến nghe tuyên truyền trò chơi à? Sao giống như du xuân vậy? Nhìn khắp nơi toàn người là người.

Đàm Phá Lãng kéo tay Diệp Từ đi vào trong, một năm nay cậu đã cao hơn, khỏe mạnh, cao ráo lôi kéo Diệp Từ chạy xong thở hồng hộc. Vài lần Diệp Từ suýt bị đẩy ra ngoài, toàn là Đàm Phá Lãng nhanh tay lẹ mắt kéo về.

Khó khăn lắm mới đến được một nơi ít người chút, Diệp Từ ném Đàm Phá Lãng đi, cong eo thở phì phò. Mệt chết cô nương rồi!!! Hôm nay cô mang đôi giày cao đến 8 phân không mệt là thần tiên rồi!!! Đàm Phá Lãng liếc cô.

“Con gái thật phiền toái mà, chị xem lại mình đi, đi với em tự nhiên mang giày cao vậy làm gì, không phải tự ngược à?”

Diệp Từ đưa chân đá Đàm Phá Lãng.

“Nói gì nói lại đi? Cậu bảo là đi dạo một chút có được không? Nếu kêu đi đến đây còn lâu bà đây mới ra cửa theo cậu”

Trong lúc hai người đang cãi cọ, bên cạnh có tiếng than thở mãnh liệt.

“Quá soái!”

“Oa, làm sao người đó làm được?”

“Ôi, trận này như đang xem trận đấu quốc tế vậy”

***

Đàm Phá Lãng nhìn về phía người đang hoan hô không ngừng, ánh mắt sáng lên. Kéo kéo Diệp Từ chạy về khu phát triển.

“Chị Diệp Từ, đi qua đó xem một chút đi”

“Đó là gì??”

Chân Diệp Từ vẫn còn đang đau, bị lôi kéo vậy không có sức phản kháng chỉ có thể để cậu kéo nghiêng nghiêng ngã ngã về chỗ kín người đang đứng.

“Là biểu diễn thi đấu điện tử! Chị Diệp Từ, đừng nói với em cái này cũng không biết chứ”

Đàm Phá Lãng quay đầu nhìn Diệp Từ, trên gương mặt tràn đầy vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.