Edit: Nhung Trầm
Nguồn: banlong.us
“Ngài xác nhận đặt tên sủng vật của mình là Lão Lục sao?” Hệ thống dường như rất không hài lòng với việc Diệp Từ đặt cho một Thánh Long siêu cấp quý hiếm, uy phong lẫm liệt một cái tên thế này, cứ hỏi đi hỏi lại Diệp Từ.
Diệp Từ tâm tình khá tốt, nên mỗi khi hệ thống nhắc nhở lại, cô đều gật đầu “Xác nhận.”
Trải qua mấy lần xác nhận, cuối cùng hệ thống cũng đành từ bỏ việc khuyên bảo Diệp Từ. Cuộc đời cũng thật trớ trêu, xem ra Thánh Long uy mãnh trời sinh phải trải qua một đời với cái tên tầm thường này rồi.
Kì thực việc tại sao Lão Lục lại được đặt tên là “Lão Lục”, cũng không có gì đặc biệt. Dựa theo thói quen của Diệp Từ, đáng lẽ Lão Lục phải được gọi là “Lão Ngũ”, tuy nhiên khi Diệp Từ nhớ đến con dơi của Lưu Niên hình như tên là “Tiểu Ngũ”, cô lập tức bỏ qua tên “Lão Ngũ”, trực tiếp đem tên tăng lên một bậc, từ “Lão Ngũ” thành “Lão Lục“.Còn những thứ khác cô cũng không mấy quan tâm.
Gì mà Rồng phải có một cái tên uy phong lẫm liệt, phải có một cái tên kinh thế hãi tục, cô hoàn toàn không màng đến. Theo Diệp Từ giải thích, đặt tên thế này cho nó dễ nuôi. Rồng là một sinh vật vô cùng quý giá, nếu như tên cũng đặc biệt, thì khi nuôi sẽ vô cùng vất vả.
“Đặt tên thành công“. Hệ thống cuối cùng cũng nhượng bộ. Ở giai đoạn hiện nay hầu như Thánh Long chưa từng xuất hiện, thế mà nhờ có một người rốt cuộc nó lại có một cái tên khiến xấu hổ cả đời. Chỉ có điều cảm xúc rèn sắt không thành thép của hệ thống cũng chẳng ảnh hưởng gì đến Diệp Từ, cũng không thể có thay đổi gì đối với Thánh Long mệnh khổ kia. Ngược lại, Lão Lục lại có vẻ vô cùng hưng phấn vì Diệp Từ đã rút một viên siêu cấp sủng vật tinh hạch to như quả trứng bồ câu từ trong túi ra đem đến trước mặt nó.
Tuy rằng mắt Lão Lục vẫn chưa mở, nhưng nó có khứu giác vô cùng nhạy bén. Nó vểnh vểnh mũi hít hít mùi vị trong không khí, sau đó nhanh chóng xác định viên siêu cấp sủng vật tinh thạch cách mình không xa, dùng mấy cái chân mềm ngắn ngủn bò qua.
Không tốn quá nhiều thời gian, nó đã bò tới chỗ viên siêu cấp sủng vật tinh thạch kia, chính xác ôm viên tinh thạch to bằng một nữa thân hình nó lên, rồi mở miệng táp xuống. Mặc dù Lão Lục chưa có răng nhưng nó không hề gặp khó khăn gì trong việc hưởng thụ thức ăn ngon. Viên siêu cấp sủng vật tinh thạch trong tay Diệp Từ vô cùng cứng, nhưng khi đến miệng Lão Lục lại trở nên vô cùng mềm, không bao lâu nó đã xử lý hết sạch viên tinh thạch.
Nhìn cái bụng đã trở nên căng tròn của Lão Lục, Diệp Từ mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó, sau đó đem nó vào túi sủng vật để nghỉ ngơi. Cô dự định đem nó đến một bãi quái để luyện cấp. Diệp Từ đứng dậy, vừa chuẩn bị rời khỏi phòng thì cô nhận được tin nhắn của Bạch Mạch, hỏi cô có muốn đi đánh phó bản không. Diệp Từ suy nghĩ một hồi, quyết định tốt nhất là không nên đi, bây giờ cô không có hứng thú gì với phó bản. Hứng thú lớn nhất của cô hiện giờ là đem Lão Lục đi luyện cấp, cô có chút mong chờ xem trạng thái cuối cùng của nó là gì.
“Em thật sự không đi hả?” Bạch Mạch không nghĩ đến là Diệp Từ sẽ cự tuyệt, anh cảm thấy có chút kì quái. Anh nghi ngờ không biết có phải Diệp Từ vẫn đang ở Anh Hùng Thành cùng cái tên lưu manh đáng ghét Lưu Niên. Có điều ở thông tin hảo hữu, anh xác định đúng là Diệp Từ đang ở Hồng Hồ Thành, có nghĩa là Lưu Niên không thể nào ở cùng với cô. Nếu như vậy, tại sao cô lại không đi đánh phó bản?
“Không đi.”
“Tại sao lại không đi? Mọi người đã qua Boss một rồi, Boss Hai cũng đã được hướng dẫn chi tiết, tối nay nhất định sẽ thông qua được.” Bạch Mạch cố gắng thuyết phục Diệp Từ.
Nhưng Diệp Từ vẫn bình chân như vại lắc đầu “Không đi, em không đi đâu, tay của em đen lắm, anh không sợ em sẽ làm đen Boss à? Sau đó nguyên cả đám oán giận em sao? Em không thèm đi làm kẻ phá của đâu.”
Điều này Bạch Mạch đã biết, thế nhưng anh chắc chắn, đây không phải là nguyên nhân chính, anh hừ mũi, cười hai tiếng “Lẽ nào em muốn đi tìm Lưu Niên....”
Diệp Từ giật giật khóe miệng, cô lếc mắt “Anh thật sự nghĩ quá nhiều rồi.” Sau đó giải thích “Em vừa kiếm được một con sủng vật rất tốt, đang tính dẫn nó đi luyện cấp, tạm thời sẽ không tham gia đánh phó bản, mọi người cứ đi đánh phó bản đi, đừng bận tâm đến em, em hiện tại cũng không có hứng thú với phó bản.”
Nghe Diệp Từ nói vậy, Bạch Mạch cũng không hỏi lại, chỉ nói với cô “Bây giờ Nhất Thụ Khai Hoa đã đạt đến trình độ cao cấp, có thể chế tạo ra lựu đạn gây sát thương quần thể, em có muốn tới lấy không, như vậy khi luyện cấp sẽ nhanh hơn.”
Diệp Từ nghĩ, đúng là như vậy, không từ chối, trực tiếp trở về trụ sở công hội, lấy một trăm cái lựu đạn từ kho hàng công hội, sau đó rời khỏi Hồng Hồ Thành.
Đẳng cấp hiện tại của Lão Lục là 0, vì thế bãi quái tốt nhất là từ cấp 15 đến cấp 20. Bãi quái cấp 15 đến 20 gần thành Hồng Hồ Nhất là Sa Mạc Rắn, ở đó có rất nhiều Rắn Cát và Sâu Cát, đổi mới rất nhanh, tuy nhiên lại cách điểm tiếp viện rất xa, đối với người mới mà nói không phải là một nơi luyện cấp tốt. Tuy Nhiên đối với Diệp Từ bây giờ, nơi đó chính xác là điểm luyện cấp tuyệt hảo.
Diệp Từ cưỡi Lão Tứ hướng về Sa Mạc Rắn. Sa Mạc Rắn là nơi tiếp giáp với Lục Địa Sâm Lâm, diện tích không quá lớn, phía trong có rừng, còn có một con sông lớn chảy ngang qua, mặc dù nóng bỏng nhưng hoàn cảnh cũng không quá tệ. Sa Mạc Rắn ở phía Đông Bắc Đại Lục Sâm Lâm, đúng là một khu vực tốt, chỉ có điều cự ly bãi quái cách nhau quá xa, nếu như muốn luyện cấp ở đây phải lập tổ đội, có game thủ buff máu mới có thể chống đỡ được.
Vì nguyên nhân này, nên người luyện cấp trong Sa Mạc Rắn khá ít. Diệp Từ đi đến điểm tiếp viện, hoàn toàn không thấy một người chơi lẻ nào, chỉ có một vài tiểu đội đang mua vật phẩm ở điểm tiếp viện. Nhìn trang bị trên người họ, có thể thấy họ đã ở đây luyện cấp khá lâu, trang bị trên người hầu hết là từ Sa Mạc Rắn rơi ra, tuy rằng hiếm có người có nguyên bộ trang bị, nhưng cũng đã có hơn một nữa bộ.
Diệp Từ xuất hiện ở Sa Mạc Rắn khiến các người chơi mới vô cùng kinh ngạc, đặc biệt khi nhìn thấy vẻ ngoài hung thần ác sát của Lão Tứ, không ít người chơi bày tỏ sự hâm mộ. Một số người bắt đầu thảo luận.
“Người chơi này có vẻ có cấp độ cao à nha, không biết đã đạt tới cấp 60 chưa?”
“Có khi còn hơn 60 cấp“.
“Chậc, bộ các người không xem diễn đàn sao? Người này chính là Đông Đại Lục Solo Vương Công Tử U đó, thợ săn đỉnh cấp đó nha.”
“Công Tử U đến nơi này làm gì?”
.............
Trong khi các người chơi mới đang bàn tán ầm ĩ, thì đối tượng đang được nói đến, Công Tử U đã chạy về hướng Sa Mạc Rắn.
Diệp Từ nhìn quanh thấy các bãi quái gần điểm tiếp viện đều đã có người chơi trú đóng. Nếu như những người mới đã giành lấy những bãi quái này, thì cô sẽ tránh đi chỗ khác. Cô không muốn bị người khác nói là đến cướp địa bàn. Theo quan niệm kính già yêu trẻ, cô không bao giờ giành lấy mục tiêu của người chơi mới, Diệp Từ đi một hồi, cuối cùng chọn một thung lũng phía sau một cồn cát, ở trong có ba bãi quái, tốc độ đổi mới rất nhanh, hơn nữa mỗi lần thay đổi đều có rất nhiều quái xuất hiện, cho dù có tổ đội luyện cấp, cũng khá khó khăn. Vì thế nên ở đây không có tổ đội luyện cấp.
Ngược lại, chỗ này lại vô cùng phù hợp với Diệp Từ. Cô xuống khỏi tọa kỵ, thu Lão Tứ về túi, rồi sau đó đem Lão Lục ra. Nó đang nằm ngủ vô cùng thoải mái, khi được Diệp Từ lấy ra, còn ngáp một cái dài thỏa mãn. Diệp Từ đặt nó lên vai, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến giấc ngủ của nó, còn có thể lấy được kinh nghiệm, đúng là một mũi tên trúng hai con chim.
Tuy rằng mỗi lần thay đổi, ba bãi quái này đều hiện ra cả trăm con rắn cát, nhưng chỉ là là quái cấp 20, đối với Diệp Từ hoàn toàn không gây ra uy hiếp gì. Cô dạo một vòng quanh ba bãi quái, đem toàn bộ rắn tới một chỗ, sau đó ném ra một trái lựu đạn, liền có vô số kinh nghiệm bay lên. Đáng lẽ với cấp độ của Diệp Từ, cô sẽ không nhận được kinh nghiệm, nhưng vì cô mang theo Lão Lục, giới hạn đẳng cấp liền hạ xuống, vì thế nên cô vô cùng thoải mái khi một loạt kinh nghiệm sáng lên rơi vào cột kinh nghiệm của mình.
Khi loạt quái đầu tiên chết, cô ngồi xuống chờ đợt tiếp theo. Cô không cần những trang bị do quái ở đây rơi xuống, nên không nhặt vì thế cần tốn một khoảng thời gian để hệ thống tẩy sạch. Diệp Từ sau khi giết xong một loạt cũng thay đổi vị trí lùa quái, để tránh nhìn thấy ánh sáng từ xác chết phát ra khiến cô khó chịu.
Liên tục giết mười mấy đợt, đẳng cấp Lão Lục đã lên đến 15, vẻ ngoài của nó cũng to lớn hơn, bây giờ trông như một con mèo nhỏ nằm trên vai Diệp Từ. Cô hết sức hài lòng khi nhìn tốc độ trưởng thành này.
Cô ngồi xuống, chuẩn bị chờ đợt quái mới. Vào lúc này, cô trông thấy một tiểu đội năm người chơi đang từ sườn núi đi xuống thung lũng, xem chừng họ rất quen thuộc với nơi này. Khi họ nhìn thấy Diệp Từ và đống xác rắn nằm ngổn ngang trên mặt đất, liền ngây ngẩn cả người.
Người cầm đầu là một nam Pháp Sư đứng cách Diệp Từ không xa, anh ta hé mắt, không nhúc nhích. Bên cạnh anh ta là một nữ Đạo Tặc, cô quay lại nhìn anh ta hỏi “Khinh Phong, chúng ta có cần đổi chỗ khác không?”