Liệp Giả Thiên Hạ

Chương 410: Chương 410: Tay độc trở lại




Edit: An Hạ

Nguồn: banlong.us

Hắc Quả Phụ gào thét câu này xong, thân thể dần dần lớn lên. Sau đó hóa thành một con nhện rất lớn, con nhện này có hình dáng nửa người nửa nhện. Có sáu chân, trên đầu vẫn là nữ quái xinh đẹp. Cánh tay vừa dài vừa trắng, nhìn qua thấy xác xơ tiêu điều vô cùng. Hắc Quả Phụ điên cuồng phi đao về chỗ Diệp Từ. Tuy rằng có tảng đá ngăn lại, nên Diệp Từ không dính skill của boss. Nhưng sau khi biến hình, Hắc Quả Phụ to hơn lúc trước, cả người lớn hơn lúc trước rất nhiều. May mà tảng đá ngăn được tầm nhìn của nữ quái, nếu không hai thanh đao của nhện dài như vậy, Diệp Từ đứng đó đã bị đánh trúng rồi.

Mỗi khi thấy Hắc Quả Phụ công kích mình, Diệp Từ đều cúi đầu co người lại, ngồi xổm xuống. Đợi đến khi mấy lưỡi đao của boss biến mất mới dám ngẩng đầu lên xả kĩ năng. Còn điều khiển Lão Lục phun mấy ngụm long tức về phía Boss. Lần này đánh có vẻ đơn giản hơn.

Sau một hồi cố gắng, máu của Hắc Quả Phụ hạ xuống 10%. Diệp Từ nhìn thấy máu của nó hạ đến 10%, trong lòng tự hỏi boss có biến hình nữa không. Hay là sẽ chơi đồng vu quy tận gì đó chứ?

Và trên thực tế chứng minh, miệng của cô quả là miệng quạ đen. Trong lúc cô vừa nghĩ chuyện này, thấy máu của boss chạm đến 10%, Hắc Quả Phụ giơ lên hai thanh đao trong tay, hét lớn.

“Tinh Linh! Ta sẽ không cho ngươi tiếp tục đắc ý. Ngươi tưởng vậy có thể giết được ta sao? Ta sẽ cho ngươi nếm thử hương vị tử vong!”

Nói xong, quay đầu chạy về phía ngai vàng của mình.

Diệp Từ đứng ở sau tảng đá cảm thấy lòng hóa tro tàn. Muội tử! không phải nhìn thấy mình đánh không lại hai người nên muốn đồng vu quy tận chứ? Nhất định là vậy rồi.

Mà Boss thật sự đồng vu quy tận.

Hắc Quả Phụ trở lại ngai vàng, không biết kích hoạt cơ quan gì ở đó. Đã thấy ngai vàng dời đi một chút, lộ ra một hang động rất lớn. Diệp Từ đứng ở phía xa nhìn lại, trong lòng nghĩ không biết mụ lại muốn làm gì, chẳng lẽ nhảy xuống đó trốn?

Cô còn đang buồn bực muốn xả, thì thấy từ hang động kia lộ ra một con vật mềm mềm nhũn nhũn khổng lồ. Nếu người chơi có chứng sợ sâu róm các loại, giờ phút này nhìn thấy chắc là miệng sùi bọt mép vì sợ đi. Thật sự là cảnh tượng rất đáng sợ.

Diệp Từ thở dài một hơi, tưởng cái gì ghê gớm chứ, thì ra là triệu hồi thú cưng à...

Chẳng qua, Diệp Từ còn chưa cảm thán xong, đã bắt đầu mắng chửi phó bản. Đờ mờ, thật sự tiết tháo không có điểm giới hạn mà! Thật ra sâu lớn này không phải là thú cưng của Hắc Quả Phụ, mà là...

Chỉ thấy nhện nhảy xuống con sâu lớn, mà con sâu kia há to mồm đớp lấy nhện. Chỉ chừa lại đầu và một phần thân thể, toàn bộ bộ phận khác đều trong miệng sâu. Diệp Từ tưởng rằng nhện bị sâu ăn luôn, thì từng đợt ánh sáng xanh phát ra từ bên kia.

Diệp Từ vội vã né tránh khí độc màu xanh lá từ boss phun ra, bắt đầu mắng chửi liên tục. Đờ mờ sao mà phó bản này biến thái quá vậy, boss kiểu này mà cũng lập trình cho được.

Ánh sáng xanh vừa rồi thể hiện nhện và sâu đã hợp thành một thể. Đầu của cô biến thành miệng sâu, thân thể của nhện biến thành râu của sâu. Liên tục cảm ứng vị trí của Diệp Từ. Chỉ cần thấy cô ở đâu là phun độc ngay lập tức ở đó, mà nọc độc này phun ra, không những là máu liên tục hạ xuống. Còn mang theo hàng loạt buff. Nào là chậm chạp, định thân, giảm phòng vân vân và mây mây. Đủ loại màu sắc, đủ loại trạng thái hết.

Tuy rằng boss không di chuyển được nữa, nhưng nọc độc của boss là 365 độ không có góc chết phun ra. Mỗi lần phun chỉ cách nhau hai giây, nói cách khác, người chơi phải di chuyển liên tục chạy trước khi nó phun độc là được.

Nghe thì đơn giản, nhưng làm thì sao dễ dàng vậy được. Nọc độc thành hình quạt, góc độ rất dày. Phun cũng rất xa nữa. Cho dù Diệp Từ thuộc chức nghiệp lấy nhanh nhẹn làm đầu, nhưng cũng chỉ biết vắt chân lên cổ mà chạy lên tục, không dám dừng lại phút giây nào. Chỉ sợ trúng độc thôi.

Mà trúng độc có làm sao không? Nhìn Lão Lục là thấy, lúc thì có màu đỏ, lúc thì màu xanh lá, vài giây sau lại biến thành màu xanh, khi thì thành màu tím, chẳng khác gì rơi vào máy nhuộm màu. Mỗi lần chuyển một màu như vậy, cũng may Lão Lục máu nhiều, nếu không đã sớm chết vì trúng độc.

Lão Lục cứ vậy liên tục đổi màu, thân thể vẫn kiên trì chạy theo Diệp Từ. Tốc độ của nó không nhanh bằng Diệp Từ, trên người lại có nhiều buff, nên thành mục tiêu công kích của boss. Diệp Từ chỉ có thể vừa chạy vừa công kích boss, còn phải thêm máu cho Lão Lục, đảm bảo Lão Lục bất tử.

Boss này thiết kế ra để thử thách nhanh nhẹn của người chơi. Nếu tốc độ không đủ nhanh đã bị độc chết. Nếu người chơi thể lực không đủ điểm, không chạy được cũng chết.

Tuy rằng thể lực của Diệp Từ không phải tốt nhất, nhưng công kích của cô bù lại. Còn có Lão Lục làm trợ thủ nữa, nên không tốn nhiều thời gian thì boss thét một tiếng, toàn bộ người nổ mạnh. Máu văng tung tóe khắp nơi, dính lên người sẽ bị trúng độc.

Phạm vi vụ nổ này quá lớn, Diệp Từ cũng không cách nào trốn thoát. Cô nhìn thấy máu mình liên tục rơi, nếu không phải cô nhanh tay quấn vài băng vải, chỉ sợ cũng nằm trên đất với boss luôn rồi.

Khó khăn lắm mới điều chỉnh được máu, Diệp Từ lúc này mới có thời gian trị liệu cho Lão Lục. Boss này thật mệt, cho dù Lão Lục có máu nhiều như vậy, cũng chỉ có tầm 10%. Nếu thú cưng khác chắc đã chết rồi. Diệp Từ trị liệu cho Lão Lục xong, nhét cho nó mấy miếng thịt, khôi phục tâm trạng của nó rồi mới đến thi thể boss sờ thi.

Thi thể của boss biến mất rất nhanh, đến nổi khi Lão Lục vừa ăn xong thịt thì boss đã biến mất không thấy tăm hơi. Dưới ngai vàng hiện ra một hòm nhỏ, đó chính là chiến lợi phẩm của phó bản.

Mà bên trong hòm rơi cái gì, kì thật Diệp Từ cũng không ôm hi vọng mấy. Dựa theo tay độc của cô mà nói, với trang bị thợ săn hay kĩ năng chắc chẳng ra gì. Nên cô rất bình thản, dù sao cũng không phải lần một lần hai.

Bị kích thích một lần, những lần sau đều không sao hết.

Chỉ là trên thực tế, may mà Diệp Từ không chút hi vọng nào. Vì nếu ôm một tí xíu hi vọng mở hòm, có lẽ cô đã hộc máu mà chết.

Trong rương có bảy trang bị màu tím, thuộc tính cao cấp. Còn có một tấm chắn của chiến sĩ màu cam. Trừ những thứ đó, tài liệu vật phẩm nhiều vô số, mà những gì cô có thể dùng được. Ngoài dược phẩm và tiền ra, cái gì đều không có.

Cô nhìn những thứ này, khóe miệng co rúm một trận. Sau đó thở dài một hơi. Đành tự nhủ thầm với mình.

“Đều là mây bay, trang bị gì đó đều là mây bay. Cấp bậc của bản cô nương chính là trang bị mạnh nhất, thao tác của bản cô nương chính là trang bị tốt nhất”

Cô cảm thấy mình gạt mình dối người thuần thục đến độ muốn khóc.

Lần đầu tiên sờ ra trang bị cam, thì lại là của chiến sĩ. Bi kịch hơn nữa, thứ này là cố định!

Diệp Từ ngồi bên cạnh hòm chiến lợi phẩm, hai mắt đẫm lệ, thật muốn đâm đầu mà chết. Lão Lục ngồi bên cạnh Diệp Từ, cái đầu ngó ngó vào trong rương, giống như đang muốn tìm xem có gì ăn được không.

Một mình than thở bi thương một hồi,

Diệp Từ cảm thấy một mình mình muốn hộc máu thật sự là quá nghẹn. Vì vậy cô phải tìm người làm đệm lưng.

Vì vậy, cô không do dự mở ra kênh công hội. Đem hết trang bị, tài liệu, từng thứ từng thứ một chia sẻ lên kênh công hội cho mọi người xem.

Những thành viên công hội nhìn thấy xong mấy thứ Diệp Từ phát ra đều lâm vào yên tĩnh, mọi người nhìn vào đống trang bị đó mà thèm muốn chảy nước miếng. Liên tục hỏi Diệp Từ nơi đánh ra, mà cô đang bi thương đến mức không nói nên lời.

Đến khi phát xong trang bị màu tím cuối cùng, mật ngữ của Bạch mạch đã đến.

“Em đánh phó bản gì vậy?”

“Tu Viện Hồng Y”

“Đừng giỡn chứ, đây là trang bị cấp bảy mươi. Tu Viện Hồng Y chỉ có bốn mươi cấp”

“Thật sự là ở Tu Viện Hồng Y, em đi vào mật thất đánh boss cuối cùng ra đó”

Diệp Từ thở dài một hơi.

“Một mình em giết boss?”

Bạch mạch nheo mắt, Diệp Từ mới vừa Tây Bộ Đại Lục trở về, không chừng có người cũng đã theo về cũng nên.

“Đúng vậy”

Diệp Từ đang đắm chìm trong cảm giác bi thương tột cùng, không nghe ra ý tứ Bạch Mạch hỏi.

“Hình như em không vui lắm”

Bạch Mạch nhìn đống trang bị.

“Không ra thứ em xài được à?”

“Ừm”

“Vậy thì sao đâu, không phải là quen rồi à?”

Diệp Từ nghe Bạch Mạch nói xong tức đến hộc máu. Có cần phải đả kích nhau như vậy không? Vì vậy định đáp trả anh, cô mệt mỏi nói.

“Em sờ ra một trang bị màu cam, tấm chắn cho chiến sĩ”

“Thật sao?”

Bạch Mạch hét ầm lên.

“Thuộc tính được không?”

“Thuộc tính nghịch thiên”

“Nhanh cầm về cho anh”

Diệp Từ nghe thấy âm thanh hưng phấn vô cùng của Bạch Mạch, khóe miệng khẽ cong cong, lộ ra một nụ cười vui sướng khi người gặp họa.

“Cố định”

Bên kia không còn một âm thanh nào nữa. Diệp Từ tin chắc, Bạch Mạch chắc đã hộc máu chết rồi. Cô đóng lại mật ngữ, đứng lên chuẩn bị ra ngoài. Chỉ là ngẩng đầu, thì đã thấy ở hang động boss vừa mở ra, đang sáng dần lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.