Liệp Giả Thiên Hạ

Chương 357: Chương 357: Tiệm thú cưng




Edit: Nhung Trầm

Nguồn: banlong.us

Ở Vận Mệnh, sủng vật được chia thành rất nhiều loại, thường thấy nhất chính là sủng vật của thợ săn và thuật sĩ. Chỉ có điều khác là sủng vật của thợ săn là do bắt giữ được, còn của thuật sĩ là do tự mình triệu hoán ra. Còn các chức nghiệp khác thì không có khả năng kiếm được sủng vật.

Bên cạnh sủng vật dùng để chiến đấu, còn có sủng vật trang trí và thú cưỡi.

Mặc dù so với sủng vật chiến đấu, hai loại sủng vật này, đặc biệt là sủng vật trang trí không hề có tính thực dụng cao, nhưng cũng rất được người chơi ưa chuộng. Đầu tiên nếu nói về thú cưỡi, trước khi tư liệu mới được mở ra, hầu hết chức nghiệp đều dùng ngựa, hiếm khi có các loại thú cưỡi khác. Diệp Từ có thú cưỡi Phách Vương Long, hay Lưu Niên có Độc Giác Thú đều là nhờ có chút may mắn đặc thù của nghề nghiệp, vì thợ săn có một skill,có thể bắt giữ sủng vật. Chỉ cần chỉ số may mắn cao, việc bắt được thú cưỡi khá là dễ dàng.

Ngoài ra, thú cưỡi được thợ săn bắt không thể giao dịch được, vì thế cho nên những chức nghiệp khác khó có thể có các loại thú cưỡi đặc biệt này.

Tuy nhiên, sau khi tư liệu mới được mở ra, vấn đề này đã hoàn toàn được cải thiện, người chơi khi đánh phó bản hoặc Boss dã ngoại đều có cơ hội thu được trứng sủng vật, ấp trứng có tỷ lệ nhất định xuất hiện thú cưỡi hoặc sủng vật trang trí. Điều này làm tinh thần hết thảy người chơi đều hăng hái chưa từng có đối với việc diệt Boss.

Nhiệt tình của người chơi tăng vọt, tốc đô diệt Boss ngày càng nhanh, số lượng Boss bị diệt ngày càng nhiều, tỷ lệ bạo dẫn trứng sủng vật cao chưa từng thấy.

Vì thế chuyện làm ăn của tiệm thú cưng ngày càng phát đạt.

Đối với Diệp Từ, thú cưỡi dĩ nhiên rất cần thiết, còn sủng vật trang trí thì hoàn toàn vô dụng. Con gái trời sinh không có năng lực kháng cự với những thứ nhỏ bé đáng yêu, tuy nhiên đối với Diệp Từ, quan trọng nhất là ích lợi, vì thế cho dù có đẹp đẽ cỡ nào, sủng vật trang trí đối với cô chỉ như rơm rác.

Từ xa xa, Diệp Từ đã thấy không ít người chơi mang theo sủng vật trang trí, đương nhiên hầu hết đều là phái nữ. Những sủng vật trang trí này kiếm được cũng không dễ dàng gì, bình thường khi nữ game thủ đi thu thập trứng sủng vật, đều là cơ hội tốt cho người theo đuổi các nàng thể hiện. Ở đời trước, việc tặng một con sủng vật xinh đẹp, đáng yêu cho người chơi nữ mình thích luôn là phương cách theo đuổi phổ biến, đến tận khi Diệp Từ trọng sinh, phong trào này cũng không hề biến mất.

Bây giờ xem ra, phong trào này vẫn tiếp tục lưu hành rộng rãi.

Những người chơi nữ sau khi được người chơi nam tặng trứng sủng vật trang trí đều sẽ lập tức đến đứng trước cửa hàng thú cưng. Tuy rằng không ai nói gì, nhưng ai cũng có những hư vinh nhất định, người chơi nữ lại có không ít, làm cho con đường đến tiệm thú cưng trở thành nơi vô cùng đông đúc.

Diệp Từ nghiêng người đi qua một nữ game thủ mang bên mình một con thỏ trắng nhỏ, lại đi qua một người chơi khác mang theo một nàng hầu, tiếp nữa lại chen ngang qua hai người chơi mang theo một con bươm bướm nhỏ và một bông hoa ăn thịt người, vất vả đẩy cửa đi vào cửa hàng. Cô thở phào, thật sự là không dễ dàng gì mà, quay đầu nhìn lại, hầu hết đều là nữ game thủ mang theo sủng vật trang trí, một là đang tán gẫu với bạn bè, hai là đang khoe khoang, cô không nhịn được lắc đầu. Những người này mà cũng muốn đánh nhau sao? Các cô không biết là nếu mang theo sủng vật trang trí sẽ bị bại lộ hành tung à?

Chỉ có điều Diệp Từ cũng không bận tâm những điều này lắm, mỗi một người chơi game đều có mục đích của riêng họ, không cần dùng suy nghĩ của chính mình áp đặt lên người khác.

Đi vào tiệm ấp trứng, Diệp Từ ngay lập tức cảm nhận được cửa tiệm đã lớn lên không ít. Vừa nãy ở bên ngoài có quá nhiều người, lại bị áo choàng che khuất, cô không thể xem xét bên ngoài của tiệm được, nhưng bây giờ khi cô vào trong, cảm thấy ít nhất cửa tiệm này đã đạt tới cấp độ thứ ba. Không chỉ diện tích rộng hơn, mà còn có thêm nhiều NPC nhân viên cửa hàng giúp đỡ.

“Xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho ngài? Nữ sĩ tôn kính.” Diệp Từ đang nhìn quanh cửa hàng một hồi, thì một NPC loài người có mái tóc màu vàng đi tới trước mặt cô, lễ phép hỏi.

Danh vọng hiện tại của Diệp Từ ở Hồng Hồ Thành đã đạt đến kính trọng, vì vậy những NPC này vô cùng khách khí với nàng, so với những khách hàng khác càng đặc biệt khách sáo hơn.

“Tôi đang đi tìm chủ tiệm, trước đây tôi đã giao cho tiệm này ấp một quả trứng, hôm nay đã đến hẹn lấy.” Diệp Từ nhỏ giọng lại để không ai có thể phát hiện được thân phận của mình, âm thanh chỉ để cho hai người có thể nghe được.

NPC con người kia nhìn Diệp Từ một chút, sau đó cũng nhẹ giọng trả lời “ Nữ sĩ tôn kính, xin hãy theo tôi đi hướng này.”

Những NPC này đều có trí thông minh, bọn họ có thể phán đoán ý muốn của người chơi theo giọng nói, đồng thời sẽ căn cứ vào thái độ người chơi muốn khoe khoang hay muốn bảo mật mà điều chỉnh cho phù hợp. Như bây giờ Diệp Từ nói nhỏ tức là không muốn cho những người chơi khác biết, vì thế nên NPC cũng hạ thấp âm thanh.

Đi đến phía sau của cửa hàng thú cưng, NPC dẫn đường vẫn như cũ đưa một cái hòm chứa đồ cho NPC Vong Linh đang bận rộn phía trước, thông báo một tiếng rồi rời đi. NPC Vong Linh xoay người lại nhìn Diệp Từ, Diệp Từ cũng cởi áo choàng ra lẳng lặng nhìn thẳng nữ Vong Linh này. Khuôn mặt cô ta vàng nghệ, không biết là do khổ cực hay bẩm sinh, cũng có một chút thanh tú, chỉ có điều bộ tộc Vong Linh cho dù có xinh đẹp đến thế nào, trên người đều phát ra một luồng âm khí quỷ dị. Đây là do họ sống trong nghĩa địa từ nhỏ, làm bạn với người chết và quỷ hồn nhiều năm trời.

“Cô đến rồi à?” Trí nhớ của Nữ Vong Linh hiển nhiên đã tốt hơn so với lần trước, ít nhất cô ta cũng nhận ra được Diệp Từ chính là chủ nhận của quả trứng thần bí kia.

Diệp Từ gật đầu “Quả trứng của tôi đã ấp xong chưa?”

Nữ Vong Linh không lập tức đáp lại câu hỏi của Diệp Từ, chỉ lộ ra một nụ cười đắc ý nói “ Luna tôi trước giờ không có gì là không làm được.”

Diệp Từ nhướng nhướng mày, hóa ra NPC Vong Linh này tên là Luna. Diệp Từ cũng xem như là người hiểu biết đối với những câu chuyện và nhiệm vụ trong Vận Mệnh, vậy mà cô lại hoàn toàn không hề nhớ tới người có tên Luna này, xem ra cô ta chỉ là một NPC phổ thông giúp thúc đẩy nhiệm vụ, chứ không có nhiều tác dụng cho lắm.

Tuy nhiên cô vẫn hết sức cung kính cúi người trước cô ta, lễ phép chào “Xin chào Luna.”

Luna đối với sự lễ phép của Luna cũng không có bao nhiêu hứng thú, cô ta quay người đi về một cái vạc trong suốt chứa chất lỏng màu đỏ, bên trong chất lỏng màu đỏ đó là một quả trứng trắng noãn bóng loáng. Diệp Từ nhìn quả trứng này, so với thời điểm ban đầu cô đưa đến, hình như nó đã lớn lên không ít.

Luna đưa tay vào chất lỏng đó lấy quả trứng ra. Dung dịch đang sôi sùng sục, ngay khi quả trứng được lấy ra, lập tức tĩnh lại, cứ như trước giờ nó vốn như vậy.

Luna ôm quả trứng tới một cái bàn kim loại vàng nhỏ, ở trên bàn là một tấm đệm nhung mểm mại, ở giữa cái đệm nhung là một cái giá để đặt trứng sủng vật lên trên. Luna đặt quả trứng lên giá, sau đó không biết từ đâu lấy ra một cái búa bằng vàng không lớn không nhỏ, dài khoảng ba mươi cen ti mét. Cái búa được khảm đầy bảo thạch đẹp đẽ, phía đuôi còn đeo một cái tua rua dài, trông vô cùng tinh mỹ quý giá.

Cô đưa cái búa vàng cho Diệp Từ “ Bây giờ cô gõ nhẹ lên nó, nó sắp nở rồi”

Luna làm Diệp Từ hơi ngạc nhiên, cô nhớ ở đới trước nếu muốn ấp nở trứng sủng vật, chỉ cần nhỏ một giọt máu lên mặt trên quả trứng là được rồi, bây giờ cô ta lại cho mình một cái búa.... Điều này thật trái với quy luật tự nhiên, không phải là nếu đập ra, con thú bên trong sẽ lập tức chết sao.

Luna nhìn thấu nghi ngờ của Diệp Từ, cô mỉm cười “Trứng đặc biệt cần cách xử lý đặc biệt, điều này cô có thể hoàn toàn tin tưởng tôi, tôi đã treo bảng Ấp Thú Sư ở Hồng Hồ Thành này, nếu như làm cho thú của cô chết, có khác nào tôi tự đập bảng hiệu của chính mình, với lại, tôi với cô cũng chẳng có thù oán gì.”

Luna nói vô cùng có lý, Diệp Từ không do dự nữa, nhận lấy cây búa từ tay Luna, đi đến bên cái bàn nhỏ, rồi quay người lại hỏi Luna “Gõ ở đâu?”

“Ở đỉnh quá trứng, đúng rồi, ngay ở đó, nhẹ nhàng thôi, đừng dùng sức quá.” Luna lui về sau, dành vị trí tốt nhất cho Diệp Từ, mỉm cười hướng dẫn.

Diệp Từ hít một hơi thật sâu, sau đó đặt búa lên trên đỉnh quả trứng, đập nhẹ. Cô không dùng tý sức lực nào, nhưng vỏ quả trứng nhanh chóng vỡ vụn, một tiếng trầm thấp vang lên. Một con gì đó trắng toát rơi xuống lớp đệm nhung.

Diệp Từ nhướng lông mày nhìn cái khối màu trắng đang động đậy trên đệm nhung, cả nữa ngày không phân biệt được đó là con gì. Cô buông cái búa xuống, dùng ngón cái và ngón trỏ nhấc con vật trắng toát kia lên, sau đó quay lại phía Luna, quơ quơ “Đây là con gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.