Edit: An Hạ
Nguồn: banlong.us
Trong tình huống như vậy, có điên mới dám nói hết ra. Đàm Phá Lãng đứng trước trạm xe buýt, cười gượng với Diệp Từ. Hai tay để trong túi quần, tránh vì mình sợ quá mà vò đầu bứt tai, cười ha ha với cô.
“Chị Diệp Từ... Chúng ta về nhà, về nhà thôi”
Diệp Từ nhướng mày, hừ mũi. Tỏ vẻ không hứng thú đi về nhà với cậu, mà cô hỏi cũng hỏi rồi, đang đợi cậu trả lời đây. Đàm Phá Lãng nuốt một ngụm nước miếng, nhìn lên trởi cao. Nhìn lên cao trời xanh mây trắng, ánh mặt trời chiếu xuống mặt đất chói chang, không giống như vừa mới đổ tuyết xong. Trong thời tiết như vậy, Đàm Phá Lãng cảm thấy như đang mỉa mai cậu, rõ ràng trên thế giới này không có bí mật gì mãi mãi. Chỉ là thời gian ngắn hay dài lộ ra mà thôi.
Cuối cùng dưới sự áp bức và ánh mắt mạt sát của Diệp Từ, Đàm Phá Lãng vẫn run run kể lại quan hệ trước đây của cậu với Lưu Niên, rồi tại sao Lưu Niên lại tìm cô. Dĩ nhiên, cậu không có ngốc mà bảo với cô là mình đi nằm vùng, cũng không nói mình rất vui sướng nói với Lưu Niên rất nhiều chuyện. Cậu chân thành đẩy hết toàn bộ mọi chuyện lên đầu Lưu Niên mà thôi.
“Chỉ vậy thôi?”
Diệp Từ hơi nhăn mày, không tin tưởng lời Đàm Phá Lãng lắm. Tuy rằng, Lưu Niên quả thật có một tính cách là thề sống thề chết không bỏ qua một người. Nhưng không giống Đàm Phá Lãng đang thề thốt, mình vô cùng đơn thuần như Bạch Liên Hoa vô tội cái gì cũng không biết. Từ đầu tới đuôi một chút cũng không liên quan.
“Tất nhiên, tất nhiên rồi, em nói đều là sự thật... không thì chị có thể đi hỏi anh Lưu Niên! Em tuyệt đối không nói dối!”
Đàm Phá Lãng vội vàng đưa tay thề thốt, cậu xem như hiểu rõ cách làm người của Diệp Từ. Cô tuyệt đối sẽ không tìm Lưu Niên hỏi chuyện này. Vì vậy mới đẩy hết trách nhiệm cho anh. Trong lòng âm thầm thở dài một hơi.
Lưu Niên à, em tuy rằng hạ quyết tâm giúp anh. Nhưng đối mặt với bà la sát này em thật sự không có đủ dũng khí đối chọi. Thật sự quá đáng sợ rồi, từ trong trò chơi đến ngoài đời khi nào bà chị này cũng có thể giết chết em... Có thể chết cũng được, chỉ sợ là sống không bằng chết với chị ấy mà thôi...
Đàm Phá Lãng không ngừng chớp mắt, cố gắng bày ra vẻ dễ thương vô tội. Hi vọng cái con người đao thương bất nhập dầu muối không vào này mau buông tha chính mình đi...
Diệp Từ nhìn Đàm Phá Lãng từ trên xuống dưới, cảm thấy không thể tìm được thêm thông tin nào nữa, mặc kệ quá trình ra sao. Nói chung cô hiểu con người này dám cấu kết với Lưu Niên làm chuyện xấu, nhất là tên nhóc này. Mất công cô đối xử tốt với cậu ta như vậy, cuối cùng lại bán đứng mình. Cô oán hận hừ mũi.
“Tiền mừng tuổi năm nay của cậu chị lấy một nửa”
“Đừng mà!!”
Đàm Phá Lãng kêu to thảm thiết, đi theo Diệp Từ không ngừng lấy lòng, Diệp Từ thì không quan tâm cứ kệ cậu. Với loại “phản đồ” này phải đối xử lạnh lùng mới chừa ra.
Vài ngày nữa là đến tết, trong trò chơi ngoài trò chơi gì cũng vậy, đâu đâu cũng là một cảnh tượng náo nhiệt. Trong trò chơi còn náo nhiệt hơn cả bên ngoài, mỗi thành thị để đúng với tết nên trang trí một số thứ theo phong cách tết Trung Quốc. Câu đối xuân, song cửa, pháo hoa, lân phượng... đâu đâu cũng là một tết đậm chất cổ truyền.
Mấy ngày nay Diệp Từ không lên trò chơi nhiều được. Bởi vì cô đang ở Sơn Mạch Cơ Lạp tìm hiểu nhặng xị, bị Tả Hiểu Lan kéo xuống nên cô mất luôn phương hướng của Tinh Linh Thần Miếu. Dù sao trong phút chốc không thể tìm được vị trí của nó, Diệp Từ đi thẳng về thành Hồng Hồ.
Bình thường lúc này phía nhà phát hành sẽ có rất nhiều hoạt động. Hoạt động ấy có thể tăng danh vọng, có thể thêm trang bị. Có rất nhiều hoạt động cho đoàn đội, như vũ long năm trước vậy. Người chơi tham gia hoạt động đều được thưởng hậu hĩnh, vì vậy trong thành thấy rất nhiều tổ đội làm nhiệm vụ.
Thiên Thiên Hướng Thượng cũng tham gia một số hoạt động game, năm nay khen thưởng là một số trang bị thuộc tính tốt. Vì vậy những người chơi trang bị không tốt mấy đều tham gia cả. Diệp Từ tính đi Sơn Mạch Cơ Lạp, nên không tham gia hoạt động năm nay.
Năm đó vào ngảy hai mươi bảy tết, Đàm Phá Lãng bỗng nói với Tả Hiểu Lan.
“Mẹ nuôi, con có một người bạn mới về nước. Con có thể mời đến nhà mình ăn cơm được không?”
Tả Hiểu Lan và Diệp Nam Thiên đều là người hiếu khách, không suy nghĩ đã đồng ý rồi. Chỉ có Diệp Từ hung ác trừng mắt với Đàm Phá Lãng, nhưng cậu giả vờ không thấy cô đang giận.
Với điều này, Diệp Từ sau khi ăn cơm xong túm lấy Đàm Phá Lãng nghiêm túc hỏi.
“Bạn của cậu có phải Lưu Niên kia không?”
Diệp Từ chống nạnh, đứng ở phía sau Đàm Phá Lãng hỏi từng từ. Đàm Phá Lãng đang tính chuồn êm, xem như không thấy Diệp Từ, quyết tâm không đối mặt với người đang nghiến răng nghiến lợi đằng sau cũng không được.
“Đúng vậy, sao vậy chị?”
Đàm Phá Lãng hít sâu, bộ dạng có vẻ rất bình tĩnh.
“Sao không nói với chị trước rồi mới nói?”
Diệp Từ trong lòng như mèo cào, nghĩ đến cảnh Lưu Niên sẽ đến nhà mình, vào trong rồi sau đó...sau đó...? Không phải anh ta biết nhà mình rồi sao? Sau đó đến nhà mình chơi, biết ba mẹ mình là ai, nghĩ đến sao càng lúc càng đáng sợ vậy nè...
Đàm Phá Lãng hít sâu một hơi, tiếp thêm can đảm cho mình.
“Chuyện này em thấy không cần nói với chị mới đúng”
Diệp Từ nhướng mày, Đàm Phá Lãng vừa thấy đã mềm cả người, rụt đầu.
“Dù sao chị và anh ấy cũng không có quan hệ mà, nhưng em và anh ấy là bạn tốt. Trước kia... anh ấy giúp đỡ em rất nhiều, em mời anh ấy về nhà thì có gì sai???”
Đàm Phá Lãng nói mấy câu này rất nhẹ nhàng, vậy mà khiến Diệp Từ không phản bác được. Đàm Phá Lãng thấy cô im lặng tiếp tục thọc gậy bánh xe nói rất nhanh.
“Hơn nữa, em rất nhiều năm không gặp King rồi! Anh ấy không quen ai ở đây, em mời anh ấy về nhà thì có gì sai? Sao chị không nghĩ, một thân một mình ở đất khách quê người đón tết là cảm giác cô đơn chừng nào? Mọi người đều ăn tết, nhiều người vui vẻ có mình anh ấy đáng thương! Chị Diệp Từ còn không cho em mời anh ấy đến đây!”
Nói đến đây, cậu đứng dậy thở hồng hộc.
“ Chị Diệp Từ! Chị không có lòng thương người! “
Nói xong, cậu chạy ra khỏi phòng. Để lại Diệp Từ một mình sững người trong phòng. Cái gì? Cô không có lòng thương người? Chuyện này là sao? Nói kiểu gì thành cô không có lòng thương người? Cô hơi nhíu mày suy nghĩ, không đúng! Đàm Phá Lãng đánh trống lãng! Cô rõ ràng hỏi vì sao không nói trước với cô đã mời Lưu Niên, chứ không nói sẽ không mời anh ấy đến nhà ăn cơm. Vì sao cuối cùng lại kết thúc ở việc cô không có lòng thương người? Cô cất giọng gọi với theo.
“Đàm Phá Lãng, quay về đây!!!”
Làm gì còn Đàm Phá Lãng nữa, cậu đã nhanh chóng chạy biến ra khỏi phòng, nói với Tả Hiểu Lan một tiếng sau đó chạy khỏi nhà rồi.
Đậu xanh!!! Đây là lần đầu tiên cậu dũng cảm hét lên với Diệp Từ đó! Đến tận bây giờ cậu vẫn cảm thấy chân mình mềm nhũn, tai nghe thấy tiếng Diệp Từ kêu lăn trở về đây. Cậu đút tay vào túi, hít hít mũi âm thầm cầu nguyện.
Lưu Niên à Lưu Niên, thằng em này đã vì bạn bè mà không tiếc cả mạng sống rồi. Anh phải cố gắng mà giành lấy, nói cách khác, trong tương lai cậu sẽ trải qua những ngày tháng không mấy tốt lành...
Cho dù trong lòng Diệp Từ có cảm giác lăn tăn đến đâu đi nữa, thì buổi chiều hôm sau, Dịch Khinh Trần vẫn đến nhà cô rất đúng giờ. Anh mang theo rất nhiều quà, nào là hoa quả, quà tặng, lễ nghĩa rất chu toàn.
(*** ra mắt, ra mắt... =))) trời đất ơi nhanh voãi TAT ~ không thèm cả giảm sốc là saoooo.)
Vì chưa đến giờ ăn tối nên cả nhà đều ngồi trên ghế sô pha nói chuyện. Mà khác với Diệp Từ suy nghĩ, Dịch Khinh Trần rất được lòng trưởng bối, câu nào câu nấy ba mẹ cô đều rất thích. Đến giờ cơm tối, Tả Hiểu Lan đi nấu cơm, để lại Dịch Khinh Trần ngồi với Diệp Nam Thiên và Đàm Phá Lãng.
Bốn người ngồi với nhau nghĩ một lúc rồi bắt đầu chơi mạt chược.
Diệp Nam Thiên là người thắng nhiều nhất, còn Dịch Khinh Trần là người thua nhiều nhất. Tuy rằng không chơi lớn, nhưng từ lúc anh ngồi xuống là thua. Mà không vì vận may không tốt mà oán trách gì cả. Diệp Nam Thiên luôn miệng cười, vui vẻ không thôi. Thắng nhiều như vậy khiến ông cười không khép miệng, vừa đánh bài vừa nói nhiều hơn với Dịch Khinh Trần.
“Tiểu Dịch à, năm nay cháu bao nhiêu tuổi?”
“Hai mươi sáu”
“Ai nha, không nhìn ra nha, tưởng rằng cháu giống Diệp Từ nhà ta, năm nay mới hai mươi chứ”
Trong lúc Diệp Nam Thiên nói chuyện, Dịch Khinh Trần đánh ra một quân bài, ông vui sướng chạm vào.
Dịch Khinh Trần cười cười, ngẩng đầu nhìn người ngồi đối diện mình, nhàn nhạt cười.
“Diệp Từ mới hai mươi tuổi? Bác Diệp nhìn còn trẻ, cháu cứ tưởng Diệp Từ mới mười sáu, mười bảy chứ”
Trong lúc anh nói vậy, Diệp Từ cũng nâng mắt, trừng anh một cái, mũi khẽ hừ. Lầm bầm căm giận cho mình nghe.
“Dối trá”
Đừng nghĩ chỉ có nữ nhân mới chú trọng tuổi bản thân. Nam nhân cũng vậy thôi, vì vậy khi nghe thấy Dịch Khinh Trần nói vậy, Diệp Nam Thiên cười vui sướng hơn nữa.
“Đâu có đâu có, sang năm Diệp Từ lên 21 thì bác đã thành ông lão rồi”