Liệp Giả Thiên Hạ

Chương 314: Chương 314: Truyền thuyết




Edit: Kang

Công hội Ngôi Sao.

“Hội trưởng, theo tin tình báo đáng tin cậy, có người ở Thánh Vực Tuyết Sơn phát hiện tung tích Công Tử U , hơn nữa Công Tử U và một tiểu đội bắt ngựa vừa mới phát sinh mâu thuẫn.”

Hội trưởng của công hội Ngôi Sao không phải ai khác, chính là game thủ cao cấp của Bắc Đại Lục, được mệnh danh là Đệ nhất Druid - Kịch Độc, vóc người của hắncó chút mập, khi nói chuyện cùng người khác luôn cười ha hả, một bộ từ mi thiện mục*, nhưng nếu bạn cho rằng hắn là một tên mập mạp hiền hòa dễ khi dễ, vậy thì sai hoàn toàn rồi. Kịch Độc đúng là một người tính khí rất tốt, nhưng thủ đoạn của hắn cũng hết sức ác liệt, hơn nữa người này lại là hội trưởng một công hội lớn, so với những cao thủ đệ nhất của những đại lục khác, tâm ngoan thủ lạt hơn, sát phạt quyết đoán hơn, chỉ cần có người ngăn trở con đường của hắn, hắn sẽ không chút do dự dùng phương thức tàn khốc nhất để trả thù.

(Kang: ‘*’ = mặt mày hiền hòa.)

Thủ đoạn, không thể không nói là cao cấp vô cùng.

Vào giờ phút này Kịch Độc đang xem bản đồ phòng thủ của thành phố mà những game thủ cuộc sống đưa lên.

Ở Bắc Đại Lục, 3 đại công hội vì có thể chống lại đối phương, cũng vì có thể sử ra những kích trí mạng cho đối phương, thật ra thì cũng có một ít thủ đoạn nhỏ. Bên ngoài nuôi những công hội nhỏ cũng chưa tính là gì, có rất nhiều đoàn đội gồm những game thủ cuộc sống không ghi danh vào Công Hội, lại ở bên rìa công hội mà cung cấp phần lớn hậu cần cần thiết cho công hội.

Chỗ tốt như vậy không cần nói cũng biết, vừa có thể giảm bớt chi tiêu trên sổ sách của Công Hội, vừa có thể che khuất tầm mắt của những thám tử từ những công hội khác.

Những tổ chức như vậy Ngôi Sao Công Hội có, dĩ nhiên Già Lam Thần Điện có, Huyết Vũ Phiêu Hương cũng có, thật ra thì không chỉ những công hội ở Tây Đại Lục, các Công Hội ở các đại lục khác đều có tình huống như vậy.

Mỗi một Công Hội đều biết có chuyện như vậy, nhưng từ đầu đến cuối lại không sờ được ra doodois phương có bao nhiêu thế lực, cho nên, trên xếp hạng thế lực, thường xuyên khó có thể phân định.

Kịch Độc bây giờ đang xem là một phần bản đồ phòng thủ thành phố do một công hội nhánh gồm đoàn Đạo Tặc hộ tống mấy game thủ biết vẽ, mạo hiểm cực lớn mới có thể thám thính phía bên ngoài thành hoang mà vẽ, mặc dù không thể đi vào, không biết bố trí bên trong thành hoang, bất quá đem bên ngoài thành hoang và khu vực lân cận vẽ lại hết sức rõ ràng. Không chỉ là bản đồ phòng thủ thành hoang, điểm phân bố của 3 thế lực lớn phụ cận thoàng hoang cũng được vẽ rành mạch.

Có thể nói, tờ bản đồ trông tay Kịch Độc hiện nay, đã là bản đồ tinh mật nhất bây giờ rồi, chỉ tiếc trong trò chơi không hệ thống vệ tinh xác định vị trí, nếu không, bản đồ hệ thống vệ tinh vẽ ra cũng không khác tấm này bao nhiêu.

Kịch Độc dồn tất cả sự chú ý lên bản vẽ, thoạt nhìn giống như không để ý thủ hạ đang nói những gì. Nhưng là, chỉ có quen thuộc mới biết, Kịch Độc là một người có thể nhất tâm nhị dụng, hắn đúng là đang nhìn bản đồ, nhưng đồng thời hắn cũng đang phân tích những tin tình báo mà thủ hạ đang báo lên.

Người thủ hạ lẳng lặng đứng ở nơi đó chờ đợi mệnh lệnh sau cùng của Kịch Độc , hắn không nóng nảy, cũng không lo lắng, đi theo Kịch Độc thời gian lâu như vậy rồi, bọn hắn hiểu phong acchs làm việc của Kịch Độc . Nhìn có vẻ thờ ơ, thật rađều đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ.

Qua một hồi lâu, Kịch Độc mới ngẩng đầu lên khỏi tấm bản đồ nhìn người nọ: “tiểu đội bắt ngựa? Tiểu đội mấy người?”

“Năm người?”

“Đúng vậy.”

“Tất cả đều chết?”

“Không có, chết 3 người, tàn phế một người , còn có một người chạy thoát.” người này có chút không nghĩ ra tại sao Kịch Độc lại hỏi vấn đề này, nhưng cũng không hỏi lại. Tư duy của Kịch Độc có chút nhảy cóc, nhìn giống như không có suy xét gì, nhưng bất kỳ vấn đề nào hắn hỏi ra đều có thâm ý cả.

Kịch Độc chớp chớp cặp mắt không được lớn lắm, gật gật đầu, hòa khí cười cười, lại tiếp tục nhìn bản vẽ. Lúc này thủ vệ có chút nóng nảy: “Hội trưởng, chúng ta có cần. . .”

“Đi tiễu trừ Công Tử U?”

“ Dạ, cô ta là game thủ cao cấp của Đông Đại Lục, mặc kệ nói thế nào, có thể xảy ra vấn đề gì hay không. Hơn nữa…” nói đến chỗ này, kia người lại thở dài một cái, tỏ ra có chút bận tâm: “Hơn nữa cô ta lại xuất hiện vào lúc này, thật sự là không thể không lo lắng.”

“Nam Cung, cậu cảm thấy tôi sẽ không nghĩ tới những vấn đề này sao?” Kịch Độc vẫn tỉnh rụi nhìn bản vẽ, sau đó lại híp mắt cười nhìn Đạo Tặc đứng bên mình, hắn toàn thân trang bị tím, mặc dù quần áo Đạo Tặc luôn lấy màu tối làm chủ, nhưng là hoa văn ẩn ẩn phía trên chứng tỏ đây nhất định không phải vật phàm. Đây là Đạo Tặc đứng đầu của công hội Ngôi Sao - Nam Cung Vân Phi. Đồng thời cũng là 1 thuộc hạ Kịch Độc hết sức coi trọng.

Nam Cung Vân Phi thật ra cũng được coi là game thủ cao cấp , chẳng qua là hắn cực ít lộ diện ở nơi công chúng, làm người cũng khiêm tốn, cho nên, trừ một số cao tầng trong công hội biết được thao tác của hắn, cơ hồ không còn ai nghe qua cái tên này. Đây cũng chính là điều Kịch Độc cần, có một cao thủ không có danh tiếng, thích hợp ẩn núp trong bóng tối hơn một cao thủ nổi tiếng rất nhiều. Nam Cung Vân Phi trời sanh tính tình đạm bạc, không quá chú trọng danh lợi, lại là người hợp tác nhiều năm cùng Kịch Độc, hơn nữa thái độ làm người cẩn mật, dùng để dò xét tin tức là quá thích hợp rồi.

Cho nên, có tin tức trọng yếu gì, Kịch Độc đều giao cho Nam Cung Vân Phi đi dò xét.

“Chẳng qua tôi không biết anh nghĩ thế nào.” Quan hệ của Nam Cung Vân Phi và Kịch Độc cũng rất kỳ quái, vừa giống như là cấp trên và thuộc hạ, đồng thời cũng giống như bằng hữu nhiều năm, cho nên, lúc bọn họ nói chuyện càng nhiều thêm một loại ăn ý khó nói rõ.

“Tôi biết cậu làm chuyện cẩn thận, nhưng là, tôi cảm thấy lần này Công Tử U tới nơi đây tuyệt đối không phải vì chuyện này.” Kịch Độc khẽ mỉm cười.

“cũng chưa chắc, chẳng lẽ bởi vì cô ta là game thủ Đông Đại Lục liền có thể lọa bỏ khả năng cô ta sẽ trợ giúp đại lục đối địch? Nếu tôi nhớ không lầm, lần trước cô ta vẫn còn ở Tây Đại Lục cùng Sáng Thể Kỷ đạt thành hiệp nghị kìa.” Nam Cung Vân Phi lắc đầu, hắn từ đầu đến cuối vẫn không yên tâm nổi với mấy cao thủ đứng đầu các đại lục này. Lại nói, bọn họ đều là những người có thói quen hành động đơn độc, nhưng là, những người này sau lưng ai mà không có một tổ chhuwcs khổng lồ.

Kịch Độc gật đầu : “Cậu như vậy nói cũng không sai, bất quá, tôi lại không cho là như vậy.”

Hắn buông bản vẽ xuống, nhìn Nam Cung Vân Phi: “Nếu như Công Tử U tới là để quấy nhiễu chuyện này, ta nghĩ côta nhất định sẽ tới bình nguyên Budjamel tra thăm dò tình huống, nhưng cô ta lại lặng lẽ không một tiếng động đi tới Thánh Vực Tuyết Sơn, có thể thấy cô ta cũng khoong muốn gây nên mâu thuẫn với 3 đại công hội chúng ta. Hơn nữa, dọc theo đường đi cô ta hành động rất bí mật, chạy thẳng tới Thánh Vực Tuyết Sơn, có thể thấy, mục tiêu của cô ta là ở nơi đó, nếu như tôi đoán không sai, cô ta chắc chắn là vì một nhiệm vụ cực kỳ trọng yếu nào đó. Lại nói, nếu như cô ta thật sự muốn tới tìm chúng ta phiền toái, cũng sẽ không vô tình bị tiểu đội bắt ngựa phát hiện.”

Nam Cung Vân Phi biết lỹ lẽ của Kịch Độc, nhưng là, trong lòng hắn vẫn có chút bất an mơ hồ, bất quá nhìn dáng vẻ Kịch Độc nắm chắc phần thắng, cũng không tiện nói thêm gì nữa, hắn gật đầu: “Được rồi, tôi sẽ an bài người đi nhìn chằm chằm cô ta, nhưng sẽ không kinh động cô ta.”

“Đúng rồi, thuận tiện tra rõ xem cô ta làm là nhiệm vụ gì, đừng để giống như lần trước cô ta và Lưu Niên hợp lực đánh ra 1 cái phó bản”, Kịch Độc nói tới chuyện này có chút không vui: “Đúng là hời cho Sáng Thể Kỷ rồi, lại được 2 đại cao thủ giúp bọn họ mở một cái phó bản ẩn kiếm được không ít thứ tốt.”

“Được, tôi biết rồi.” Nam Cung Vân Phi biết Kịch Độc vẫn đối với việc lần trước Lưu Niên và Công Tử U cùng nhau mở Wosuoke có chút mất hứng. Dẫu sao phó bản ở mỗi một Đại Lục đều bằng nhau, mọi người cũng không có cái gì bất mãn. Nhưng là, từ khi Lưu Niên và Công Tử U khai mở cái phó bản này, Sáng Thể Kỷ liền độc bá những thứ tốt khui được từ trong phó bản, đương nhiên là có không ít thứ tốt chảy vào túi Bắc đại lục, thuộc tính của những thứ kia thực sự khiến Kịch Độc phải đỏ mắt.

Chuyện phát triển tới mức này thì cũng thôi đi, chẳng qua là Phó hội trưởng Sáng Thế Kỷ Thiển Xướng Đê Ngâm lại dùng những thứ này hung hăng kiếm một khoản từ Ngôi Sao Công Hội, điều này bảo Kịch Độc làm sao có thể vui vẻ? Dựa vào, đây là loại người gì? Bỗng dưng bị người ta cắn một miếng thịt, làm sao có thể khiến Kịch Độc thoải mái được, hắn càng đặc biệt sai thủ hạ bắt đầu thu thập hết thảy nhiệm vụ lớn nhỏ ở ắc đại lục.

“Có phải Thu Thủy Bất Nhễm Trần cũng tới Bắc Đại Lục rồi không?” Kịch Độc bỗng nhiên lại nhớ tới một chuyện, gần đây chuyện của hắn thực sự quá nhiều, cho nên có một số việc bị bỏ sót là chuyện đương nhiên, giống như gã Thu Thủy Bất Nhễm Trần này cũng là chuyện mấy ngày trước Nam Cung Vân Phi báo cho hắn, nhưng hắn vừa quay đầu liền quên mất. Hôm nay nhắc tới Công Tử U hắn lại nghĩ tới người này.

“Đúng vậy.” Nam Cung Vân Phi còn tưởng rằng Kịch Độc đã quên chuyện này rồi.

“Ngày đó cậu nói với tôi, hắn ta cùng Già Lam Thần Điện có chút xích mích?” Kịch Độc mấy ngày trước đang bận bố trí chiến cuộc, đối với loại bát quái không nặng không nhẹ này thì không có tâm tình để ý, bây giờ hơi có chút thời gian, dĩ nhiên là muốn hỏi rõ ràng, rất rõ ràng.

Nam Cung Vân Phi lập tức đem tất cả mọi chuyện thuật lại cho Kịch Độc: “Theo điều tra, Già Lam Thần Điện tìm là một cái cuốc dược, từ hành động xuất thủ rộng rãi của họ, nhất định là một cái cuốc tím, hơn nữa thuộc tính hết sức bá đạo.”

Kịch Độc nghe Nam Cung Vân Phi miêu tả bỗng nhiên ha ha cười lên: “Ai nha, tôi đã nói rồi, Già Lam Phong Tình cái tên này cái gì cũng tốt, chỉ là năng lực quản lý thân nhân của thành viên không ra gì, cái loại bao cỏ như Hôn Nhẹ Bảo Bối của ta còn cho nàng ta mang một thân trang bị, vút ra rìa là được, lại còn để cho đoàn 2 mang, còn là nhiệm vụ trọng yếu như vậy, thật là đủ ngu xuẩn.” Sau đó hắn lại sờ sờ cằm: “Cậu nói Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta là bị Thợ Săn miểu sát?”

“Đúng vậy.”

Kịch Độc kéo dài tiếng, trên mặt lộ ra biểu tình buồn cười: “Nga. Thì ra là như vậy. . .”

“Làm sao?” Nam Cung Vân Phi nhìn Kịch Độc một bộ xem kịch vui cũng không nhịn được hỏi: “Nhìn dáng vẻ anh giống như nghĩ tới 1 chuyện rất buồn cười.”

“Tôi chỉ nghĩ, nếu để cho Thu Thủy Bất Nhễm Trần biết hắn ta cõng oan thay cho Công Tử U, hai người này có lẽ sẽ đánh nhau hay không.” Kịch Độc nói, lại làm ra vẻ đáng tiếc: “Tiếc thật, tôi không thể tận mắt nhìn thấy 2 người này quyết đấu. . .” Vừa nói hắn vừa thở thật dài: “Cậu đi tìm 2 người đi coi chừng bọn họ, đừng để họ gây ra cái tai họa gì, nhưng là, cũng đừng nên áp sát quá, đừng để họ biết chũng ta đang theo dõi họ.”

Yêu cầu này không phải thấp, phải biết, người muốn theo dõi không phải ai khác, đó là 2 đại cao thủ của Đông - Nam Đại Lục , bọn họ có thể được xưng là game thủ cao cấp, kỹ thuật khắp mọi mặt dĩ nhiên là không cần phải bàn cãi, nhưng trừ kỹ thuật, trang bị của những người này và khả năng phản trinh sát cũng tuyệt đối cao, có thể làm được hay không, hoặc là có thể một lần nữa tìm được vị trí của họ hay không cũng rất khó nói. Bất quá Nam Cung Vân Phi lại hết sức khoái trá, hắn luôn luôn vui vẻ tiếp nhận những loại nhiệm vụ khó khăn như vậy.

Sau khi Nam Cung Vân Phi rời đi, Kịch Độc lại buông bản vẽ xuống. Hắn nhìn bầu trời xanh biếc ngoài cửa sổ, khóe môi kéo ra một độ cong chua xót, thật muốn đi gặp 2 người kia a. Không phải ở vị trí là hội trưởng, mà là một game thủ. Thật rất muốn đi.

. . .

Nhưng hắn chỉ thở dài một hơi, thân bất do kỷ đại khái chính là nói về hắn bây giờ đi.

Hắn không có cách nào rời thoát khỏi Công Hội, nó giống như một bánh xe to lớn, một khi chuyển bánh là không thể ngừng lại, đem toàn bộ tự do của mình nghiền nát. Ngẩn người một hồi, Kịch Độc lại thở dìaif, hắn lắclắc đầu, đem những ý tưởng không thực tế kia quăng khỏi đầu, tiếp tục cúi đầu nhìn bane vẽ công phòng trên tay.

Thôi vậy, vẫn nên nghiên cứu tốt mấy cái này đi thì hơn.

# Huyết Vũ Phiêu Hương #

Chuyện Công Tử U đi tới Bắc Đại Lục đương nhiên cũng rất nhanh lan truyền tới công hội Huyết Vũ Phiêu Hương.

Hội trưởng Công Hội Huyết Vũ Phiêu Hương là Khô Cốt xoa xoa trán, có thể nhìn ra hắn đối với việc Diệp Từ đến đây hết sức nhức đầu: “2 công hội kia xử lý như thế nào?”

“Cũng chỉ cho người đi xem xét, không can thiệp vào mục đích tới nơi này của cô ta.” Người nói chuyện cũng mặt như phải đắng, một người vô cùng quen thuộc với Công Tử U, không sai, chính là Mục Địch Du Dương mấy lần thua dưới tay Diệp Từ. Thời điểm hắn vừa nhận được tin này thì suy nghĩ đầu tiên chính là sát tinh tới rồi, bảo sao gần đây hắn thấy vận số của mình xui vô cùng, hóa ra là còn chuyện này chờ mình a. Không biết tại sao, hắn luôn cảm giác mình cùng cái vị Công Tử U một chút cũng không hòa hợp, chỉ cần bọn họ đụng nhau vô luận là ở địa phương nào, cũng tuyệt đối sẽ không có chuyện gì tốt.

Dĩ nhiên, người không có chuyện gì tốt tất nhiên sẽ là hắn, mà Công Tử U lại giống như chưa bao giờ gặp bất lợi cả.

“Được rồi, chúng ta cũng phái mấy người cùng đi theo dõi là được. Đừng áp sát quá, vạn nhất xảy ra xung đột không cần thiết, nếu như muốn đánh lộn thì cũng để cho Già Lam Thần Điện và Ngôi Sao, chúng ta sẽ không ra mặt.” Vị trí hiện tại của Khô Cốt bây giờ rất khó xử, trong 3 đại công hội thì thực lực của họ hơi kém 1 chút, cho nên, một khi khai chiến hắn luôn lo lắng Công Hội mình sẽ bị kỳ hắn hai nhà Công Hội lôi ra ngoài làm con chốt thí. Phải biết, bây giờ hắn còn đang trong giai đoạn phát triển vô cùng quan trọng, nếu đánh lớn một trận thì thật rất hao tài tốn của, hắn sở dĩ muốn đi theo hai nhà tới đánh thành hoang thật ra thì cũng có tư tâm.

Thành hoang trên toàn bộ Bắc Đại Lục cũng không chỉ có 1, mà lần này Già Lam Thần Điện và Ngôi Sao hai cái Công Hội nhưng hết lần này tới lần khác cũng vừa ý một thành hoang mà mình cũng đang đánh chủ ý.Thứ nhất, nơi này giao thông coi như thuận tiện, thứ hai, đây chính thành hoang đầu tiên được game thủ Bắc Đại Lục kích hoạt, vô luận Công Hội lấy được đều có ảnh hưởng to lớn đến sự phát triển của công hội. Cho nên, thời điểm hai công hội Già Lam Thần Điện và Ngôi Sao quyết định tấn công thành hoang này, Huyết Vũ Phiêu Hương cũng không chút do dự đưa một chân vào.

Mục đích của Khô Cốt rất đơn giản.

Nếu như có thể thừa dịp hai nhà lưỡng bại câu thương tmà lấy được thành hoang thì tốt, nếu như không lấy được, loại đại chiến này, trên chiến trường nhất định sẽ có rất nhiều đồ rơi xuống, bây giờ Huyết Vũ Phiêu Hương vừa mới chiêu rất nhiều người mới, bọn họ cũng không có trang bị, thừa dịp lần chiến tranh này phát tài một chút, lấp đầy kho hàng công hội cũng là một việc không tồi.

Nhìn dáng vẻ Khô Cốt, Mục Địch Du Dương không khỏi cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, hắn có chút không tin nói “Tôi nói, Khô Cốt, anh nhìn tôi như vậy làm gì?”

“Làm sao? Cái này còn không đủ rõ ràng, đương nhiên là kêu cậu mang mấy người đi theo dõi rồi.” Khô Cốt nhún vai, không để ý chút nào.

“Uy uy uy, tôi nhớ tôi đã nói với anh, tôi chỉ cần đụng phải cô nàng này thì tuyệt đối không có chuyện tốt!” Mục Địch Du Dương lắc đầu như trống bỏi, kiên quyết không đồng ý đề nghj của Khô Cốt, hắn cũng có khí tiết có được hay không.

“Nhưng là, toàn bộ Công Hội cũng chỉ có cậu đã giao thủ nhiều lần với cô ta, cậu biết thói quen của cô ta, cho nên, về tình về lý đều cậu đều phải đi.” Khô Cốt cũng không cảm thấy an bài của mình có bất kỳ vấn đề nào, thật ra thì đổi bất kỳ một hội trưởng công hội nào thì cũng sẽ đề ra quyết định như vậy, đây mới là quyết định phù hợp nhất với lợi ích của công hội.

Mục Địch Du Dương không nói nổi một lời, thật ra thì hắn cũng biết mình tuyệt đối chạy không khỏi vụ này, nhưng lvẫn muốn nghĩ biện pháp một chút, dẫu sao chuyện này ai gặp phải, cũng khđều không muốn đai tới trước mặt bà la sát đó, đúng không? Hắn thở dài: “Công Hội bên này phương pháp đó liệu có vấn đề gì không?”

“Không hề.” Khô Cốt lắc đầu, nhưng trên mặt hắn vẫn có chút lo âu: “Tôi chỉ muốn nhân cơ hội này kiếm một khoản, cũng không biết Già Lam Thần Điện và Ngôi Sao có cho chúng ta cơ hội này không.”

“Giấu nghề là chuyện tốt, bất quá, thời điểm đánh bạc cần phải liều một chút, nếu đến lúc cần thiết thì vẫn nên phóng tay đánh 1 trận.” Cái nhìn của Mục Địch Du Dương và Khô Cốt tuyệt đối không giống nhau, hắn luôn cảm thấy có lúc Khô Cốt quá mức thật cẩn thận rồi, nếu cơ hội như vậy rơi vào trong tay hắn, hắn nhất định sẽ quyết đoán đại đao khoát phủ* một cái.

(Kang: ‘*’ = vung đao chém xuống, ý nói đánh liều 1 phen.)

Theo tính tình của Khô Cốt, hắn luôn tiểu tâm dực dực*, mà không đủ đại khí. Nhưng loại người như vậy cũng có chỗ tốt, mỗi bước đi của hắn đều tuyệt đối nắm chắc, muốn lập tức giết chết hắn cũng không dễ dàng gì. Mà sự phát triển của công hội, hơn phân nửa đều cần một người như vậy tới xử lý.

( * = cẩn thận tỉ mỉ.)

“Cậu cho rằng tôi không biết suy nghĩ của cậu sao? Nhưng cậu có nghĩ tới không, không tới 1 tuần nữa là up date rồi, khi đó chúng ta nghênh đón không chỉ là bản đồ mới, còn llafsuwj khiêu chiến của Thịnh Thế. Thịnh Thế là loại công hội nào? Nếu như căn cơ không vững, cậu cảm thấy đến khi Thịnh Thế đannhs vào cậu có thể chống đỡ sao?” Khô Cốt thở dài, hắn nghĩ không riêng mình hắn nghĩ tới vẫn đề này, chỉ sợ bây giờ tất cả các công hội đều lo lắng về vẫn đề này.

Mục Địch Du Dương nghe những lời này chỉ thấy đầu to ra, xưa nay chuyện mằ hắn cảm thấy hứng thú nhất trong game chính là mạo hiểm và pk, đối với mấy thứ liên quan đến công hội này thì một chút cũng không hứng thud. Hắn vừa nghe đã thấy phiền lòng, không hiểu sao còn có nhiều người thích làm hội trưởng công hội đến thế?

Chẳng lẽ họ không biết đây là một việc vô cùng vô cùng vô cùng phiền toái sao?

“Được rồi được rồi, so svới ngồi đây suy nghĩ về sự phát triển của công hội, tôi lại muốn đi đối mặt với bà la sát Công Tử U hơn.” Mục Địch Du Dương lập tức bụm lỗ tai khoát tay: “Nếu anh muốn chưa già đã yếu, vậy 1 mình anh cứ chưa già đã yếu đi, trước mắt đừng có lôi tôi vào, được được được, anh em tốt của anh còn chưa cưới vợ sinh con đâu, tôi chả muốn biến thành tiểu lão đầu gióng như anh đâu.” Vừa nói vừa xoay người muốn chạy.

Không nghĩ Khô Cốt lại gọi hắn lại.

“Làm sao? Còn có chuyện gì?” Mục Địch Du Dương quay đầu nhìn Khô Cốt, có chút khó hiểu.

“Đúng rồi, Thu Thủy Bất Nhễm Trần cũng ở Bắc Đại Lục này cậu biết chưa?” Khô Cốt hỏi.

“ Ừ, nghe nói còn nảy sinh chút mâu thuẫn với Già Lam Thần Điện.” Mục Địch Du Dương hơi sững sờ, sau đó buông tay nói: “Anh đừng nói tôi cũng đi theo dõi cái tên kia, cái tên đó không giống Công Tử U, hắn là một tên âm tình bất định, trêu chọc hắn so với trêu chọc Công Tử U thì càng phiền toái hơn.”

“ Chẳng qua tôi chỉ muốn cậu thuận tiện tra xét tên kia một chút, nếu như tìm được tung tích của hắn thì càng tốt, nếu như không tìm được thì thôi, tôi tin, 2 công hội kia cũng đã phái người theo dõi bọn họ rồi, chúng ta ngược lại không cần lo lắng quá mức.” Khô Cốt híp mắt cười: “Bây giờ đại chiến sắp tới, tôi nghĩ các đại công sẽ không muốn chia nhân lực đi đối phó 2 người này. Mặc dù bọn họ hành động đơn lẻ, nhưng có lúc so với đoàn dodooij thì dức phá hoại của họ còn lớn hơn, cho nên, chỉ cần để cho bọn họ không tới gần bình nguyên Budjamel là được rồi.”

“Nhưng là, tôi nhớ, bình nguyên Budjamel liền kề Thánh Vực Tuyết Sơn a, mặc dù mặt liền kề kia không có đường đi.” Mục Địch Du Dương bỗng nhiên có chút bất an, hắn luôn cảm thấy gặp những game thủ cao cấp này luôn không có chuyện gì tốt lành, bởi vì bạn vĩnh viễn không biết được tương lai sẽ phát sinh chuyện chó má gì.

“Cũng là bởi vì không có đường, cho nên dù cho kề sát cũng không có vấn đề. Những game thủ cao cấp này dù có lợi hại hơn nữa thì cũng là con người, bọn họ có thể nhảy thừ mấy chục ngàn mét xuống mà không chết sao?” Khô Cốt khoát khoát tay, hiển nhiên không quá tin loại chuyện có xác xuất quá nhỏ này sẽ xảy ra.

Mục Địch Du Dương nghĩ một hồi cũng cảm thấy mình hình như đã nghĩ quá nhiều rồi, hắn gật đầu: “Được rồi, annh cứ ngồi đây bận bịu đi, tôi đi Thánh Vực Tuyết Sơn đây.”

Ngay tại thời điểm 3 đại công hội đều điều ra một đội Đăọ Tặc tiến hành điều tra theo dõi Công Tử U, Diệp Từ còn đang ở thung lũng phía Tây Bắc, dùng Miêu Trảo không ngừng quăng lại quăng, cô đã lập lại động tác này gần nửa giờ rồi, nơi bị cô dùng Miêu Trảo quăng trúng cũng không ít, nhưng cô vẫn không tìm được một vị trí thích hợp để leo lên.

Thể lực tiêu hao tương đối rồi, Diệp Từ ngồi xuống, lấy ra chút thức ăn và rượu để chuẩn bị hồi phục thể lực. Đúng lúc đó, lỗ tai cô khẽ động, sau đó liền nghe được một trận thanh âm huyên náo truyền lại từ phía kia của thung lũng.

“Đừng đùa chớ, Công Tử U lại xuất hiện ở đây?!”

“Mới vừa rồi cái tiieeur đội bắt gựa đó đã xác nhận họ gặp Công Tử U ở đây a!”

“Công Tử U tới nơi này làm gì?”

“Nếu biết thì chúng ta còn cần phải tới đây sao?”

“Có phải Công Tử U phát hiện nơi này có thứ tốt hay không?”

“Trời mới biết.”

“Tôi thấy hay là chúng ta cứ về đi thôi, chúng ta tới nơi này tìm Công Tử U để làm gì? Coi như tìm được, cậ cũng không thể nói với cô ta, đại thần, chúng tôi muốn chụp ảnh lưu niệm với cô đi.”

“Nói nhảm, chúng ta dĩ nhiên đến đây không phải để chụp ảnh lưu niệm cùng cô ta!” Một thanh âm tục tằng vang lên, thanh âm của hắn rất đặc sắc, khiến cho Diệp Từ vừa nghe liền nhớ, loại âm sắc rất có tính biểu cảm này rất dễ nhận biết.

“Nếu chúng ta có thể giết Công Tử U, nhất định sẽ lưu danh khắp đại lục a! Hơn nữa cậu nghĩ đối phương là ai, Công Tử U ai! Game thủ cao cấp Đông Đại Lục, trên người cô ta nhất định co rất nhiều thứ tốt, nếu bị bạo rớt ở đại lục đôcí địch, có thể bị bạo một lúc mấy món, nếu có thể kiếm được từ trên người Công Tử U thứ gì, tùy tiện nhặt một món liền phát tài rồi!”

Diệp Từ khẽ mỉm cười, lại là một cđám người chết vì tiền. Cô cũng không thèm để ý, vẫn ngồi ở chỗ cũ ăn uống, Lão Tứ ngồi bên người đưa mắt nhìn tứ phía, rất hiếu kỳ với một mảnh băng tuyết phoo thiên này.

“Nhưng là, cậu cũng biết đối phương là Công Tử U a! Cậu cho rằng Công Tử U giống a miêu a cẩu a, tùy tùy tiện tiện là có thể bị chúng ta giết chết, cậu nghĩ cũng quá đơn giản đi!”

“Cho nên chúng ta mới đi nhiều người như vậy, hơn nữa, tôi tin một hồi nữa càng có nhiều người đến, nhóm chúng ta đánh không lại cô ta, như vậy mấy trăm người tới, dùng thi thể cũng đè chết cô ta!”

Nhữngngười này cách Diệp Từ chừng 5-6m, mặc dù thanh âm không lớn, nhưng vẫn để cho Diệp Từ nghe được rõ ràng, cô thu nhìn thể lực của mình đã mãn, sau đó nhìn ra phía xa, quả nhiên một mảnh người đông nghịt đang chạy về phía này. Cô tính một chút, có chừng một - hai trăm người.

Thung lũng này hình dáng tương tự như một cái hồ lô, bên trong mở rộng - bên ngoài chật hẹp nên đích xác đây là một địa phương tốt để giết người cướp của. Chỉ tiếc trang bị trên người những kẻ này cũng chả ra sao, hơn nữa trên người Diệp Từ cũng không mang túi lớn như vậy để có thể nhặt hết trang bị rơi xuống của họị, quả thực có chút đáng tiếc.

Thật ra thì Diệp Từ cũng không muốn gây chiến với những kẻ này, dẫu sao bọn họ giống như con ruồi vậy, một khi khai chiến thì sẽ liên tục không ngừng tràn lên, không ngừng không nghỉ. Hơn nữa, coi như Diệp Từ có lợi hại hơn nữa, cũng bị cái tên đàn ông thô cuồng kia nói đúng, cô chỉ có một người, không có tiếp tế, nếu như bị vây, một khi rường kỳ kháng chiến , cuối cùng chết nhất định là mình.

Cái gọi là bị thi thể đè chết, thực là một loại chết rất bất đắc dĩ a.

Bất quá trận chiến trước mắt này thật sự là không có cách nào tránh, cô chỉ có thể tốc chiến tốc thắng,mau chóng giải quyết bọn họ, leo lên vách đá rời khỏi nơi này.

Chỉ cần cách xa nơi này, tiến vào khu quái trên level 80, những game thủ ngoài 45 cấp này hẳn sẽ không thể tùy tiện xông vào.

Đã quyết định chủ ý, Diệp Từ lập tức cho Lão Tứ một cái lệnh xung phong.

Lão Tứ điên cuồng gầm lên Ngao ô~~, thanh âm vang vọng khắp thung lũng không quá rộng lớn, chấn cho không ít tuyết đọng rớt xuống, khiến cho miệng hoof lô vốn đã hẹp nay lại càng hẹp hơn.

MẤy game thủ kia bị tuyết rơi bất thình lình làm cho kinh hoảng, toàn bộ đều bày ra tư thế phòng ngự.

“Sao vậy? Sao vậy? Sao đột nhiên có nhiều tuyết lở như vậy?”

“Ai nha, ở Thánh Vực Tuyết Sơn có tuyết lở là chuyện bình thường, mọi người dựa vào vách núi là được rồi.” Người này nhìn qua có vẻ thường xuyên lăn lộn ở Thánh Vực Tuyết Sơn , cho nên rất quen thuộc với tình huống như vậy.

“Không đúng, các cậu cố nghe thấy tiếng gì không?” game thủ đi phía trước rõ ràng nghe thấy tiếng gầm của Lão Tứ, tiếng gầm của Bá Vương Long khác với tiếng của những dã thú của khu vực Thánh Vực Tuyết Sơn, dù cho có chút giống, nếu như cẩn thận phân biệt, vẫn có thể phân biệt được.

“Là gấu kêu đi, phía trên chính là quái Gấu Tuyết nha, thường xuyên có thể nghe được gấu kêu cũng là bình thường.”

“Không phải! Các cậu nhìn phía trước!” game thủ đi tuốt đằng trước đã nhìn thấy Lão Tứ đang lao như bay về phía bọn họ, khẩn trương kêu lớn.

Miệng hồ lô kia vốn hẹp, hơn nữa nơi này nơi này hàng năm tuyết đọng, mây mù lượn quanh, giới hạn tầm mắt game thủ. Cho dù game thủ đi đầu báo hiệu, nhưng những game thủ đi phía sau căn bản không nhìn thấy được chuyện gì đang diễn ra, cho nên toàn bộ đội ngũ bắt đầu trở nên hoảng loạn.

“ao vậy? Sao vậy? Phía trước có cái gì vậy?”

“Mau lùi lại! Có quái tới rồi, nhìn như đang rất hưng phấn a!”

“Ai nha! Phía truuowcs đừng đẩy a, ngã bây giờ, mấy người đừng chen lấn, đừng chen lấn mà!”

Tật xấu lớn nhất của đoàn đội lâm thời thành lập đó chính là một khi có biến thì căn bản không thể ứng phó kịp, thật ra nếu đây là một đoàn đội chính quy, nếu phải tình huống như vậy, căn bản sẽ không xuất hiện tình trạng rối loạn như vậy, cũng sẽ không tổn thất gì, bọn họ sẽ trấn định đối với khó khăn trước mắt và tất cả những tình huống có khả năng sẽ xảy ra.

Nếu quả thật là như vậy, hy vọng sống sót của Diệp Từ, không, phải nói, hy vọng thắng lợi liền nhỏ vô cùng rồi.

Nhóm game thủ bên này tránh né không kịp, bắt đầu khắp nơi tán loạn, toàn bộ ngăn ở miệng hồ lô, mà bên kia, Lão Tứ đã vọt tới miệng hồ lô rồi, nó ra một chiêu Chấn Liệt, một cái quật đuôi, đã nhìn thấy một mảng lớn game thủ đang chen lấn toàn bộ rơi vào trạng thái choáng váng!

“Ai nha má ơi, tên này thật là lợi hại! Chạy mau a!”

“ Chờ một chút, tên này nhìn giống như sủng vật của Công Tử U, có phải Công Tử U đang ở phía sau hay không!” Có game thủ bén nhạy phát hiện thân phận Lão Tứ, dẫu sao loại khủng long có hình dáng và màu sắc như Lão Tứ trên toàn bộ địa lục Majia thì đúng là độc nhất vô nhị rồi, nhìn một cái là có thể nhận ra.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.

Bên kia mới có game thủ nhắc tới Công Tử U, đã nhìn thấy một bóng người ác liệt lao ra từ trong sương mù thẳng tắp chạy về phía này, đây không phải là Công Tử U thì là ai?

Diệp Từ nhanh chóng vọt tới phía sau Lão Tứ, một cước đạp lên đuôi Lão Tứ, lựa vào quán tính búng người lên, quăng 1 cái Võng Tiễn vào đám người đang choáng váng phía dưới. Không tới năm giây, chỉ thấy từ trên trời hạ xuống vô số mũi tên, game thủ bị chận tại chỗ cũng vậy, bị choáng váng tại chỗ cũng vậy, trên đầu bọn họ bay lên 1 mảng tổn thương thật lớn, thoạt nhìn kinh tâm động phách.

“Không phải đâu” theo mảng lớn tổn thương bay lên, một số game thủ huyết mỏng đã ngã xuống, những game thủ khóa giáp hoặc bản giáp vẫn đứng sừng sững, nhưng lxem ra tình huống của bọn họ cũng không mấy lạc quan.

“ Trời, đây chính là thực lực của Công Tử U sao? Có phải cô ta mãn cấp rồi không!”

“Còn thán phục cái gì, chạy mau a, lưu ở chỗ này chờ rơi trang bị sao!”những game thủ tránh được một kiếp liền rối rít quay đầu rút lui, bọn họ tới nơi này vốn chính là trong lòng ôm may mắn, nghĩ đi theo đoàn đội lớn là có thể đánh ngã Công Tử U, tốt nhất có thể kiểm lậu được chút đỉnh, nếu như không được, quay đầu chạy cũng không sao, mà xem tình huống hiện tại, bọn họ còn muốn kiểm lậu thì đó chính là si nhân thuyết mộng*, không bị Công Tử U miểu sát đã là may rồi, chẳng lẽ còn đứng ở đây chờ chết sao?

(* = người ngốc nói mơ, tương tự như nằm mơ giữa ban ngày.)

Lúc này, những game thủ còn đang sững sờ kia lập tức hồi phục tinh thần, vội vàng chạy trốn tứ tung, làm gì còn tâm tư tiếp tục chiến đấu, chỉ thấy iệng hồ lô còn lưu lại thi thể chồng chất, không bao lâu liền biến mất vô ảnh vô tung.

Diệp Từ nhìn những gẻm thủ đã chạy mất, không tiếp tục truy kích, nhiều người như vậy, cô không đuổi kịp, hơn nữa, cũng không cần thiết đuổi theo, chueyenj trọng yếu nhất bây giờ là cô cần phải mau chóng rời khỏi nơi thị phi này.

Diệp Từ phân phó Lão Tứ đem những game thủ còn lại từng tên giết chết, còn mình thì quay đầu đi về phía vách núi.

Mà trong lòng những game thủ Bắc đại lục tham gia hỗn chiến lần này, lưu lại một hình ảnh kinh tâm động phách. Một Thợ Săn mặc bộ đồ chống lạnh, từ trong sương mù đột nhiên xuất hiện, phi thân lên, dưới cung của cô, trong nháy mắt giết sạch một mảng game thủ. Sau khi cô rơi xuống đất, thậm chí ngay cả đầu cũng không ngoảnh lại, xoay người lại biến mất ở trong sương mù.

Cuối cùng, không có ai nhìn thấy được biểu tình của cô, càng không có ai thấy được khuôn mặt cô, trong mắt trong lòng mỗi người, chỉ lưu lại hồng quang tiên huyết trên người cô.

Cô cứ như vậy xuất hiện, rồi sau đó biến mất, tựa như truyền thuyết vậy, cho tới bây giờ chưa từng thực sự tồn tại qua.

Diệp Từ đứng ở phía dưới vách đá, tiếp tục quăng Miêu Trảo, cũng không biết là có phải vừa rồi cô giết không ít người hay không, khiến cho vận may của cô đỏ hơn một chút, khiến Miêu Trảo vừa quăng liền móc được một khối đá. Cô dùng sức kéo, phát hiện lần này rất bền chắc, hẳn sẽ không leo đến một nửa liền rớt xuống, vì vậy lập tức kéo Miêu Trảo leo lên trên.

Chốc lát sau, Diệp Từ liền thuận lợi leo lên vách đá, cô đứng ở bên bờ vực, đảo mắt nhìn, chỉ thấy Lão Tứ vẫn còn ở trong sương mù không biết mệt mỏi đuổi theo đám game thủ hi hí chơi đùa đâu, vì vậy lắc đầu, thở dài một hơi, đem nó thu vào, xoay người đi vào trong bao la tuyết trắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.