Edit: An Hạ
Nguồn: banlong.us
“Làm sao?”
Lưu Niên vẫn còn đang nhìn sương trắng bên dưới, rất nhanh nhìn về Diệp Từ.
Diệp Từ nhìn Lưu Niên, cảm thấy không tự nhiên. Vì vậy sửa lại lời định nói.
“Bên anh chiến đấu xong rồi à?”
“Ừ, gần xong rồi”
Lưu Niên gật gật đầu. Anh biết, Diệp Từ đang muốn nói gì đó với anh, nhưng không hiểu sao lại thay đổi thành một câu hỏi như vậy. Chỉ là, anh không tìm hiểu thêm, Diệp Từ có điều Diệp Từ lo lắng, nếu cô thấy đó là chuyện không thể nói ra thì đừng nói. Nói thì nói vậy, không hiểu sao trong lòng có chút mất mát. Nếu ở vị trí của anh, Lưu Niên cảm thấy rất mâu thuẫn, anh rất thích Công Tử U độc lập không cần dựa vào ai. Nhưng anh không muốn cô ôm hết chuyện một mình tự gánh vác như vậy. Anh rất muốn nói với cô rằng. Đừng lo lắng, có anh ở đây.
Nhưng quan hệ hiện tại của hai người, anh không có tư cách gì mà nói ra câu đó. Cuối cùng chỉ đành làm như không hiểu gì cả, nhìn Công Tử U nở nụ cười yếu ớt.
Đáp án của Lưu Niên khiến Diệp Từ hơi ngạc nhiên.
“Chưa đến bảy mươi hai giờ mà, như vậy đã xây xong thành?”
“Ừm”
Lưu Niên gật gật đầu, sau đó điều chỉnh lại Phượng Hoàng của mình bay về phía công hội.
“Nuôi nhiều người như vậy để dành lúc này mà, nếu còn không được, không phải là phung phí tiền sao”
Diệp Từ nở nụ cười, thật ra nuôi nhiều người, gánh nặng đằng sau một lời không nói hết được.
“Cần tôi qua đó không, hay là tôi trở về luôn?”
Lưu Niên nhẹ nhàng quan sát Diệp Từ, thở dài rất nhẹ, đến nổi không ai phát hiện ra tâm trạng của anh mới đáp Diệp Từ.
“Đến đó một chút đi, Áp Sa Long chắc còn vài lời vô nghĩa muốn nói với em”
Áp Sa Long thật sự còn vài điều vô nghĩa muốn nói cùng cô. Ví dụ như cò kè mặc cả, ví dụ như tôi rất đáng thương, ví dụ như chính sách dụ dỗ của anh ấy. Thế nhưng, Áp Sa Long có bao nhiêu lời nói hết, Diệp Từ vẫn nhàn hạ tựa vào tảng đá. Lâu lâu lại nhét thịt cho Lão Lục, làm ra một bộ dáng dầu muối đều không vào. Cô liếc mắt nhìn Áp Sa Long, lại nói.
“Tôi nghĩ anh nên uống nước giải khát đi”
“Hả, sao?”
Áp Sa Long đang thao thao bất tuyệt nói lời đường mật dụ dỗ Diệp Từ, hi vọng cô đừng mang hết đoàn tinh anh đi. Thì nghe Diệp Từ đáp một câu như vậy, không hiểu ra sao cả. Anh nhìn Diệp Từ nghi vấn, bộ dáng hơi nghi hoặc.
Chỉ là Thiển Xướng Đê Ngâm và Lưu Niên đứng cạnh đã cúi đầu nhịn cười.
Diệp Từ nhíu mày, nhìn sang hai người, rồi lại nhìn Áp Sa Long đang đứng ngốc ở đó. Thở dài một hơi, xem ra anh ta không nghe được lời mình nói. Chỉ là cô thấy anh nói nhiều vậy, chắc là cần uống nước rồi nói tiếp... Ý nghĩa trong câu là mau thả cô đi đi... thật nghe không hiểu sao? Cô nhìn lên bầu trời xanh thẳm trên đầu, đành dối lòng nói một câu.
“Không có gì đâu, nếu anh chưa nói hết thì cứ tiếp tục đi”
Lưu Niên tựa vào tảng đá đối diện Diệp Từ, gương mặt đào hoa sáng sủa, trên khóe môi nở một nụ cười rất thoải mái. Càng tiếp xúc với Công Tử U, anh càng nhận ra nhiều điều ở cô. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng, Công Tử U cũng có thời điểm nói đùa thế này.
Áp Sa Long không để ý đến ý trong lời nói của Diệp Từ. Thật ra, nếu anh chịu suy nghĩ sẽ hiểu Diệp Từ không chút kiên nhẫn nào nữa. Nhưng hiện giờ anh đang để ý đến tinh anh đoàn, đang muốn cò kè với Diệp Từ để giảm được bao nhiêu thì giảm, không có thời gian suy nghĩ những điều khác.
Anh vẫn đang tiếp tục nói, Diệp Từ đưa mắt nhìn quanh không chủ đích. Cô chợt nhìn thấy một cô gái đang mặc áo choàng đỏ đang đi đến gần họ.
Khi cô ấy đến gần, Diệp Từ mới nhìn kĩ cô ấy một chút. Cảm thấy rất quen, không ngờ cô ấy còn chủ động chào hỏi cô trước.
“Công Tử U, có nhớ tôi không? Lần trước khi cô đến Tây Bộ Đại Lục chúng ta đã gặp nhau”
Trí nhớ của Diệp Từ tốt lắm, sau khi cô đến Tây Bộ Đại Lục không gặp nhiều người, nếu là gái cũng chỉ có một thôi. Diệp Từ đến đây liền nhớ ra, mỉm cười chào.
“Lâu không gặp, Toan Bình Quả”
Trong lúc cô chào hỏi, không tự chủ nhìn về người đứng cạnh Toan Bình Quả. Ở đó còn một cô gái khác, hình như chức nghiệp là mục sư. Một thân áo choàng mục sư màu xanh lam, tay áo, thân áo và viền đều có hoa văn rất tinh tế. Pháp trượng ở phía sau lưng, đầu trượng có một viên bảo thạch, đang sáng rực rỡ.
Có thể thấy được, người này là trong đoàn mục sư chính của Sáng Thế Kỷ không chừng. Vì bộ quần áo trên người cô là trang bị mục sư tốt nhất hiện giờ, chẳng những theo bộ đầy đủ. Bên trong còn được khảm phụ ma, bảo thạch đầy đủ. Cô trị liệu hẳn rất tốt, nếu không Sáng Thế Kỷ sẽ không đưa trang bị như vậy cho cô. Trong lúc Diệp Từ đang đánh giá mục sư, thì người kia cũng nhìn lại cô. Chỉ là ánh mắt có chút soi mói, như thể muốn đào vài lỗ trên người cô vậy. Diệp Từ thường xuyên không quan tâm ánh mắt người khác nhìn mình, nhưng cô gái này ánh mắt kì lạ quá. Khiến Diệp Từ có cảm giác không thoải mái lắm.
Áp Sa Long thấy Toan Bình Quả dẫn theo Bạch Sắc Đồng Thoại đến thì lập tức ngậm miệng. Trong lòng anh, vợ là vợ, nhưng chuyện của công hội thì càng ít người biết càng tốt. Nên chỉ nhìn về phía hai người cười cười, xem như chào hỏi. Thiển Xướng Đê Ngâm cũng chào hỏi hai người, chỉ là sau đó, anh nhìn về phía Diệp Từ rồi quay sang Lưu Niên, cuối cùng nhìn Bạch Sắc Đồng Thoại. Dùng một ánh mắt rất thâm quan sát ba người, lùi lùi lại, nở nụ cười vô cùng bát quái. Một bộ muốn xem diễn.
Áp Sa Long nhìn thấy tình huống như vậy, mặt mày nhíu lại. Anh trừng mắt với Toan Bình Quả, chỉ là Toan Bình Quả thở dài, cô cũng không biết làm sao mà. Thật là xấu hổ.
Bạch Sắc Đồng Thoại khi thấy Công Tử U cưỡi rồng bay vào đã muốn đến đây gặp mặt, nhưng cô không bảo là muốn gặp Công Tử U, chỉ nói là muốn đến gặp Lưu Niên. Toan Bình Quả ngăn cản mấy lần không được, cô không chịu nghe cô, càng muốn đi đến đây.
Toan Bình Quả sợ Bạch Sắc Đồng Thoại nháo ra chuyện gì đó, đành phải mật Áp Sa Long, rồi cùng Bạch Sắc Đồng Thoại đến đây.
Lưu Niên tất nhiên là thấy Bạch Sắc Đồng Thoại, chỉ là trên gương mặt anh không biểu lộ gì đặc biệt, ánh mắt còn không thèm nhìn cô một cái, giống như người đến là một người của công hội, hội viên tôm tép không đáng nhắc đến mà thôi.
Bạch Sắc Đồng Thoại đến đây, ngoài gặp Công Tử U thì chỉ nhìn Lưu Niên. Cô biết người trước mặt này là ai, cô không phải ngốc, càng không bị mù hay điếc. Lưu Niên và cô gái này có bao nhiêu tin đồn cô đều biết cả. Cô thật muốn đến gặp thử Công Tử U, để xem thử Lưu Niên rốt cuộc có cảm giác gì với cô ấy. Cô biết Lưu Niên không thích mình, nhưng cô không buông tay được. Cô yêu Lưu Niên đến hèn mọn, đến nỗi nếu anh không thích cô, vậy thì ghét cô cũng được.
Suy cho cùng, ghét cũng là một cảm giác mà. Chán ghét không phải trong lòng vẫn có chỗ dành cho đối phương sao, nếu như làm vậy mà khiến ánh mắt anh dừng trên người mình, vậy cô cũng chấp nhận.
Chỉ là vừa rồi, Lưu Niên không để lại gì cho cô ngoại trừ lạnh lẽo không còn gì khác. Khiến máu cô muốn đông cứng lại. Cô biết mình xuất hiện ở đây sẽ khiến Lưu Niên không vui, thậm chí còn tức giận nữa. Nhưng cô không ngờ rằng, ánh mắt của Lưu Niên nhìn thoáng qua cô lãnh đạm như thế. Anh thậm chí không nhăn mày, trên gương mặt không tí cảm xúc nào, giống như cô xuất hiện hay biến mất chỉ là điều nhỏ nhặt không đáng nhắc đến vậy.
Cô cắn môi dưới đến trắng bệch, tiếp tục đánh giá cô gái mà Lưu Niên để ý. Cô ấy có một mái tóc màu trắng giống Lưu Niên, lúc này đang cột thành đuôi ngựa. Vài sợi tóc rũ trước trán đang nhẹ nhàng bay trong gió. Cô hơi cúi đầu, ánh mắt màu hổ phách tràn đầy kiêu ngạo và lạnh nhạt xa cách. Làn da thật trắng, môi hơi hồng nhạt. Vẻ ngoài của cô thật không đáng chú ý, chỉ là trên người cô có một khí chất rất mạnh mẽ khiến người ta không dám nhìn thẳng vào cô.
Vóc dáng cô không cao, dáng người lại gầy yếu. Cô đứng cạnh tảng đá, bên cạnh một con rồng rất lớn đang nằm dài trên đất.
Thật kì lạ, thông thường thì có một con rồng lớn như vậy ở đây, thì người ta sẽ chú ý đến nó đầu tiên. Vậy mà cô ấy đứng cạnh rồng, liếc mắt qua lại không thể bỏ qua được sự tồn tại của cô.
Cô vẻ ngoài không rực rỡ, quần áo cũng có phần bụi bặm, nhưng lại rất kì lạ. Chỉ cần chỗ nào có cô, ánh mắt của mọi người sẽ không tự chủ mà dừng lại trên người cô. Đây là Công Tử U sao?
Tại sao khác xa với tưởng tượng của cô như vậy? Cô đã từng nghĩ đến, Công Tử U là một người xinh đẹp hơn cô, dịu dàng hơn cô, yêu Lưu Niên nhiều hơn cả cô. Nhưng khi gặp rồi, lại ngạc nhiên vô cùng. Chẳng lẽ người như thế này mới có thế hấp dẫn được ánh mắt anh sao?
Không khí có hơi ngột ngạt. Diệp Từ rất hứng thú đánh giá người mục sư trước mặt. Nói thật, cô ấy thật xinh đẹp, so với Đổng Âm và Khổng Tước Lam xinh đẹp hơn nhiều. Ánh mắt nhu tình như nước đang nhìn Lưu Niên không chớp, có chút si mê, lại thêm nhiều trách cứ.
Cô nhìn mục sư này một chút, rồi quay sang nhìn Lưu Niên, trên môi nở một nụ cười quỷ dị. Khiến cho Lưu Niên vốn dĩ đang nhìn cô, trong lòng có một cảm giác không tốt lành.
Lưu Niên muốn giải thích, nhưng mà giờ phải nói cái gì? Anh và cô ta không có gì với nhau hả? Vậy khác gì giấu đầu lòi đuôi? Hay chúng ta đến nơi khác nói chuyện được không? Mà cô gái đáng ghét đang bày ra vẻ mặt xem kịch vui kia chịu đi mới là lạ. Vậy anh còn nói được gì nữa?
Trong lúc Lưu Niên đang đau đầu, Bạch Sắc Đồng Thoại đã đến gần Diệp Từ. Cô đứng trước Diệp Từ, giọng nói vừa quyến rũ lại mềm mại, ánh mắt dịu dàng trong suốt mỉm cười với Diệp Từ, nhẹ nhàng vươn tay.
“Xin chào, tôi là Bạch Sắc Đồng Thoại”
Diệp Từ nhìn chằm chằm vào mục sư đang lượn lờ trước mặt mình, mỗi bước đi của cô rất mềm mại, khí chất lại thanh khiết như hoa sen, nếu mình là con trai cũng sẽ thích cô ấy.
Mà tay cô vươn ra cũng rất xinh xắn, da trắng, mềm mại, móng tay có màu hồng phấn. Tay mềm như vậy, âm thanh dịu dàng như thế, lại còn ngâm dài. Dịu dàng đến nỗi người ta không đành lòng thương tiếc.
Chỉ là... Vậy thì có liên quan gì đến cô đâu?
Nếu trong tình huống bình thường, gặp một người lạ thì sẽ có người giới thiệu cho mình biết mới phải chứ. Nhưng không ai giới thiệu cô ấy cả, nghĩa là người này không quan trọng, không nhất thiết phải quen biết. Hoặc là, người này có quan hệ rất phức tạp, không biết phải giới thiệu ra sao.
Chỉ là trong lúc này, Diệp Từ cảm thấy chẳng liên quan gì đến cô. Trong lòng của cô, Sáng Thể Kỷ với cô chỉ có quan hệ hợp tác trên giấy tờ thôi. Còn hội viên của Sáng Thế Kỷ cô chẳng có liên can gì cả.
Tự nhiên mỹ nữ này lại giới thiệu bản thân với cô, đây là chuyện gì?
Diệp Từ nhìn gương mặt đang mỉm cười của Bạch Sắc Đồng Thoại, lại nhìn xuống tay đang vươn ra của cô ấy. Ánh mắt dừng lại trên người của công hội Sáng Thế Kỷ. Biểu tình của họ thật kì quái.
Ví dụ như Áp Sa Long và Toan Bình Quả kì lạ, như Lưu Niên hơi nhíu mày. Như Thiển Xướng Đê Ngâm đang xem kịch vui. Sau đó, cô không thèm nhìn họ nữa, nhìn thẳng vào Bạch Sắc Đồng Thoại.
Cô cứ nhìn chằm chằm như vậy, hơn mười giây. Mà tay của Bạch Sắc Đồng Thoại vẫn không có ý định rút về, cô vẫn kiên trì vương ra. Trên gương mặt nhẹ nở nụ cười.
Bạch Sắc Đồng Thoại khẽ liếc sang Lưu Niên, đã thấy anh nhìn tay mình đưa ra hơi nhíu mày. Sau đó vẻ mặt trở thành hờ hững, chỉ là trong lúc anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt lạnh như băng, mang theo cảm giác như cô làm nên tội ác tày trời gì rồi.
“Công Tử U”
Diệp Từ không biết thương hoa tiếc ngọc là gì, cô giới thiệu xong tên của mình, mới nâng tay, nhẹ nhàng nắm tay của Bạch Sắc Đồng Thoại, rồi sau đó buông đôi tay mềm mềm không xương kia ra.
Lúc này, người đứng im như tượng Lưu Niên bỗng đến gần hai người. Anh đi thẳng đến cạnh Diệp Từ, sau đó dừng lại. Anh giơ tay, đánh một cái chát vào tay không chịu buông của Bạch Sắc Đồng Thoại, còn thản nhiên nói với Diệp Từ.
“Kĩ thuật yếu kém có thể lây”
Diệp Từ hơi nhướng mi. Nếu cô nhớ không lầm, đây là lần thứ hai Lưu Niên đánh tay người khác vì họ bắt tay cùng cô. Trước kia là Toan Bình Quả, giờ là Bạch Sắc Đồng Thoại. Đã vậy còn dùng lí do giống nhau nữa.
Không thể không nói, Lưu Niên là một người không thể làm người ta thích nổi mà. Tuy rằng bộ dáng anh xinh đẹp có phần đào hoa, gặp được sẽ rung động. Nhưng tính cách này... thật làm người ta chán ghét mà.
Chỉ là, không hiểu sao, giờ phút này nhìn thấy gương mặt Lưu Niên bình tĩnh nói vậy lại có chút...đáng yêu.
Mặt Bạch Sắc Đồng Thoại đỏ ửng, hốc mắt không nhìn được đỏ lên. Cô cúi đầu nghẹn ngào một chút, mới ngẩng đầu lên. Nhìn Diệp Từ bằng gương mặt ủy khuất và chua xót, ráng mỉm cười.
“Tôi là bạn cùng lớp với Lưu Niên”