Liệp Lang Đảo

Chương 22: Chương 22




underwater_city_thinkstock_360x270_7

Chương 22: Sào huyệt ác ma

Lần thảm họa vào 500 năm trước đã hủy diệt đại bộ phận lục địa trên trái đất, núi băng tan chảy, mưa lũ ngút trời, toàn bộ thế giới gần như chìm vào đáy biển. Những người sống sót thành lập một thế giới mới tại mảnh đất nhỏ còn lại trên đất liền, sau hàng trăm năm nỗ lực, bọn họ cũng có được một cuộc sống hạnh phúc tại mảnh lục địa mới này.

Đây là giai đoạn lịch sử mà mỗi người tại AS đều nắm rõ, nhưng tình hình cụ thể lại không được miêu tả, thế kỷ công nguyên bị sơ lược, thứ trẻ em ở AS cần phải hiểu rõ cẩn thận từng chi tiết chỉ có mấy trăm năm lịch sử của AS.

Từ khi còn nhỏ, Sa Tả đã rất quan tâm đến thế kỷ công nguyên, việc chính phủ liên bang cố tình làm nhạt đi giai đoạn lịch sử mấy nghìn năm kia khiến cậu rất hoang mang.

“Bởi vì AS không phải là thiên đường, thiên đường thực sự đã vĩnh viễn chìm dưới đáy biển”.

Đây là lời ba cậu từng nói, khi đó cậu còn rất nhỏ nên không thể hiểu được ý nghĩa của câu nói này. Đến khi bắt đầu công tác tại cơ sở dữ liệu liên bang, tiếp xúc với số lượng lớn tư liệu về thế kỷ công nguyên mà người dân bình thường sẽ không bao giờ được biết, lúc đó cậu mới dần dần lĩnh hội được hàm nghĩa của câu nói này.

Trong kho tài liệu này có lẽ chỉ có một phần triệu nội dung về thế kỷ công nguyên, nhưng cũng đủ để cậu hiểu rõ sự khác biệt to lớn giữa thế giới đã cách rất xa kia và AS.

Văn hóa, nghệ thuật, những tác phẩm tuyệt vời khuấy động trái tim con người là những thứ mà AS có lẽ vĩnh viễn sẽ không bao giờ có được.

Đã từng có một lần, loại rung động này khiến cậu nảy sinh tâm lý thất vọng sâu sắc đối với AS trong một thời gian dài, cậu sẽ chẳng bao giờ có thể trải nghiệm được những cảm giác đó.

Có lẽ đây chính là nguyên nhân chính phủ liên bang chặn lại đoạn lịch sử này, loại khác biệt đâm sâu vào nội tâm sẽ mang tới biến hóa không thể nào lường trước.

Mà khi thế giới dưới nước này dần dần hiện ra trước mắt Sa Tả dưới ánh sáng rực rỡ của thanh chiếu sáng, chỉ cần một góc nhỏ của thế giới vừa quen thuộc vừa xa lạ kia cũng đủ khiến nhịp thở và nhịp tim của Sa Tả trở nên hỗn loạn.

Những tòa nhà cao tầng với phong thái khác nhau, đường phố đã từng rất sầm uất, tác phẩm điêu khắc, vườn hoa… tựa như một bộ phim cũ đưa Sa Tả trở về cuộc sống của những con người trăm năm về trước.

Cậu dừng lại tất cả động tác, lặng lẽ thả người trong nước, trải nghiệm sự tĩnh lặng và hùng vĩ của thế giới này.

Naga bơi đến bên người cậu, hắn kéo cánh tay cậu rồi chậm rãi bơi xuống phía dưới, cậu có cảm giác mình như đang bay lượn trên bầu trời, đưa mắt nhìn xuống thế giới xinh đẹp trước khi thảm họa xảy ra.

Đây là thành phố sau cùng của thế kỷ công nguyên không bị phá hủy nhưng lại bị nước biển bao phủ, toàn bộ công trình kiến trúc đều khác biệt hoàn toàn so với AS, đường xá đan xen chằng chịt, mỗi tòa nhà đều có vẻ đẹp riêng khiến người khác cảm thấy chóng mặt,

Trí tưởng tượng và óc sáng tạo phải rộng lớn đến nhường nào. Đây là trình độ mà những người trưởng thành tại AS vĩnh viễn sẽ không thể đạt tới.

Naga dẫn Sa Tả đến tòa nhà cao nhất. Đây chắc là điểm cao nhất tại thành phố này. Chỗ cao nhất của tòa cao ốc có một pho tượng rất to làm bằng đồng, bề ngoài đã loang lổ, nhưng vẫn có thể nhìn ra đó là một con ngựa đang chạy băng băng trông rất sống động.

Sa Tả dừng lại bên cạnh pho tượng rồi nhìn xuống bên dưới, nương theo ánh sáng của thanh chiếu sáng vẫn còn bềnh bồng trong biển mà nhìn quanh.

Đường phố rộng rãi, hai bên đường có những cửa hàng được thiết kết rất xinh đẹp. Sa Tả nghĩ đây đã từng là một nơi phồn hoa và náo nhiệt.

Đây mới thực sự là thiên đường, thiên đường đã biến mất hàng trăm năm trước, thiên đường mà AS vĩnh viễn không thể quay về.

Sả Tả yên lặng nhìn mọi thứ trước mắt đến xuất thần rồi bỗng nhiên cậu nghe thấy một tiếng nổ trầm thấp.

Âm thanh này tuy rằng nghe rất trầm nhưng cũng rất lớn, song song đó còn kèm theo rung động kịch liệt.

Thế giới bên dưới tựa hồ cũng rung động theo, tựa như có một con quái thú gào thét chui lên từ nơi sâu thẳm của đáy biển.

Sa Tả quay về bên cạnh Naga, nhanh chóng bắt lấy tay hắn.

Cậu từng nghe qua tiếng vang tương tự trên đường đi từ AS đến đảo Liệp Lang, cậu không thể nào quên được con nước xoáy khổng lồ tựa như có thể nuốt chửng hết tất cả.

Naga rất bình tĩnh, tay hắn nắm lấy cằm của cậu rồi dời đầu cậu về phía bên trái.

Sa Tả xuôi theo tay hắn nhìn qua.

Ở chỗ rất xa kia vốn là một màn nước biển đen nhánh đột nhiên nổi lên bọt nước trắng, vô số bọt nước lớn nhỏ trào lên từ đáy biển, cuồn cuộn không ngừng, vỡ tan, tung bay về phía mặt biển. Những nơi xuất hiện bọt khí từ từ tăng lên, từ đáy biển đến mặt biển, dần dần tạo thành một bức màn bọt khí không nhìn thấy ranh giới.

Sa Tả trừng mắt nhìn bọt nước càng lúc càng dày đặc, tựa như đang có thứ gì đó đang đun sôi nước biển.

Trong lúc nhất thời cậu không có cách nào tìm được tài liệu thích hợp với loại hiện tượng này.

Thẳng đến khi cậu cảm thấy nhiệt độ nước biển xung quanh tăng lên không ít so với trước đó, đồng thời cũng nhìn thấy bọt khí tán loạn bên dưới và trên thêm thềm lục địa có ánh sáng màu đỏ càng lúc càng rõ ràng thì mới chợt giật mình.

Đây là… dung nham phun trào dưới đáy biển!

Trên thềm lục địa xuất hiện một cái khe nứt uốn lượn về phía xa, ánh sáng vàng rực rỡ xuất hiện từ chỗ sâu thẳm trong khe nứt.

Vài giây sau, nham thạch nóng chảy phun ra từ khe nứt.

Mặc dù có nước biển ngăn cản nhưng dòng nham thạch lấp lánh ánh sáng vàng vẫn tựa như mãnh thú nhảy lên thật cao bên trong làn nước, trong nháy mắt chiếu sáng một vùng biển lớn, ánh sáng vàng lan ra khắp đáy biển.

Nơi dung nham phun trào cách rất xa khu vực thành phố thế kỉ công nguyên mà Sa Tả và Naga đang ở, nhưng loại ánh sáng chấn động mãnh liệt này vẫn có thể thắp sáng thành phố này chỉ trong nháy mắt.

Toàn cảnh thành phố cổ xưa phồn hoa chợt hiện ra rõ ràng trước mắt Sa Tả, tựa như đang lẳng lặng đắm chìm vào ánh nắng mặt trời vào buổi sáng tinh mơ.

Sa Tả đột nhiên cảm thấy kích động muốn bật khóc.

Thời điểm nham thạch phun trào, Naga giơ tay che lại đôi mắt của mình, một tay khác kéo lấy eo Sa Tả, mang theo cậu xuống thành phố dưới chân.

Tốc độ của Naga khiến Sa Tả giật mình, trong nháy mắt cậu có ảo giác rằng bọn họ đang nhảy xuống từ tòa cao ốc này, lấy tốc độ kinh người tiếp cận mặt đất.

Phong cảnh vốn ở bên dưới bọn họ đang nhanh chóng vọt về phía cậu, Sa Tả cảm thấy đôi mắt mình không đủ dùng, đủ loại vết tích cũ xưa bị chìm trong nước biển mấy trăm năm đập vào mặt.

Khi sắp đến gần mặt đất, Naga thay đổi phương hướng, bắt đầu bơi dọc theo đường phố.

Sa Tả tham lam nhìn ngắm xung quanh không rời mắt, trong lòng cũng đang ngạc nhiên với tốc độ tựa hồ đã trái với quy luật sinh vật của Naga, đây là tốc độ mà cá cũng không thể đạt tới.

Mặc dù Naga vẫn ôm cậu thật chặt, nhưng cậu nhất định cũng phải ôm chặt Naga, bằng không cậu cảm thấy mình sẽ bị sức cản khổng lồ của đại dương bẻ gãy.

Naga rất quen thuộc nơi này, hắn mang theo cậu băng qua từng dãy phố, tựa như năm ấy người nọ đã từng sống ở đây.

Sa Tả cảm giác như mình đang nằm mơ, mơ một giấc mộng đẹp về thế kỷ công nguyên cổ kính.

Naga từng nói nước mới gia đình của hắn.

Là nơi này sao, thế giới xinh đẹp này, là gia đình Naga, là nơi hắn lớn lên.

Sa Tả đột nhiên thấy vô cùng ao ước khả năng tự do bay lượn dưới nước của Naga, chỉ cần hắn muốn thì hắn lập tức có thể dạo chơi trong thế giới xinh đẹp này.



Mặc dù nơi đây vô cùng yên tĩnh, nhưng cảm giác của một người nắm giữ cả thế giới lại không có người nào có thể cảm nhận được.

Bàng Ca đứng trong phòng.

Từng cơn gió biển lạnh lẽo gào thét tựa như vô số mũi tên băng đâm xuyên qua người y.

Y giang tay đón gió, cảm nhận cái lạnh lẽo thấu xương này.

Y thích cái cảm giác toàn thân bị đông cứng đến tê dại, chỉ có như vậy y mới có thể tạm thời quên đi từng đợt đau đớn đang lan rộng khắp người.

Loại đau đớn này cứ như lời nguyền rủa không thể giải trừ quấn chặt lấy y.

Ngoại trừ Mogab thì không còn người thứ ba trên thế giới biết được chủ nhân của vương quốc bóng tối này đang chịu đựng thống khổ như thế nào.

Chỉ là Mogab đã nghiên cứu mất mười mấy năm nhưng vẫn không tìm ra được phương pháp giải trừ, nó như cắm rễ sâu bên trong người Bàng Ca, là bẩm sinh, không thể thay đổi, chỉ khi sinh mệnh của Bàng Ca kết thúc thì nó mới có thể biến mất.

Mặt biển đang sục sôi, tựa như quái thú dưới đáy biển sắp phá thủng đại dương đen kịt mà xông lên trời cao.

Bàng Ca xoay người, y có thể nghe thấy tiếng gào thét cuồng dại rung trời trong thành bảo, tiếng gào thét chìm đắm trong hưng phấn cực độ khiến y rất thỏa mãn.

Đây chính là thế giới của y, cho dù y biết nó đang nằm gần ranh giới kết thúc.

Hãy vui vẻ hưởng thụ bóng đêm cuối cùng này, đây là lạc thú duy nhất của y.

Thường Phi yên lặng đứng bên trong phòng khách ở lầu một, trên cánh tay quấn băng vải rất dày, phía trên còn có vết máu thấm ra.

Lực độ của ba mũi tên Naga bắn ra rất lớn, có hai mũi tên đâm xuyên qua xương tay của hắn, nếu muốn hồi phục thì phải mất rất lâu.

Có điều Thường Phi không quan tâm, chết còn không có vấn đề gì, huống chi bị thương như vậy.

Tiếng bước chân của Bàng Ca truyền đến từ phía trước, tim Thường Phi đập mạnh, hắn chậm rãi quỳ một chân xuống đất.

Tiếng bước chân của Bàng Ca không hề dừng lại, từng bước đi đến trước mặt hắn. Cánh tay chống đất của Thường Phi có hơi run rẩy, đã rất nhiều năm, mỗi khi hắn đến gặp Bàng Ca, hắn thậm chí không được đến gần Bàng Ca trong phạm vi mười mét.

Hôm nay, Bàng Ca lại không dừng lại mà đi thẳng đến bên cạnh hắn, mùi hương cỏ xanh nhè nhẹ trên người y dần dần bao lấy Thường Phi, tựa như giấc mộng đưa hắn trở lại nhiều năm về trước.

“Naga ở Tự Do thành?”. Giọng nói của Bàng Ca truyền đến từ phía trên, mang theo tiếng kim loại vui tai.

“Vâng”, Thường Phi rất muốn ngẩng đầu nhưng cuối cùng vẫn không hề cử động, giữa bọn họ đã vẽ đường ranh giới không thể nào vượt qua, “Chạm mặt hắn tại vách đá nham thạch”.

“Đang giúp người của Tự Do thành sao?”. Bàng Ca hơi khom người, bàn tay đưa ra khỏi tấm trường bào rộng lớn, đầu ngón tay quét qua vết thương trên cánh tay của Thường Phi.

Ngón tay thon dài của Bàng Ca như mang theo ma lực, trong phút chốc Thường Phi được chạm vào, hắn cảm giác cơn đau âm ỉ trên tay mình đã biến mất, hắn kìm chế dục vọng muốn hôn lên bàn tay của Bàng Ca: “Hẳn không phải thế, từ trước đến nay mỗi khi hai bên xung đột hắn đều không xuất hiện, tôi nghĩ… chắc vì lần trước tôi giết Đức Lạp Khố của hắn, vừa vặn ba mũi tên”.

“Ấu trĩ”. Bàng Ca đứng thẳng người, ngón tay nhẹ nhàng bắt lấy tóc Thường Phi, “Đi chuẩn bị đi, biển rộng đã bắt đầu ca hát”.

Thường Phi chậm rãi đứng lên, cũng không nhìn Bàng Ca mà xoay người đi tới cửa. Ngoài khơi đã nổi sóng cuồn cuộn, chốn sâu thẳm trong địa tầng cũng bắt đầu rung động, ngày cuồng hoan sắp mở màn, hắn phải dẫn đội viên đi tuần tra, ngày cuồng hoang năm nào cũng có rối loạn, hưng phấn quá độ sẽ khiến con người ta điên cuồng làm ra hành động không thể kiểm soát.

Mogab đã từng nói đây là sức mạnh của địa ngục, là sức mạnh của bóng tối khiến cho người điên cuồng.

Thường Phi cũng không hoàn toàn tin vào cách kiến giải giả thần giả quỷ của lão hồ ly này, ngày cuồng hoan là thời điểm vỏ trái đất trên đảo Liệp Lang có biến hóa rõ ràng nhất, từ trường chỉ cần thay đổi rất nhỏ cũng đủ khiến cho tinh thần con người bị ảnh hưởng, lại thêm ám thị tâm lý mãnh liệt và Côn Tháp.

“Thường Phi”. Ở phía sau, Bàng Ca kêu tên hắn, “Dường như cậu chưa bao giờ hưng phấn vì ngày cuồng hoan?”.

“Vâng”. Thường Phi dừng bước, đưa lưng về phía Bàng Ca, “Trừ anh ra, không có gì có thể khiến tôi hưng phấn”.

“Chờ khi ta chết”, Bàng Ca nở nụ cười, “Ta sẽ dẫn cậu đi cùng”.

Thường Phi không nói gì, hắn có thể nghe được tiếng bước chân lên cầu thang của Bàng Ca, trên lầu có một lối đi nối liền đến sân đấu, Bàng Ca phải đi đến nơi đó để tiếp nhận sự tôn sùng điên cuồng của những con người trong tòa thành này.

“Không muốn nói gì sao?”. Bàng Ca cất tiếng hỏi khi chuẩn bị bước vào lối đi.

“Khi nào anh sẽ chết?”.

“Ta không biết, có lẽ nhanh thôi hoặc có lẽ một khoảng thời gian nữa, vì thế cậu phải cẩn thận sống sót”.

“Được”.

Trên sân đấu đã chật ních người, những người trên hành lang bao vây bốn phía đều hưng phấn giơ tay la hét không ngừng. Ở chính giữa sân đấu có một cái bục tròn rất lớn, phía trên có một ***g sắt, ***g sắt được treo cách rời cái bục tròn chừng nửa mét bằng một sợi dây thừng trên mái vòm của sân đấu.

Trong ***g sắt có một cô gái cả người trần truồng, khắp người được sơn đỏ tựa như bị dính đầy máu tươi, sau lưng và trước ngực vẽ đầy những hoa văn màu đen quỷ dị, đây là chú ngữ nào đó của Mogab.

Cô gái đã bị đánh thuốc, hành động bị hạn chế, nguyên nhân vì để phòng ngừa cô gái tự sát, nhưng ngoại trừ mất đi sức lực, hành động chậm chạp thì các chức năng bình thường khác của cơ thể, ý thức, cảm giác không hề chịu ảnh hưởng, ánh mắt phẫn nộ như muốn phun ra lửa của cô gái khiến những người xung quanh gào thét không ngừng.

Cô không biết mình sẽ gặp phải cảnh ngộ như thế nào, nhưng cả cơ thể bị phơi bày trước mặt mấy trăm gã đàn ông điên cuồng đã khiến cô hoàn toàn tuyệt vọng, cô chỉ hi vọng mình có thể chết nhanh một chút.

Khi bóng dáng của Bàng Ca hiện ra trên chỗ cao nhất của khán đài thì tất cả mọi người đồng loạt bùng nổ, âm thanh vang dội trên bầu trời của khu nhà tù cũ xưa, chấn động khiến cho mọi người cảm giác đất đá dưới chân cũng đang run rẩy.

Tất cả mọi người lập tức quỳ xuống, cánh tay duỗi dài về phía trước, Bàng Ca là sự tồn tại khiến cho bọn họ sợ hãi, y nắm giữ sức mạnh cường đại mà không ai trong thế giới bóng tối này có thể sánh cùng, mặc dù không một ai biết được sức mạnh của y là gì nhưng chưa từng có ai hoài nghi sức mạnh của y.

Trong tiếng reo hò rung trời, Bàng Ca chậm rãi giơ cao cánh tay phải, trong vòng vài giây, mọi âm thanh trên sân đấu đều biến mất.

“Cuồng hoan đi”, giọng nói của Bàng Ca bình tĩnh và từ tốn, tựa như đang trò chuyện với người đối diện, nhưng rõ ràng lọt vào tai tất cả mọi người, “Các nô lệ của ta”.

Tiếng reo hò ầm ầm bùng nổ lần nữa, người quỳ trên mặt đất đều đứng dậy, cánh tay lắc lư điên cuồng trên đỉnh đầu.

Thường Phi đứng trên tầng cao nhất của sân đấu bên cạnh khán đài, hắn dựa vào cây cột đá, lẳng lặng nhìn vào cái mặt nạ màu vàng trên mặt Bàng Ca, đối diện hắn chính là Bố La Đức, mặc dù gã không cuồng hô theo những người khác nhưng có thể nhìn thấy được sự kích động tràn ngập trong mắt Bố La Đức.

Giữa tiếng tung hô khiến người ta nghẹn thở, Bàng Ca xoay mặt nhìn về phía Thường Phi, Thường Phi nhanh chóng dời mặt đi nơi khác.

Không.

Bàng Ca nhìn gò má của hắn, sau một thời gian rất ngắn liền xoay đầu, y đưa tay chỉ về phía Bố La Đức: “Đội trưởng Bố La Đức, vì bóng tối mở màn đi”.

Bố La Đức vịn vào mấy chỗ ngồi được đúc từ đá rồi nhảy một bước lớn đến trên bục tròn phía dưới, sau đó cởi bỏ quần áo rồi chui vào cái ***g giam giữ cô gái kia.

Thường Phi tựa người bên cạnh khán đài, nhìn Bố La Đức bắt lấy cô gái đã không còn sức phản kháng.

Tiếng khóc hoảng sợ và tiếng nguyền rủa thống khổ của cô gái bị chìm ngập trong những tiếng thét đầy hưng phấn xung quanh.

Mogab đứng trên một bục tròn khác, giơ cao cây trượng trong tay, lấy âm thanh vang dội bắt đầu ngâm xướng.

Tế tự bắt đầu rồi.

Thường Phi nhìn hai cơ thể trần trụi dây dưa trong ***g sắt, hoàn toàn không có cảm giác hưng phấn giống như những người khác, cho dù lúc này cho hắn một lọ Côn Tháp thì cũng không thể giúp hắn có thêm dục vọng. Hắn biết ngay từ đầu Bàng Ca đã muốn hắn đến, giống như mỗi khi có được đàn bà chất lượng tốt thì Bàng Ca sẽ bảo Mogab đến trưng cầu ý kiến của hắn.

Lần nào Thường Phi cũng cự tuyệt, hắn không có khát vọng với thân thể của đàn bà, còn với thân thể của đàn ông thì tựa hồ cũng không có hứng thú quá lớn, hắn cảm giác được trong lòng hắn nghĩ cái gì, Bàng Ca cũng nhất định hiểu rõ.

Động tác của Bố La Đức rất thô bạo, cô gái này là tế phẩm, gã không cần đối đãi cẩn thận để bảo trì giá trị sau này của cô ta, một giọt máu của cô gái rơi xuống bục đá bên dưới ***g sắt.

Chỉ có động tác thô bạo và dã man như vậy thì mới có thể làm cho mọi người đạt đến đỉnh điểm của sự hưng phấn.

Bố La Đức tàn nhẫn chà đạp cô gái kia, bầu trời cũng bắt đầu trở nên u ám, từng cơn gió lạnh điên cuồng quét qua bầu trời nơi sân đấu.

Bố La Đức quay đầu nhìn Mogab đang đứng trên bục đá khác, Mogab gật đầu, gã buông thỏng cô gái đang há to miệng nhưng đã không còn kêu lên tiếng rồi nhảy ra khỏi ***g sắt, gã ngửa mặt giơ cao hai cánh tay như người anh hùng khải hoàn, nhận lấy tiếng tung hô vang dội của mấy trăm thành viên điên cuồng.

Vào lúc này, Bàng Ca đột nhiên giơ cao tay trái, Bố La Đức nhanh chóng nhảy xuống bục đá, cùng với mọi người nhìn chằm chằm vào cánh tay của Bàng Ca.

Bàng Ca nhìn về phía bầu trời âm trầm, sương mù đen ùn ùn kéo đến từ bốn phía như được triệu hoán, chúng nó tụ lại càng lúc càng nhiều ở phía trên bầu trời sân đấu, dần dần đè áp xuống, tựa như muốn nuốt chửng toàn bộ tòa thành vào trong làn sương mù đen.

Cánh tay của Bàng Ca nâng lên cao, dừng lại mấy giây rồi chợt hạ mạnh xuống.

Cây trượng giơ cao trong tay Mogab cũng đồng thời đập lên bục đá.

Trên bầu trời truyền đến tiếng vang thật lớn, một tia chớp xuất hiện từ trong màn sương đen rồi đánh thẳng vào bục đá, cô gái trong ***g sắt hét thảm một tiếng, trong nháy mắt nửa người đã bị tia chớp làm bị thương, cháy đến đen nhánh, tỏa ra mùi khét khó ngửi, cô gái đau đớn vùng vẫy bên trong ***g sắt.

Thời điểm mọi người cuồng hô vẫn chưa vang lên hoàn toàn thì ở giữa bục đá đã xuất hiện một khe nứt ngay ngắn và đang dần dần mở rộng ra hai bên.

Theo khe nứt càng lúc càng mở to, một làn khói trắng cuộn lên kèm theo khí nóng, trong khe nứt phát ra ánh sáng vàng rực rỡ.

Cô gái hoảng sợ nhìn thứ xuất hiện trong khe nứt sâu bên dưới ***g sắt, ở sâu bên trong khe nứt, dòng nham thạch nóng chảy đỏ đen mang theo từng đợt khí nóng hổi cuồn cuộn phun lên, cô gái lập tức cảm thấy từng trận đau đớn cháy sém trên làn da.

Con lăn trên đỉnh vòm bắt đầu chuyển động, sợi dây thừng được thả dài, ***g sắt từ từ chìm vào trong khe nứt đang mở rộng.

Những người xung quanh bắt đầu vừa la to vừa giậm chân, trên mặt ánh lên ánh sáng đỏ, đây là tiết mục mở màn tốt nhất của ngày cuồng hoan, không gì có thể sánh được với việc nhìn một ả đàn bà đau khổ giãy dụa bị nướng chín trong dòng nham thạch, lớp da trên người nổi lên bong bóng máu rồi từng cái một vỡ tung càng khiến bọn họ hớn hở, bọn họ thậm chí có thể nghe được tiếng xèo xèo của da thịt bị nướng chín.



Sa Tả được Naga ôm, tuy rằng nhiệt độ trong động không tính là thấp nhưng do Sa Tả đã ở trong làn nước biển ấm áp quá lâu nên khi vừa rời khỏi nước thì lập tức cảm thấy lạnh thấu xương, Sa Tả mặc quần và giày ướt đẫm đứng trong bóng đêm, hàm răng bắt đầu đánh vào nhau lập cập.

Nhưng Sa Tả không thèm để ý, cậu run rẩy tháo mặt hạ bảo hộ và bình dưỡng khí xuống, sau đó lại run rẩy mò mẫm về phía Naga: “Vừa nãy chúng ta… ở sát biên giới thành phố… thứ nhìn thấy là cái gì? Thứ đó khẳng định không thuộc về… thế kỷ công nguyên, đó là vật liệu hợp kim… chỉ có AS mới có”.

“Là sào huyệt của ác ma”. Naga mở thanh chiếu sáng đưa tới tay cậu, “Tôi cũng có chuyện muốn hỏi cậu, cậu rốt cuộc là ai?”.

Hoàn chương 22

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.