71adbfa0d546cba7a80917bb95ccce42-d567slc
Chương 54: Nó đang ăn tôi
Thời hạn ba giờ, Sa Tả nhìn chằm chằm vào màn hình, trong vòng ba giờ, bọn cậu phải vượt qua những vật thí nghiệm biến dị này thì mới đến được khu vực xả, sau đó tiến vào kho nuôi cấy vì lí do an toàn nên không hiển thị trên mô hình, dùng chiếc thuyền Trình Khản đặt ở đó để chạy trốn.
“Anh vẫn chưa nói cho tôi biết”, Sa Tả nhìn vào Trình Khản sau khi sắp xếp xong những chuyện cần làm, “Vì sao lại là ba giờ?”.
“Sau ba giờ, sở nghiên cứu sẽ bị hủy diệt và bị chôn vùi mãi mãi dưới đáy biển”. Trình Khản mỉm cười, “Nơi này cũng vậy, sau ba tiếng đồng hồ, chương trình kiểm soát chủ của thành phố dưới lòng đất sẽ bị phá hủy, toàn bộ thiết bị bịt kín đều sẽ mất hiệu lực…”.
“Nơi này sẽ bị nước biển lấp đầy”. Sa Tả gõ nhẹ lên cái bàn bên cạnh.
Muốn bịt kín một thành phố ngăn nước biển không tràn vào cũng không phải khó, nhưng muốn khôi phục lại chương trình kiểm soát chủ đã bị hủy thì không hề dễ dàng, thành phố dưới lòng đất sẽ bị phế bỏ và không gây ra bất kì ảnh hưởng nào đến AS, nhưng có thể để chính phủ liên bang thật sự từ bỏ thành phố hoang phế này.
“Vậy còn anh?”. Naga đột nhiên hỏi, “Không phải anh sống ở đây sao? Chương trình gì đó bị hủy, vậy anh thì sao? Anh sẽ ở đâu?”.
“Tôi? Chương trình cốt lõi vẫn còn, nó ở trên chiếc thuyền kia, có điều”, Trình Khản nhìn Naga, “Sau khi chương trình kiểm soát chủ bị phá hủy, hẳn là các cậu sẽ không thể khởi động được chương trình cốt lõi kia, nhưng nếu một ngày nào đó có thể khởi động thì tôi đương nhiên tôi vẫn còn ở đây”.
Naga không hỏi lại, đối với hắn mà nói trong đáp án hắn không thể nào hiểu rõ được này, hắn chỉ nhận được thông tin Trình Khản vẫn còn tồn tại là đủ rồi.
“Tại sao anh lại đặt chương trình cốt lõi ở trên thuyền?”. Sa Tả suy xét nhiều hơn Naga, đây là kí ức trước khi Trình Khản nhận thức cậu, cậu hiện tại cũng cần sự chắc chắn, bởi vì tình trạng của cậu và Naga đều không tốt, nếu bọn cậu không hoàn toàn hiểu rõ tình huống sắp tới thì cậu không nắm chắc rằng còn có thể ứng phó được hay không.
“Bởi vì…”. Trình Khản quay đầu nhìn cậu, “Đó là thuyền tôi để lại cho chính mình”.
“Cho chính mình?”. Sa Tả hơi bất ngờ.
“Ừ, mọi thứ đều sẽ thay đổi, tôi không phải là thần thánh, không thể lúc nào cũng kiểm soát được mọi thứ, nhưng chỉ cần thay đổi kế hoạch theo tác động bên ngoài là được”, Trình Khản nói rất nhẹ nhàng, “Tôi muốn kết quả cuối cùng, chỉ là chiếc thuyền này tôi không thể lên được, các cậu đi thôi, sau ba giờ, nguồn điện cuối cùng của phòng điều khiển sẽ bị ngắt… Lúc ba giờ cũng không nhất định là sẽ đầy đủ.
“Vật thí nghiệm này”, Sa Tả kéo Naga đi tới cửa, “Có kĩ năng gì đặc biệt không?”.
“Tôi không biết, chúng nó không phải sinh vật hình người, thông qua da để hấp thụ chất dinh dưỡng, quá trình phân giải và hấp thụ rất chậm”. Hình ảnh 3D của Trình Khản lập lòe, “Hiện tại ra sao thì tôi cũng không rõ lắm”.
“Đã biết”. Sa Tả mở cửa, quay đầu nhìn Trình Khản lần cuối, “Chúng ta sẽ gặp lại”.
“Ừ”, Trình Khản nở nụ cười, “Tôi chờ”.
“Xem ra Trình Khản cũng không hiểu rõ vật thí nghiệm…”. Sa Tả dẫn Naga đi về hướng khu vực xả, sau gần mười phút thì mới nói một câu, nhưng cậu vẫn chưa nói hết lời, lúc quay đầu lại phát hiện mắt Naga có hơi đỏ: “Naga”.
“Đi thôi”. Naga cúi thấp đầu, đi tới trước mặt cậu.
“Naga”. Đây vẫn là lần đầu tiên Sa Tả nhìn thấy một tâm trạng khác của Naga ngoại trừ tâm trạng tức giận của hắn, “Chúng ta chắc chắn sẽ gặp lại Trình Khản”.
“Ừ”. Naga lên tiếng ở phía trước, một lát sau mới nói, “Kỳ thật không chỉ là Trình Khản, cậu cũng không gặp được cha mẹ cậu mà”.
Bước chân của Sa Tả hơi dừng lại, cậu chậm rãi hít sâu một hơi, “Bọn họ vẫn khỏe mạnh là được, một ngày nào đó, tôi sẽ trở về”.
Đường đi xuống rất dài, bọn cậu đi theo hướng dẫn của Trình Khản, giữa đường tìm được một kho hàng nhỏ đựng vũ khí và đạn dược nhưng không nhiều. Một phần của thang máy cao tốc đã bị ngắt điện, bọn cậu chỉ có thể xuống được vài tầng rồi lại tiếp tục đi xuống từ hành lang.
Khi Sa Tả nghĩ rằng bọn cậu sắp đến được khu vực xả thì Naga đi phía trước chợt thả chậm cước bộ, cùng lúc đó, nguồn sáng trong hành lang cũng tắt ngúm.
Tuy rằng chỉ sau vài giây ngắn ngủi, nguồn điện dự trữ lập tức sáng lên, nhưng Sa Tả vẫn thấy căng thẳng, bọn họ không chỉ phải vượt qua những sinh vật xa lạ kia mà còn phải trong thời gian giới hạn, bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn cũng có thể khiến cho bọn họ bị bao phủ mãi mãi trong nước biển.
Cậu không biết Naga cảm nhận được gì nhưng cậu ngửi được mùi.
Mùi tanh hôi, như mùi bụi bặm trong kiến trúc cổ xưa trộn lẫn với mùi protein sau khi lên men… Thứ mùi này không rõ ràng, nếu là trước đây thì đoán chừng cậu không thể ngửi thấy, nhưng hiện tại cậu lại trở nên lo lắng chỉ vì thứ mùi thoang thoảng này.
“Ngay…”. Giọng nói của Naga rất khẽ, vòng xích quấn trên tay chậm rãi trượt mở: “Phía trước chúng ta”.
Sa Tả nhìn về phía trước, trên hành lang trống rỗng không nhìn thấy bất kì thứ gì, vị trí hiện tại của bọn cậu gần như đã đồng nhất một mặt với khu vực xả, quẹo trái ở cuối hành lang sẽ bắt gặp một đại sảnh chưa từng đưa vào sử dụng, đại sảnh vô cùng lớn, khu vực xả nằm ngay bên dưới đại sảnh này.
Nếu như bị nổ tung thì đại sảnh này cũng đã bị phá hủy, thời gian lúc Naga cảm giác được tiếng nổ tung đến hiện tại không hề ngắn, những vật thí nghiệm này vẫn chưa di chuyển đến hành lang, nói rõ rằng tốc độ di chuyển của bọn chúng thật sự rất chậm.
Lấy năng lực hành động của Naga thì khi đối diện với tốc độ di chuyển như vậy, nếu muốn vượt qua thì hẳn không có vấn đề gì, cho dù là đang khiêng thêm một AS ngu ngốc là cậu.
Thứ duy nhất không biết rõ chính là mấy thứ này có lực công kích hay không, nếu có thì sẽ là dạng năng lực gì.
“Cậu cách tôi xa một chút, đừng đi gần quá”. Naga nói một câu, đi về trước rồi quẹo vào cuối hành lang.
Sa Tả không lên tiếng, đợi sau khi Naga đi về phía trước vài chục bước rồi mới đi theo.
Cậu nhìn vòng xích bạc lóe lên tia sáng sắc bén trên tay Naga, cầm lấy súng đeo ở trên lưng, mở khóa an toàn. Loại súng này khác với loại súng lần trước, nó được thiết kế chuyên cho việc phòng ngự của thành phố dưới lòng đất, có thể sử dụng trong không gian nhỏ hẹp, sẽ nổ tung sau khi tiến vào cơ thể mục tiêu, tạo thành tổn thương lớn hơn.
Naga đi rất chậm, nhưng hành lang không dài, chỉ đi vài bước là tới đầu cùng.
Tim Sa Tả hơi thít lại, cậu giơ khẩu súng trong tay lên.
Nhưng khi Naga chợt quẹo vào chỗ ngoặt thì cả người hắn chợt cứng đờ, tiếp đó nhanh chóng dùng tay che lại mắt rồi quay về hành lang bên này, tựa ở trên tường, trông rất đau đớn.
“Naga!”. Sa Tả cuống cuồng cả lên, nhưng dưới loại tình huống này, cậu không dám trực tiếp chạy tới, chỉ ở tại chỗ khẽ gọi một tiếng.
“Đến đây”, giọng nói của Naga có hơi khàn, “Chúng nó rất chậm”.
Sa Tả lập tức chạy tới, lúc chạy đến bên cạnh Naga, hắn đã hơi tỉnh táo lại, Sa Tả ôm lấy hắn: “Anh sao vậy?”.
“Rất sáng”. Tay Naga vẫn còn che ở mắt.
“Ánh sáng?”. Sa Tả sửng sốt, quay đầu nhìn về phía bên kia, chỉ có ánh sáng vàng ảm đạm của nguồn sáng dự trữ.
Ánh sáng có thể khiến cho Naga đau đớn như vậy phải là ánh sáng mạnh, nhưng vì sao chỉ cách một chỗ ngoặt mà bọn cậu lại không hề nhìn thấy nguồn sáng mạnh như vậy tồn tại cơ chứ?
“Tôi đi xem nhé?”. Sa Tả biết năng lực của mình có hạn, dùng giọng điệu trưng cầu ý kiến.
“Ừ”. Naga gật đầu, cầm lấy tay Sa Tả, đây là đề phòng nếu có chuyện bất ngờ xảy ra thì hắn có thể kéo Sa Tả trở lại.
Sa Tả thò đầu tới thăm dò, cảnh tượng trước mắt khiến cậu ngừng thở trong chốc lát, rất lâu sau mới hít vào một hơi lạnh.
Sau khi rẽ vào vẫn là một đoạn hành lang, nhưng chỉ dài khoảng mười mét, đầu kia là đại sảnh đã bị nổ tung, bên dưới có một cái lỗ rất lớn.
Ánh sáng mạnh.
Cậu quả thật nhìn thấy được ánh sáng mạnh, ánh sáng như vậy thì đừng nói là Naga không chịu nổi, ngay cả hai mắt cậu cũng có cảm giác đau đớn vô cùng.
Ánh sáng trắng mãnh liệt ấy đến từ một mảng lớn hằng hà sa số… vật thí nghiệm.
Đây là ánh sáng của chính vật thí nghiệm, chúng nó là vật phát sáng, nhưng thứ khiến Sa Tả khiếp sợ không chỉ là ánh sáng mạnh sản sinh từ chính cơ thể bọn chúng, và dường như không có khả năng rọi sáng xung quanh, ngoại trừ hiện tượng kì quái này đã trái với quy luật tự nhiên này…
Thứ khiến Sa Tả khó có thể tưởng tượng chính là hình dạng của bọn chúng.
Cậu không biết nên dùng một hình tròn, một mảng, một tảng hay là một đống để hình dung những sinh vật này, cậu thậm chí không có cách nào phân chia cụ thể từng cá thể.
Đây trông như một đống silicone chưa được hóa lỏng hoàn toàn.
Thứ duy nhất có thể phân biệt bọn chúng chính là lỗ tròn trên cơ thể, có lẽ là lỗ hít thở.
Những cơ thể chỉ có một lỗ hô hấp trông như một đống ếch nhầy nhụa lúc nhúc cực kì chậm chạp, số lượng kinh người.
Hơn nữa, chúng nó không chỉ tồn tại trên mặt đất. Trên mặt đất, trên tường, trên trần nhà, tất cả đều là bọn chúng, thứ này không có giác hút, cũng không có tay chận, thế mà lại thong thả di chuyển như thể được dính chắc trên tường.
Những thứ này trông rất giống với sinh vật đơn bào, chỉ sinh tồn bằng bản năng, không có tư duy đầu óc.
Đây rốt cuộc là… cái gì…
Sa Tả tựa ở trên tường, đôi mắt bị ánh sáng mạnh kích thích, những vệt sáng không ngừng nhún nhảy trước mắt, phải mấy phút sau mới có thể khôi phục lại.
Naga cởi áo khoác, xé nó thành nhiều mảnh, sau đó xếp chồng lên nhau rồi quấn quanh mắt: “Cậu đừng nhìn thẳng vào chúng nó”.
“Ừ”.
“Chúng ta đi qua thôi, cậu thử nổ súng xem có thể bắn chết chúng nó hay không”. Naga sờ lên mặt Sa Tả.
“Được”, Sa Tả nhìn khẩu súng trong tay, “Vật kia hẳn… không có uy hiếp gì chứ?”.
“Không biết”, Naga đi về hướng bên kia, “Nếu không bắn chết được thì nhìn xem có thể cắt được hay không, thế nào chúng ta cũng sẽ vượt qua được”.
Sa Tả không đi quá gần những thứ kia, cậu luôn cảm thấy khi thứ này bị súng bắn trúng, nó sẽ tràn ra chất lỏng gì đó rất buồn nôn.
“Tôi nổ súng đây”.
“Ừ”.
Sa Tả nhắm thẳng vào một đám cách bọn cậu gần nhất, nhắm thẳng vào nơi có thể là lỗ hô hấp rồi bóp cò.
Theo tiếng súng trầm thấp, viên đạn chuẩn xác ghim thẳng vào lỗ hô hấp.
Sa Tả vẫn giữ nguyên tư thế cầm súng, đạn sẽ nổ tung trong cơ thể của vật kia, cậu không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng vài giây sau lại không hề có thay đổi gì.
Đúng vậy, không có bất cứ thay đổi gì.
Sau khi đạn bắn vào, chúng nó chỉ rung động rồi sau đó không có động tĩnh nào nữa, đạn bắn vào hình như cũng không phát nổ.
Tim Sa Tả chìm xuống đáy vực, cậu nhắm thẳng vào thứ kia, nổ súng lần nữa.
Sau khi tiếng súng thứ hai vang lên, thứ kia vẫn giống như trước.
“Naga…”. Sa Tả nghiêng đầu, tránh cho mình nhìn thẳng vào nguồn sáng khiến hai mắt rất đau kia.
Naga không nói gì, trực tiếp vọt tới từ bên cạnh cậu, cổ tay nhẹ vung lên, vòng sắt bay về hướng một đám bám dính trên tường.
Vòng sắt chuẩn xác ghim vào lỗ hô hấp, nhanh chóng ghim sâu vào trong, Naga hất tay, vòng sắt bị hắn giật mạnh về.
Sa Tả nhìn thấy vòng sắt nhô lên từ dưới lớp da của vật kia, sau đó vòng sắt xé rách một cục “thịt”, hất tung nó ra ngoài.
“Lùi lại mau!”. Sa Tả hét lên, cậu thấy được chất lỏng phun ra, tuy rằng rất ít nhưng loại màu sắc xanh đậm này vẫn làm cho cậu cảm thấy phải tránh khỏi nó.
Naga nhanh chóng lùi về bên cạnh cậu.
So với đạn, vòng sắt gây ra tổn thương lớn hơn rất nhiều, phần lưng của vật kia bị xé một đường rất sâu, nếu như chúng nó có lưng…
Nhưng nhìn vào trạng thái của nó, Sa Tả lại càng bất an hơn, thứ sinh vật mà cơ thể gần như đã bị xé rách lại vẫn dính chặt vào tường, không nhìn ra đã chết hay còn sống.
Hơn nữa, Sa Tả không nhìn thấy cơ quan trong cơ thể bọn chúng, sau khi thứ này bị cắt ra, bên trong vẫn có cùng một tổ chức.
Naga đợi vài giây rồi lại xông về phía trước.
Trước khi hắn đi được vài bước, thứ trên tường chợt có thay đổi.
Nói là thay đổi nhưng Sa Tả hoàn toàn không thấy rõ chuyện gì đang xảy ra.
Chỉ cảm thấy giữa một vùng ánh sáng mạnh, thứ gì đó tựa như xúc tua duỗi ra khỏi cơ thể vật kia với tốc độ cực nhanh.
Sa Tả thậm chí chưa kịp mở miệng kêu thì vật kia đã duỗi tới trước cổ Naga.
Naga cảm thấy không khí có thay đổi, nhưng vết thương trên người làm cho hắn không thể nào duy trì trạng thái nhanh chóng lùi về như bình thường, hẳn chỉ có thể lùi về sau rồi giơ tay lên chắn trước người, đồng thời vòng xích trong tay cũng quấn lên vật đang tiến về phía hắn.
Nhưng hắn chưa kịp phát lực, xúc tua này đã chạm vào cánh tay hắn.
Hắn lập tức cảm thấy cánh tay đau đớn như bị lửa đốt, khi hắn muốn tiếp tục lùi về sau, hắn phát hiện vật kia như có lực hút rất lớn, dính chặt trên cánh tay hắn.
Hắn cắn răng chịu đựng đau đớn khôn cùng trên cánh tay, mặc dù đã cố gắng vài lần nhưng lại không thể giũ thứ bám trên tay xuống.
“Sa Tả!”. Hắn rống lên.
Sa Tả không do dự, giơ súng bắn về phía xúc tua bị kéo ra từ trong cơ thể silicone.
Nói là xúc tua nhưng càng giống như là một bộ phận bị kéo lòi ra ngoài từ trên cơ thể co giãn, một đoạn ở giữa bị kéo rất mảnh.
Sa Tả nhắm vào bộ phận nhỏ nhất này.
Đạn không xuyên qua xúc tua, tính bền kinh người của xúc tua khiến cho đạn chỉ khoan vào nó.
Nhưng lần này đạn không hề im lặng bắn vào trong cơ thể vật kia như lúc trước mà nhanh chóng nổ tung.
Naga lui trở về, hai người lui về đoạn hành lang trước khi rẽ vào nơi này.
Tay áo của Naga như bị ăn mòn rồi xuất hiện một cái lỗ, phần xúc tua bị đạn nổ tung vẫn dính chặt vào mép tay áo hắn, hơn nữa hình như đã rơi vào trong da.
“Đừng đụng vào”. Naga kéo tay cậu ra, “Ban nãy Trình Khản nói vật thí nghiệm này ăn như thế nào?”.
“Hấp thu thông qua da… Nhưng Trình Khản từng nói rất chậm”. Lúc Sa Tả nói ra câu này, lông mày đã cau chặt, sắc mặt dần tái nhợt: “Biến dị, nó đang… đi săn”.
“Phải lấy thứ này xuống”, Vầng trán Naga lấm tấm mồ hôi: “Nó đang ăn tôi”.
Hoàn chương 54