Tô Trữ Xuyên trở về liền phát sốt.
Đêm đó nhiệt độ cơ thể tăng
cao đến 39 độ, về đến nhà liền mơ màng ngã lăn ra giường, thấy mẹ lo
lắng hắn chỉ khăng khăng giải thích là do làm việc quá sức không nghĩ
ngơi tốt.
Tô Trữ Xuyên cũng dứt khoát không đến bệnh viện, sợ người khác phát hiện ra vết thương ở hạ thân.
Chờ đến lúc trong phòng không có ai, mới từ từ cởi quần đem thuốc mỡ bôi vào vết thương.
Chỗ xấu hổ bị xé rách quả thực làm hắn vô cùng đau đớn, còn có cảm giác nhục nhã khiến cả người hắn nóng rang lên.
Tô Trữ Xuyên mệt mỏi nằm trên giường không dám nhớ lại chuyện vừa phát sinh.
Hắn cố gắng gạt bỏ đi tất cả trí nhớ về sự việc kia, nhưng không hiểu sao
lại nhớ đến, lại cố gắng thờ ơ gạt nó sang một bên, cuối cùng cảm thấy
nếu bản thân mình không còn tồn tại mới thật sự là tốt nhất.
Mơ
màng chìm vào giấc ngủ sau đó lại đột nhiên giật mình tỉnh dậy, cứ như
vậy lặp lại nhiều lần làm hắn chưa hề có được một giấc ngủ ngon.
Tám giờ sáng hôm sau, người đại diện gọi đến hỏi thăm tin tức, Tô Trữ Xuyên vừa mới mở miệng trả lời đã bị tiếng nói khàn khàn của mình làm hoảng
sợ, nhưng cũng chỉ có thể cố gắng nói tiếp: “Ta…bị ốm, ngày hôm nay…”
Chỉ nói như thế nhưng người đại diện cũng mơ hồ hiểu ý, ho khẽ một tiếng, thẳng thắng nói: “Vậy ngươi cứ nghỉ ngơi thật tốt.”
Tô Trữ Xuyên ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại, cuối cùng tiếp tục mệt mỏi vùi mình vào chăn bông.
Trong phút chốc, Tô Trữ Xuyên đột nhiên không biết làm sao đối mặt với sự việc này.Hắn có lẽ nên căm giận hành động thô bạo của Đường Nhạc?
Có lẽ là như thế, nhưng thời điểm này, thấy thái độ dửng dưng của người đại diện hắn còn tổn thương nhiều hơn.
Tô Trữ Xuyên chán nản vòng tay ôm lấy vai mình cuộn tròn trong chăn, khép chặt hai mắt.
…
Hai ngày sau, Tô Trữ Xuyên tới trường quay như thường lệ, tuy đã hết sốt,
nhưng ý thức hắn vẫn còn rất mơ màng, cả ngày cứ lơ đãng bất thường.
Vừa mới bắt đầu quay, chỉ là một cảnh rất đơn giản, nhưng mất tới bốn lần mới quay xong.
Bất quá điều không ngờ đến là đạo diễn không hề trách mắng hắn, ngay cả người ngạo mạn như Ngôn Nhạc cũng không nói gì nhiều.
Thế nhưng Tô Trữ xuyên cũng không còn tinh thần để quan tâm đến vấn đề này, thời gian nghĩ trưa, hắn mệt mỏi ngồi trong góc ăn cơm, không ngờ Ngôn
Nhạc lại đến ngồi bên cạnh hắn.
Ngôn nhạc khẽ nở nụ cười ấm áp, nhưng lời nói phun ra lại lạnh như băng: “Xem ra ta đã quá xem thường ngươi…?”
Tô Trữ xuyên sửng sốt nắm chặt chiếc đũa trong tay , trong khoảng thời ngắn dĩ nhiên không hiểu đối phương đang nói về cái gì.
“Vẻ mặt này không tệ a, thật ngây thơ.” Khuôn mặt xinh đẹp của Ngôn Nhạc
mang theo một nụ cười châm biếm, giọng nói ngày càng tăng thêm phần châm chọc: “Sao vậy, ngươi lúc nằm dưới thân thái tử có bày ra vẻ mặt này
không?”