Đường Nhạc chợt cảm thấy có một luồng khí ấm áp len lỏi vào trong lồng ngực mình.
Y cúi đầu, chóp mủi tiến sát đến bên gương mặt thiếu niên, sau đó hơi
nghiêng đầu, ánh mắt xanh biếc chăm chú nhìn hắn giống như thợ săn đang
quan sát con mồi.
Tô Trữ Xuyên cảm thấy tim mình đập rất nhanh.
Hắn nghĩ rằng bản thân luôn sợ hãi khi phải đối mặt với Đường Nhạc, giống
như cảm giác của loại động vật nhỏ bé khi nhìn thấy thú dữ. Thế nhưng
lúc này, lại cảm thấy có chút khang khác.
Âm thanh trái tim đang đập mạnh trong lòng ngực lại vang lên… Cảm giác này thật khác thường.
“Mở miệng ra.”
Đường Nhạc thì thầm bên tai Tô Trữ Xuyên.
Tô Trữ Xuyên hơi run rẩy, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời, đôi môi mềm mại khẽ hé mở.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng ấn vào cánh môi dưới sau đó mới chậm rãi tiến vào bên trong đôi môi đang hé mở.
Tô Trữ Xuyên căng thẳng muốn quay đầu sang hướng khác, lại bị Đường Nhạc
giữ chặt, người đàn ông cao to lộ ra một tia cười thú vị, ôn nhu nói:
“Nếu còn lộn xộn cắn trúng ngón tay ta, thì một chút nữa ta sẽ làm ngươi khóc to.”
Ngón tay nằm trong khoang miệng cố tình muốn quấy rối, thân thể Tô Trữ Xuyên run rẩy lại không thể nói chuyện, thình thoảng
chỉ có thể bật ra một âm thanh nức nở.
“Ngoan lắm.” Đường Nhạc
cười tươi hơn một chút, bàn tay còn lại nhẹ nhàng luồn vào bên dưới lớp
áo sơ mi, bàn tay lạnh lẽo đột ngột chạm vào làn da ấm áp, chầm chập
vuốt ve. Đầu tiên là cái eo nhỏ mảnh khảnh, tiếp đó là cái bụng bằng
phẳng mềm mại, cuối cùng tà ác hướng về phía viên thịt mềm mại bên ngực
trái.
“Ô…”
Tô Trữ Xuyên bị kích thích đột ngột như vậy liền kinh hoảng động đậy thân mình, hai chân cũng vô tình co giật.
Tâm tình Đường Nhạc có vẻ rất tốt, nhìn thấy Tô Trữ Xuyên giãy dụa cũng chỉ chớp mắt khẽ cười một chút.
Y rút ngón tay trong miệng thiếu niên ra, cúi người ôm lấy cổ thiếu niên sau đó mới hôn sâu lên môi hắn.
Tô Trữ Xuyên sợ đến không thể động đậy.
Hắn chưa từng bị Đường Nhạc hôn, lần trước ngoại trừ bị tiến vào vô cùng đau đớn cũng không lưu lại cái gì khác.
Thế nhưng lần này lại đột ngột hôn lên môi hắn, khiến cho cả người hắn mềm nhũn không còn chút sức lực nào.
Trong hơi thở Đường Nhạc có mùi xì gà nhàn nhạt.
Giống như con người y, ưu nhã nhưng có chút gì đó tối tăm.
Tô Trữ Xuyên nhắm chặt hai mắt, chỉ cảm thấy được chính mình bị luồng hơi
thở này vây chặt, khoang miệng bị đầu lưỡi ngang tàn không ngừng chiếm
giữ, giống như một con thuyền nhỏ bé rơi vào đại dương mênh mông.
Trong lúc đó hắn chợt cảm thấy thân dưới mát lạnh, quần jean không biết từ lúc nào đã bị Đường Nhạc kéo xuống.
Nụ hôn cũng vì vậy mà ngừng lại.
Bàn tay Đường Nhạc tìm xuống thắt lưng Tô Trữ Xuyên, dùng sức lật người hắn lại, cùng lúc đó thuận thế kéo tuột áo sơ mi ra.
Thân thể trắng nõn của thiếu niên khi nằm úp sấp trông cực kỳ quyến rũ, phía dưới bờ vai là phần xương lưng uốn cong xinh đẹp như một con bướm.
Đường Nhạc cúi người xuống, nhìn thấy đôi mắt ướt át của thiếu niên, nhịn
không được hôn xuống đôi hàng mi đang hoảng sợ run rẩy.
“Đừng sợ.”
Đường Nhạc nhẹ nhàng nói.
Đây là lần đầu tiên y nhẹ nhàng quan tâm nói hai chữ này với bạn giường.