Kỳ thực đây cũng chỉ là việc nhỏ, Đường Nhạc vốn không có thực sự nỗi giận.
Thế nhưng có lẽ vì xem loại chuyện này là quá nhỏ, Tô Trữ Xuyên cũng đồng
dạng nhỏ bé như vậy, nhỏ đến mức tưởng chừng sẽ không bao giờ xảy ra
tình huống như thế này.
Vì thế khi Tô Trữ Xuyên không trở về đúng giờ, càng gây ra bất ngờ và khó chấp nhận hơn.
Những bạn giường trước đây luôn xem chuyện của y là quan trọng nhất. Tuyệt
đối không có xuất hiện tình huống y tự mình đi đón, mà lại còn không
xuất hiện.
Vì nghĩ như vậy mà giọng điệu mặc dù bình ổn nhưng vẫn vô tình toát ra luồng khí tức nguy hiểm áp bức người khác.
Ngồi trong chiếc xe hơi xa hoa đang chạy như bay, Đường Nhạc không thích lái xe trên đường cao tốc, thế nhưng lúc này những con đường khác rất dễ
kẹt xe, vì thế dứt khoát đi vào đường cao tốc.
“Thái tử.” Phó Vũ
Tây dựa theo lời Tô Trữ Xuyên tìm đường đến nơi quay ngoại cảnh, cười
cười nói: “Tô tiên sinh chỉ là một cậu bé, kỳ thực ngài cũng không cần
phải nỗi giận.”
Phó Vũ Tây cũng theo bên cạnh Đường Nhạc mười
năm, làm trợ lý riêng cho y, đối với Đường Nhạc cũng rất hiểu rõ. Đôi
khi cũng nói vài câu chuyện phiếm.
“Ta không có tức giận.”
Đường Nhạc ngồi trên ghế sau, chậm chạp vuốt ve mặt nhẫn ngọc bích, đôi ngươi xanh biếc thờ ơ ngắm nhìn những vạt mây ửng hồng trên bầu trời, ánh mắt lạnh lùng như loài sói ẩn mình trong bóng đêm khiến người người khiếp
sợ: “Bất quá, muốn thuần hóa một sinh vật, dù là một con nai vô hại,
cũng muốn nó phải tuân theo quy tắc của ta.”“Đừng dọa hắn.” Phó Vũ Tây ôn nhu mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
…
Cũng không biết là trong tai họa có may mắn hay không, ngay sau khi cảnh
quay này kết thúc đạo diễn cũng ra dấu kết thúc công việc hôm nay,Tô Trữ Xuyên vội vã chạy ra trước bãi đỗ xe của nơi quay ngoại cảnh chờ Đường
Nhạc.
Không được tới mười phút, Tô Trữ Xuyên có cảm giác lo lắng không yên, quả thực rất khó trải qua được cảm giác giày vò này.
Cũng không biết là ngẩng đầu lên lần thứ mấy chợt thấy được một chiếc xe
Lavender đen xa hoa quen thuộc chậm rãi chạy tới, dừng trước mặt Tô Trữ
Xuyên.
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, Đôi mắt xanh biếc của Đường Nhạc nhàn nhàn nhìn lướt qua, lạnh lùng nói ra hai từ: “Lên xe.”
Không biết có phải vì một trận gió đêm lạnh lẽo chợt thổi qua hay không mà
thân thể Tô Trữ Xuyên hơi run lên một chút, sau đó mới cúi đầu mở cửa xe ngồi vào.
“Quay về St. Louis.”
Đường Nhạc cũng không hề liếc nhìn sang Tô Trữ xuyên đang ngồi bên cạnh, bình thản hướng về phía Phó Vũ Tây phân phó.
Tô Trữ Xuyên nhìn gương mặt sâu sắc anh tuấn của Đường Nhạc, có chút do dự định lên tiếng, nhưng cảm giác được bầu không khí không được thoải mái
lắm nên khẽ cúi đầu đem lời định nói ra nuốt trở vào.