Xét về sức lực, Tô Trữ Xuyên căn bản là không làm lại Đường Nhạc. Cho dù hiện tại cố sức giãy dụa nhưng cũng bị y ôm về giường. Nghĩ đến chính
mình lại sắp bị y thô bạo xâm nhập, trong lòng cảm thấy vô cùng buồn
bực, thế nhưng vì không thể phản kháng lại chỉ có thể im lặng nhắm chặt
hai mắt.
Đường Nhạc đặt thân hình mềm mại của thiếu niên dưới
thân mình, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên làm gì tiếp
theo. Tuy rằng dùng sức mạnh cũng là một biện pháp, nhưng trong tình
huống này còn dùng sức mạnh cưỡng ép hắn, sẽ chỉ càng làm hắn tổn thương hơn. Nghĩ ngợi một hồi, y cảm thấy chính mình có chút ngốc nghếch.
“Không hài lòng sao?” Đường Nhạc cong đầu ngón tay, nhẹ nhàng búng nhẹ lên hàng lông mi đen ướt át, giọng điệu cũng ôn nhu hơn.
Lông mi Tô Trữ Xuyên khẽ run nhè nhẹ, nhưng không chịu mở mắt, cũng không mở miệng.
“Giận nhiều vậy sao?” Đường Nhạc kiên nhẫn, thuận tay khẽ chạm vào chóp mủi hắn một chút.
Tô Trữ Xuyên vẫn cắn chặt răng không chịu nói, Đường Nhạc hơi nhíu lại hai đầu chân mày, thế nhưng ngay lúc này, từ bụng thiếu niên dưới thân chợt vang lên một vài âm thanh nhỏ.
Từ sau buổi ăn trưa, Tô Trữ Xuyên liền cố gắng hoàn thành cảnh quay, buổi tối lại bị Đường Nhạc bắt về
khách sạn. Kỳ thực hắn đã sớm cảm thấy đói bụng, nhưng cũng không có cơ
hội nói ra, lúc nãy lại bị mấy câu nói của Đường Nhạc làm hắn quên hết
tất cả, ngay lúc này lại lên tiếng biểu tình.
Tô Trữ Xuyên vốn là cường ngạnh không chịu mở miệng, nhưng những âm thanh nhỏ này lại khiến hắn mất hết dũng khí.Trong lúc cắn chặt răng không chịu mở miệng, kỳ thực cảm giác được hơi thở
Đường Nhạc ở sát bên cạnh, hắn cũng đã muốn lùi bước. Thế nhưng ngay lúc hắn cố gắng chống cự lại người này, lại…, Tô Trữ Xuyên mở mắt ngỡ ngàng nhìn lên trần nhà, cảm thấy bản thân mình bi thảm đến cực điểm.
Tới lúc này Đường Nhạc cũng không còn cảm thấy tức giận, thật sự còn có chút muốn bật cười.
Vươn tay kéo Tô Trữ Xuyên ngồi dậy, Đường Nhạc cúi đầu hung hăng hôn lên đôi môi mềm mại của thiếu niên.
“Đói bụng?” Trong giọng nói Đường Nhạc có một tia vui vẻ kín đáo: “Muốn ăn
gì? Ta gọi người làm cho ngươi một phần mì hải sản, được không?”
Tô Trữ Xuyên bị nụ hôn tràn ngập tính xâm lược kia cướp mất hết khí lực,
chỉ có thể thỉnh thoảng bật ra một hai tiềng rên rỉ cùng thở dốc, trong
lúc này làm sao còn có khí lực phản đối, chỉ có thể giãy dụa gật đầu.
Tuy rằng lúc này Đường Nhạc có chút không kiềm chế được dục hỏa, thế nhưng
không muốn tiếp tục dày vò nai con đáng thương, liền cố gắng nhịn xuống
trầm giọng nói: “Ăn xong rồi đi tắm rửa sạch sẽ. Chuyện của chúng ta──
đợi lát nữa nói sau.”
Nói xong những lời này, Đường Nhạc cũng
không còn ý định muốn tính toán gì, trái lại có chút tình ý bóp nhẹ vòng eo mảnh khảnh của Tô Trữ Xuyên.