Đây là một buổi tối bình yên hiếm thấy.
Tô Trữ Xuyên ngủ một giấc đến tận sáng hôm sau, khi tỉnh dậy cả người đều cảm thấy rất thoải mái.
Chính là khi tỉnh táo lại, hắn đột nhiên phát hiện giường mình đang nằm, căn
phòng đều không phải là gian phòng quen thuộc của mình.
Tô Trữ
Xuyên căng thẳng cố gắng ngồi thẳng dậy, nhíu mày quay sang bên cạnh
thấy Đường Nhạc đang chậm rãi mở mắt nhất thời ngớ người ra.
Có
lẽ vì cử động của Tô Trữ Xuyên làm thức giấc, Đường Nhạc cũng chống tay
ngồi dậy, biểu tình trên mặt cũng không vui vẻ cho lắm.
“Thái tử, ta, ta…” Tô Trữ xuyên có chút hoảng loạn di chuyển tầm mắt, lại nhớ đến phải tiếp tục quay ngoại cảnh ngày hôm nay cơ thể giật giật muốn rời
khỏi giường.
“Không cần đi.” Đường Nhạc thản nhiên nhìn lướt qua
Tô Trữ Xuyên, bình ổn nói: “Tối hôm qua ta đã kêu Phó Vũ Tây đi xử lý,
dời cảnh quay lại một ngày. Thiếu ta một buổi tối, thì phải đền cho ta
một ngày.”
Tô Trữ Xuyên không biết làm sao cho tốt, co người ôm
chặt lấy cơ thể, do dự một lúc mới nhẹ giọng nói: “Thái tử, tối hôm qua
ta…”
Nói đến đây, hắn chợt nhỏ giọng lại ngập ngừng. Chính là nhớ đến tối hôm qua vừa bị tàn nhẫn răng dạy không được làm y mất hứng, sợ
rằng việc mình ngủ quên tối hôm qua lại càng chọc giận y hơn thế là cuối cùng cúi đầu yếu ớt nói: “…Xin lỗi, ta nhịn không được…ngủ quên.”
Đường Nhạc cảm thấy thú vị nhìn Tô Trữ Xuyên, thiếu niên cúi đầu để lộ ra
phần cổ thon dài, những sợi tóc đen mướt bởi vì mới ngủ dậy mà có phần
lộn xộn, nhưng lại làm người ta có cảm giác giống như một bộ lông xù mềm mại đáng yêu.
Y không nói gì, chỉ bước xuống giường đi vào nhà tắm.
Khoảng thời gian vừa thức dậy, tâm tình Đường Nhạc bình thường không được tốt
cho lắm, vì thế trước khi rửa mặt y không thích nói nhiều lời.
Trong lúc chờ Đường Nhạc tắm sáng, Tô Trữ Xuyên vẫn ngốc nghếch ngồi chờ trên giường.
Không biết vì cái gì, Đường Nhạc cảm thấy tâm trạng mình sáng nay đặc biệt
tốt. Y nheo mắt lại bắt đầu rửa mặt, sau đó thay đổi quần áo đã được đặt sẵn, quần tây xám cùng áo sơ mi đen, ca vạt cùng tông màu, đồng hồ cũng với khuy cài áo có đính kim cương.
Sau khi chuẩn bị xong, nhìn
Đường Nhạc vô cùng tuấn mỹ, cao 187cm, tuy đường nét mang nhiều điểm
phương đông, thế nhưng thân hình lại đặc biệt thích hợp mặc tây trang.
Thân mình cường tráng, mặc bên trong là áo sơ mi đen kiểu dáng thanh
lịch kết hợp với bộ nút vàng trắng cực kỳ phong cách.
Tô Trữ Xuyên quay đầu lại nhìn Đường Nhạc đang đi về phía mình, trái tim bổng đập loạn xạ.
Đường Nhạc mang theo chút tiếu ý nhàn nhàn mỉm cười, y đi đến bên giường, vươn tay kéo Tô Trữ Xuyên ra khỏi ổ chăn.Tô Trữ Xuyên có chút bối rối, nhưng vẫn ngoan ngoãn nương theo lực đạo của Đường Nhạc. Gần như là bị Đường Nhạc nắm lấy thắt lưng gầy nhỏ mà kéo
lên, cả người quỳ gối trên giường đối mặt với y.
Tiếu ý trong mắt Đường Nhạc lại tăng thêm một chút, bàn tay đang đặt trên lưng Tô Trữ
Xuyên chầm chậm hướng về phía trước, nâng cằm thiếu niên lên một chút,
đầu ngón tay hứng thú vuốt ve đôi môi.
Tô Trữ Xuyên cảm thấy bàn
tay đang chậm rãi chạm vào mình có chút mờ ám, làm tim hắn đập dồn dập,
nhiệt độ cơ thể cũng ngày càng nóng hơn.
“Thắt cà vạt cho ta.” Đường Nhạc hơi cúi người xuống, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng vang lên bên tai Tô Trữ Xuyên.
Tô Trữ Xuyên ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt run rẩy cầm lấy cà vạt Đường Nhạc đưa.
Tô Trữ Xuyên dĩ nhiên biết thắt cà vạt, thế nhưng vừa ngẩng đầu lên vòng
cà vạt qua cổ nam nhân thì bắt gặp một đôi mắt xanh biếc chăm chú nhìn
mình, cơ thể lập tức bị kích động, ngón tay cũng run rẩy không nghe lời.
Đường Nhạc nhìn xuống bàn tay trắng nõn đang căng thẳng thắt cà vạt trên cổ
mình, đầu ngón tay thon dài, móng tay cũng được cắt ngắn sạch sẽ, bàn
tay vốn đang đặt trên vai thiếu niên cũng chậm rãi đi xuống hai cánh
mông vểnh, sau đó xấu xa vòng tay ôm lấy.
Vốn đang chuyên tâm
thắt cà vạt đột ngột bị kinh hãi nai con buông lỏng tay, vô thức chui
vào lòng ngực Đường Nhạc, y cúi đầu chăm chú nhìn cơ thể gầy yếu ấm áp
đang run rẩy, đôi mắt đen kịt hẹp dài đã có chút ướt át, khuôn mặt ôn
hòa trắng nõn, y trầm giọng nói, âm thanh có chút khàn khàn: “Ta trước
đây có nói ngươi không đẹp đúng không?”
Tô Trữ Xuyên bị chìm trong cái ôm thân mật như vậy, bất ngờ nghe y nói như vậy chỉ ngỡ ngàng lắc đầu, rồi lại lập tức gật đầu.
“Xem ra ta phải thu lại câu nói kia.”
Giọng nói Đường Nhạc nhẹ nhàng vang lên bên tai hắn, cảm giác tê dại này quả thực khiến cho toàn thân Tô Trữ Xuyên mềm nhũn.
Nhưng rất nhanh sau đó, hắn không còn cảm giác được gì nữa. Bởi vì, Đường Nhạc nhẹ nhàng hôn lên trán hắn.
Cái hôn này, rất lâu, rất lâu về sau, Tô Trữ Xuyên vẫn luôn nhớ kỹ.
Bị y thân mật ôm vào lòng, bên tai còn vang vọng tiếng nói thì thầm của y, còn có làn nắng sớm dịu dàng rơi xuống trên gương mặt anh tuấn càng tôn thêm vẻ đẹp của y.
Cho dù đến sáu năm sau, nhiều lúc tuyệt vọng muốn loại bỏ người kia ra khỏi trái tim mình.
Thế nhưng mỗi khi nhớ lại, nhớ tới hai từ Đường Nhạc, cảm giác hiện lên
trong lòng, không phải là đau đớn… mà chính là cảm giác của nụ hôn này.
Cảm giác từ trái tim mạnh mẽ dâng lên nói cho hắn biết, hắn đã yêu.