Tô Trữ Xuyên đứng phía sau Đường Nhạc đột ngột cảm thấy sương sống cứng
đờ. Hăn chưa bao giờ có ác ý với người khác, nhưng trong lúc này, hắn
quả thực cực kỳ, cực kỳ muốn Khải Tây kia nhanh chóng biến mất.Đường
Nhạc còn chưa kịp trả lời, im lặng hai giây cũng khiến cho Tô Trữ Xuyên
cảm thấy thời gian trôi qua vô cùng chậm chạp.
Cuối cùng, tiếng nói trầm thấp của Đường Nhạc thản nhiên vang lên: “Hôm nay có việc cần gặp thất gia, sẽ không ở lại.”
Trong mắt Khải Tây hiện lên tia thất vọng, bất quá vẫn biết điều gật đầu rời khỏi.
Tiếp rục theo Đường nhạc đến phòng LoMond, Tô Trữ Xuyên càng cảm thấy thấp thỏm không yên.
LoMond là phòng cao cấp nhất trong hội quán InfaTuaTion, Thượng Quan Thanh
Thanh cực thích phong cách cùng bài trí của nó cho nên thường xuyên đến
đây qua đêm. Vì thế phòng LoMond dĩ nhiên không cho khách nhân tiến vào.
Đường Nhạc đẩy cánh cửa gỗ dầy, dắt Tô Trữ Xuyên đi vào.
Vừa tiến vào phòng chợt nghe thấy tiếng nước ào ào, Tô Trữ Xuyên hướng mắt
nhìn vào bên trong mới phát hiện ra ngoài ban công có thiết kế suối
phun, mà chính giữa suối phun còn loáng thoáng có một bức điêu khắc.
Cả phòng được phối một màu đỏ sậm ấm áp, trên tường treo rất nhiều bức
tranh. Căn phòng mang hương vị cổ xưa mang đến cảm giác thanh lịch, thậm chí trong không khí còn có mùi trầm hương thoang thoảng.
“Vào trong này, tiểu kẹo.” Một âm thanh lười biếng từ phòng trong truyền ra.
Tô Trữ Xuyên vốn đang chìm đắm trong phong cách trang trí tao nhã cổ điển
thì đột ngột nghe thấy tiếng kêu “tiểu kẹo”, cả người giống như chết
điếng tại chỗ.
Trên mặt Đường Nhạc cũng không xuất hiện biểu tình gì, chỉ hơi nhíu mày một chút rồi đi vào phòng trong. Tô Trữ Xuyên sửng sốt một chút mới vội vã đi theo.
Phòng bên trong trang trí xa
hoa đến cực điểm, trên mặt đất trải thảm lông thật dày, trên giường lớn
phủ một màu vàng đen, màu vàng trải dài đến mặt đất.
Thượng Quan
Thanh Thanh không nằm trên giường mà lười biếng nằm ngửa trên ghế dựa
thật lớn đặt bên cạnh suối phun. Mà lúc này, có một thiếu niên nữa người trên hoàn toàn trần trụi khóa ngồi trên người gã, phần lưng xinh đẹp
khẽ cong, tựa hồ đang cúi đầu hôn lên ngực Thượng Quan Thanh Thanh.
“A? Ngươi dẫn theo người đến?” Thượng Quan Thanh Thanh nhìn thấy Tô Trữ
Xuyên đứng bên cạnh Đường Nhạc, âm thanh không khỏi có chút hết sức kinh ngạc. Lúc này mới vươn tay vỗ nhẹ lên mông thiếu niên, nhẹ nhàng nói:
“Bảo bối, ngươi ra ngoài trước.”
Thiếu niên kia rất nhu thuận,
leo xuống khỏi người Thượng Quan Thanh Thanh, khom người cung kính chào
Đường Nhạc rồi mới đi ra ngoài. Thượng Quan Thanh Thanh chậm rãi ngồi
dậy.
Gã vừa ngồi thẳng, tuy vẫn giữ biểu tình lười biếng như
trước nhưng dáng người lại cực cao, khi đứng thẳng có thể cũng không hề
thua kém Đường Nhạc. Thượng Quan Thanh Thanh rõ ràng không hề có loại
sắc bén của người Âu cổ như Đường Nhạc. Nếu dùng anh tuấn để hình dung
thì nên nói là tuấn tú đúng hơn, áo ngủ hơi hơi mở rộng khiến bộ dáng gã toát ra nét phong lưu khó tả.
Gã có màu da tái nhợt như mang
bệnh đã lâu, đôi môi lại cực kì đỏ. Một đôi mắt xếch xám rất hiếm gặp ở
người Đông phương, con ngươi tỏa ra sự thâm sâu khó dò, chỉ thản nhiên
liếc mắt một cái cũng khiến cho người khác cảm thấy khiếp sợ.