Chớp mắt một cái, Tô Trữ Xuyên đã theo Đường Nhạc được hai tháng.
Lúc ban đầu, ai trong giới điện ảnh cũng không ngờ một thiếu niên không hề
có chút sức hút nào lại có thể ở bên cạnh Đường Nhạc. Hai tháng từ từ
trôi qua, Tô Trữ Xuyên vẫn đi quay phim chụp ảnh như trước đây, mọi việc vẫn như cũ, trãi qua một khoảng thời gian trình độ của hắn cũng tiến bộ không ít.
Qua hai tháng, bộ phim thần tượng cuối cùng cũng hoàn thành. IMAX tổ chức một buổi tiệc đặc biệt.
Trong đại sảnh nguy nga lộng lẫy, mọi người cùng nhau nâng ly, ngợp trong xa
hoa đồi trụy. Trước đây vào những dịp như vậy, Tô Trữ Xuyên thường trốn ở một bên, hắn là người mới lại không có chỗ dựa vững chắc, tự nhiên cũng không có ai để ý tới. Nhưng trong tiệc rượu này, lại có người liên tục
kính rượu hắn, thậm chí có một vài nhân viên không hề quen biết trong
công ty.
Tô Trữ Xuyên có chút không thể thích ứng với tình huống này, cuối cùng vẫn nhờ người đại diện giải vây giúp Tô Trữ Xuyên.
Người đại diện của Tô Trữ Xuyên họ Kim, trong công ty IMAX được xem là nhân
vật đứng đầu, Ngôn Nhạc dưới tay ông ngày càng nỗi tiếng. Người có địa
vị như vậy, ngày thường tự nhiên rất cao ngạo. Bình thường ông Kim cũng
không để ý tới một người luôn ôn nhu dịu dàng như Tô Trữ Xuyên, đương
nhiên cũng không để tâm tới một người không có gì nỗi bật như vậy.
Trước đây Tô Trữ Xuyên chỉ được thấy người này đứng trên ban công ở phía xa,
trong nhất thời không khỏi cảm thấy có chút căng thẳng.
“Bộ phim này tôi có xem qua, cậu diễn rất tốt.”
Ông Kim rút một điếu thuốc từ trong túi áo trong tây trang ra, mỉm cười một cái với Tô Trữ Xuyên:
“So với lúc đầu có tiến bộ hơn.”
“Cám ơn ông Kim đã khích lệ.” Đôi mắt đen nhánh của Tô Trữ Xuyên phát ra một tia sáng, hắn cuối cùng cũng chính là một diễn viên, nghe thấy lời khen như vậy dĩ nhiên cảm thấy vô cùng vui vẻ.
“Tôi không thường mang theo những người mới ở IMAX, bởi vì dẫn theo cũng có rất nhiều điểm
không hợp ý. Con người tôi rất nghiêm khắc, yêu cầu cũng cao, chỉ có
những người có đủ thực lực và tài năng mới làm tôi chú ý tới. Lúc đầu
tôi đối với cậu cũng như vậy, hi vọng cậu không để bụng.”
Ông Kim chậm rãi phun ra luồng khói trắng, những lời nói ra không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.
“Không, ta không để ý.”
Tô Trữ Xuyên vội vàng lắc đầu:
“Ông vẫn rất quan tâm tới ta.”
Người đại diện rất lọc lõi, tuy rằng chỉ đơn giản gió chiều nào thuận theo
chiều đó, nhưng nói thế nào đi nữa, cũng khiến cho Tô Trữ Xuyên cảm thấy trước kia ông Kim lạnh nhạt kỳ thật cũng chỉ vì có yêu cầu nghiêm khắc
với chính mình, ngược lại có chút không hiểu vì sao đối phương lại áy
náy.
Ông Kim cười cười, vỗ vỗ lên bả vai Tô Trữ Xuyên, lấy một cái hộp nhỏ tinh xảo trong túi đưa ra:
“Còn ba ngày nữa tới sinh nhật cậu. Lúc đó ta không còn ở Đông khu, chỉ là
một món quà nhỏ thôi, tặng trước cho cậu, xem như chúc cậu sinh nhật 18 tuổi vui vẻ sớm một chút.”
Tô Trữ Xuyên sửng sốt ngẩn người hết
nữa ngày, tuy rằng muốn khước từ, nhưng cuối cùng bởi vì sự kiên trì của ông Kim mà nhận lấy.
“Cám ơn, cám ơn…”
Thời điểm thấp
giọng nói cám ơn, trong lòng Tô Trữ Xuyên có chút ngẩn ngơ. Cha mẹ hắn
đã li dị từ sớm, những năm gần đây cùng với mẫu thân nương tựa lần nhau
sống rất vất vã, giữa trung học thì bỏ học sau đó gia nhập vào IMAX. Chỉ có mẫu thân luôn nhớ rõ ngày sinh nhật mà ngay cả hắn cũng không để ý
tới.
Trong nháy mắt tiếp nhận lễ vật kia, quả thực có chút cảm động.
Lúc cảm động, trong lòng lại nhịn không được liền nhớ tới──Đường Nhạc, Đường Nhạc có phải cũng nhớ không?