Không biết có phải Đường Nhạc canh thời gian hay không, mà vừa lúc dây
dưa với Tô Trữ Xuyên xong nhìn lại thì vừa đúng mười hai giờ.
Quả thật, làm đúng tới lúc hắn mười tám tuổi.
Không khống chế được chợt nảy ra suy nghĩ này, Tô Trữ Xuyên cảm thấy hai lỗ
tai mình cũng bắt đầu nóng lên. Lúc hắn mười bảy tuổi bắt đầu quen biết
Đường Nhạc, rối loạn như vậy thoát cái đã hai tháng, mà hắn cũng đã mười tám tuổi.
Nhớ lại những việc này, vẫn cảm thấy vô cùng kì diệu.
Tô Trữ Xuyên khẽ cử động cơ thể có chút mỏi nhừ, lại phát hiện tây trang
Đường Nhạc phủ lên người mình sắp rớt xuống. Màu xám bạc chất liệu rất
tốt sờ lên cảm giác rất thoải mái, hơn nữa còn có mùi nước hoa nhàn nhạt trên người Đường Nhạc.
Tô Trữ Xuyên nắm chặt cổ áo tây trang, quay đầu nhìn ra hướng cửa sổ xe.
Đường Nhạc mặc áo sơ mi xanh nhạt đứng trước vách thủy tinh của tòa cao ốc
Glassis, đầu ngón tay lẹp điếu xì gà, có chút đăm chiêu nhìn ra bầu trời mênh mông đầy sao bên ngoài.
Tô Trữ Xuyên im lặng.
Cứ như vậy lặng lẽ nhìn người nam nhân cao lớn vô cùng anh tuấn đứng bên ngoài.
Trong nháy mắt, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng yên tĩnh. Giống như đang
chăm chú nhìn thứ gì đó vô cùng quý giá, cao ngạo đến mức khó có thể
chạm vào.
Tuy rằng có cảm giác chính mình bất giác trở nên vô cùng nhỏ bé, nhưng tuyệt nhiên không quan trọng.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, điếu xì gà cũng cháy hết, Đường Nhạc cũng
không suy nghĩ tiếp. Y quay đầu thấy Tô Trữ Xuyên đang tựa đầu lên cửa
sổ nhìn ra ngoài, lơ đãng cười một chút mới bước trở về.
“Sinh nhật vui vẻ.” Đường Nhạc mở cửa xe ngồi vào trong, đột nhiên quay đầu lại nói bốn chữ này.
Tô Trữ Xuyên ngẩng đầu, nhất thời có chút run sợ.
Nam nhân bình thường luôn cao ngạo lạnh nhạt này dường như cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên, quay đầu đi không nói thêm gì nữa, trong xe
nhất thời vô cùng im lặng.
Không chờ Tô Trữ Xuyên phản ứng lại, Đường Nhạc nhìn về phía trước thản nhiên tiếp tục nói: “Ta cũng suy nghĩ,
nhưng quả thực không biết ngươi thích gì. Quà mua thì cũng không hợp
lắm, chi bằng ngươi cứ trực tiếp nói cho ta biết mình thích gì?”
Trong lúc này, Tô Trữ Xuyên quả thực không biết nên trả lời thế nào.
Hắn căn bản không nghĩ tới muốn quà gì, kì vọng trong trái tim hắn vô cùng
nhỏ bé… chỉ mong có thể cùng Đường Nhạc trải qua ngày sinh nhật.
Nguyện vọng nho nhỏ này cuối cùng cũng trở thành sự thật, trong khoảnh khắc bị hỏi muốn quà gì, căn bản cảm thấy vô cùng ngỡ ngàng.
“Nói mau.”
Ngón tay thon dài của Đường Nhạc không kiên nhẫn gõ gõ lên tai lái, tuy rằng vẻ mặt thoáng có chút ngạo mạn, nhưng quả thực cũng mơ hồ nhận ra bản
thân mình rất khác thường.
Trước kia y có không ít bạn bè, quà sinh nhật được chuyển tới rất nhiều.
Cho tới bây giờ luôn là người khác luôn tự động đưa tặng, y không lo lắng,
cũng không hề để ý tới. Không phải tiền thì là tặng phẩm, y chưa bao giờ nhìn tới những thứ được đưa đến.
Chính là khi đối mặt với Tô Trữ Xuyên, trong lòng y hiểu rất rõ nam hài yếu đuối này căn bản không biết tranh thủ xin chút đồ vật này nọ. Vì thế không biết vì sao lại cảm thấy có chút lo lắng.
Tâm tình này chính mình cũng không hiểu rõ, chính là mơ hồ muốn cho đối phương nhiều hơn một chút.
Đại khái vẻ mặt không còn kiên nhẫn của Đường Nhạc làm Tô Trữ Xuyên vô cùng căng thẳng, sợ hãi quấn chặt tây trang trên người, giống như đang quyết định một thứ gì đó, đầu hơi cúi thấp về phía trước.
Từ kính
chiếu hậu có thể nhìn thấy đôi mắt hẹp dài vô cùng dịu dàng, trong ánh
mắt long lanh kia dường như có ẩn chứa rất nhiều từ ngữ.
“Thái tử….”
Sau đó, Đường Nhạc nghe thấy có chút ngập ngừng, nhưng trong âm thanh yếu ớt nhỏ bé đó lại tràn ngập liều lĩnh.
“Thái tử…..” Đầu ngón tay thiếu niên siết chặt cổ áo tây trang đang khoát hờ
lên người mình, âm thanh run rẩy nhưng vẫn cố gắng vùng vẫy tiếp tục
nói: “Thái tử, ta thích người.”