Sau khi nghe điện thoại xong, Tô Trữ Xuyên vô cùng hoảng hốt.
Tô Trữ Xuyên nghe thấy âmm thanh vội vã từ bên kia vang tới: “Bệnh
tình đang nhanh chóng chuyển biến xấu… đã bắt đầu hôn mê.” hai tay đều
không thể tự chủ bắt đầu phát run.
Hắn không nhớ rõ mình đã lao ra khỏi IMAX như thế nào, sau đó giống như phát điên vội vàng chạy tới bệnh viện. Ý
thức dường như vẫn còn đang lơ lơ lửng lửng, mãi đến khi tiến vào đại
sảnh mới đột ngột bừng tỉnh.
Ngay sau đó, cảm giác ập tới chính là sợ hãi. Đối mặt với tình cảnh
vô cùng khủng khiếp kia, thậm chí từng bước chân nhấc lên giống như suy
yếu đến mức muốn xụi lơ trên mặt đất.
Không biết lấy dũng khí từ đâu, Tô Trữ Xuyên rốt cuộc cũng tới được
bàn cố vấn, sau đó mờ mịt đi theo y tá tới trước cửa phòng cấp cứu.
Căn phòng có cánh cửa sổ rất lớn, trong suốt, có thể nhìn thấu được cảnh tượng bên trong.
Tô Trữ Xuyên vô lực dùng đầu ngón tay cào lên mặt kính, thống khổ
nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Tô mẫu, hai mắt nhắm nghiền đeo mặt nạ
dưỡng khí nằm im trên giường bệnh, bên trong có ba bác sĩ đang rất khẩn
trương, vận hành các thiết bị bên cạnh.
Tô Trữ Xuyên đứng bên ngoài cửa sổ, không thể nghe thấy động tĩnh bên trong, chỉ có thể im lặng nhìn tình cảnh trong phòng cấp cứu.
Cả quá trình, Tô Trữ Xuyên giống như đang đứng trong một không gian
không trọng lực, cảm giác tim đập thình thịch dường như bất cứ lúc nào
cũng có thể rơi xuống.
“Tô tiên sinh, Tô tiên sinh.”
Đại khái cũng qua một lúc lâu, Tô Trữ Xuyên mới ngơ ngẩn có phản ứng, là y tá Vương gọi, hắn cố sức quay lại, âm thanh có chút phát run:
“Sao, sao tự nhiên lại….lại như vậy?”
“Tô tiên sinh, cậu bình tĩnh một chút. Tình hình không xấu lắm đâu.”
Giọng nói của y tá Vương vô cùng vững vàng, đưa tay vỗ vỗ vai Tô Trữ
Xuyên, tiếp theo lật lật bệnh án trên tay, ý bảo Tô Trữ Xuyên cùng cô
qua một bên nói chuyện.
Tô Trữ Xuyên hít sâu một hơi, lại quay đầu nhìn thoáng qua tình cảnh
bận rộn bên trong phòng bệnh, tiếp theo im lặng đi theo y tá Vương ngồi
xuống dãy ghế chờ.
“Bệnh của bà Lam do di truyền, trong khoảng thời gian này không được
ổn định, đại khái khoảng 40 phút trước, bà Lam đột nhiên cảm thấy tim
đập rất nhanh lại khó thở, có biểu hiện bị suy tim nghiêm trọng. Ngay
sau đó liền hôn mê. Cậu cũng thấy rồi, hiện tại chúng tôi đang tiến hành cấp cứu khẩn cấp, bởi vì phát hiện sớm nên cũng đã chậm rãi ổn định
lại, không có nguy hiểm tới tính mạng.”
Y tá Vương điềm tĩnh kể lại tình cảnh, đồng thời cẩn thận đưa một ly nước ấm tới tay Tô Trữ Xuyên.
Một ngụm uống hết cốc nước Tô Trữ Xuyên mới bắt đầu cảm thấy bình
tĩnh lại, nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc cũng có cảm giác linh hồn mình bắt
đầu trở về với cơ thể, không còn cảm giác chân mình đang đạp trên hư
không nữa.