Ban đêm, Tô mẫu đã ngủ say.
Tô Trữ Xuyên lặng lẽ ngồi trên bậc thang trước cửa bệnh viện, gió đêm rét lạnh thổi vù vù nhưng hắn vẫn ngồi im lặng, dường như không hề cảm
giác được giá lạnh.
Cũng không biết qua bao lâu, Tô Trữ Xuyên chậm chạp nhấn số Kim tiên sinh, sau hai hồi chuông thì có tiếng trả
lời: “Uy? Trữ Xuyên?”
“Kim, Kim tiên sinh, chào ông, thật có lỗi đã khuya như vậy còn quấy rầy.” Tô Trữ Xuyên cuống quít mở miệng.”
“Chuyện gì?” Bên kia vô cùng ầm ĩ, tranh cãi kịch liệt, mà giọng nói của Kim tiên sinh cũng không có kiên nhẫn.
“Kim tiên sinh, tôi, bệnh của mẹ tôi trở nặng, bác sĩ nói cần phải
làm phẩu thuật TOS, cần 100 vạn. Tôi….tôi quả thực không thể xoay được
nhiều như vậy. Tôi muốn hỏi một chút, công ty có thể, có thể nhanh chóng trả cho tôi một chút thù lao cho công việc tôi đã làm lúc trước hay
không? Còn có…..có thể, có thể cho tôi mượn trước một phần lương sau này hay không, thực xin lỗi, tôi biết chuyện này không hợp quy củ, nhưng mà tôi thực sự quá gấp, Kim tiên sinh.” Tô Trữ Xuyên cảm thấy chính mình
nói năng lộn xộn, lắp ba lắp bắp vô cùng lóng ngóng.
“Trữ Xuyên, ta nói cậu nghe, công ty đã dành riêng phúc lợi là bảo
hiểm cho nghệ sĩ, chứ không có trách nhiệm phải phụ trách cả người nhà
của nghệ sĩ a? Về chuyện công việc, hôm nay ta cũng đã nói rõ với cậu
rồi, nhất định sẽ nhanh chóng sắp xếp, cậu có thể yên tâm.” Kim tiên
sinh nói rất nhanh, sau đó ngừng lại một chút lại trở về bình thường:
“Vậy tình huống của mẹ cậu giờ thế nào? Ngày mai ta mang vài người tới
thăm bác gái được không?”
“Không, không cần phải tới thăm đâu…. cám ơn Kim tiên sinh.” Giọng nói Tô Trữ Xuyên có chút run rẩy, yên lặng cúp điện thoại.
Tuy rằng cũng không dám ôm hi vọng gì, nhưng cuối cùng cũng rơi vào tuyệt vọng.
Dù sao cũng không thể bỏ cuộc như vậy, Tô Trữ Xuyên cố gắng lấy lại
tinh thần, tìm kiếm trong danh bạ số điện thoại của đám bạn bè lúc xưa.
Tô Trữ Xuyên mặc dù hướng nội, nhưng cũng có vài người bạn. Nhưng
những người hắn quen biết cũng không phải nhân vật quyền quý gì, muốn
xuất ra nhiều tiền như vậy cũng không có khả năng.
Liên lạc hết bạn bè, kết quả giống như dự tính của hắn, có được 10 vạn, nhưng khoảng cách tới 100 vạn quả thực quá xa.
Tô Trữ Xuyên siết chặt điện thoại trong tay, trong lòng cũng ngày
càng lạnh lẽo, cảm giác tuyệt vọng này giống như bất cứ lúc nào cũng có
thể nuốt trọn hắn.
Mãi đến trong nháy mắt, hắn trong lúc tìm tiếm trên danh bạ lại thấy được dòng chữ quen thuộc: thái tử.