Lúc Đường Nhạc muốn, trên cơ bản chưa từng có người nào ở trên giường dám cự tuyệt y, tới bây giờ Đường Nhạc cũng chưa bao giờ tự kiềm chế
dục vọng của mình. Bản thân y cũng biết rõ, nếu mình cứ kiên trì cuối
cùng Tô Trữ Xuyên cũng sẽ ngoan ngoãn thuận theo.
Nhưng lần này, y nhìn thấy thiếu niên
trong lòng ngực mình sắc mặt tái nhợt, khẩn trương ôm chặt cánh tay y,
quả thực trong lòng có cảm giác không đành lòng áp bức người này.
Đường Nhạc cũng không thể quên được, thiếu niên trên người mang đầy
dấu vết sau khi hoan ái đôi mắt tràn ngập hi vọng thổ lộ với y, cuối
cùng lại bị tàn nhẫn vứt bỏ. Vì vậy bất luận thế nào, trong ngực tiểu tử kia cũng có đủ lý do để cự tuyệt y.
Tô Trữ Xuyên bất an nhìn biểu tình trên mặt Đương Nhạc, vốn nghĩ có
lẽ sẽ bị không chút khách khí tiếp tục kéo dài, lại không ngờ tới ngay
lập tức môi Đường Nhạc đã ấn xuống một nụ hôn sâu.
Đường Nhạc đặt hắn nằm giữa hai tay mình, cúi đầu hôn thật sâu, liếm cắn, mút hai cánh hoa và đầu lưỡi hắn.
Tô Trữ Xuyên chăm chú nhìn nam nhân anh tuấn lại sâu sắc trước mặt,
dưới ánh trăng lộ ra một tầng quang mang đặc biệt ôn nhu. Bởi vì nghiêng đầu, vì thế không nhìn tới ánh mắt của y, chỉ có thể nhìn tới hàng lông mi quét theo mí mắt hẹp dài.
Đó là một nụ hôn môi thật lâu vô cùng dịu dàng.
Tô Trữ Xuyên ôm lấy bả vai Đường Nhạc, cảm thấy linh hồn mình sắp bị
nụ hôn này hút cạn, hạ thân còn sót lại cũng trôi nỗi bập bềnh trong
sóng biển nhu tình này.
Trên đại dương mênh mông rộng lớn, hắn chỉ là một chiếc thuyền con. Nhưng cũng không vì vậy mà cảm thấy kích động.
……..
Sau khi trãi qua nụ hôn sâu, tuy rằng Tô Trữ Xuyên đã sớm mềm nhũn
dựa vào ngực Đường Nhạc, y cũng không còn khăng khăng muốn yêu.
Tuy rằng nói tiếp có chút bùn cười, chính là trong thời điểm này chỉ
ôm Trô Trữ Xuyên vào lòng nhưng lại cảm thấy vô cùng ấm áp an bình.
Tô Trữ Xuyên nhẹ nhàng thở hỗn hển, đem cằm gác lên vai Đường Nhạc, qua một hồi lâu mới khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Ngón tay Đường Nhạc nhẹ nhàng xoa nắn phần gáy sau của Tô Trữ Xuyên,
thấp giọng hỏi: “Nghe nói lúc trước ngươi từng gặp Thượng Quan Thanh
Thanh?”
Tô Trữ Xuyên suy nghĩ một chút mới nhớ tới lần gặp mặt ở bệnh viện, sau đó mới gật gật đầu.
“Sau đó cậu ta có để lại số điện thoại cho ngươi?” Ánh mắt Đường Nhạc nheo lại tràn ngập nguy hiểm, tiếp tục hỏi.
“Có để lại. Anh ta, anh ta nói có việc gì có thể tìm tới.” Tô Trữ
Xuyên ngoan ngoãn gật đầu, tựa hồ vẫn chưa ý thức được tâm tình Đường
Nhạc.
Đường Nhạc hừ một tiếng, vươn tay nâng cằm Tô Trữ Xuyên, cặp mắt xanh biếc tràn ngập uy hiếp nhìn chằm chằm ánh mắt đen kịt ôn nhuận của
thiếu niên, trầm giọng hỏi: “Thế lúc sau, có gọi tới cho cậu ta không?”
Cho dù phản ứng Tô Trữ Xuyên có chút chậm chạp, nhưng cũng cảm giác
được Đường Nhạc có chút không hài lòng, nhanh chóng lắc đầu nói: “Ta
không, không có gọi qua.”
Đường Nhạc vẫn híp ánh mắt hẹp dài, trầm ngâm một chút mới hỏi: “Vì sao lại không gọi?”
Tô Trữ Xuyên ngơ ngẫn, trong khoảng thời gian ngắn quả thực không
biết nên trả lời thế nào. Cá tính của hắn trời sinh đã không biết cách
lấy lòng người khác. Lúc này cũng không biết nói gì để làm Đường Nhạc
vui vẻ.
Hắn vắt óc suy nghĩ hết nửa ngày, rốt cuộc vẫn có chút ủy khuất cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Vì, vì sao phải gọi a….”
Cái này đổi lại lại làm Đường Nhạc sửng sốt một chút.
Đúng vậy, vì cái gì phải gọi chứ.
Đáp án ngắn gọn như vậy, trong nháy mắt làm Đường Nhạc có cảm giác chính mình mới là người cố tình gây sự.
Vật nhỏ trước mặt vô cùng đơn thuần, kỳ thật căn bản không hề nghĩ
tới Thượng Quan Thanh Thanh. Trong lòng hắn, chỉ có một mình Đường Nhạc.
Ánh mắt Đường Nhạc trở nên dịu dàng, vươn tay nhẹ nhàng đem mớ tóc
hỗn độn trước trán Tô Trữ Xuyên ra sau vành tai, đột nhiên mở miệng nói: “Ngươi thích cây xương rồng sao?”
“Cũng, cũng không phải….” Tô Trữ Xuyên hít vào một hơi, hiển nhiên
đối với đề tài này có chút hứng thú, nhẹ nhàng mỉm cười nhỏ giọng nói:
“Hai năm trước được người khác tặng, vẫn sống tới bây giờ, cũng coi
như…. dưỡng ra cảm tình đi.”
Hắn nói tới đây, ngừng lại một chút mới ghé vào bên tai Đường Nhạc nhẹ nhàng nói: “Ta, ta còn đặt tên cho nó… kêu a ngốc.”
Ngay cả Đường Nhạc cũng không nhịn được khẽ cười, ánh mắt y hướng về
cây xương rồng tròn tròn xanh xanh trên tủ đầu giường, tưởng tượng nó bị gọi là a ngốc, liền cảm thấy cực kỳ đáng yêu.
Bất luận là cây xương rồng a ngốc nho nhỏ trong phòng, hay thiếu niên Tô Trữ Xuyên trong lồng ngực mình.
Đều phi thường đáng yêu.