Liệp Quang

Chương 2: Chương 2




“Ian đột nhiên chưa kịp chuẩn bị mà một cơn đau nóng rực đã nổi lên trên má phải.”

Friel có nghĩa là một đóa hoa trong ngôn ngữ của loài người cổ.

Lúc cha xứ Ian Mitchell tới thủ đô của sao Friel, nơi ấy đang là mùa xuân.

Tàu vũ trụ của Tòa thánh bay thẳng tới đó chậm rãi đáp xuống đường đậu của sân bay như một cánh hoa đang rơi lả tả. Hơi nước từ đại dương ngưng tụ thành từng áng mây trắng như tuyết đang phủ đầy đỉnh núi, chất đống trên đường chân trời, vô cùng hùng vĩ và lộng lẫy.

Cha xứ trẻ vừa đi ra khỏi cửa khoang là đã bị rung động sâu sắc ngay vì cảnh tượng đang ùa tới trước mắt này, quả thực không thể tin được đây là một tinh cầu nằm ở biên giới hẻo lánh hoang vu cùng nhiều dị thú khắp nơi trong miệng của bọn người đế đô kia.

Dọc theo đường đi từ sân bay đến trang viên Parthenon, hoa cỏ và mây bay tạo thành một tinh cầu xuân thắm đầy thần kỳ.

Nhánh hoa tường vi và hoa hồng leo trên hàng rào, tử đằng buông xuống đầu cành, hoa anh đào tung bay, hoa hải đường san hô... ngay cả hoa sao biển thối cực kỳ quý giá ở thủ đô đế quốc cũng mọc đầy trên tinh cầu xa xôi này, như đã có ai lỡ đổ lọ thuốc màu tím đỏ xuống cả vùng đất này vậy.

Bầu trời nơi này như hiện ra một sắc tím xanh, trông như mộng ảo. Tất cả nhà cửa ven đường đều được sơn trắng, xung quanh cũng được tô điểm bởi hoa tươi.

“Nơi này rất khác so với thủ đô phải không cha xứ?” Tài xế của phủ công tước nhiệt tình bắt chuyện.

“Quả thật là một trời một vực.” Ian mỉm cười, khóe môi mang theo một độ cong nhợt nhạt, “Đây là một thành phố tràn ngập ý thơ.”

Đuôi xe huyền phù đang tung tăng trên lục địa thổi bay một chùm cánh hoa, bay nhanh dọc theo rừng cây ở ngoài vùng ngoại ô.

“Friel một năm mười tám tháng thì mùa xuân đã muốn hết mười lăm tháng rồi.” Tài xế tự hào ca ngợi về quê hương. Gã là một Beta, trên mặt có vết phơi nắng của dân bản xứ, tính cách thẳng thắn, trông cực kỳ thân thiết với Ian hơn vì thân phận giáo sĩ của hắn.

“Ngài tới đúng lúc lắm cha xứ. Mùa mưa vừa qua, thời tiết cũng vừa đúng. Mùa hè ở nơi này của chúng tôi sẽ không quá nóng, trang viên của công tước cũng mát mẻ dữ lắm. Hơn nữa bây giờ cũng đã đến mùa săn bắn, ngài có đi săn không ạ?”

“Không.” Ian lễ phép cười cười, “Giáo sĩ không được phép ca hát, nhảy múa, săn bắn hoặc tham gia những hoạt động giải trí khác.”

“Xem tôi kìa!” Tài xế vỗ trán một cái, “Rất xin lỗi thưa cha xứ, là tôi hồ đồ rồi. Chủ yếu là vì bây giờ trông ngài thật sự không giống như một giáo sĩ cho mấy đó ạ.”

Năm nay, Ian Mitchell tròn đầy hai mươi tuổi, lại tốt nghiệp ở Học viện Thần học Trung ương với thành tích xuất sắc, cũng thông qua bài kiểm tra năng lực giáo sĩ trong một lần, trở thành cha xứ khi vẫn còn khá trẻ tuổi.

Bởi vì chỉ đi đường này nọ, hắn cũng không mặc áo choàng. Trên người là áo sơ mi trắng và quần kaki, hơn nữa trên đầu còn có mũ lưỡi trai, đội lên mái tóc đen mềm mại hơi cong lên của hắn, làm cho hắn trông chẳng khác gì một sinh viên ngây ngô cả.

Hơn nữa hắn cũng là Omega. Tuy đã tiêm thuốc ức chế chất lượng tốt nhưng tin tức tố nồng nặc của người trẻ tuổi như sắc xuân ngoài cửa xe lại không thể nào che giấu được, cũng sẽ lộ ra ngoài một ít và bay tới trước chóp mũi của người khác.

Cha xứ trẻ có một đôi mắt to, đen kịt mà ôn nhu, như ánh sao lờ mờ sáng lên trước đêm đen, làn da của Omega lại nhẵn nhụi và trắng nõn. Ngũ quan của hắn vẫn còn mang theo một ít nét trẻ con của thiếu niên, góc cạnh còn chưa quá rõ rệt, khóe môi luôn mỉm cười làm cho người ta cảm thấy như một cơn gió xuân ấm áp vậy.

“Quả thực tuổi của tôi cũng không lớn lắm.” Ian ôn hòa nói, “Nhưng xin hãy tin rằng kính ngưỡng và lòng tin yêu của tôi đối với Thánh chủ hoàn toàn không khác gì so với bất kỳ một tín đồ thành kính nào khác cả.”

“Đương nhiên rồi!” Tài xế vội hỏi, “Công tước và người trong trang viên đều rất trông mong về chuyện ngài tới nơi này đấy. Từ sau khi cha xứ Morse qua đời, công tước liền ngóng trông một cha xứ ân cần và đáng tin mới mà Tòa thánh phái đến để chủ trì xứ đạo của chúng tôi. Nghe nói ngài là học trò dòng chính của tổng giáo chủ Hạ Lợi ạ?”

“Đúng thế.” Ian tao nhã gật đầu, “Tổng giáo chủ Hạ Lợi cũng là người chăm sóc cho tôi. Ông ấy đã nuôi tôi lớn lên.”

“Mong Thánh chủ phù hộ cho ngài ấy!” Tài xế lớn tiếng nói, “Thân phận của ngài cao quý như vậy, đây thật sự là vinh quang của toàn xứ đạo chúng tôi rồi! Để nghênh đón ngài, công tước còn định sửa lại toàn bộ giáo đường nữa cơ. Ngài nhìn xem, là đỉnh giáo đường màu vàng tím kia đó ạ!”

Xe huyền phù leo lên sườn bay núi tới đỉnh, phía trước là đồi núi chập chùng, cánh rừng và bãi chăn nuôi chia đất đai thành những khối vuông có sâu có cạn, hoa anh đào rừng bồng bềnh trong hoang dã như những đám mây.

Miền núi sắc bén như lưỡi liềm, ôm lấy một ít biển xanh. Đại dương như mặt gương, phản chiếu cả bầu trời và mây núi.

Mà đỉnh giáo đường màu vàng cao cao vây quanh bởi rừng rậm lại rực rỡ sắc màu dưới ánh nắng trắng xóa, mái vòm trông như ông mặt trời mới mọc.

Đối diện xéo với giáo đường lại có một toà lâu đài cổ điển trang trọng đang đứng theo sườn núi, bộ dáng như đang nhìn ra ngoài đại dương xa xa.

Nơi đó chính là đích đến của Ian trong chuyến đi này, phủ đệ của công tước Oran, trang viên Parthenon.

Đây là một trang viên nghe đâu có chiều dài lịch sử hơn một nghìn năm, toàn bộ được xây dựng từ đá hoa tuyết, nhưng đã sớm bị thời gian và gió biển nhuộm thành màu vàng đất nhiễm màu tro bụi mất rồi. Thường xuân và một cây lăng mai chiếm lấy mặt tường hướng về trong đất liền kia, nở đầy hoa tuyết như một chuỗi sắc trắng.

Xe huyền phù dùng một động tác trượt đẹp đẽ dừng lại trước cổng vòm của trang viên rồi chậm rãi hạ cánh.

“Chào mừng đã đến với trang viên Parthenon, cha xứ Mitchell.” Quản gia mặc đồng phục ngay ngắn có một mái tóc màu xám xanh, trông dáng dấp cũng chừng một trăm năm mươi, sáu mươi tuổi rồi, nhưng tinh thần vẫn còn hăng hái lắm.

“Trong thôn có một vụ tai nạn giao thông, công tước tạm thời chạy tới đó để xử lý, trễ một chút nữa mới có thể trở về. Chúng tôi đã chuẩn bị xong bánh trà trong thư phòng, xin ngài hãy chờ một lát, công tước phu nhân chẳng mấy chốc nữa sẽ xuống tới ạ.”

Ian nhẹ nhàng đưa túi hành lý nhỏ cho tài xế để gã mang tới túc xá sau giáo đường, mình thì đi vào trong tòa nhà lớn với quản gia.

Bên trong trang viên hiện ra một vẻ đẹp lộng lẫy và kiêu ngạo khiến cho người ta rất không cam lòng.

Hiển nhiên, gia đình công tước liều mạng đang không ngừng đuổi theo phong cách thời thượng vì muốn tách rời tòa lâu đài cổ này khỏi trung tâm đế quốc. Vốn dựa vào kiểu cách thời xa xưa nên họ luôn cố gắng tô điểm thêm những trang sức rực rỡ xa hoa trên lớp tro bụi. Những phong cách được đem đi trộn đại với nhiều thời đại trước. Lối vẽ trên tường của Charles VI phối hợp với ngăn kéo của Henry V, ghế sô pha của Mikaina I lại được ghép với chân ghế của thời nhiếp chính...

Ian cảm thấy cả trang viên trông giống như một cửa hàng đồ cổ rất lớn vậy, quý báu mà hỗn loạn. Đối với một người trẻ tuổi từ nhỏ đã lớn lên trong Tòa thánh, được dạy cho những thứ mỹ học và nghệ thuật tốt đẹp nhất và từng gặp được những bậc thầy kiệt tác mà nói, hắn thậm chí còn muốn cảm thấy hơi lúng túng thay cho công tước luôn.

Cũng may thư phòng không bị hủy hoại bởi người đã tự mình trang trí kia, nơi này vô cùng giản dị, hai chiếc cửa sổ sát đất sáng ngời nhìn ra thảm cỏ bằng phẳng, đài phun nước và đại dương màu xanh lam.

Mà trước cửa sổ còn có một chiếc đàn dương cầm cổ thời Venus nữa.

Ian bước nhanh tới, yêu thích không buông mà khẽ vuốt ve phím đàn, cũng vui mừng khi nhìn thấy chữ ký của bậc thầy trên biển hiệu. Đây chính là một kiệt tác cũng có thể xem là cực kỳ hiếm thấy ở đế đô đó chứ!

Gió biển tràn vào từ ngoài cửa sổ đang mở rộng, mang theo tiếng ồn ào. Một đám trẻ con đang đùa giỡn trên bờ cát ở đằng xa, hai con chó lớn cũng đang gâu gâu sủa to.

Công tước phu nhân “chẳng mấy chốc nữa sẽ xuống tới” mãi chẳng thấy được bóng dáng. Ian không nhịn được ngồi xuống trước đàn dương cầm, ngón tay nhẹ nhàng nhấn xuống phím trắng.

“Ình ——”

Ian thất vọng. Tiếng đàn dương cầm này nghe thô khủng khiếp, có lẽ đã rất lâu chưa được điều chỉnh đàng hoàng, quả thật thiếu bảo dưỡng một cách nghiêm trọng.

Hắn có một cảm giác như thể bản thân tình cờ gặp được một người con gái xinh đẹp tuyệt trần, rồi lại phát hiện ra người con gái nọ đã biến thành cát bụi từ lâu vậy.

Tiếng ồn ào bên ngoài bỗng nhiên thay đổi.

Bọn trẻ con đang đùa giỡn kia đã biến thành một đám đánh nhau lúc Ian không chú ý tới. Chó sủa điên cuồng, mấy đứa trẻ lại đang ẩu đả trên bãi cát, còn có ba, bốn đứa nhỏ hơn một chút đứng hò hét ở bên cạnh nữa.

Ian đứng dậy đưa mắt nhìn tới, thấy một cậu bé một cước đạp ngã một thiếu niên cao to hơn nó, rồi bước tới trèo lên người thiếu niên kia, điên cuồng đấm vào đầu đối phương.

“Này!” Ian hô tô về phía bọn nhỏ, “Mau dừng tay lại!”

Nhưng chẳng ai nghe thấy lời của hắn cả.

Ian đẩy cửa sổ sát đất ra, chui qua rồi chạy trên thảm cỏ tới chỗ đó.

Cậu bé kia còn chưa đánh đủ nên rút dây đeo ra và quất về phía đám nhỏ vẫn luôn tự vệ cho bản thân.

Động tác của nó vô cùng hung ác, ra tay không hề do dự một chút nào, quả quyết gọn gàng, phản ứng nhạy bén. Dây đeo trong tay nó như thể đang tỏa ra một sinh mạng, phòng ngự và công kích đều thuận buồm xuôi gió hết.

“Mau dừng tay lại ——” Ian vừa hét vừa chạy tới.

Đối thủ của cậu bé đã chịu thua, nhưng nó vẫn không chịu bỏ qua. Hai thiếu niên ngã xuống đất bị nó đánh tới không ngừng kêu rên, đứa khác cũng bị đứa trẻ này dọa sợ, không dám đi tới can ra.

“Được rồi!” Ian chạy tới trước mặt, hét to về phía cậu bé đang phát điên kia, “Thánh chủ ở trên cao, ta ra lệnh cho con dừng tay!”

Cậu bé ngoảnh mặt làm ngơ, như một con sư tử đang nổi điên vậy.

Ian không thể nhịn được nữa, xông tới cầm lấy một cánh tay của cậu bé và giơ lên cao.

Cậu bé giãy giụa mãnh liệt, trở tay lại quất tới một roi. Ian đột nhiên chưa kịp chuẩn bị, chát một tiếng, một cơn đau nóng rực đã nổi lên trên má phải.

Mà ngay lúc động tác của cậu bé bị ngắt đứt, đối thủ của nó chờ đúng thời cơ nhảy dựng lên từ trên mặt đất, một quyền nện vào bụng của nó.

Cậu bé phát ra một tiếng gào đau khàn khàn, cuộn tròn rồi đứng dậy. Đám nhóc kia rầm rầm hoan hô, sau đó tản ra như chim muông, chớp mắt đã bỏ chạy chẳng thấy hình dáng đâu nữa.

“Thánh chủ ơi...” Ian hết sức hổ thẹn, “Con không sao chứ, đứa nhỏ? Để ta xem một chút...”

“Cút ——” Cậu bé đột nhiên đẩy Ian ra, trách móc mà thở gấp thật mạnh, hai mắt đỏ đậm, trong cuống họng mơ hồ nhả ra tiếng rít gào.

Ian nhịn xuống cơn đau, lôi cái dây đeo kia, dùng sức đoạt lấy nó từ trong tay cậu bé: “Con không nên đánh nhau. Dù là bất kỳ lúc nào thì con cũng không nên giải quyết tranh cãi bằng bạo lực đâu. Bây giờ, nhà của con ở đâu? Ta đưa con về...”

“Tránh ra!” Cậu bé gầm lên, hai con chó lớn cũng sủa inh ỏi về phía Ian, dọa Ian lui về sau một bước.

“Ta không có ý xấu.” Ian điều chỉnh để giọng nói của mình ôn nhu nhất có thể, “Ta là cha xứ, tuy rằng hôm nay ta không mặc áo choàng...”

Cậu bé tàn bạo trừng mắt nhìn Ian một cái. Ian nghe thấy nó thầm thì: “Lại một ông thần côn khác...”

*thần côn: mấy người xem bói xem tướng này nọ nhưng lại dùng chuyện quỷ ma để gạt tiền khách.

Ian dở khóc dở cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.