Liệp Quang

Chương 31: Chương 31




“Con người có ba thứ không thể nào che giấu được, đó chính là ho khan, nghèo khổ và tình yêu.”

Leon lăn sang một bên rồi cầm cây gậy dài lên xông về trước lần nữa.

“Chú ý bước chân của con đi!” Công tước hét lớn, gặp chiêu hủy chiêu, “Ngũ giác và năng lực cơ thể của ông ấy không thể đánh giá bằng dữ liệu được, véctơ cũng vượt khỏi con số thông thường. Ông ấy là một chiến sĩ trăm năm mới có một người, giữa mấy chục triệu lính gác mới có một vị ra đời. Ông ấy là thị vệ trung thành và mạnh mẽ nhất của Thần, là người bạn thân thiết nhất của Thần!”

Leon bị cha đánh bay ra ngoài lần nữa, ầm ầm va vào tường rồi lăn xuống một chiếc đệm trên sàn nhà.

Công tước thở hổn hển đi tới trước người con trai và dùng gậy nâng mặt của cậu lên. Leon sưng mặt phù mũi, khóe miệng thấm máu, ánh mắt bất khuất vẫn lấp lóe nhìn cha.

“Chúng ta là hậu duệ của lính gác hắc ám, con trai. Từ nhỏ, chúng ta đã nắm giữ gien cơ thể mạnh mẽ. Đây là thứ mà người thường mãi không thể với tới, là điểm ưu thế mà huyết thống đã giao cho chúng ta.” Công tước xoay cây gậy, bày ra tư thế chuẩn bị, “Mà chúng ta phải tôi luyện thân thể và rèn đúc gân cốt của mình trong nỗi cực khổ mới có thể đánh thức sức mạnh của tổ tiên trong linh hồn của chúng ta.”

“Vĩnh viễn, vĩnh viễn đừng ký thác tính mạng của cả dòng họ mình vào mấy loại máy móc kim loại đó. Khi con đang chiến đấu, từ đầu đến cuối con chỉ dùng máu thịt trên người và tinh thần cũng như ý chí của mình để đối đầu với đối phương thôi. Cơ giáp chỉ là một chiếc đao, một cây gậy dài. Mà đến cuối cùng rồi nó cũng sẽ... bị gãy thôi ——”

Dưới một chiêu bổ xuống nặng triệu ký của công tước, gậy dài trong tay Leon bị gõ nát thành hai nửa. Nếu không phải cậu né đi kịp lúc thì đã bị cây gậy của cha đánh tới mức gần chết luôn rồi.

“Đại nhân!” Huấn luyện viên đứng ở bên cạnh cũng không nhìn nổi nữa, hắn lên tiếng ngăn lại.

“Chúng đều sẽ bị gãy hết...” Công tước thở gấp và liên tục nỉ non, ông chỉ vào con trai đã không còn binh khí trong tay lần thứ hai, “Mà cho đến lúc này, con cũng chỉ còn có một mình con thôi. Nếu con quá ỷ lại vào cơ giáp như những tên kia, con cũng chỉ có một vận mệnh là chết theo cơ giáp mà thôi.”

Leon vứt cây gậy trong tay đi rồi đứng dậy một lần nữa, lồng ngực gấp gáp phồng lên xẹp xuống, ánh lửa xanh cháy bỏng trong đôi mắt.

“Con sẽ không chết!” Thiếu niên gào thét, “Con sẽ không chết ——”

Cậu nhằm về phía công tước, sau đó bị một gậy của cha đập xuống, đụng trúng giá binh khí rồi ngã vào trong một đống bừa bộn.

“Được rồi!” Huấn luyện viên hô to, “Công tước đại nhân, tôi nghĩ buổi huấn luyện hôm nay có thể chấm dứt ở đây rồi. Leon thiếu gia cần một chút thời gian để tiêu hóa những thứ đã học được hôm nay ạ.”

Công tước ném trả cây gậy lại cho huấn luyện viên, khuôn mặt anh tuấn mạnh mẽ bị che kín bởi lớp mồ hôi nóng.

Leon nằm trên đất, nửa ngày sau cũng không thể động đậy. Cậu gãy một cánh tay, cả người toàn là vết thương bị binh khí vẽ nên, máu tươi thấm đầy võ phục, trông rất thê thảm.

“Con vẫn đang sống trong phòng ấm, con trai.” Công tước đứng trước mặt Leon, quan sát vẻ mặt mơ hồ đang bày đầy ra trên khuôn mặt của cậu, “Cha có thể dõng dạc cam đoan với con, Friel đã được cha thống trị thành một ốc đảo rồi. Nơi này giàu có đông đúc, yên tĩnh và không có phân tranh, cũng không dễ gì thấy được cảnh như vầy ở những nơi khác đâu. Con sớm muộn gì cũng sẽ bước ra thế giới bên ngoài, lúc đó con sẽ hiểu rõ ý nghĩa sâu xa trong lời nói này của cha.”

Trợ giáo dìu Leon đi tiếp nhận trị liệu.

Trước khi rời khỏi phòng huấn luyện, Leon nói với công tước.

“Thưa cha, nếu tổ tiên là người bạn thân thiết nhất của Thần, vậy tại sao chúng ta lại phải...”

“Chờ con đủ mạnh, cha sẽ nói cho con biết.” Công tước trả lời như thế.

Hôm sau, Leon đã chữa xong mọi vết thương trên người mặc một bộ âu phục mới phẳng phiu, đeo cà vạt, tóc tai cũng được chải vuốt rất tỉ mỉ, tinh thần phấn chấn đứng trước cửa trang viên Parthenon với cha, vẻ mặt tươi cười chào đón khách mời tới đây tham dự buổi tiệc sinh nhật của cậu.

Đứa trưởng tử không đáng chú ý tới này của công tước Oran lắc mình thay đổi thành một vị thân sĩ trẻ tuổi tuấn tú chói mắt với một phong độ nhẹ nhàng như thế, điều này khiến không ít khách mời mở rộng tầm mắt.

“Nghe nói công tước định xin tước vị cho cậu ta đấy nhỉ?”

“Tôi nghe bảo công tước đang tính phân chia một đống tài sản cho cậu ta nên mới chọc phu nhân giận tới mức bà ta hơi không vui luôn đó.”

“Chả trách phu nhân công tước lại mang con cái về nhà mẹ đẻ, đến bây giờ cũng chưa trở lại nữa.”

“Nói mới nhớ, cậu ta quả thật là một đứa nhỏ khôi ngô ha...”

“Lusha và Arthur cũng đang hỏi tớ xem cậu có phải là bạn trai của tớ không nè.” Tang Hạ cười híp mắt nói, “Bọn họ cũng muốn biết là nếu cậu còn độc thân thì bọn họ vẫn có cơ hội hay không đó?”

Leon hờ hững: “Bài tập của ta rất nhiều, không có thời gian nói chuyện yêu đương.”

“Tớ biết bọn họ sẽ không lọt vào mắt của cậu mà.” Tang Hạ nhảy lên bệ cửa sổ, đung đưa hai chân, “Cho nên tớ nói với bọn họ rằng hai chúng ta là một đôi để bọn họ cút sang một bên rồi nhé!”

Hôm nay, cô gái mặc một chiếc đầm lụa màu tím, tóc xoã tung có cài một đóa hoa, xinh đẹp tới mức chẳng khác gì một cô tiên hoa cả. Không ít đứa nhóc và con trai của mấy vị khách cũng đang dõi theo nàng.

“Leon, cậu thích con trai hơn phải không? Cậu càng thích Omega nam hơn nữa.”

Leon cảnh giác đưa mắt nhìn Tang Hạ một cái: “Ta chẳng có bất kỳ sở thích nào hết.”

“Tớ biết hết mọi chuyện rồi, cậu giấu được tớ chắc.” Cô gái đắc ý hất cằm lên, nụ cười trông đầy tinh nghịch.

“Quan hệ giữa người và người, suy nghĩ chân thật của họ, mọi thứ đều hiện ra hết trong ánh mắt. Miệng sẽ nói dối nhưng đôi mắt thì chưa bao giờ nha. Tớ chỉ cần liếc mắt một cái là đã có thể đoán được tám chín phần mười rồi. Mẹ tớ nói, đây là thiên phú của tớ đó.”

Leon nghe thấy mà có chút tò mò: “Vậy cậu thấy được gì ở ta?”

“Cậu đang yêu đó người bạn thân nhất của tớ ơi!” Tang Hạ ung dung trả lời, nụ cười càng thêm sâu sắc, “Lúc cậu nhìn người đó, mặc dù cậu không nói gì nhưng đôi mắt của cậu đang reo hò là: “Mình rất thích hắn nha!” như thể hắn là thứ đang tỏa sáng duy nhất trên thế giới này vậy. Trừ hắn ra cũng chẳng có thứ gì tồn tại nữa hết.”

Tang Hạ lộ ra vẻ mặt ước ao và cảm động của một thiếu nữ đang mơ mộng về chuyện tình yêu: “Giống như mẹ đã nói với tớ vậy. Khi cậu thích một người, ánh mắt cậu nhìn người đó sẽ có ánh sao. Đừng phủ nhận nữa Leon. Con người có ba thứ không thể nào che giấu được, đó chính là ho khan, nghèo khổ và tình yêu, cậu càng muốn giấu đầu thì sẽ càng hở đuôi thôi nhé.”

Leon nghe thấy mà nhất thời cảm thấy ngứa ngáy trong cổ họng, cậu không nhịn được ho khan một cái.

Tang Hạ bắt đầu cười há há.

Leon tựa lên bệ cửa sổ và tắm đầy nắng thu ấm áp với bạn tốt. Trên bãi cỏ ngoài cửa sổ, tiệc rượu vẫn đang được tiến hành. Kent đang khoe khoang vụ hắn đã giết chết đám hải ngẫu trong tàu đắm như thế nào với một đám Omega. Đám O nhỏ đó sùng bái tới mức muốn chạy tới ôm bắp đùi của hắn luôn rồi.

“Ta vẫn còn nhỏ.” Leon bỗng nhiên thấp giọng nói.

Tang Hạ đang nghiêng tai nghe anh cả của mình bốc phét thì đột nhiên lấy lại tinh thần: “Cái gì cơ?”

“Ta nói, ở trong mắt của hắn, ta vẫn là một đứa nhỏ mà thôi.”

“Nhưng cậu sẽ lớn lên mà, không phải sao?” Tang Hạ nói, “Trừ khi bây giờ cậu chết trẻ ra —— xin Thánh chủ hãy tha thứ cho con—— thì cậu sẽ không ngừng trưởng thành thôi, Leon.”

Khuôn mặt khôi ngô của Leon có một độ cong và vẻ ưu sầu của một người thiếu niên mà các nhà điêu khắc quyến luyến nhất.

“Nói gì thì nói, cậu cứ tiếp tục trưởng thành đi, bạn của tớ ơi.” Tang Hạ giơ tay thân mật ôm lấy cổ của Leon, “Cứ không ngừng trưởng thành nhé. Đến một ngày nào đó, hắn sẽ không thể xem cậu là một đứa nhỏ nữa đâu.”

Leon quay đầu nhìn xa ra ngoài cửa sổ nhưng lại không tìm thấy bóng dáng của Ian đâu cả. Cậu không khỏi cau mày.

Ian đi đâu mất rồi?

Cha xứ trẻ đang cúi người nói cảm ơn với quản gia rồi bước vào một căn phòng nhỏ bí mật cách vách thư phòng.

Công tước Oran đã ở sẵn bên trong, ông đang đĩnh đạc ngồi trên ghế sô pha, mắt nhìn tin tức đang phát sóng về tình hình chiến đấu ở chiến tuyến.

Cả tuyến thứ hai của quân Atlantis đã tan rã vào ngày hôm qua. Quân Tòa thánh vẫn không dừng bước lại mà tiếp tục ép về phía trước một cách vô tình. Trong cảnh đấu tranh trên đất liền, lửa đạn tấn công về phía căn cứ quân sự dưới mặt đất. Lửa cháy đầy ắp cuộc chiến, khói thuốc súng cuồn cuộn, mấy ngôi sao là điểm mấu chốt của bộ không quân cũng tàn tạ khắp nơi.

“... Cách chỉ huy chiến đấu của quân Atlantis liên tục thất bại, hệ thống điện tử có trăm nghìn chỗ hở, đã nhiều lần xảy ra trục trặc... dễ dàng bị hacker của quân Tòa thánh đánh chiếm và sửa lại... Quân Atlantis sử dụng hệ thống “Noah” mà tự bọn họ nghiên cứu phát minh ra, họ từng tuyên bố là nó có thể ngang hàng với hệ thống “Thánh quang” mà Thánh chủ đã ban xuống. Nhưng hiệu quả thực chiến cũng không vừa ý người ta cho lắm...”

Trong trại tù, bọn tù binh đang quỳ gối gào khóc dưới chân các giáo sĩ tới đây truyền giáo. Cha xứ rửa tội cho tù binh và cư dân Atlantis một lần nữa rồi tiếp nhận bọn họ về lại dưới Thánh quang.

“Với sức mạnh tuyệt đối của mình, Thánh chủ đã chứng minh với người đời rằng sự thần thánh của ngài ấy sẽ không chấp nhận bất kỳ sự chống đối nào hết.” Giọng của người phát ngôn tin tức trên đài phát thanh có một chút run rẩy khó phát hiện ra, đó là cảm giác khát khao mà cũng là nỗi sợ hãi, “Ngài ấy là Thần, ngài ấy cũng là khoa học kỹ thuật đỉnh cao và nền văn minh tiên tiến nhất. Trí tuệ của ngài ấy vượt xa người phàm...”

“Quân Tòa thánh lại dùng danh nghĩa của Thánh chủ một lần nữa để đưa ra cảnh cáo với liên bang Atlantis và ra lệnh cho bọn họ quay đầu lại...”

“Atlantis sẽ cầm cự không được bao lâu nữa đâu.” Công tước Oran nói, “Mặc dù tôi không phải là một tín đồ thành kính gì nhưng tôi vẫn biết Thánh chủ của cậu mạnh mẽ cỡ nào.”

“Mỗi ngày tôi đều cầu mong trận chiến này có thể nhanh chóng kết thúc.” Ian thấp giọng nói.

“Cậu không cảm thấy mấy tên dị đoan đã bỏ đạo này phải nhận được một chút dạy dỗ gì hả cha xứ?”

“Tôi cảm thấy chúng ta phải kiên trì cho những người đã bị lạc lối này thêm một chút thời gian ạ.”

Công tước lãnh đạm cười cười: “Mấy lời ôn hòa vào lúc này của mấy cậu luôn có vẻ hơi không đúng lúc đó. Nhưng gã phải thuận theo rất nhiều ý dân.”

Trong tin tức, Tổng giáo chủ Ronning đang đọc bài diễn thuyết trên TV thay Giáo hoàng, ông điên cuồng thổi phồng sự vĩ đại của Thánh chủ.

“Thánh quang sẽ mãi mãi không tắt!” Vẻ mặt khoa trương khiến ông trông như một diễn viên kịch nói dỡ tệ vậy.

“Một thằng hề dối trên gạt dưới.” Công tước Oran lẩm bẩm, “Một con chó dưới chân Thánh chủ.”

Ian nhẹ giọng nói: “Giáo hoàng đã sắp hấp hối rồi thưa công tước đại nhân.”

Công tước tắt tiếng TV rồi người nhìn sang.

“Tôi nghĩ trong mấy ngày vừa qua ngài cũng đã kiểm tra chuyện tôi kể và thấy nó đã có đủ độ tin cậy rồi ạ.” Ian nói, “Nếu không, hôm nay chúng ta cũng không cần một buổi hội nghị bí mật này làm gì hết.”

Công tước không tỏ rõ ý kiến.

Ian biết, ông đã chấp nhận mình rồi.

Một người đàn ông mười hai tuổi đã mất đi cha mẹ, sống đến lúc trưởng thành dưới cánh của người chú ruột luôn đa nghi lại còn phát triển đất phong đến mức phồn vinh như vậy. Ông từng được bồi dưỡng để trở thành người thừa kế của đế quốc, tâm tính, trí tuệ và thủ đoạn của ông đều vượt xa người thường. Ông lặng lẽ phát triển thế lực cũng như bố trí đường dây của mình. Ông sống ở một vùng biên giới xa xôi nhưng ông chắc chắn vẫn có một nhánh rễ chùm vẫn luôn cắm sâu dưới lòng đất của đế đô.

“Chúng ta còn lại bao nhiêu thời gian?” Công tước hỏi.

Ian nói: “Về phần mong muốn của bản thân Giáo hoàng, sau khi rơi vào hôn mê, tất cả dụng cụ duy trì sự sống nhất định phải ngừng lại trong bảy mươi hai giờ thì ông ấy mới có thể ngủ yên được. Tất cả giáo chủ hồng y cũng đã nhận được lời kêu gọi của ông ấy và trở về Cylin đợi mệnh hết rồi. Ba vị tổng giáo chủ dự bị cũng đang ngày đêm trông coi bên ngoài phòng ngủ của Giáo hoàng và cầu xin thần linh phù hộ cho ông ấy.”

“Còn Thánh chủ thì sao?” Công tước châm biếm, “Gã bước xuống từ trên Tháp Thánh Linh để hỏi thăm sức khỏe với lão đầy tớ đã ra sức giúp gã mấy chục năm qua à?”

Ian nói: “Thánh chủ chưa từng rời khỏi Tháp Thánh Linh, ngài cũng biết điều này mà.”

“Thần chưa bao giờ tự mình tiếp xúc với người phàm, nhờ vậy nên mới có thể duy trì phong cách thần thánh của mình.” Công tước chế giễu đáp, “Được thôi, chờ người bạn cuối cùng của chúng ta đến thì hội nghị có thể bắt đầu rồi.”

“Tôi không biết chúng ta còn đang chờ người đấy, thưa đại nhân.” Ian thấy hơi bất ngờ.

Ngay lúc này, cửa phòng khách được mở ra, một người đàn ông trung niên mặc quân trang mặt mày hớn hở đi vào.

“Xin lỗi đã tới trễ thưa đại nhân. À, cha xứ Mitchell, rất vui khi gặp được ngài ạ.”

Vẻ ngoài nho nhã tinh tế, phong độ thân sĩ nhẹ nhàng với một giọng đế đô tiêu chuẩn, có chút nhiệt tình quá phận, trông thực sự không giống như một vị tổng tư lệnh điều khiển bốn trăm nghìn lính biên phòng mà lại giống một tên công tử nhà giàu hay đi xã giao hơn.

Tổng tư lệnh đóng quân ở Sao Friel, một vị Alpha nam luôn nhìn công tước Oran không vừa mắt, một người lãnh đạo dường như cũng chưa từng thường xuyên tới lui ở chỗ quân đội gì hết.

“Tướng quân Hughes.” Ian hít sâu vào một hơi, ý tứ sâu xa, “Điều này thật sự rất... đáng kinh ngạc nhé.”

Lúc trước khi nhìn thấy ông trong tiệc rượu, Ian còn tưởng rằng ông chỉ có mặt vì Leon đã cứu con trai của mình, nói chung toàn là vì lễ tiết mà thôi. Nhưng nếu tướng quân Hughes là đồng minh của công tước Oran ở Friel, vậy thì có rất nhiều nghi vấn khó hiểu đã được giải thích dễ dàng trong nháy mắt rồi.

“Từng nghi vấn đối với tướng quân có thể được giải thích sau buổi hội nghị này.” Công tước bảo, “Lão Francis có thể tắt thở bất cứ lúc nào. Bây giờ, chúng ta bắt đầu nhé?”

Lúc bấy giờ, Ian bỗng nhiên ý thức được một chuyện. Trong căn phòng tiếp khách nhỏ này, có một vị vừa là lãnh tụ chính trị giỏi nhất tinh cầu vừa là thành viên hoàng thất, có một vị là lãnh tụ quân sự đỉnh nhất, còn có một vị nhân sĩ tôn giáo với tên tuổi vang đội nữa.

Đây là một buổi hội nghị có thể khiến cho bọn họ bị xử tội phản quốc, mà nó cũng sẽ là một buổi hội nghị thay đổi vận mệnh của rất nhiều và rất nhiều người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.