Vết thương dài khoảng một tấc, máu tươi đang vui sướng trào ra ngoài.
Nếu Ian có nhiều kinh nghiệm hơn về khoảng xem vết thương này nọ, hắn chỉ cần liếc mắt một cái là sẽ nhìn ra mánh khóe. Nhưng lúc quan tâm thì lòng sẽ bị loạn, hắn bị màu máu đỏ chói mắt đó dọa sợ nên vội vàng đi tìm thùng cấp cứu ngay.
“Chỉ là một vết cứa nhỏ thôi, không có gì ghê gớm đâu.” Leon ngoài miệng nói thế nhưng lại hừ hừ hít thở ở một bên, yếu đuối lắc lắc bờ eo rồi ngồi xuống trên băng ghế dài.
“Không phải con có mặc giáp nhẹ à, tại sao còn bị thương nặng như thế vậy?” Ian mở máy trị liệu ra đứng trước người Leon.
Leon da mặt ửng hồng, theo bản năng quay người xoay eo, bày ra một tư thế anh đã tập không biết bao nhiêu lần trước gương: chân dài sung sức đẹp đẽ hơi khụy xuống, đường cong cơ thể khỏe mượt, cơ bụng gầy khỏe trông càng rõ ràng hơn nữa.
Ian cúi đầu, tất cả lực chú ý như thể đã tập trung lên vết thương trên xương hông. Hắn cầm máy trị liệu trong tay và nghiêm túc xử lý vết thương cho Leon.
“Vừa nãy con cứ phát biểu trong khi bị thương thế này trên bục giảng đấy hả? Chảy nhiều máu như vầy có bị mất nước chút nào không thế? Có phải con thường bị thương như vậy lúc làm nhiệm vụ không? Xưa nay cái gì con cũng chẳng nói với ta hết, ta cũng không biết...”
Tất cả những lời lải nhải khi đang thấy lo của Ian bay vào trong tai của người trẻ tuổi đều hóa thành một chuỗi ong ong ong không có ý nghĩa.
So với cảm giác tê tê bị máy trị liệu gây ra trên vết thương, anh lại cảm nhận rõ ràng được hơi thở khẽ phất tới khi Ian nói chuyện hơn nữa.
Tựa như một cơn gió mùa hè mềm mại nhất thổi qua thảm cỏ, mang theo từng làn hương cỏ nhợt nhạt. Hô hấp của Ian bị mỗi cọng lông tơ trên da của Leon bắt lấy, từ eo truyền tới cả người rồi chạy nhảy khắp nơi, từ một đợt sóng nhẹ biến thành một con sóng lớn.
Vị ngọt của cỏ xanh nhàn nhạt, như có như không mà bay vào chóp mũi.
Leon cẩn thận hít vào một hơi thật dài như một người nghiện thuốc vừa chiếm được một điếu thuốc lá ngon, để mùi hương này lấp đẩy hai lá phổi.
Hơi thở này đã không thể giúp anh cảm nhận được sự yên tĩnh và ôn hòa giống như trước đó nữa mà nó chỉ có thể thổi lên một ngọn lửa và gợi lên từng đợt sóng nhiệt như một làn gió nóng thôi.
Leon dùng sức nuốt xuống một ngụm nước bọt, tay nắm chặt lấy khăn mặt, gân xanh hiện lên trên mu bàn tay.
“Đau hả?” Ian có chút luống cuống. Máy trị liệu đang vận hành bằng mode mang tới cảm giác đau thấp nhất rồi mà.
“Vẫn ổn...” Leon mặt không hề có cảm xúc, tác phong cứng rắn rất giống như cha mình.
Chỉ có ánh mắt là đang vạch trần anh thôi, tham lam và nóng rực mà đuổi tới chiếc cổ bị lộ ra của cha xứ kia.
Bản năng của Alpha đã thức tỉnh hoàn toàn.
Leon miệng đắng lưỡi khô, nướu răng nanh ngứa ngấy khó nhịn, chỉ muốn hé miệng rồi tàn nhẫn cắn chặt xuống phần da thịt mềm mại trắng như tuyết này, để răng nanh đâm thủng tuyến thể, sảng khoái tiêm tin tức tố của mình vào trong đó.
Đánh dấu hắn, giữ lấy hắn. Nhìn hắn run rẩy rên rỉ vì bị đánh dấu, để cả cơ thể trong sạch này dính đầy hơi thở của mình...
Biết rõ bản thân không thể làm như thế. Nhưng càng không làm được, tâm tư kia lại càng say mê tới mức khẩn cấp hơn nữa, bùm bùm mà thiêu đỏ mỗi dây thần kinh não của Leon.
Nhưng Ian vẫn ăn mặc rất cẩn thận dù đang là giữa hè, nút buộc trên áo sơ mi ngắn tay cũng cài cao tới cổ như trước. Da thịt bị lộ ra lại trông như một tên tù nhân vô tội vừa chạy thoát, trắng tuyết và sạch sẻ.
Trái lại, quần áo của Leon cũng đơn giản lắm. Lúc thường sau khi trở về tới vịnh, anh thích nhất là chạy tới phòng tắm của cha xứ để rửa ráy, sau đó sẽ mặc một chiếc quần cộc đi biển và ngồi ở trong phòng bếp mở to miệng ăn kem, vai trần bị rám nắng như tôm hùm bị nấu chín.
Thiếu niên lớn cực nhanh. Mặc dù còn ba tháng nữa mới chính thức trưởng thành nhưng cơ thể từ lâu đã phát triển những đường nét cao to của người lớn cũng như sức khỏe mà chỉ có chiến sĩ đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc mới có được thôi. Đường nét cơ bắp trông rất rõ ràng, vai rộng và lưng to như núi, tay vượn eo ong, hai chân thon dài mạnh mẽ ẩn chứa một sức mạnh no đủ.
Dù là dung mạo hay là vóc người của Leon cũng rất giống cha mình, nhưng lại thanh thú hơn so với công tước hơn không ít, chắc có lẽ là được di truyền từ cha đẻ của anh.
Ian cũng không có thay đổi gì quá lớn hết.
Thanh niên xóa đi sự non nớt theo năm tháng, đường nét vốn khá nhu hòa từ từ trở thành những góc cạnh rõ ràng, trông lại càng thành thục và thận trọng hơn nữa. Nhưng ngũ quan và chiều cao vẫn nằm yên một chỗ đó.
Hắn chưa bao giờ áp đảo người khác, chẳng qua là khi hắn dùng vẻ mặt chăm chú mà thận trọng nhìn chằm chằm vào đối phương, rất khó có người sẽ không cảm giác được sự rung động trong tim. Không phải vì tình dục hay dục vọng gì hết, chỉ đơn thuần là bị sốc vì hắn thôi, sau đó họ sẽ bình tĩnh lại và nghe hắn nói tiếp.
“Leon...” Ian gọi, “Leon?”
Leon đột nhiên lấy lại tinh thần, hai má nóng lên.
“Vết thương đã được xử lý xong rồi.” Ian đứng dậy, “Con còn có chỗ nào không thoải mái nữa không? Ta thấy sắc mặt của con trông không dễ nhìn cho lắm.”
Tay cầm khăn mặt của Leon khẽ run rẩy, gương mặt tuấn tú căng thẳng tới mức sắp nứt ra.
Chỗ nào không thoải mái hả?
Anh đã cứng đến nỗi muốn nổ tung luôn rồi, cả người quả thực không có chỗ nào là thoải mái hết ấy!
Từ trong nháy mắt khi Ian xuất hiện đó, máu trong cả người của anh đã mất khống chế rồi, một phần thì xông thẳng lên trán như suối phun, một phần thì lại đi xuống thuận theo sức hút của trái đất. Chiếc khăn lông ngắn kia đã sắp không giấu được tình hình của anh nữa!
Kẻ cầm đầu lại cố tình đứng ngay trước mặt anh, dựa đến gần như vậy, tin tức tố như vô số bàn tay nhỏ bé mềm mại đang sờ soạng cơ thể của người trẻ tuổi bằng một thái độ hết sức chân thành, sờ tới mức anh hận không thể nhảy lên ghế rồi hả họng phun một đống lửa đang sôi ùng ục này thôi.
“...” Ian nói gì đó, vẻ mặt có chút không vui, “Con có nghe thấy lời của ta không vậy?”
“Há? Cái gì cơ?” Leon mạnh mẽ nuốt ngọn lửa trong cổ họng trở xuống, một mặt giả vờ lạnh nhạt.
“Ta nói, chúc con đi vũ hội tốt nghiệp đêm nay vui vẻ. Tại sao con lại mất tập trung thế?”
Leon quay đầu đi, né khỏi bàn tay đang định đưa tới rồi vò tóc mình của Ian.
“Ta không phải là một đứa nhóc nữa, Ian. Còn hai tháng nữa thôi là ta sẽ trưởng thành rồi đấy.”
“Biết rồi. Xin lỗi, ta sẽ bỏ tật xấu này đi.” Ian cười cười, xoay người đi ra ngoài.
“Ngài phải đi hả?” Leon lại thấy hơi không muốn.
“Ta đến để xác định là con không có chuyện gì thôi. Ta còn có công vụ phải xử lý, trợ lý cứ mãi hối ta trở lại đây này.” Lúc Ian đi ra cửa, hắn không nhịn được mà dừng bước lại, bổ sung thêm một câu với Leon, “Khăn mặt đáng yêu lắm.”
Ian đi rồi, Leon ngồi trên băng ghế dài, anh không ngừng hít sâu để cố gắng dẹp đi ngọn lửa dục vọng trong người.
Khăn mặt đáng yêu?
Leon cúi đầu nhìn xuống.
Khăn mặt được anh tiện tay chộp tới giữa lúc cuống quít không biết là của đồng đội nào. Một chiếc khăn nhỏ trắng như tuyết, bên trên có in một chuỗi trái tim màu hồng, vòng quanh hai chữ lớn màu đỏ: “Kiss Me”!
Kiss Me...
Leon đang trong trạng thái hoá đá.
Trong mấy phút vừa nãy, anh cứ ngồi trơ trụi như vậy, chỗ quan trọng được che kín bởi một tấm khăn “Kiss Me”, mà nó lại quay mặt về phía mặt của Ian nữa hả?
Chả trách Ian lại muốn cười. Hắn vừa vào cửa đã nhìn thấy mình mang quảng cáo “Kiss Me”, cả quá trình chữa thương, hắn vừa ngước mắt lên là thấy ngay túp lều đang nhô lên gọi là “Kiss Me” của mình.
Cái này mà đổi thành Tang Hạ thì có lẽ cô đã cười điên lên rồi chụp hình mình đăng lên vòng bạn bè rồi. Mà Ian chỉ cười một cái, công phu nén này thực sự đã đỉnh lắm rồi đó!
Kiss Me...
Hai chữ này không ngừng vang lên trong đầu của Leon như thể đang có một DJ đang cuồng nhiệt quẹt đĩa: “Kiss Me! Kiss Me! Ki-Ki-Ki-Ki-Kiss Me——”
“Á ——” Leon ném khăn mặt xuống đất, nhảy tới đạp mạnh lên nó.
Thành viên đội bóng của trường hi hi ha ha đẩy cửa đi vào rồi kinh hoàng nhìn thấy đại biểu của các sinh viên tốt nghiệp mấy phút đồng hồ trước vừa mở cơ giáp trên sân khấu, soái tới mức bà con không mở mắt nổi kia đang nhảy tới nhảy lui giữa phòng thay đồ như bị bệnh, anh cắn răng nghiến lợi gào thét mà lại chẳng có mặc cái chi hết trơn.
Các đội viên: “...”
Leon thở ra một hơi dài, liếc mắt nhìn đối phương một cái.
“Nhìn cái gì đó? Chưa từng thấy pháo lớn của tinh tế à?”
Vẻ tức giận vẽ đầy trên mặt, anh quay về buồng tắm tắm lại một lần nữa.
Cha xứ trẻ bước nhanh qua sân trường sôi nổi, áo choàng màu xanh đậm đu đưa thành một độ cong duyên dáng ở phía sau hắn, bóng dáng trông như một con cò thanh nhã.
“Xảy ra chuyện gì vậy Amanda?” Ian chui vào trong chiếc xe huyền phù đặc chủng đã chờ đợi từ lâu.
Trợ lý Amanda là một vị Beta nữ tuổi tác xấp xỉ với Ian, thông minh già dặn, sinh viên tài cao tốt nghiệp từ học viện thần học, cô luôn là một người được Ian trọng dụng, không rời khỏi hắn nửa bước.
Lúc này Amanda đang ngồi ở phía đối diện, vẻ mặt nghiêm túc, tay vạch một đường trên bảng quang tử, màn hình chiếu trên xe bắt đầu phát tin thức thời gian thật.
“... Nhóm người kháng nghị bắt đầu tấn công toà nhà chính phủ vào năm giờ hai mươi phút chiều giờ địa phương... Đêm đó lúc khoảng mười giờ, số người kháng nghị đã đạt tới một trăm nghìn... Cảnh sát vũ trang vận dụng bom khói và máy không người lái để cố gắng giải tán nhóm người... Hai bên xảy ra xung đột mãnh liệt vì chuyện này, tăng mức độ bạo lực lên một cấp mới... Sử dụng không thích đáng nên đã gây ra những vụ nổ tung liên hoàn... Bây giờ vụ nổ còn chưa ngừng lại, đội cứu viện tạm thời không thể tới gần trung tâm của vùng có tai nạn...”
Trong bức ảnh được chụp từ trên không, cả con đường dài được nhóm người phẫn nộ này lấp kín. Khu vực xung quanh đang có tuyết lớn, tuyết rơi xuống như lông ngỗng, mà mọi người lại lên cơn giận dữ, giơ bảng hiệu kháng nghị và gào thét trong gió tuyết.
Ngay sau đó, xe cộ bên cạnh phòng ốc và đường phố nổ tung, còi báo động vang lên đầy mãnh liệt.
Nhóm người bắt đầu chạy trốn và giẫm đạp lên nhau trong hoang mang.
“Bọn họ muốn giết chúng tôi!” Mọi người kêu to.
“Đây là tàn sát! Bọn họ đang ——”
Một giây sau, hình ảnh rung lắc một cách dữ dội.
Nhiên liệu lỏng len lỏi dưới lòng đất của đường phố đã bị kích nổ, sức mạnh to lớn được tạo ra bởi vụ nổ từ nguồn năng lượng chất lỏng lớn đã nổ bay cả con đường. Ngọn lửa màu trắng cực nóng nốt chửng lấy phòng ốc và đám người không kịp chạy thoát.
“Thánh chủ...” Ian nhắm mắt lại, không dám nhìn tiếp hình ảnh khốc liệt kia.
“Vừa nãy, giáo chủ Carroll đã gọi mấy cú điện thoại đến cho ngài, hắn muốn đẩy hội nghị lên trước cũng là vì chuyện này.” Amanda nói, “Thư ký của hắn nói với tôi là bây giờ cả Cylin đều đang quan tâm về chuyện này. Một vài nhóm người kháng nghị đã chạy tới giáo đường ở gần đó để tránh đám cảnh sát vũ trang, nhưng mấy vụ nổ tung lớn đã san bằng cả giáo đường rồi ạ...”
Ian nắm chặt cây giá chữ M trước ngực, vẻ lạnh lẽo che khuất cả khuôn mặt.
“Tất cả những điều này đều xảy ra vào một tiếng trước?”
“Vâng ạ.”
Ngay lúc Ian còn ngồi trong hội trường, vui vẻ nghe Leon phát biểu và nhìn anh nhận được bằng tốt nghiệp từ trong tay của hiệu trưởng, trong lãnh địa của Hoàng thái tử của đế quốc Byron ở một tinh vân xa xôi khác, một cuộc nổ lớn cực kỳ bi thảm đã đột ngột xảy ra, tử thần đang điên cuồng cướp lấy mạng người.
Ian đã sớm có nghe nói về cuộc biểu tình trong lãnh địa của Hoàng thái tử Raphael.
Từ sau khi Hoàng thái tử cưỡng ép thi hành luật thuế mới trong lãnh địa của mình, cuộc kháng nghị của tầng lớp trung lưu và hạ lưu đã chịu phải ảnh hưởng sâu nhất vẫn chưa hề dừng lại. Luật thuế mới trông như sẽ giảm bớt gánh nặng nhưng lại càng làm khổ bọn họ hơn nhiều, cuối cùng khiến bọn họ không thể nhịn được nữa.
Nửa năm vừa qua, quy mô của các cuộc biểu tình kháng nghị đã mở rộng nhưng chính phủ vẫn không để chuyện này vào trong mắt.
“Nếu dùng tinh thần và thể lực để đi kháng nghị hoặc chơi ma túy và cướp bóc để đi tìm việc làm thì bọn họ đã có thể sống một cuộc đời yên bình từ lâu rồi.” Chính phủ luôn trách tội nghèo khó lên sự lười biếng và tệ nạn của dân chúng, cho rằng bọn họ cuối cùng vẫn chỉ là một đám người muốn không làm mà hưởng thôi.
Nhưng riêng năm nay, Nam bán cầu của tinh chủ “ Kassanova”, đất phong của Thái tử lại gặp phải đợt giá lạnh mấy trăm năm khó gặp. Căn bệnh cúm mới bao phủ cả bán cầu, càn quấy trong xóm nghèo, tỉ lệ tử vong tăng thẳng lên chứ không hề muốn leo xuống.
Dựa theo chế độ phân cấp trong luật chữa bệnh của đế quốc, mỗi công dân nhất định phải lấy tích phân ra để đổi lấy cơ hội chữa bệnh. Tích phân mà dân bần đổi lấy bằng sức lao động căn bản không thể dùng được một chút nào hết. Đối mặt với bệnh cúm, bọn họ phải chọn giữa cái chết hoặc gánh vác một món nợ lớn.
Chính sách của Tòa thánh luôn là tuyệt đối không can thiệp vào việc hành chính chính trị của các quốc gia, thức ăn và thuốc men mà giáo đường ở địa phương có thể cung cấp cho dân tị nạn chẳng khác gì hạt muối bỏ biển trước căn bệnh khủng bố này cả.
Số người biểu tình ở Kassanova cuối cùng đã vượt quá ba trăm nghìn, nhưng chỉ có hơn một trăm nghìn người chen chúc trên đường phố của chính phủ mà thôi. Ai cũng không nghĩ tới rằng hôm nay đại lộ này lại trở thành một địa ngục hết.
“Tổng giáo chủ ở vùng địa phương đã cố gắng hết sức rồi.” Trong video trò chuyện, Carroll trông uể oải, trên cằm mọc râu tua rua, “Bọn họ luôn đốc thúc chính phủ Raphael mở ra thêm một vài cơ hội chữa bệnh từ thiện hoặc điều chỉnh chế độ đổi lấy tích phân một chút. Nhưng Raphael bên kia trả lời rất miễn cưỡng, cảm thấy là bọn họ đã đầu tư đủ nhiều rồi. Mấy nhà chính trị và thương nhân cũng sẽ không tiếp tục tình nguyện bỏ tiền vào “bọn tiện dân lười biếng” nữa. Lại nói, thời tiết cũng sắp ấm lên rồi, bệnh này sợ nóng lắm, chẳng mấy chốc sẽ bình lặng trở lại thôi.”
“Chuyện này quả thật quá hoang đường!” Ian cả giận nói, “Số người đã chết vì bệnh cúm đã vượt quá một trăm nghìn rồi, chín mươi phần trăm trong đó toàn là người dưới mức nghèo khổ hết!”
“Đám người chết trong vụ nổ lớn hôm nay có lẽ cũng đã là mười mấy nghìn rồi đấy.” Carroll chế giễu đáp, “Cứu viện ở hiện trường vừa mới bắt đầu thôi, sau mấy ngày nữa số người tử vong cuối cùng mới thống kê được. Tình trạng của chúng ta cũng không mấy lạc quan đâu nhé. Bây giờ Cung Champs đã sau nửa đêm nhưng Hoàng đế vừa hạ ngự lệnh với Thái tử Raphael hồi mười phút trước để hắn lập tức quay về đế đô từ đất phong, quả nhiên là phải tính sổ ngay mặt với hắn rồi. Điều này cũng chẳng có gì hết, nhưng Hoàng đế còn phát ra một ngự lệnh khác nữa, ta nghĩ rằng công tước Oran cũng sẽ nhận được trong hôm nay.”
“Là cái gì?”
“Hoàng đế ra lệnh tất cả thành viên hoàng thất không thể tự ý rời khỏi đất phong mà mình đang đóng giữ!”
Ngự lệnh này có nhắc đến “thành viên hoàng thất”, nó bao gồm tất cả họ hàng gần có chữ “Thần thánh” trong danh hiệu, bọn họ cũng đang xếp hàng để trở thành người thừa kế ngôi vị Hoàng đế.
Ví dụ như công tước Oran, danh hiệu đầy đủ của ông là “Thần thánh, cao quý, công tước Oran của đất công tước, lãnh chúa của nhân dân, tổng đốc chính phủ”, vừa dài vừa khó đọc.
Trong buổi họp năm mới với cánh truyền thông hằng năm của chính phủ Friel, lúc người chủ trì mời công tước Oran lên sân khấu để đọc diễn văn, bản thân công tước cũng biết nhưng lại ngáp một cái. Nhưng truyền thông còn có thể lấy ảnh ngáp hằng năm của ông đóng vào khung chín ảnh vuông nữa chứ...
Để bảo đảm sự ổn định của chính quyền, dựa theo quy định của chính phủ, theo lý thuyết, nhóm người thừa kế ngôi vị Hoàng đế đều cần phải ở trong đất phong của mình để tránh bọn họ cấu kết với đại thần trong đế đô, kết bè kết phái các kiểu.
Nhưng trên thực tế, yêu cầu cũng không nghiêm khắc như vậy. Sau khi trưởng thành, nhóm con cháu của Hoàng đế vẫn luôn ở trong đế đô và hầu hạ dưới gối người trên. Căn bản mà nói, ngoại trừ công tước Oran bị hạn chế chặt chẽ trong vùng Sao Friel ra, người thừa kế khác không bị hạn chế gì về vấn đề đi xa cả.
Mà hành động hạn chế nhóm người thừa kế của Hoàng đế chỉ mang một ý nghĩa mà thôi: Vị trí người thừa kế hợp pháp thứ nhất của Thái tử đang lung lây.
“Hoàng thái tử bị kết tội là một điều không thể tránh được.” Carroll nói, “Cơ hội của Nhị hoàng tử Lewis chắc đã đến rồi đây.”
“Hoàng đế sẽ không đổi Thái tử chỉ vì chuyện này đâu.” Ian bình tĩnh đáp, “Kết quả điều tra sự kiện lần này còn chưa có nữa mà, bây giờ kết luận cũng quá sớm rồi. Cuối cùng là bất ngờ mất khống chế hay là vì âm mưu thì vẫn chưa biết được đâu.”
“Đương nhiên.” Carroll nói, “Đúng rồi, chuyện lần trước tôi nói với cậu, cậu suy tính thế nào?”
Carroll đang nói về chuyện gã đã để trống một chức vụ thư ký mấu chốt. Gã rất tình nguyện trao nó cho tiểu sư đệ Ian thân mến của mình.
Bây giờ tổng giáo chủ Hạ Lợi đã là lãnh tụ tôn giáo của liên bang Atlantis, Carroll phụ trách toàn bộ chuyện Tòa thánh của Atlantis nên có quyền lực ngập trời. Nếu Ian tiếp nhận chức vụ này, hắn sẽ trực tiếp chuyển từ một nơi xa xôi là Friel này tới thủ đô của liên bang Atlantis rồi tiến vào trung tâm quyền lực và chính trị của một quốc gia. Mặc dù là chuyển việc cùng cấp nhưng quyền hạn sẽ lớn hơn mấy chục lần, hoàn cảnh cũng được nâng lên, tầm mắt sẽ được trải rộng...
“Cám ơn nhiều thưa sư huynh.” Ian nói, “Tôi vô cùng cảm kích ngài và tổng giáo chủ đã thưởng thức và đề bạt tôi như thế, nhưng tôi cảm thấy mình vẫn cần phải ở lại Friel để tôi luyện thêm mấy năm nữa ạ.”
“Không ngoài dự đoán của tôi.” Carroll mỉm cười, “Tôi đã nói với tổng giáo chủ rồi, cậu không nỡ rời khỏi Friel, đặc biệt là không nỡ rời xa cả nhà công tước mà.”
Ian ung dung đáp: “Lai lịch của tôi quá cạn, nếu thăng chức quá nhanh thì sợ là khó mà để kẻ dưới phục tùng theo được. Lại nói, giáo chủ Joseph còn cần tôi trợ giúp nữa...”
“Cũng được.” Carroll không nhịn được mà ngắt lời của Ian, “Nói chung, mấy ngày nay cậu phải cẩn thận một chút, bất cứ lúc nào cũng phải giữ liên lạc với Tòa thánh hết.”
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, Ian chuyển hình ảnh tới tin tức.
Trên cơ bản, vụ nổ đã kết thúc, đội cứu viện đang tiến hành một cách rùm beng. Thi thể chết vì tai nạn nằm đầy bên ven đường. Người sống sót thì mặt đầy máu tươi, kêu rên như thú vật bị thương, tình cảnh trông vô cùng thê thảm.
Trên màn ảnh là đầy rẫy thương tích, nhưng ngoài cửa sổ lại hoàn toàn sáng rực và vui mừng. Sung sướng và sầu thảm đan vào nhau như dây xích giữa cõi trần gian, gánh trên vai hi vọng giữa những điều trôi nổi của người đời, không biết muốn bay về phương nào nữa.
Mà Thần, người đã ban tặng Thánh quang cho loài người, hắn vẫn chưa ra tay cứu vớt những kẻ đáng thương kia mà lại nhìn từng người trong bọn họ chết dưới móng vuốt của ma quỷ và chôn thây trong ngọn lửa của vụ nổ.
Thánh chủ không gì là không làm được của con, nếu tất cả những thứ này là thứ ngài mà đã sắp xếp thì ngài đang muốn dẫn chúng con tới đâu đây?
Ian quỳ gối trước Thánh đàn và bắt đầu cầu xin thần linh phù hộ cho những người đã chết vì tai nạn.
Mong rằng thân thể bị thương khắp nơi của họ có thể nhận được cách đối xử thích đáng, mong rằng linh hồn uể oải của họ cuối cùng rồi cũng có thể về lại dưới Thánh quang. Ở nơi đó sẽ không còn nghèo khó, đói bụng, đau xót, không còn đắng cay vô tận và bóng tối không nhìn thấy hi vọng nữa...
Thật sự sẽ có sao?
Ian ngẩng đầu lên, nhìn ký hiệu Thánh quang màu vàng hình lục giác lớn được treo cao trên tường Thánh đàn.
Thánh Minh giáo không thờ cúng tượng Thánh. Thần vô hình nhưng vạn năng, các tín đồ chỉ thờ cúng ánh sáng mà Thần đã mang đến cho loài người mà thôi.
Nhưng trước sau vẫn luôn có một đám người như vậy, dù là người thành kính nhưng cũng chỉ có thể đời đời kiếp kiếp sống trong góc mà ánh sáng không chiếu tới, sống trong sự thấp kém, cái chết cũng là một điều nhỏ nhặt mà thôi.
Thi thể của họ chất đầy thành núi cao để người ở bên trên có thể đứng cao hơn và hấp thụ được nhiều ánh sáng hơn nữa.
Mà dưới cơ sở sẽ hi sinh một nhóm người này, xã hội loài người cũng đang tự vận hành kiểu sống tê liệt này một cách máy móc vào đầu của nhiều người hơn nữa.