“Chạy trốn đi, cha xứ!”
“Cơn chấn động đột ngột hất tung thùng không mui của xe vận tải. Đuôi xe nhấc cao ngất lên rồi lại nặng nề ngã xuống. Xe rung lắc dữ đội suốt một đoạn đường chữ S mới đứng vững mà không chổng ngược lên trời.
Thùng đựng nước sau xe vang ầm lên, thiếu chút nữa rơi ra ngoài mất tiêu. Nước trong thùng dập dìu. Ian và Xayda lăn lộn bên trong nước, sặc mấy cái liền, cả hai liều mạng ngửa đầu lên để mặt nổi khỏi mặt nước, miệng lớn thở hổn hển.
Leon ngồi trên băng ghế dài bên sân, thân thể chợt thấy căng thẳng, như một chiếc dây cung bị kéo căng tới cực hạn.
Không chỉ là anh mà tất cả khán giả ngoài sân cũng kinh hoảng kêu lên.
Tang Hạ bị doạ tới mức chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, tiện tay tóm đại một cánh tay của người khác rồi nhéo tiểu vương tử của đám truyền thông đến nỗi gào khóc.
Đội phó Byron nhào tới theo, lôi cái cổ đang hõm vào trong cao ốc của chiến sĩ đội Tu ra ngoài.
Không ngờ là động cơ trọng lực trên hai chân cơ giáp đột ngột cháy bùng, thân thể của nó bay lên. Đạn quang tử lướt qua mảnh giáp che ngực của nó rồi bắn ra khoảng không, bay ra ngoài và bắn trúng tòa nhà phía trước, miễn cưỡng tạo thành một lỗ hõm lớn.
Cơ giáp đội Tu mượn lực vươn mình trên không trung, cầm ngược lại cánh tay của đội Byron, đung đưa vươn mình, cánh tay biến thành ống pháo, một pháo ầm lên người đội phó Byron.
Lần này, pháo quang tử nằm gần với máy hạt nhân ở giữa cơ giáp quật mạnh tới mức đội phó bay nghiêng ra ngoài. Trong hệ thống, tín hiệu của đội viên đột ngột chuyển đỏ, điều này trực tiếp xác định rằng đã có nơi bị thương nặng!
Cơ giáp của đội phó Byron lăn lộn về phía xe vận tải ở cuối đường.
Lần này, vận may của xe vận tải không được tốt như vậy.
Lúc này, xe vận tải đã chạy ra khỏi Vòng Bốn của nội thành và lái vào trong phạm vi Vòng Ba. Nếu người lái không phải NPC mà là một người thật thì gia tốc vào lúc này sẽ vẫn có thể tránh khỏi sự va chạm sắp tới đây. Chỉ tiếc là ——
Cơ giáp của đội phó xẹt qua sát mặt đất, hàng trăm cặp mắt đổ dồn lên cảnh nó đạp xe vận tải một cước bay luôn.
Xe xoay vòng vòng giữa không trung như con quay bị xoay mạnh, bảy, tám chiếc thùng vung nước tùm lum.
“Á ——” cả đám khán giả ngoài sân nổ tung. Thiếu chút nữa Tang Hạ đã rắc một tiếng bẻ gãy cánh tay đang tóm thành hai đoạn rồi.
Nhưng có lẽ thực sự đã được Thánh chủ phù hộ từ nơi nào đó, thùng nước đựng bọn Ian bay lên cao, rầm một phát đâm sầm vào cửa sổ sát đất của một tòa nhà năm tầng ở bên cạnh, cũng không hề rơi xuống mặt đất.
Thiết kế của hệ thống luôn ăn bớt ăn xén, căn phòng trong cửa sổ cũng chẳng có thứ gì hết, nước trong thùng chảy ùng ục ùng ục, chiếc thùng từ từ giảm tốc độ rồi cuối cùng đụng phải một cây cột và rốt cuộc cũng dừng lại.
Ian và Xayda khẽ run run, ướt nhẹp, ngã trái ngã phải mà bò ra khỏi thùng đựng nước như hai con thủy quái...
Ngoài sân vang lên hoan hô ầm lên. Ngay cả đám người hâm mộ đội Tu cũng bị rung động rất sâu bởi cảnh tượng này mà ra sức khen hay.
Xayda nằm khạc nước trên mặt đất, chẳng khác gì một con cá bị ném lên bờ vậy: “Tôi hối hận rồi... tôi thực sự...”
Ian thở hồng hộc, vỗ vỗ lưng của gã, khuôn mặt tràn ngập vẻ kiêu ngạo: “Anh làm rất khá đó người anh em của tôi. Chỉ là đừng có phun lên...”
Lời còn chưa dứt, cha xứ Xayda đã ói ọe lên ống quần của Ian rồi.
Ian: “...”
*
Bên ngoài tòa nhà, chiến sĩ đội Tu một đòn trúng đích, nó biến hình thành một chiếc chiến cơ rồi cầm súng giết thẳng về phía tu viện.
Đội trưởng Byron thấy được mọi thứ, hắn không tiếc hi sinh hai tên đội viên đang cuốn lấy Crazy Shark giùm hắn mà tự mình đuổi theo.
Chiến cơ có tốc độ cực nhanh, xe vận tải dạo chơi gần mười phút mà nó dành ra không tới một phút. Bay tới vùng trời của tu viện, cơ giáp khôi phục lại hình người, nhắm pháo ngay tới tháp chuông.
Làm sao tháp chuông với kết cấu gạch đá có thể ngăn được uy lực đạn pháo quang tử có thể chọc thủng cơ giáp đây?
Một ánh hào quang xuyên qua tháp chuông, hơn nửa tòa nhà nhỏ nứt thành hàng nghìn mảnh gạch nát rồi sụp đổ ầm ầm.
Mọi người của tu viện Thánh Miro đang quan sát tình hình thực tế trong lễ đường dưới tháp chuông cũng hô to với nhau theo bản năng, dồn dập rụt đầu xuống, còn có người trực tiếp trốn tới sau lưng Adway, run lẩy bẩy mà cầm lấy áo choàng của gã nữa.
Gân xanh trên trán của Adway giật giật, ưu nhã cầm cốc cà phê lên, nhàn nhạt nhấp một hớp.
Tháp chuông sụp xuống thành bột mịn, nhưng tiếng chuông báo hiệu trận đấu kết thúc lại không hề vang lên.
Đội viên đội Tu nhất thời cảm thấy hoang mang, hắn cúi đầu thăm dò phế tích.
Trong nháy mắt khi hắn khom lưng xuống, đội trưởng Byron không hề có một tiếng động đập xuống như một con chim ưng lớn, thanh kiếm to đâm đối phương từ sau lưng xuyên thẳng qua ngực, đẩy hắn vào trong phế tích.
Đội viên đội Tu cứ ù ù cạc cạc bị bắn ra khỏi không gian như vậy đấy.
Đội trưởng Byron rút kiếm lại, cúi đầu nhìn nhưng chỉ thấy lão viện trưởng dẫn mấy tên tu sĩ đi ra rồi quỳ xuống đất dập đầu cảm ơn hắn thôi.
“Chiến sĩ anh dũng, cảm ơn ngài đã cứu chúng tôi! Hai vị đặc sứ đã rời đi, không còn ở chỗ này của chúng tôi nữa ạ.”
Lời nói của NPC được hệ thống đưa vào trong tai nghe của mỗi thành viên đang thi đấu trong sân, tập thể các chiến sĩ đang đánh túi bụi hơi ngừng lại động tác trên tay, cả đám trợn tròn mắt lên.
Chẳng thấy nhân vật mục tiêu đâu hết, họ đã chạy đi chỗ nào rồi thế?
Bởi vì điều lệ nhận thức thông tin ngang nhau, những người dự bị ngoài sân biết được vị trí của mục tiêu nhất định phải tiếp tục giữ bí mật trong lúc đợi vào sân. Bây giờ hai đội đều đã hao tổn vài đại tướng và đang gấp gáp gọi dự bị ra giúp. Nhưng chỉ đến lúc đội viên trong sân tự mình định vị được mục tiêu lần nữa thì người dự bị mới được cho vào sân thôi.
Quân đội của hai bên nhìn nhau, một giây sau, tất cả cũng không hẹn mà buông đối phương ra rồi dồn dập biến hình thành chiến cơ, trở thành một đám ruồi không đầu và bắt đầu bay đi khắp thành phố.
*
Cùng lúc đó, bên sân đội Byron đang sôi sục. Từ quan chức của ban thể dục và huấn luyện viên cho tới người dự bị, lính quân y, thậm chí cả bác vệ sinh cũng sắp điên lên rồi.
Từ lúc bắt đầu trận đấu tới giờ chỉ mới được ba mươi phút, ngay cả nửa trận đầu cũng chưa đánh xong mà đội phó đã bị đánh ra khỏi không gian rồi! Hao tổn một vị đại tướng như thế trên chiến trường, mặt trận của đội Byron sắp sụp đổ rồi.
Tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả huấn luyện viên, cũng cảm ơn Thánh chủ từ tận đáy lòng vì đã phù hộ, mừng là hai vị cha xứ kia đã đoán trước chuyện này và thoát khỏi tu viện. Nếu không trong khoảnh khoắc vừa nãy, họ chỉ có thể bị đạn quang tử bắn bay ra khỏi không gian thôi.
Cả đội Byron thất bại tới mức chỉ có thể lấy đầu đập đất và ăn đạn tự sát mới tạ tội nổi.
“Dự bị ——” huấn luyện viên gào to lên, “Brandon, cậu chuẩn bị vào trận thay đội phó đi!”
“Huấn luyện viên!” Mây đen đang giăng kín khuôn mặt của Leon, “Ta xin được tham gia!”
Huấn luyện viên không thèm nhìn anh, ông căn dặn với Brandon: “Bây giờ tin mục tiêu rời khỏi vị trí đã được công khai rồi. Người dự bị của hai bên đã có thể chuẩn bị vào trận. Chờ mục tiêu bị phát hiện một lần nữa, cậu cứ vào...”
Leon đuổi theo, trầm giọng bảo: “Năng lực tổng hợp và kinh nghiệm tác chiến của ta đều vượt qua Brandon hết mà. Huấn luyện viên, ta mới phải là người thích hợp để tham gia hơn chứ! Ngài chọn Brandon mà không chọn ta, đây là một hành vi bất công tới mức nào chứ...”
“Đủ rồi!” Huấn luyện viên vồ lấy cổ áo của Leon, kéo anh tới trước mặt, giọng nói cũng chui ra từ trong kẽ răng.
“Nhóc con, cậu nghe cho kỹ vào đây. Cậu là một chiến sĩ tốt, nhưng đã có người dặn riêng với ta là không thể để cậu vào trận rồi đấy!”
Đồng tử của Leon đột nhiên co rút lại, khóe mắt tràn ra sát ý.
“Cứ ngồi ngốc ở đây đi, đừng có đi quấy rầy Brandon nữa!” Huấn luyện viên dùng sức vỗ lên vai thanh niên, cắn mạnh xuống từng chữ, “Tôi thấy cậu cũng chẳng thích hợp để xem trận đấu lát nữa đâu, tới trong phòng nghỉ ngơi bình tĩnh lại chút đi!”
Ánh mắt của Leon và huấn luyện viên chạm vào nhau. Các đồng đội đứng nhìn bên cạnh lo lắng đề phòng, chỉ lo hai người sẽ cãi nhau.
“Được, thưa huấn luyện viên.” Leon cúi đầu.
Huấn luyện viên ừ một tiếng, quay đầu rời đi. Mặt Leon tối sầm lại, nhanh chân đi vào phòng nghỉ ngơi, trở tay đóng sầm cửa lại. Các đồng đội cũng không dám chọc vào anh, cả đám dồn dập bước ra ngoài.
Brandon đang chuẩn bị kiểm tra cơ giáp lần cuối trong phòng. Bên tai bỗng nhiên có một làn gió khẽ xẹt qua. Sự nhạy cảm của Alpha khiến gã lập tức ngẩng đầu nhìn sang.
“Ai đó?”
Cũng không có người nào hết.
Một giây sau, một bóng dáng khổng lồ từ trên trời giáng xuống, giẫm mặt của gã xuống sàn nhà.
“Thằng vô dụng.” Leon chế giễu, nhấc Brandon đang hôn mê lên, ném vào trong tủ treo đồ rồi khóa lại, sau đó anh đeo mũ bảo hiểm tác chiến lên.
“Đội viên chuẩn bị lên máy bay.” Nhân viên đẩy cửa vào nói.
Đội viên ra hiệu với anh rồi chuẩn bị điều khiển cơ giáp bay ra khỏi miệng ống.
*
Ngay lúc đội viên của hai đội mở công suất đo nhiệt của trang bị tới mức tối đa và choáng váng đầu óc trên bầu trời của thành phố, Ian và cha xứ Xayda đang từ từ đi thang máy xuống.
Thiết kế trong thang máy là hai màu xanh vàng rực rỡ, âm nhạc êm dịu vương vấn, hương thơm trong lành lơ lửng trong không khí.
Tuy hai cả người của hai vị cha xứ đang chảy nước và run lẩy bẩy, nhưng so với bầu không khí căng thẳng, đụng một phát là bùng nổ ở bên ngoài tòa nhà, nơi này thực sự là một thế giới cực khác.
“Tại sao lại muốn xuống tầng hầm vậy?” Cha xứ Xayda hỏi.
“Như vậy trang bị đo nhiệt mới không dễ dàng tìm được chúng ta chứ.” Ian giải thích.
“Đây cũng là lời mà người bạn kia đã nói với cậu đó hả?” Xayda cười.
“Không.” Ian bảo, “Tôi đã tìm đọc một vài tư liệu về mấy cuộc thi cơ giáp du chiến này nọ nên biết là lúc ở trên không gian, chỉ có trang bị đo nhiệt mới có thể tìm được người thật và NPC thôi. Nhưng lực xuyên thấu của trang bị đo nhiệt có hạn, chúng ta chỉ cần đi vào đường ray dưới lòng đất là có thể tới Tháp Trắng một cách an toàn thôi. Nơi này chỉ cách Tháp Trắng ba trạm thôi.”
“Sau đó thì sao?” Xayda hỏi, “Chúng ta thắp sáng Thánh quang ở Tháp Trắng rồi chờ đội Byron tới cứu hả? Lỡ đâu đội Tu tới Tháp Trắng thì sao?”
“Không thể.” Ian ung dung bảo, “Mọi Tháp Trắng ở thủ đô của các quốc gia có chỉ số chống bạo động tới cấp 3S luôn mà, hỏa lực của các cơ giáp đan binh thông thường không thể tạo ra thương tổn được. Đây cũng là lý do tôi muốn tới Tháp Trắng đấy. Đối với chúng ta mà nói, không còn có nơi nào an toàn hơn Tháp Trắng nữa đâu.”
“Cậu làm nhiều bài tập thiệt đó nhỡ.” Xayda huýt sao theo tiếng nhạc trong thang máy.
Thang máy đã tới khu để xe ở dưới tầng hầm.
Tia sáng trong ga-ra trông vô cùng tối tăm, chỉ có mấy NPC bảo an đang hút thuốc tán gẫu ở một bên thôi.
Ian còn chưa kịp cản lại mà Xayda đã nhiệt tình chào hỏi với đối phương rồi: “Thánh chủ phù hộ cho mọi người, nhóc con, xin hỏi có biết tới cổng tàu điện ngầm thì...”
Vài tên NPC xoay người lại, lộ ra một đồng phục của quân đảo chính.
Xayda: “... phải đi như thế nào không...”
Quân đảo chính két một tiếng giơ súng lên.
“Chạy ——” Ian gào thét.
Hai tên cha xứ lao nhanh đi. Đạn đuổi chặt theo sau họ, lướt qua rồi đập lên tường xi măng và xe cộ, tia lửa tung toé, bụi bặm tung bay.
Gần như cùng lúc đó, hệ thống của đội Tu vang lên tín hiệu liên lạc của quân đảo chính: “Phát hiện ra nhân vật mục tiêu, đường Thứ Bảy dưới tầng hầm số ba ——”
Crazy Shark vẫy chiếc đuôi bự một cái, mở cái mồm đầy răng nhọn ra và bơi về phía con đường Thứ Bảy.
“Phe địch đã phát hiện ra nhân vật mục tiêu!” Chiến cơ của đội trưởng Byron đột ngột quay đầu đuổi ngay theo sau.
Hệ thống: “Thành viên trong các đội dự thi đã xác nhận được tọa độ mới của mục tiêu. Hoàn thành đồng bộ hóa thông tin trong và ngoài sân. Người dự bị có thể tham gia.”
Đèn xanh lập tức sáng lên.
Từ hai bên sân bãi, đám tuyển thủ dự bị đã làm nóng người từ lâu lập tức đâm đầu vào cửa trường lực của không gian.
Ngoài sân một lần nữa nổi lên tiếng hoan hô cuồng nhiệt. Người chủ trì vội vã bắt đầu giới thiệu những tuyển thủ dự bị vừa vào trận.
“... Đội viên dẫn đầu đội Byron, Brandon Kurt, 23 tuổi...”
“Trong nhóm người dự bị vẫn không có Leon hả?” Raphael vén tóc mai rối bời bên mặt lên một chút, gã nhìn về phía công tước Oran, “Lẽ nào hôm nay nó không có cơ hội vào trận à?”
“Huấn luyện viên có cân nhắc của mình, sắp xếp mọi thứ cũng phải dựa trên thắng lợi của cả đội chứ không thể chiếu cố cho đám con cháu của hoàng thất quá nhiều.” Lewis chen miệng vào, “Nói thật, hôm nay đấu pháp của đội Tu quá tàn bạo, ta thấy mấy đội viên bị đánh ở trong sân cũng bị thương không nhẹ đâu. Leon không vào sân cũng tốt.”
“Vậy cũng thật tiếc nuối.” Raphael than một tiếng.
“Sẽ có cơ hội để thằng nhóc này thể hiện mà.” Tầm mắt của công tước Oran vẫn luôn nằm yên trên kênh nhân vật mục tiêu, ông thờ ơ nói một câu.
Lúc này, phong cách của nhóm cha xứ rốt cuộc cũng thống nhất với trận chiến trên mặt đất bên ngoài rồi.
Trên mặt đất, hai nhánh chiến đội đánh nhau một lần nữa trên con đường Thứ Bảy, giết nhau tới mức đất trời tối tăm. Sâu hơn hai mươi mét dưới mặt đất, hai vị cha xứ cũng đang co giò chạy như điên giữa mưa bom bão đạn.
Tuy chưa từng được huấn luyện nhưng tình cảnh có nguy hiểm tới việc sống còn luôn có thể kích thích ra dục vọng và kỹ năng cầu sinh lớn nhất của người thường. Cả hai đều thể hiện sự nhanh nhẹn và cơ trí đáng quý hiếm thấy, ỷ vào quần áo màu tối mà chạy trốn giữa dòng xe cộ, dĩ nhiên nhất thời cũng không hề bị thương.
“Tôi thực sự đã làm khổ cho cậu rồi, cha xứ Mitchell.” Cha xứ Xayda suýt nữa đã bị súng bắn bể đầu, gã rốt cuộc không thể nhịn được nữa.
Ian trốn ở sau cây cột mà há mồm thở dốc: “Không phải ngài nói muốn tham gia nhoạt động giải trí của muôn dân à? Chắc bây giờ ngài cảm thấy hưởng thụ lắm nhỉ?”
“Cậu gọi như vầy là giải trí à?” Xayda hét ầm lên, “Cái mông của bà cũng sắp bị nổ tới mức nở ra hoa luôn rồi nè!”
Phụt một tiếng, công tước Oran không nhịn được thấp giọng cười ra tiếng.
Không chỉ mình ông mà khán giả ngoài sân cũng tức cười vì tiếng chửi thô lỗ mà thẳng thắn này của cha xứ Xayda này nữa, tiếng huýt gió của bà con tràn ngập cả một vùng trời trong sân vận động.
Tính thú vị của cuộc tranh tài bay thẳng lên cao vì hai vị khách quý đã tự thêm đất diễn cho mình này.
Một trận đấu chính quy nghiêm túc nhất, chứa đựng nội dung có kỹ thuật nhất, cũng tràn ngập những màn đối đầu cơ giáp rated R bạo lực nhất, gắng gượng biến thành một chương trình thực tế vừa vui nhộn vừa kích thích, thích hợp để già trẻ cả nhà vây xem <Chạy Trốn Đi, Cha Xứ>!
Khán giả cả sân rất có hứng thú đối với màn chạy trốn của hai vị cha xứ Omega, thậm chí còn hơn cả màn đánh nhau giữa các chiến đội cơ giáp nữa. Hình như mỗi người đều cắt một nửa kênh đi và tập trung xem lại toàn bộ. Ngay cả người hâm mộ đội Tu cũng không nhịn được mà nhất thời làm phản và hò hét trợ oai cho nhóm cha xứ.
Chắc chắn ngay cả Crazy Shark cũng không nghĩ tới một lời mình chỉ thuận miệng nói ra trước đó sẽ trở thành một chuyện như thế...
Chỉ có Tang Hạ luôn để ý tới trận chiến trên mặt đất, cô ngoài ý muốn nói: “Hôm nay thằng nhóc Brandon kia uống thuốc gì mà lại phát huy... cũng không tệ lắm nhỉ...”
Cơ giáp màu vỏ quýt của “Brandon Kurt” vừa tiến chào chiến trường từ hậu phương thì đã gặp gỡ đối thủ đầu tiên của mình trên không trung rồi.
Trong trí nhớ của Tang Hạ, tuy cái tên Brandon này cũng được xem là một chiến sĩ có kinh nghiệm nhưng chiêu thức của gã luôn mang theo nét tùy tiện và lộng lẫy, nhìn trước nhìn sau cũng thấy dây dưa dài dòng, “như một cục phân ị ra trông không mấy gọn gàng vậy“.
Brandon có thể thắng, nhưng cũng toàn dựa vào chiếc cơ giáp hoàn mỹ với tính năng nghiền ép đối thủ mà gã đã bỏ ra nhiều tiền để có được thôi.
Nhưng hôm nay hình như Brandon đã thay đổi da thịt và trở thành một ngôi sao băng bùng cháy trên chiến trường. Khí chất gan dạ lạnh thấu xương, mãnh liệt, nhanh nhẹn, cả người tỏa ra tia sát khí bị phong kín trong bảo kiếm mười nghìn năm rốt cuộc cũng có một ngày thoát ra khỏi vỏ.
Đối thủ đầu tiên đánh đối đầu với “Brandon”, sau ba chiêu thì đã bị “Brandon” ném ra và nện vào tầng lầu, chắc chắn sẽ không thể chui ra trong phút chốc.
Đối thủ thứ hai là người mà “Brandon” chủ động tìm tới cửa, sau khi đánh nhau một phút, gã đã bị một kiếm của “Brandon” kéo ra khỏi buồng lái và vứt đi.
Đây là một vị tuyển thủ dự bị vừa vào trận chưa được hai phút, ngay cả người chủ trì cũng chưa giới thiệu tới khúc của gã mà gã đã bị bắn ra ngoài rồi.
Đối thủ thứ ba là một thành viên giàu kinh nghiệm của đội Tu, “Brandon” giằng co với gã trong chốc lát, sau đó anh chờ đúng thời cơ mà dùng một động tác vươn mình cực đẹp như diều hâu để tránh khỏi lửa đạn của đối phương, tay kiếm cũng chém đứt chỗ nối giữa vai và cánh tay của đối phương luôn!
Cả sân hâm mộ đội Tu đều vang lên những âm thanh thảm thiết, bà con không tự chủ được mà ôm lấy cánh tay của mình, nhìn mà muốn đau giùm.
“Brandon?” hôm nay Daniel cũng tới xem thi đấu, cậu đang ngồi ở hàng phía trước vị trí của đội viên Lion Heart, cậu cảm thấy kinh sợ vì một Brandon xa lạ này, che ngực nói không nên lời.
Người thứ bốn... Người thứ năm...
Lực chú ý của khán giả dần bị thu hút bởi cái tên man rợ này.
“Chẳng lẽ là vũ khí bí mật của đội Byron đó hả?”
“Chắc là không rồi, Kurt là đội viên cũ, biểu hiện hồi đó luôn rất bình thường mà...”
“Cậu ta đánh lộn bằng vũ khí lạnh mà không cần đạn dược bằng cách nào thế?”
“Cậu ấy đang giữ sức đấy. Càng đánh tới cuối, đạn dược sẽ càng thiếu thốn hơn. Lúc ấy, năng lượng của cơ giáp sẽ không còn đủ nữa, đội viên cũng mệt mỏi, đánh nhau sẽ cực lắm.”
“Chờ đã!” Tang Hạ càng xem càng thấy không đúng, cô chỉ vào chiếc cơ giáp của “Brandon” đang kéo phe địch và quăng người ta lên tường một cái bẹp như đang đập muỗi kia, “Chiêu này...”
“Suỵt...” Tiểu vương tử của đám truyền thông khẽ kéo cô lại một chút, cậu liếc mắt ra hiệu với cô.
Tang Hạ tỉnh ngộ, một giây sau đã bình tĩnh lại và ngồi về chỗ của mình.
*
Trong nhà để xe đã tạm thời ngừng bắn. Bọn phản quân ghìm súng lại, cả đám đang líu nhíu đi tìm nhân vật mục tiêu đang ẩn trốn giữa rừng xe.
Xayda vẫy tay với Ian, lặng lẽ dẫn hắn đi vòng vèo một quãng đường, sờ lên một chiếc xe bốn bánh cũ rít đã bị quân đảo chính đập bể cửa.
Ian nhỏ giọng bảo: “Không nghiệm chứng được thân phận thì xe sẽ không khởi động đâu...”
Xayda mở thanh đường bộ ra, đánh đùng đùng hai tiếng thành tia lửa. Xe ầm lên một tiếng rồi khởi động.
Ian trợn mắt há mồm.
“Người hiện đại quá phụ thuộc vào công nghệ cao rồi đấy.” Xayda chậc chậc, ầm một tiếng kéo cửa xe lên, ấn phanh tay xuống, một tay nắm vô-lăng, một tay đặt ở đương vị thượng.
Tiếng động hù tới bọn quân đảo chính, chúng xoay người xông tới.
Xayda còn đang chậm rãi vừa lái xe từ chỗ đỗ ra vừa chỉ dạy: “Tuy máy móc điện tử có thể đơn giản hóa cuộc sống của chúng ta nhưng cũng khiến cho thân thể của chúng ta trở nên mềm yếu và vô lực. Có rất nhiều kỹ năng của tổ tiên cũng đã trôi đi trong dòng sông lịch sử mất rồi.”
Gã xoay vô lăng, chân đặt lên chân ga, đùng một phát mở đèn pha trước xe lên.
Quân đảo chính vừa vây quanh tới bị chiếu tới mức không mở mắt nổi.
“Những năm tháng điên cuồng hồi xưa đã qua rồi.” Xayda thấp giọng nỉ non, đạp mạnh một cước lên chân ga.
Xe bốn bánh cũ rít vừa được khởi động đụng đám quân đảo chính bay ngang đầy trời như một con gấu to đang gầm thét, nghiền qua thân thể của bọn chúng và chạy về phía cửa ra của bãi đậu xe.
Ian nhớ tới mình vẫn chưa cài dây an toàn, nhưng cũng đã không kịp rồi, hắn đành phải gắt gao nắm lấy tay vịn trên cửa sổ.
Xayda điên cuồng cười to vào trong lỗ tai hắn.
“Bà chị ơi, con mẹ nó đây mới gọi là giải trí nè!”