“Nếu em thực sự không chịu nổi thì có thể kêu lên.”
Xảy ra chuyện gì vậy?
Hàng triệu khán giả tại hiện trường và hàng trăm triệu khán giả trước màn hình cùng nhau thốt lên tiếng hô đầy kinh ngạc.
Xảy ra chuyện gì thế???
Trận ác chiến vốn đang đánh nhau say sưa chợt im bặt đi, cơ giáp của “Brandon” như một con rối đứt dây và bị Crazy Shark mạnh bạo tóm lấy rồi tàn nhẫn đập vào trong vách tường.
Sau sân của đội Byron thoáng chốc nổ tung!
“Tình huống không đúng rồi!” Các đội viên Lion Heart nhảy dựng hết lên, “Không phải cơ giáp bị trục trặc đâu, nó bị ngừng máy rồi! Có người tắt cơ giáp bằng điều khiển từ xa đó!”
“Các cậu đang nói cái gì cơ?” Daniel hoang mang xoay đầu lại, “Tại sao lại muốn ngừng cơ giáp của Brandon vào thời điểm then chốt như thế chứ?”
Bởi vì căn bản người điều khiển cơ giáp cũng không phải là con chó Brandon như phân kia chứ gì nữa!
Tang Hạ trừng vẻ mặt mờ mịt của Daniel, cắn nát một cây răng bạc tới nơi.
Vào ngay lúc đó, chiếc xe cũ rít đánh bay rào chắn, rốt cuộc cũng xông tới quảng trường của Tháp Trắng.
Chiếc tháp màu trắng to lớn cao vút lên tận trời mây, như một pháo đài hùng vĩ lộng lẫy cũng như cứng rắn khó thể phá vỡ nhất thế gian, nó đang dang rộng hai tay ra với tín đồ thành kính của mình.
Ngay lúc này, một bóng đen phủ tới.
“Cẩn thận ——” Ian hô to.
Xayda đạp mạnh lên phanh xe, trong tiếng thắng sắc bén chói tai, xe xoay vòng mất khống chế. Cơ giáp đỏ thắm của “Brandon” bay nghiêng tới, lau qua chiếc xe rồi đụng nổ vào cửa chính của Tháp Trắng.
Bên ngoài Tháp Trắng vù một tiếng tạo nên một tầng sóng từ lực để chống đỡ va chạm, tường ngoài không hề bị hư hao.
Đống màu đỏ đập vào trong mắt của Ian. Đồng tử của hắn đột nhiên co lại, màu máu trên mặt rút đi cạn sạch, miệng hơi mở ra nhưng ngay cả một chữ cũng không thốt lên được.
Xe xoay tròn mất khống chế, ầm một tiếng đập mạnh lên bậc thang của Tháp Trắng. Không có nóc và cửa xe, hai vị cha xứ bị đổ ra khỏi xe như hai quả khoai tây.
Gió mạnh thổi tung cả quảng trường, tiếng lửa đạn quanh quẩn bên tai. Giữa vùng trời choáng váng, Ian mở mắt ra, phát hiện mình đang ngã vào bên cạnh chiếc cơ giáp đỏ thắm.
Một chiếc cơ giáp xa lạ, màu sắc tươi đẹp, tạo hình lộng lẫy ngả ngớn, hoàn toàn không phải phong cách của người kia.
Nhưng trong lúc chạy trốn trên đường, hắn đã vội vã nhìn thấy những động tác trôi chảy và kỹ xảo nhanh nhẹn, rồi lại thấy quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn nữa. Đó là những gì mà hắn đã thấy được gần như mỗi ngày trong suốt hơn sáu năm qua trên người thằng nhóc đó.
Góc độ ra quyền, độ cong khi vươn mình, cách phối hợp quyền cước một cách khéo léo, tất cả đều là những gì mà Ian chẳng hề hiểu nhưng lại quen thuộc tới mức giống như một phần lương tri đã ăn sâu vào trong trí óc vậy, nhấc bút lên là có thể vẽ ra được.
“Con...” Ian giơ tay tóm được một ngón tay của cơ giáp, “Là con sao?”
Cơ giáp cũng không hề đáp lại.
Nó đã hoàn toàn ngừng máy, hệ thống đã bị khóa kín, chỉ có một chỗ đang lấp lóe ở trước ngực, tiếng hệ thống vội gào lên: “Chống trộm trong cơ giáp! Chống trộm trong cơ giáp...”
“Tại sao đột nhiên lại khởi động hệ thống chống trộm thế hả?” Trong phòng đội viên ngoài sân, huấn luyện viên điên cuồng rít gào với Brandon.
“Sao tôi biết được?” Brandon lạnh lùng cười tự mãn, “Cơ giáp của ai lại không có hệ thống chống trộm đâu? Cậu ta trộm cơ giáp của tôi lái vào sân thì vốn phải chuẩn bị tâm lý sẽ bị khóa kín bởi hệ thống chống trộm rồi chứ.”
“Mở khóa mau lên!” Huấn luyện viên đáp, “Tại sao lại có thể xảy ra một sai lầm lớn ngay thời điểm mấu chốt như vầy chứ. Leon là hi vọng thắng trận duy nhất của chúng ta hôm nay đấy!”
Brandon dang hai tay ra, biểu thị là mình không thể ra sức: “Cơ giáp đang ở trong không gian trường đấu mà huấn luyện viên. Tôi cũng không thể điều khiển nó từ xa được. Kế tiếp chỉ có xem vận may của thằng nhóc kia thôi.”
Máu nóng của huấn luyện viên xông thẳng lên đầu, suýt nữa té ngửa.
*
“Tích ——”
Hệ thống phòng chống bạo động của Tháp Trắng nhận biết được va chạm nên khởi động ngay hệ thống chống đỡ. Chỉ nghe thấy mấy tiếng ầm ầm ầm, cửa lớn đã lần lượt hạ xuống.
Vận may của Xayda rất tốt, chính ngã tại một phiến còn chưa đóng cửa lại bờ. Hắn liên tục lăn lộn vọt vào trong cửa, quay đầu hướng Ian hô to.
“Mitchell, mau ——”
Cơ giáp của Crazy Shark hóa thành hình thú, mở ra hàm răng nanh um tùm đập “Brandon” ở trên không xuống, chuẩn bị cắn một cái và kết liễu tên đội viên nhỏ không biết suy sét này.
Ian nắm lấy thời cơ lấy hộp báu vật đựng Thánh quang từ trong gói hành lý của hệ thống ra rồi ra sức ném mạnh về phía Xayda ở bên trong cửa lớn.
Hộp báu vật rơi lên sàn nhà bóng loáng và trượt qua giữa khe cửa.
Cánh cửa cuối cùng hạ xuống, đóng chặt cứng cả tòa Tháp Trắng lại, kín tới mức một giọt nước cũng chẳng lọt.
Xayda ôm hộp Thánh quang vào trong ngực rồi chạy về phía thang máy.
Lúc này chỉ còn lại mười phút cho đến khi trận đấu kết thúc.
Hai tên đội viên đội Byron đang đánh với hai tên của đội Tu nên không thể nào phân thân ra tới cứu giúp được. Hệ thống chống trộm cơ giáp của “Brandon” khóa kín buồng lái, người lái không hề có động tĩnh gì hết.
Mà thân thể to lớn của Crazy Shark che mất ánh nắng, phủ tối cả “Brandon” và cha xứ nhỏ bé ngồi cạnh bên.
Cả rừng răng nanh như thép um tùm trong miệng cá mập máy móc, ống pháo năng lượng trong cổ họng hội tụ lại với nhau, ánh sáng màu xanh bừng lên, nhắm ngay về phía hai người ở bên dưới.
Ian đã buông tha mà chạy trốn.
Dù sao đây cũng chỉ là một cuộc thi giả lập thôi nên thân thể của hắn cũng sẽ không chịu phải bất cứ tổn thương nào hết. Nhưng vào đúng lúc này, hắn không thể mặc cho Leon một thân một mình đối mặt với tất cả những điều này được.
Bà con nín hơi.
“Ầm ——” buồng lái trong chiếc chiến giáp đỏ thắm tự nổ tung từ bên trong, mảnh giáp che ngực bắn bay ngang, cánh tay của một bộ giáp nhẹ đen kịt xé ra một lỗ bự trên cơ giáp.
Chiến sĩ mặc giáp nhẹ đen huyền chui ra ngoài như một linh hồn rời khỏi thể xác, chộp lẹ lấy cha xứ ở bên cạnh rồi bay gấp lên trời.
Cơ giáp đỏ bị pháo giáp của Crazy Shark bắn thành bột mịn. Sau khi khói súng tan đi, trên đất chỉ còn lại một chiếc hố sâu.
Cái đuôi lớn của Crazy Shark vẫy mạnh một phát đập nát gạch đá, gã xoay người đuổi theo giáp nhẹ.
Tiếng gầm cuồng nhiệt nổi lên từ trên khán đài ngoài sân và xông thẳng lên trời.
Huấn luyện viên rốt cuộc không cần đập đầu vào tường nữa đầy máu sống lại trong nháy mắt.
“Người đó hình như không phải... Brandon...” Daniel ngây ngốc hơn nửa tiếng lúc này mới phát hiện ra điểm không đúng, “Giáp nhẹ đó hình như là Le...”
Tang Hạ lấy tay bịt lại cái miệng của cậu: “Ngậm miệng lại, chưa từng nghe thấy câu “yên lặng như gà” hả?”
Daniel ư ư: “...”
Trên khán đài ghế cao cấp, hoàng tử Lewis kinh ngạc bật thốt lên: “Cơ giáp cũng bị phá huỷ rồi, tại sao hắn không bị hệ thống cho rời sân thế?”
“Bởi vì giáp nhẹ của hắn vẫn có thể chiến đấu.” Công tước Oran nói.
“Loại giáp nhẹ nhỏ xíu này làm sao có thể đối khoáng với chiến giáp của Crazy Shark đây?”
“Thế,“ công tước chậm rãi nói, trong giọng nói càng có một loại ý tứ sâu xa, “Tinh thần của chiến sĩ cũng sẽ khiến hắn quyết chiến cho tới một giây sau cùng của trận đấu thôi.”
*
Trước lúc này, kinh nghiệm được cơ giáp ôm lấy mang lên không trung duy nhất của Ian là đêm hôm ấy khi gặp lại Leon thôi, hắn bị anh ôm vượt qua mấy quảng trường.
Nhưng lúc đó trời tối mây đen, cả quá trình quá nhanh, hắn căn bản còn chưa cảm nhận rõ được gì thì đã rơi xuống rồi.
Mà vào giờ phút này, trong một không gian giả lập nằm ở giữa sân, hắn thực sự cảm nhận được cảm giác bay lượn cấp tốc một cách rõ rệt —— cảm giác này muốn cái mạng nhỏ của hắn thiệt rồi đấy!!!
Thanh niên mở giáp nhẹ đen huyền ra và ôm tới trước ngực, mang hắn dọc theo tường ngoài trắng bóng của Tháp Trắng rồi bắn nhanh lên trời.
Thể chất nhu nhược của Omega khó mà chịu nổi tốc độ này. Cảm giác không trọng lực và tốc độ cao khiến đầu óc của Ian choáng váng, hắn như có thể cảm giác được não đang run rẩy trong đầu. Có một nỗi buồn nôn trào ngược lên trong cổ họng, hắn vội vàng liều mạng cắn chặt miệng lại.
“Hãy cố chịu nhé! Đừng sợ, ta sẽ không buông tay đâu.” Giọng nói trầm thấp của Leon càng trở nên chất phác và mang lại cảm giác an toàn hơn trong thời khắc khẩn cấp như vầy. Hai cánh tay cứng rắn như sắt của anh ôm Ian ôm thật chặt trong ngực.
Tình hình bên trong giáp nhẹ sẽ không bị hệ thống phát sóng trực tiếp tới nên thanh niên liền không kiêng kị mà cười nhẹ bên tai cha xứ: “Đương nhiên, nếu em thực sự không chịu nổi thì có thể kêu lên. Ta sẽ không cười em đâu...”
Ian đang cực kỳ tập trung vào chuyện chống cực với cảm giác choáng váng, hắn mơ màng cảm thấy lời này nghe hơi sai nhưng lại không có sức để tìm hiểu kỹ, hai tay vịn lên sau lưng Leon, gắt gao tóm lấy chiến phục của anh.
Giáp nhẹ đen huyền quẹo thật nhanh ở giữa không trung và tránh khỏi đạn pháo mà Crazy Shark bắn tới.
Leon cúi người theo quán tính, đôi môi cọ một chút lên vầng trán tái nhợt và ẩm ướt mồ hôi của cha xứ rồi lập tức điều khiển cơ giáp tránh khỏi một miếng gai cứng đang bay tới và bay thẳng tới đỉnh Tháp Trắng ở giữa không trung như một con diều hâu đang vươn mình.
*
Đỉnh nhọn bằng gỗ của Tháp Trắng rất đặc biệt, từ trong nhìn ra, sáu vách ngăn kiểu trong suốt, như một kim tự tháp khổng lồ, bao phủ cả đại sảnh rộng rãi ở bên dưới.
Từ lúc được thành lập tới nay, nơi này đã là điểm cao của cả đế đô, ngay cả Cung Champs bên sườn núi cao hơn mặt biển cũng hơi thấp hơn nó nữa. Trên đỉnh nhọn của Tháp Trắng đó chỉ có vương miện bằng băng tuyết trên đỉnh núi tuyết Gloria mà thôi.
Trong đại sảnh của đỉnh tháp khá trống trải, chỉ có một bệ đá được để ở ngay giữa. Giữa bệ có một chỗ lõm, hiển nhiên là để đặt “Hộp báu vật Thánh quang” kia vào.
Mà hiển nhiên đây không phải là bộ dáng thực sự của Tháp Trắng ở đế quốc.
Nhà thiết kế bản đồ của trường đấu có tỉ mỉ tới mức nào cũng không thể phỏng chế được bên trong Tháp Trắng. Tất cả những thứ có liên quan tới Thánh quang đều là bí mật lớn của Tòa thánh hết. Trong số tất cả các vị Tổng giáo chủ của Tòa thánh ở Byron cũng chẳng có tới năm người chân chính có thể đứng trên đỉnh Tháp Trắng.
Cách sắp xếp của Thánh quang tuyệt đối cũng không đơn giản mà lại đặc sắc như trong tưởng tượng của nhà thiết kế vầy đâu.
Thánh quang là hóa thân của Thánh chủ, là con mắt hắn dùng để quan sát chúng sinh. Trong tất cả những quốc gia kia, nơi nào được Thánh quang thắp sáng, Thánh chủ sẽ biết hết mọi thứ.
Trên thế gian này, phàm là chỗ được Thánh quang rọi đến, không có chuyện gì là có thể giấu nổi hắn cả.
Sao mà Thánh quang chỉ là một vệt sáng vô cùng đơn giản thôi nhỉ?
Xayda thở hồng hộc chạy ra khỏi thang máy và lao thẳng tới chỗ bệ đá.
Ngoài tháp bỗng nhiên có hai bóng người vèo vèo xẹt qua.
Giáp nhẹ đen huyền bay vòng quanh Tháp Trắng như một con cá nhỏ linh hoạt ở đằng trước, cơ giáp cá mập lắc đầu quẫy đuôi đuổi theo ở phía sau, răng nanh khổng lồ kêu răng rắc, thân thể cao lớn không ngừng đụng vào Tháp Trắng, kích ra từng đóm tia chớp trên lớp từ trường phòng ngự, cảnh sắc trông càng tươi đẹp hơn nữa.
Mắt thấy giáp đen vừa bị đuổi tới, đột nhiên nó xoay người một cái rồi đâm đầu thẳng xuống đất.
Cơ giáp cá mập cắn vào khoảng không, miệng gặm lên đỉnh nhọn của Tháp Trắng, lớp từ trường phòng ngự vang bùm bùm lên, gãy mất mấy cây răng thép của nó.
Thiếu chút nữa Xayda đã bị doạ tới nỗi ngồi sập xuống đất, hai tay run rẩy chạy vội tới bên cạnh bệ đá, cầm hộp báu vật đang phát sáng trong tay và bỏ nó vào trong chỗ lõm.
Vừa khớp.
Một giây sau, rồi lại một giây sau...
“Sao lại không có phản ứng gì hết vậy?” Xayda để hai tay dưới cằm, có chút lúng túng, “Chẳng lẽ Mitchell đoán sai rồi hả...”
Một giây sau, hộp báu vật bắn ra ánh sáng cao ngất và nuốt sống tất cả mọi thứ. Sàn nhà của đại sảnh cũng run rẩy.
Tất cả mọi người trong sân cũng kinh ngạc tới mức ngây người bởi tình cảnh này. Một tên chiến sĩ đội Byron trong sân vừa lơ mơ một tí mà đã bị đối thủ chém trúng.
Sáu vách ngăn trên đỉnh Tháp Trắng chậm rãi nở ra như một đóa hoa, ánh sáng màu trắng tạo thành một cột sáng và bắn thẳng lên trời.
Gió lớn chợt nổi lên, mây đen xoay tròn xung quanh cột sáng tạo nên một cơn lốc xoáy khổng lồ bao trùm trên đầu cả đế đô.
Giọng nữ của hệ thống nói: “Đội Byron đã thành công hoàn thành nhiệm vụ trứng màu bị giấu đi. Hệ thống sẽ thưởng cho một cửa truyền tống. Đội viên có thể mang mục tiêu tới lối ra bằng cửa truyền tống này và hoàn thành nhiệm vụ.”
Không cần chạy vội tới địa điểm đã được chỉ định ở Thành Bắc xa xôi mà có thể trực tiếp hoàn thành nhiệm vụ thông qua cửa truyền tống ở Tháp Trắng!
Phải biết, từ bây giờ đến khi cuộc thi kết thúc chỉ còn không tới tám phút đồng hồ, đội Byron chỉ mới tiếp viện được một mục tiêu mà thôi.
Người phụ trách thiết kế hạng mục tranh tài này là một tín đồ cực kỳ thành kính, lúc được phỏng vấn bởi truyền thông sau khi cuộc thi, hắn kích động tới mức lệ nóng doanh tròng.
“Cuộc thi này có tên là “Trận chiến bảo vệ Thánh quang”, lúc trước khi thiết kế, bọn tôi đã chôn một cái trứng màu trong trường đấu. Bọn tôi hy vọng rằng sẽ có người bù đắp được nỗi tiếc nuối của lịch sử và đi thắp sáng Thánh quang trên Tháp Trắng. Nhưng cuộc thi đã được vận hành bảy, tám năm, cũng có rất nhiều khách quý đóng vai đặc sứ của Tòa thánh, nhưng chưa có ai làm được điều đó cả. Mãi đến tận lần này...”
Leon vừa nghe tới ba chữ “cửa truyền tống” thì đã thay đổi phương hướng và phóng lên cao một lần nữa.
Làm sao Crazy Shark có thể thả anh đi được? Vào lúc này, gã cũng phải ngăn cản đối phương bằng bất cứ giá nào. Gã lập tức mở mode tác chiến hao tổn năng lượng cao lên, lửa đạn từ trên phủ xuống tấn công dày đặc.
Giáp nhẹ của Leon mang thêm một Ian, điều này tăng mạnh sức hao tổn. Phản ứng cũng bị trì hoãn nửa giây nên anh bị một viên đạn pháo bắn trúng.
Lúc họ ngã xuống đất, Ian đã sắp nửa hôn mê, nỗi va chạm cực lớn khiến hắn giật mình tỉnh lại.
Leon lấy thân thể ra để che chở cho hắn, vì có bước đệm nên giáp nhẹ trượt một khoảng thật dài trên đất, chà xát thành một đường tia lửa, cả áo che bên trái bị mài đi, gân cốt của máy móc lộ ra ngoài.
Gợi ý thi đấu của hệ thống: “Mức độ hao tổn của cơ giáp là 25%, mức độ bị thương của đội viên đang là cấp ba, nhắc nhở màu vàng.”
Trong buồng lái chật chội của giáp nhẹ, Leon đau tới mức đầu chảy đầy mồ hôi lạnh, một tay vẫn vững vàng ôm lấy Ian như trước.
Với một cơn va chạm kịch liệt như thế, dù là một Alpha trẻ tuổi mạnh khỏe như vậy nhưng anh cũng phải chịu đựng tới mức rất cực lực. Sau lưng đau nhức như thể xương cốt đã nát hết, nhưng anh đang ôm người quan trọng nhất đối với mình trong lòng, kêu anh từ bỏ như thế nào đây?
Giáp nhẹ bắn lên, nhanh chóng trượt lùi về sau.
Đạn pháo rơi ngay bên cạnh, chấn động mãnh liệt hất bay cơ giáp lần thứ hai.
Chiếc vòng trên cổ của Ian rốt cuộc cũng khởi động, nó mở một lớp giáp mềm sát người ra, ôm lấy người hắn và chống lại xung kích.
Crazy Shark sử dụng hết hỏa lực, đạn pháo liên tục đuổi theo và bắn loạn giáp nhẹ.
Giáp nhẹ không ngừng trúng đạn, tốc độ né tránh càng ngày càng chậm. Vỏ ngoài phòng hộ đã bị mảnh đạn lột bỏ, đá vụn sắc bén đánh xuyên mũ bảo hiểm và cắt trúng thái dương của Leon, máu tươi đang chảy đầy trên nửa khuôn mặt của anh.
“Leon!” Hình ảnh đập ngay vào mắt Ian, lòng hắn đau như cắt, như thể sắp qua đời tới nơi.
Hệ thống không ngừng nhắc nhở: “Mức độ hao tổn của cơ giáp là 30%... 35... 40%... Mức độ bị thương của đội viên đang là cấp bốn. Cảnh báo màu cam.”
Cả hàng khán giả trơ mắt nhìn giáp nhẹ đen huyền bị Crazy Shark tấn công truy giết, hô hấp cũng dừng lại cùng nhau, cả khán đài thoáng yên lặng như tờ.
“Đề nghị thành viên của đội dự thi bỏ quyền rời sân!” Tiếng nhắc nhở của hệ thống tăng cao.
“Leon!” Ian gào thét, “Xin con! Đừng cậy mạnh nữa!”
“Không...” Leon thấp giọng nói, “Chưa tới giây phút cuối cùng, ta tuyệt đối sẽ không buông tha!”
Sắc mặt của Ian trắng bệch, hắn đã căng thẳng tới cực điểm, môi dưới không ngừng run rẩy: “Đừng như vậy mà... Đây chỉ là một trận đấu thôi...”
“Không.” Thanh niên kiên định nói lần thứ hai, đưa đôi mắt xanh như biển cả nhìn lên khuôn mặt của Ian, “Ta không thể thua trận như thế. Ta còn hai nguyện vọng phải thực hiện nữa mà...”
“Ta đồng ý với con mà!” Nước mắt thoáng tràn ra khỏi mi, Ian khóc ròng nói, “Dù con muốn cái gì, ta cũng cho con hết! Xin con, con thực sự sẽ bị thương nặng đấy!”
Nụ cười vừa hiện lên trên khóe miệng của thanh niên tóc vàng mà đã đột ngột biến sắc.
Cơ giáp chợt cất cao, nhưng nó vẫn chậm một bước, một viên đạn pháo tập trung vào chân của nó và khiến nó nổ bay ra ngoài, nặng nề đập người lên Tháp Trắng rồi lăn xuống mặt đất.
Ian có giáp mềm bảo vệ nên chỉ thấy choáng váng đầu óc, nhưng hắn trơ mắt nhìn Leon luôn lấy thân thể ra để bảo vệ cho mình đang hôn mê bất tỉnh vì cơn chấn động khi nổ và va chạm khi rơi xuống bên trong giáp nhẹ.
Lúc này, mọi âm thanh đều biến khỏi bên tai của Ian, trời đất yên tĩnh như cả vũ trụ mênh mông.
Cổ áo chiến phục của thanh niên đã bị tổn hại, ký hiệu Thánh quang màu vàng dính đầu máu tươi và tro bụi trượt ra ngoài.
Ian run lẩy bẩy, nước mắt rơi đầy mặt, mò tới mũ bảo hiểm của Leon, lồng ngực trập trùng, cầm lấy ký hiệu Thánh quang kia.
Crazy Shark nặng nề đáp xuống đất rồi đi về phía giáp nhẹ đen huyền.
Rốt cuộc đã xài hết đạn dược nên gã mới hóa thành hình người rồi rút một thanh trường đao hình răng cá mập từ sau lưng ra.
“Mẹ nó cái tên cặn bả này!” Tang Hạ giơ chân mắng điên cuồng, “Tôi biết ngay mà, dù đối thủ không có năng lực phản kháng thì gã vẫn muốn bổ đao. Kẻ bị viêm tuyến tiền liệt tới mức uể oải suy sụp cũng đại khai sát giới trên sàn thi đấu nữa à ——”
Hệ thống: “Còn năm phút cuối cùng cho tới khi trận đấu kết thúc.”
Crazy Shark giơ trường đao lên, ôm lấy một làn gió mạnh mà bổ về phía giáp nhẹ đang nằm trên đất.
“Thần của con ơi...”
Ian nhắm chặt hai mắt nằm trong lồng ngực của Leon, cảm nhận được nhịp tim của thanh niên, hơi thở nóng như lửa, hắn thấp giọng nỉ non.
“Xin ngài hãy mang kỳ tích xuống trần gian một lần nữa và ban tặng Thánh quang cho con ——”
Sợi tóc mảnh khảnh, tóc gáy trên cánh tay cũng nhẹ nhàng lơ lửng, mang tới một cảm giác tê dại nhỏ bé.
Ian mở mắt ra.
Bốn phía là một màu đen kịt, trông chẳng khác gì một vũ trụ khi tất cả những ngôi sao đều đã bị dập tắt vậy. Nhưng trước mắt hắn lại có một chùm sáng màu bạch kim đang nổi bồng bềnh ở giữa không trung như một quả cầu lửa, ánh sáng nhu hòa mang tới một nhiệt độ vô hình.
“Xin chào, Ian.” Ánh sáng màu trắng phát ra một giọng nam trẻ trung dễ nghe, “Đã lâu không gặp.”
“Bảy năm rồi.” Ian nhìn chằm chằm vào ánh sáng màu trắng, “Xin chào, Quang Kỷ.”