“Ngươi là người kế vị hợp pháp của cha thật chắc?”
Một chiếc xe huyền phù chuyên dụng không quá rình rang của hoàng thất nhanh chóng lái vào Cung Elysees, thông qua nhiều cửa ải rồi thắng gấp dưới lầu tẩm cung của Hoàng đế.
Công tước Oran không kịp chờ người hầu mở cửa cho mà đã tự mình bước xuống xe rồi. Ông còn mặc một bộ đồ cưỡi ngựa, ủng dính bùn, khuôn mặt anh tuấn bị bao phủ bởi một áng mây đen.
Trong tẩm cung to lớn, người hầu và thị nữ cấp thấp đang cúi đầu đứng lặng ở vị trí làm việc, không dám tự ý rời đi nửa bước. Da mặt của tên quan hầu đang dẫn đường cho công tước căng ra tới mức chẳng còn nếp nhăn nào, nhưng khóe mắt vẫn lộ ra chút tia hoảng hốt.
Trong một căn phòng bên, đám người trẻ “đi cùng” với mấy tên quan hầu và cấm vệ đang ngồi uống trà một cách đàng hoàng tử tế. Bọn họ đã thay đồ hết xong, tóc tai vẫn còn ướt nhẹp, trên mỗi khuôn mặt đều viết đầy vẻ bàng hoàng và kinh hoảng.
Chuyện Hoàng đế té xíu đã gây ra một rắc rối rất lớn. Đám người trẻ tuổi này đều tận mắt chứng kiến cảnh Hoàng đế bị đưa đi. Vì là người biết chuyện nên tạm thời bọn họ cũng bị giữ lại trong cung để tránh tin Hoàng đế bị bệnh tràn ra ngoài.
Leon mặc một bộ đồ thể thao ngồi đối diện với cánh cửa, anh vội trao đổi một ánh mắt ngầm hiểu với cha đang đi ngang qua.
“Bệ hạ thế nào rồi?” Công tước nhanh chân bước vào phòng tiếp khách trong buồng trong nằm trên tầng cao nhất.
Nhưng chẳng có ai trả lời ông hết.
Trong phòng là một cảnh tượng ồn ào. Thái tử Raphael đang đỏ mặt tía tai với Hoàng tử Lewis, Hoàng hậu Iris rơi lệ trong sự yếu đuối và bất lực, mà Ian lại đang đứng kế bên ghế sô pha và ôn nhu kiên nhẫn hỗ trợ nhân viên y tế kiểm tra thân thể cho Hoàng hậu.
“Ta chỉ muốn biết tại sao ngươi lại giấu ta một chuyện quan trọng như vậy thôi?” Lewis đang gào thét, “Hơn hai năm qua, lời giải thích mà ta nhận được luôn là gan của cha đang suy yếu. Ta nghĩ mặc dù chuyện này gay go, nhưng cũng không phải là vấn đề lớn gì hết. Cứ nuôi ra một bộ phận mới bằng tế bào tự miễn dịch để thay thế là được rồi. Nhưng bây giờ các ngươi nói với ta là bắp thịt cả người cha cũng có vấn đề, cơ thể này không thể dùng nữa hả? Ngươi đang đùa cái gì thế?”
Công tước Oran chặt chẽ phối hợp mà lộ ra vẻ mặt hoảng sợ: “Sao chú lại đột ngột bệnh nặng như vậy thế?”
“Phải đó!” Lewis liếc mắt nhìn công tước một cái, “Anthony, Raphael em họ tốt của ngươi cũng không nói cho ngươi biết chuyện này à? Các ngươi là bạn bè sớm chiều ở bên nhau cơ mà.”
Raphael tức giận: “Sao ngươi lại gọi cả Anthony tới luôn thế hả?”
“Ta muốn tìm người làm chứng đấy. Ngươi cũng muốn ta mời cả trưởng lão của dòng họ hay tể tướng gì đó tới luôn à? Thôi ngươi giải thích với hắn một chút xem tại sao ngươi lại giấu ta bệnh tình của cha đi.”
“Ta nói rồi, mọi chuyện này toàn là ý của cha hết mà!” Mặt của Raphael lạnh lẽo như băng tuyết, “Cha không muốn nói với ngươi thì ta có biện pháp gì đây?”
Công tước Oran đi tới bên cạnh Hoàng hậu rồi ngồi xuống giữa lúc hai anh em này đang cãi nhau.
“Hoàng hậu chỉ bị hoảng sợ chút thôi, không có gì đáng lo lắm đâu ạ.” Tên trợ lý của bác sĩ Hassan cầm máy móc lại, “Tôi đã cho bà ấy một chút thuốc an thần rồi ạ. Bà ấy chỉ cần nghỉ ngơi thì sẽ không sao nữa.”
Nhưng hai tên hoàng tử trong phòng lại đang hét lên như hai con chó đang lên cơn dại, sống chết của Hoàng đế lại còn chưa biết nên hiển nhiên Hoàng hậu Iris không thể nào nghỉ ngơi được rồi.
Ian thấp giọng nói với công tước: “Bệ hạ đột ngột té xỉu, sau khi Hoàng tử Lewis tới thì nhận ra điểm không đúng, hắn liều mạng chất vất Hoàng hậu. Hoàng hậu bệ hạ không chống đỡ được nên không thể làm gì khác hơn là nói chuyện Hoàng đế bị bệnh nặng với hắn ạ.”
Hoàng hậu Iris tựa đầu nằm lên bả vai của Ian, khóc run cả người. Bà vốn là một vị phu nhân cao gầy xinh đẹp, vậy mà lúc này, khuôn mặt lại sưng vù, tóc tai rối bời, trông tiều tụy không thôi.
Mà Thái tử Raphael chỉ thấy tiếc là mài sắt không thành kim với người mẹ đồng đội heo này nên cũng không để ý tới bà, gã chỉ giao bà cho Ian, kẻ đang bị ép giam giữ trong cung vì đã chứng kiến cảnh Hoàng đế phát bệnh thôi.
“Ta cũng rất khiếp sợ nữa, thưa thím.” Công tước Oran nói, “Nhưng bây giờ y học phát triển tới vậy, chú nhất định sẽ bình an thôi ạ.”
Hoàng hậu nắm lấy tay của công tước, nghẹn ngào đến nỗi không nói nên lời.
“Tại sao chứ?” Lewis đang điên cuồng thét lên bên đầu kia, “Ta cũng là con trai ruột của ổng mà. Mắc chứng gì ổng lại giấu ta chứ. Nhất định là ngươi tự ý...”
“Vì chết tiệt ở chỗ là ổng luôn thiên vị và thương yêu ngươi đó, ngươi cái tên vô liêm sỉ này!” Raphael đột ngột gào lên, tiếng gào khiến Hoàng hậu Iris giật nảy người lên.
“Vì cha luôn coi ngươi là đứa bé hay làm nũng dưới đầu gối, là quả trứng bảo bối của ổng. Sao mà ổng cam lòng để ngươi gánh chịu áp lực nặng nề đây? Rồi để ngươi bận lòng như thế cơ chứ? Mỗi ngày ngươi chỉ cần không buồn không lo mà dắt vợ và bọn nhỏ của mình dỗ ổng vui vẻ là được mà!”
Raphael nói với chất giọng khàn khàn, hai mặt hiện lên tơ máu, lòng ganh tị điên cuồng và tức giận đã đọng lại từ nhiều năm cũng ùa ra.
“Ngươi nói như vậy là bất công đó Raphael!” Lewis nhảy dựng lên như bị bỏng chân, “Cha cưng chiều ta là lựa chọn của cha mà! Là một đứa con của cha, ta có quyền biết được bệnh tình của cha chứ! Mẹ, sao ngài cũng giấu con vậy?”
Hoàng hậu Iris không thể bày ra chút khí thế nào trước mặt đứa con trai đã lớn, dù bị chất vấn nhưng cũng chỉ có thể rụt lại về phía Ian ở đằng sau thôi.
“Đừng làm khó dễ mẹ nữa.” Raphael tức giận nói, “Chẳng lẽ bà ấy có thể cãi được mệnh lệnh của cha à?”
“Ta không tin ngươi!” Lewis cắn răng, “Hôm qua cha còn rất tốt mà, sao hôm nay đột nhiên lại bị bệnh đến nỗi bị bác sĩ ghi giấy thông báo bệnh tình nguy hiểm thế này? Tên bác sĩ Hassan này cũng là người mà ngươi đã tìm tới cho cha mà. Hắn có đáng tin không?”
“Chú ý cách dùng từ của ngươi đi Lewis!” Raphael gầm lên, “Ngươi đang chỉ trích là ta đã giết cha và phản quốc đó à? Ta là người kế vị của cha! Sớm muộn gì vương miện của cha cũng sẽ được đeo lên đầu của ta thôi. Ta liều lĩnh bày ra âm mưu nguy hiểm như thế làm gì chứ?”
Lewis bật thốt lên: “Ngươi là người kế vị hợp pháp của cha thật chắc?”
“Lewis!” Cuối cùng Hoàng hậu Iris cũng phát ra một tiếng kêu to sắc bén.
Lewis ngậm miệng lại, mặt mày tái xanh.
Raphael thở mạnh hổn hển, ngay cả hai tai cũng đỏ chót như thể có một ngọn lửa đang đốt mạnh bên dưới làn da của gã vậy. Nhưng gã cũng không mở miệng nữa.
Công tước Oran hoang mang nhìn hai anh em này một chút, tựa như đang hết chuyện để nói mà bảo: “Lewis, ngươi đang nói gì vậy? Đươg nhiên Raphael là người kế vị hợp pháp của chú rồi!”
Đôi môi của Lewis nhúc nhích, Raphael và Hoàng hậu Iris gắt gao tập trung ánh mắt lên người gã.
Ngay trước khi Lewis lại mở miệng, cửa phòng đã được mở ra trước. Bác sĩ Hassan còn mặc đồ giải phẫu đi tới.
Mọi người trong phòng loạch xoạch quay đầu nhìn lại, năm đôi mắt gần như đâm ra mười lỗ thủng trên mặt hắn luôn rồi.
“Tạm thời thì tình huống của bệ hạ đã ổn định lại rồi ạ!” Hassan vội nói.
Hoàng hậu Iris thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, bà nắm lấy ký hiệu Thánh quang rồi bắt đầu đọc kinh tạ ơn Thánh chủ.
Hassan nói: “Đương nhiên, bệ hạ vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, ngài ấy cần phải được quan sát tiếp trong một khoảng thời gian nữa. Ngài ấy đã tỉnh rồi, muốn gặp...”
“Ta muốn gặp cha!” Lewis lập tức kêu lên.
“Ta trước!” Raphael nói rồi đi về phía buồng trong.
“Xin các điện hạ hãy chờ chút!” Bác sĩ Hassan vội phất tay, “Bệ hạ muốn gặp cha xứ Mitchell ạ.”
Ian đứng lên giữa những ánh mắt đang trừng trừng của mọi người, cầm lấy cuốn kinh thư của mình rồi đi theo bác sĩ Hassan bước qua cánh cửa vào hành lang.