Liệp Quang

Chương 70: Chương 70




“Bà vẫn nói chuyện bằng giọng của Hoàng hậu Iris.”

Lewis chỉ nhỏ hơn Raphael ba tuổi nhưng đã là một gã đàn ông trung niên lứa chín mươi rồi. Hắn sành đời, khóe đưa đẩy, tràn đầy dã tâm, mặc dù không mấy thông minh và thận trọng nhưng vẫn được xem là một nhà chính trị đã trải qua đủ kiểu phong ba để vung đắp một bụng kinh nghiệm cho bản thân.

Nhưng vừa nghe thấy chính miệng mẹ thừa nhận mình mới là người kế vị hợp pháp, hắn vẫn không nhịn được cảm xúc vui mừng quá đỗi tựa như dung nham đang phun ra khỏi người mình, chẳng khác gì một đứa nhỏ tám tuổi mới nghe nói cuối cùng mình cũng có thể đến công viên trò chơi mà bản thân mơ ước thiết tha cả. Thiếu chút nữa hắn đã hét toáng lên rồi.

Cuối cùng cũng có ngày này!

Từ nhỏ, hắn đã biết cha kỳ thị giới tính Omega nam của anh cả Raphael và luôn tìm cách xoi mói hắn ta. Mình mới là người kế vị lý tưởng nhất trong lòng cha, nhưng vì là con thứ nên hắn chỉ có thể bỏ lỡ cơ hội đeo chiếc vương miện đó lên đầu thôi.

Hắn luôn biết từ tận đáy lòng rằng mình không có duyên với ngôi vị Hoàng đế, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà đòi hỏi bản thân phải sống theo tiêu chuẩn của một người kế vị.

Hắn cưới một người vợ từ một gia đình có địa vị và cũng dạy dỗ con cái trở nên ngoan ngoãn và đáng yêu. Hắn có hình ảnh tốt trước công chúng và lại có quan hệ thân thiết với những người làm việc trong ngành chính trị. Hắn luôn thử đoán tâm tư của cha và cố gắng hết mình để khiến ông vui lòng. Thậm chí hắn còn hết lòng gây rối và bôi nhọ Raphael nữa.

Đương nhiên Hoàng đế biết mọi chuyện mà con thứ đã làm đó, nhưng ông vẫn luôn mở một mắt nhắm một mắt, ông chỉ lên tiếng nhắc nhở vài câu khi Lewis quậy hơi quá mà thôi.

Trong quá khứ, Lewis cũng không nghĩ rằng sự dung túng của cha đồng nghĩa với khả năng mình sẽ được lên vị. Ngược lại, Hoàng đế biết dù con thứ có phá đám như thế nào thì hắn cũng không uy hiếp được địa vị của trưởng tử. Có lúc Lewis còn cảm thấy mình chỉ là một công cụ mà cha sử dụng để tôi luyện Thái tử thôi nữa.

Hắn đã từng ủ rũ và tức giận vì suy nghĩ như thế. Mãi đến khi mẹ nói hắn biết rằng đúng ra cha muốn truyền ngôi vị Hoàng đế lại cho hắn đó!

“Lời đồn kia... là thật đó!” Chắc là vì xấu hổ nên Hoàng hậu Iris giấu mặt mình càng sâu hơn, “Giấy khai sinh của Raphael đã bị sửa đổi rồi. Nó được đẻ non trước một tuần. Ngày thứ ba sau khi nó được sinh ra, bà nội của con, Nữ hoàng Catalina, mới phê chuẩn cho ta và cha kết hôn với nhau thôi.”

Dù trong công văn tuyên truyền của hoàng gia thổi phồng chuyện tình của Felix và Hoàng hậu Iris tới cỡ nào cũng không sửa được sự thật Hoàng hậu Iris là người thứ ba.

Người vợ đầu của Felix là một vị thị nữ mà mẹ ông, Nữ hoàng Catalina, rất thích. Năm đó Felix chỉ cưới nữ bá tước này thành Vương phi để đổi lấy niềm vui của mẹ thôi.

Tiếc là tính cách của vị phu nhân này rất nóng nảy, nói chẳng hợp câu nào thì sẽ nổ ra đại chiến giữa các vì sao với chồng mình ở nhà và xé nhau đến nỗi hỗn loạn.

Sau này Felix quen biết với nam tước tiểu thư Iris vừa vào trường đại học vừa làm nghề người mẫu.

Một kẻ chán vợ muốn tìm một bến bờ dịu dàng để dừng chân, một người ngây thơ điềm đạm với mục tiêu cuối cùng là lấy được một người chồng giàu có, hai người ăn nhịp với nhau ngay.

Mà Felix cũng giống như mọi thằng đàn ông khác, ông rất coi trọng chuyện dòng dõi. Vậy nên khi Iris vừa mang bầu trưởng tử, Felix quyết định ly hôn và cưới người khác để cho trưởng tử một xuất thân danh giá.

Nữ bá tước cũng không phải là một nhân vật dễ bỏ qua chuyện này. Bà cảm thấy mình bị Nhị hoàng tử đùa giỡn và cố ý kéo dài không chịu ly hôn, làm vậy là vì muốn trưởng tử của Felix mang trên người cái danh con riêng đó mà.

Cuối cùng Nữ hoàng Catalina vẫn không nhìn nổi nữa mà ra tay can thiệp và giải trừ mối hôn nhân của hai người trước ngày sinh dự tính của Iris.

Người đời luôn có vài suy đoán vô căn cứ, họ nói gì mà Hoàng thái tử sinh ra đúng dịp gớm vậy, chắc cũng không phải là con trong giá thú gì đâu. Lewis cho rằng lời đồn này chỉ là một câu nói đùa, nhưng hắn lại không nghĩ rằng đây dĩ nhiên lại là sự thật!

“Chỉ ba ngày thôi...” Hoàng hậu Iris vẫn rất phiền muộn khi nhắc đến chuyện này, “Nhưng theo luật kế vị thì...”

“Chỉ có con cái được sinh ra khi Vương hậu và Vương phi còn tại vị thì mới được hưởng quyền lợi hợp pháp để kế vị thôi!” Hai mắt của Lewis lấp lóe tia sáng, “Raphael không phải là đứa con hợp pháp của mẹ và cha! Con mới đúng! Cho nên đúng ra con mới là Thái tử chân chính!”

Hoàng hậu Iris gật đầu trong đau khổ.

“Ối, mẹ ơi, hai người luôn giấu giùm hắn nhiều năm như thế...”

“Vì nó là trưởng tử của bọn ta, bọn ta yêu nó mà.” Hoàng hậu nói, “Nhưng bây giờ, cha con đã rất thất vọng đối với Raphael rồi.”

Hoàng hậu Iris nằm sát xuống thảm và cầu khẩn, giọng nói có chút mơ hồ, Lewis đành phải cong mông nằm sấp xuống theo và mở tai nghe bà đang nói gì.

“Raphael cũng không thể hiểu được nỗi khổ tâm muốn rèn đúc tụi con của cha, chất đầy một bụng hờn giận với ông ấy mà còn đố kị cả con nữa. Sau khi biết mình có bệnh vì bị người ta hạ độc, cõi lòng của cha tụi con đã nát tan rồi. Hoàng trữ làm ra chuyện như vậy là một hành động thất đức nghiêm trọng. Raphael không còn xứng với chiếc vương miện đó nữa. Vì vậy cha con kêu ta đi gọi các trưởng lão đến và định phế luôn Raphael. Nhưng Raphael đã ra tay trước một bước rồi. Lewis, nếu bây giờ con đi ra từ cửa lớn thì con sẽ thấy bên ngoài toàn là cấm vệ không thôi. Bọn họ đã đầu quân cho Raphael hết và không còn nghe lời chỉ huy của Hoàng đế nữa. Bây giờ chúng ta đã bị giam lỏng rồi đấy!”

Lewis chợt ngồi dậy và sợ hãi nhìn xung quanh.

Đương nhiên trong phòng ngủ chỉ có ba người nhà bọn họ, Hoàng đế vẫn đang chìm sâu trong cơn hôn mê.

Quan hầu của Lewis và nữ hầu của Hoàng hậu đều bị giữ lại bên ngoài buồng trong, có lẽ họ căn bản cũng chẳng biết bên trong đang xảy ra chuyện gì đâu. Dù biết thì bọn họ cũng không thể đối phó được cấm vệ đang cầm vũ khí bằng tay không được.

Vòng tay!

Lewis vội bật vòng tay lên nhưng lại lập tức tuyệt vọng phát hiện rằng tín hiệu đã bị chặn.

“Chúng ta phải làm gì đây hả mẹ?” Lewis nhất thời thấy hơi hoang mang lo sợ, “Chẳng lẽ cứ để Raphael tiếp tục như vậy sao ạ?”

“Đương nhiên là không rồi!”

Từ lúc Hoàng đế té xỉu đến bây giờ chỉ mới có ba tiếng ngắn ngủi nhưng biểu hiện của Hoàng hậu Iris đã khiến Lewis hoàn toàn nhìn bà bằng một cặp mắt khác xưa rồi.

Người phụ nữ này luôn bị gọi đùa là “lọ hoa của hoàng thất”, ngay cả trong đôi mắt bà cũng chẳng có chút cảm giác tồn tại nào hết, bà nhu nhược và không có chủ kiến, lỡ đụng phải chút chuyện nhỏ thì sẽ co mình vào trong vỏ như một con ốc sên. Nhưng trong thời khắc quan trọng khi hoàng quyền sắp thay đổi này, cuối cùng thì sự kiên nghị và dũng cảm ẩn sâu trong cơ thể nhỏ yếu của bà cũng hiện ra.

Lewis cảm thấy rất xúc động. Quả thật bản năng của người mẹ có thể khiến một người phụ nữ trở nên mạnh mẽ và đổi thay thân xác. Lewis bỗng cảm thấy hổ thẹn đối với sự lơ là và cách mình đã đánh giá thấp mẹ suốt nhiều năm qua.

Hoàng hậu nói: “Bây giờ Raphael đã biết con mới là người kế vị chính thống rồi. Sau khi lên ngôi, nó tuyệt đối sẽ không đơn giản phái con về lại đất phong như vậy đâu. Nó sẽ hủy diệt con đó, Lewis của ta ơi!”

Lewis thấy lạnh cả người: “Đúng vậy thưa mẹ. Con cũng nghĩ vậy nữa ạ...”

Dù có đổi lại là hắn thì cũng sẽ không buông tha một người có thể uy hiếp ngôi vị Hoàng đế của mình một cách dễ dàng như vậy.

Hoàng hậu nhét một thứ nhỏ gì đó vào trong lòng bàn tay của Lewis: “Đây là con chip chính gốc mà bác sĩ Hassan đã đưa cho ta, trong này có chứng cứ cha con bị hạ độc và giấy khai sinh đầu tiên của Raphael. Có thứ này thì con có thể xin phán quyết quyền kế vị với tòa án và giáo hội. Nhưng không phải bây giờ đâu con nhé. Lúc này con chưa có chuẩn bị nên sẽ không thể đối đầu trực tiếp với Raphael được. Bây giờ con nhất định phải trốn khỏi đế đô!”

Lewis rất đồng ý chuyện này.

Một khi Raphael tìm các vị trưởng lão đến thì chuyện Hoàng đế đã mất đi năng lực hành động cũng được xác định rồi, họ rất có thể sẽ ép Hoàng đế thoái vị. Căn cứ vào luật kế vị, Hoàng đế vừa thoái vị là Raphael sẽ tự động ngồi lên ngôi vị Tân hoàng ngay.

Mà chuyện đầu tiên Raphael sẽ làm sau khi yên vị có lẽ sẽ là hạ lệnh bắt giữ Lewis. Dù sao nhiều năm qua Lewis luôn hết mình làm mất lòng anh trai như vậy, Raphael sẽ nắm sẵn một xấp giấy dày trong tay để tính với hắn thôi!

“Raphael sẽ giết con mất!” Hoàng hậu nghẹn ngào, “Cha tụi con từng ám sát anh trai Adam của mình để ngồi lên ngôi vị Hoàng đế mà! Anh em tương tàn đã là một độc tố luôn chảy xuôi trong dòng máu của Coleman rồi. Chỉ cần con sẽ mang đến uy hiếp đối với ngôi vị Hoàng đế, Raphael sẽ giết con không hề do dự.”

Mặt mày của Lewis tái xanh, mồ hôi lạnh chảy róc rách.

Nhưng cả tẩm cung, thậm chí cả Cung Elysees cũng đã bị Raphael khống chế rồi. Hắn nên chạy đi bằng cách nào đây?

Phòng sinh hoạt nhỏ bên ngoài phòng ngủ của Hoàng đế đã bị sửa thành phòng chuẩn bị cho việc chữa trị. Hai gã hộ công đang đợi lệnh ở bên ngoài.

Tiếng chuông vang lên, giọng nói của Hoàng hậu Iris truyền tới từ trong máy truyền tin: “Mời một vị hộ công đến đây.”

Một gã hộ công cầm hòm y tế bước vào phòng ngủ.

Hoàng hậu đứng trước phòng vệ sinh đang có tiếng nước vang lên, vẻ mặt bà trông rất băn khoăn: “Con thấy khá hơn chút nào không Lewis, sao đang yên lành mà lại nôn mửa vậy nè? Ấy, ngươi có thể xem thử nó chút không? Hình như Hoàng tử Lewis ăn thứ hư gì vào bữa tối rồi đấy.”

Gã hộ công lập tức đi vào phòng vệ sinh.

Hoàng hậu đứng ngoài cửa và nghe thấy một tiếng vật nặng truyền ra từ bên trong. Một lúc lâu sau, Lewis đã đổi xong bộ đồ của gã hộ công bước ra ngoài.

Tia sáng trong phòng cực kỳ u ám, hai mẹ con cũng chẳng thấy được mặt của nhau.

“Mẹ...”

“Chúc con may mắn, con trai của ta.” Hoàng hậu nói rồi đi tới bên giường Hoàng đế và rút một chiếc ống vận chuyển dưỡng khí ra.

Cảnh báo đe dọa mạng sống của Hoàng đế là một trang bị liên kết. Ngay lúc đó, phòng ngủ, phòng chuẩn bị, phòng trực và cục cảnh báo của trạm cấm vệ đều vang hết lên, nửa tầng lầu rơi vào tình trạng kinh hoàng trong nháy mắt.

Trong một căn phòng nhỏ ở tầng một, Daniel cũng tỉnh lại giữa tiếng báo động của còi từ cơn mộng mị. Tang Hạ thì đang nghịch phá tủ rượu trong phòng và lựa hết mấy chai rượu mạnh ra.

“Xảy ra chuyện gì thế?” Trong đầu Daniel toàn là dấu chấm hỏi, “Ta đang ở đâu? Ta bị gì vậy nè? Đây là tiếng gì vậy? Hồi nãy ta... ngươi đã làm gì ta hả?”

“Yên tâm đi, trinh tiết và cái mùi lẳng lơ của ngươi vẫn còn đó ha. Á, rượu Vodka kìa!” Tang Hạ cũng chẳng quay đầu lại, cô kéo nắp bình ra và vui sướng đổ nước rượu trong suốt dọc theo góc tường.

“Cũng nhờ phúc của ta nên ngươi mới may mắn trải qua cuộc thay đổi quyền lợi vĩ đại của đế quốc này đó nhé!”

Raphael và công tước Oran đang vừa hút thuốc vừa bàn bạc nên giải thích như thế nào với các vị trưởng lão trong một căn phòng, còi báo động càng khiến Raphael thấy hơi vui.

Nếu Hoàng đế chết trước khi bất cứ chuyện gì xảy ra, vậy thì gã sẽ không cần bỏ ra công sức và lên ngôi thuận lợi rồi, đây quả thật là trời cao đang chiếu cố mình mà.

Bác sĩ Hassan dẫn theo y tá và trợ lý vọt vào trong phòng ngủ của Hoàng đế, đội trưởng đội cấm vệ cũng mang vài tên vệ binh đuổi theo sau.

Một gã hộ công không ngừng đỡ Hoàng hậu đang sắp khóc ngất về sau rồi lùi thẳng tới góc tường luôn. Bức tường chợt lẳng lặng mở ra một cái khe, người đàn ông chợt xông vào, bức tường lập tức khép lại.

Bác sĩ Hassan còn tưởng rằng Hoàng đế đang bị suy gan đột phát, chống đỡ không nổi đến lúc lên tới bàn mổ thì sẽ băng hà luôn, kết quả bận bịu một lúc mới phát hiện chỉ là ống truyền ôxi bị lỏng thôi!

Felix IV đeo máy cung cấp dưỡng khí hít vào một hơi, chỉ số sinh tồn của cơ thể lại tăng lên lần nữa. Ông dần tỉnh lại từ cơn hôn mê, ống truyền ôxi bị cắm trong miệng, tiếng lầu bầu vang vọng trong cổ họng.

“Bây giờ ngài chưa thể nói chuyện đâu thưa Bệ hạ,“ bác sĩ Hassan nói, “Ngài yên tâm ạ, đêm nay bọn tôi có thể làm phẫu thuật cho ngài rồi. Vào giờ này của ngày mai, ngài sẽ khỏe trở lại và xuống giường tản bộ thôi ạ!”

Suốt nửa ngày sau, đại não của Felix mới xử lý xong thông tin trong lời nói của bác sĩ Hassan, hai mắt ông chợt trừng lên, cả người run bần bật mà liều mạng muốn nhào xuống giường.

Bác sĩ Hassan và y tá vội giữ ông lại: “Bây giờ ngài không được kích động đâu, Bệ hạ của tôi ơi! Trái tim của ngài sẽ không chịu nổi đâu ạ!”

Mọi người cố gắng dữ dội lắm, bác sĩ Hassan phải tiêm một lượng thuốc an thần vào người Hoàng đế thì ông mới yên tĩnh lại.

Đội cấm vệ thở phào nhẹ nhõm rồi chợt phát hiện điểm không đúng: “Hoàng hậu bệ hạ, Lewis điện hạ đâu rồi ạ?”

Hoàng hậu đang nhào khóc bên giường chẳng biết trời đất nằm ở hướng nào nhưng ngón tay lại chỉ về phía phòng vệ sinh.

“Nó nói dạ dày thấy không thoải mái, vô đó ói cũng lâu lắm rồi. Ta còn kêu hộ công vào xem nó nữa mà...”

Dù sao đội trưởng đội cấm vệ cũng là người có kinh nghiệm phong phú, lúc này hắn chợt thay đổi sắc mặt rồi đạp một phát để mở cửa phòng vệ sinh ra.

Bên trong chỉ có một gã hộ công bị đánh ngất xỉu và lấy mất quần áo đang nằm đầy ra trên mặt đất thôi.

Quan hầu canh giữ đông cung chưa kịp gõ cửa mà đã vọt thẳng vào trong phòng hút thuốc, vẻ mặt trông như vừa thấy quỷ. Raphael bắt đầu cảm thấy lo lắng, tay kẹp điếu xì gà không kiềm chế được mà run lên.

“Có chuyện gì mà còi cảnh báo lại kêu lên thế hả?” Công tước Oran gọi rầm lên, “Là Hoàng đế hay Leon đã xảy ra chuyện gì phải không? Bọn họ đã bắt đầu làm phẫu thuật rồi à?”

“Không phải ạ, là Hoàng đế vừa mới phát bệnh thôi, nhưng đã cứu về rồi ạ.” Quan hầu phản ứng cực nhanh, “Điện hạ, tôi có thể nói chuyện riêng với ngài được không ạ?”

“Có chuyện gì mà không thể nói ngay trước mặt ta à?” Khuôn mặt của công tước Oran trầm xuống, “Raphael, nếu ngươi cần ta chống đỡ, vậy ta cũng cần ngươi thẳng thắn chia sẻ hết mọi thông tin với ta. Nếu không sao ta có thể tin tưởng ngươi mà giao vận mệnh của con trai và cả nhà ta vào trong tay ngươi được hả?”

Raphael đưa ra một quyết định ngay lúc này và bắn một ánh nhìn về phía quan hầu.

Quan hầu nói: “Hoàng tử Lewis... Hắn vừa rời khỏi tẩm cung rồi ạ.”

Mặt của Raphael giật mạnh như vừa bị tát một cú cực mạnh.

Mà lời nói kế tiếp của quan hầu trực tiếp làm cho gã nhảy dựng lên luôn: “Chúng tôi vừa nhận được tin tức rằng nửa tiếng trước, tất cả mấy vị cấp lớn đều bị người trong hoàng cung phái tới đây. Chắc chừng mười phút nữa, đại thẩm phán, thừa tướng và mấy vị trưởng lão của dòng họ sẽ đến cung Elysees hết đó ạ.”

Raphael hét lên như một con chó bị chém đứt đuôi: “Là cha! Ổng đã lừa ta!”

“Ta chưa hiểu lắm.” Dáng vẻ hoang mang của công tước Oran trông rất chân thực: “Không phải chú bị bệnh à?”

“Đương nhiên là ổng bị bệnh rồi!” Raphael nghiến răng nghiến lợi: “Nhưng ổng biết ta sẽ ép ổng thoái vị nhân dịp hắn phát bệnh nên mới tính kế với ta như thế này!”

“Ta vẫn không hiểu.” Công tước nói, “Quả thật chú muốn thực hiện ca phẫu thuật biến thái này, đúng không? Chuyện này mà bể ra ngoài thì cũng chẳng có lợi gì đến danh dự của ông ta hết.”

“Ta nghi là ổng định đổ chuyện phẫu thuật lên đầu của ta!” Lửa giận đốt cháy cả người Raphael, gã vọt về phía buồng trong trong phòng ngủ của Hoàng đế, “Ta nhất định phải gặp ông ta! Ai cũng không thể cản ta lại hết!”

“Raphael, bình tĩnh lại chút đi.” Công tước Oran hét lên, ông nhìn quan hầu đuổi theo, khom lưng ném điếu xì gà đã bị Raphael hút được phân nửa vào trong ly rượu rồi mới đi ra ngoài theo.

*

Ngay lúc này, buồng trong của phòng ngủ cũng rối loạn như ổ kiến đang bị nổ tung.

Mỗi khu hoàng cung đều sẽ có một lối đi an toàn mà chỉ có hoàng thất mới biết được. Hiển nhiên Lewis đã trốn ra từ lối đi này.

Hoàng hậu Iris hỏi một không biết ba, hỏi thêm hai câu thì sẽ khóc đến nỗi núi lở đất nứt, Hoàng đế còn đang thở hổn hển cũng sắp băng hà bởi tiếng khóc của bà rồi. Dù đội trưởng đội cấm vệ nghi ngờ rằng Hoàng hậu đã để Lewis chạy đi nhưng cũng chẳng dám tự ý thẩm vấn.

Lúc đang sứt đầu mẻ trán, cấp dưới lại báo rằng Thái tử đang dẫn công tước Oran tới muốn xông vào để gặp Hoàng đế.

Mệnh lệnh mà đội trưởng đội cấm vệ nhận được trước đó là giả vờ nghe theo lời chỉ huy của Thái tử và giam lỏng Lewis khi đối mặt với Hoàng tử Lewis, còn lúc gặp phải công tước Oran thì sẽ giả vờ như mình nghe theo lời chỉ huy của Hoàng đế và không cho ông nhìn thấy con trai của mình.

Đóng vai một kẻ đa tính cách như vậy đã khiến cho một quân nhân chỉ quen làm theo một mệnh lệnh đau đầu lắm rồi.

Bây giờ lại thêm cảnh Thái tử dẫn công tước xông vào các kiểu, điều này hoàn toàn không nằm trong kịch bản mà thuộc về trường phái tự phát huy nè. Đội trưởng đội cấm vệ đã hoàn toàn không theo kịp tiến độ và bối rối cực độ rồi.

Thái tử muốn gặp Hoàng đế thì đương nhiên là hắn có thể cho vào. Nhưng nếu có thêm công tước Oran thì hắn phải cố sống cố chết để giữ chân rồi.

Đội trưởng cảm thấy đương nhiên cách đối phó tốt nhất của mình là ngăn cản cho có một tí rồi làm bộ thỏa hiệp với Thái tử tương lai và không thể không cho vào. Làm vậy thì sẽ thỏa mãn nhu cầu của Thái tử và cũng không đến nỗi như mình đang giả vờ trước mặt công tước luôn.

Vậy ra lúc vọt bay tới cửa như một cục thiên thạch đang cháy bỏng, Raphael lại gặp phải đội cấm vệ đang dứt khoát chặn mình lại. Trong đầu gã đùng một phát nổ tung, thầm nghĩ: Cấm vệ cũng là người mà cha đã sắp xếp! Mình hoàn toàn bị lừa rồi!

Vì thế khi công tước Oran thong thả đuổi tới, ông chỉ thấy cảnh Raphael đang đánh túi bụi với quân cấm vệ, trông có vẻ đã mất đi lý trí rồi. Quan hầu bên cạnh có kéo cũng chẳng kéo ra nổi.

Trong cảnh tượng lùm xùm này, công tước Oran nhìn thời gian trên vòng tay một chút. Lúc này còn mười phút nữa mấy vị thủ lĩnh chính trị mới đến Cung Elysees.

Người của Raphael đi đón cũng vô ích, điều này không thể giả vờ được. Lewis vừa trốn đi chưa đầy năm phút nên chắc chắn không có thời gian này. Vậy ai đã ra tay với nước cờ này trước nhỉ?

Công tước Oran nhìn về phía cánh cửa lớn ở cuối hành lang.

Đằng sau cửa lớn, Hoàng hậu Iris vừa thoát khỏi cảnh bị cấm vệ dây dưa bước nhanh vào khu chuẩn bị bên ngoài phòng phẫu thuật.

“Cuối cùng chừng nào mới có thể tiến hành ca phẫu thuật vậy?” Hoàng hậu khá thiếu kiên nhẫn, “Hoàng đế bệ hạ sắp chịu hết nổi rồi đấy.”

“Bọn tôi gặp phải chút vấn đề ạ.” Bác sĩ Hassan vừa sợ hãi vừa nghi ngờ nhận lấy bảng quang tử từ trong tay trợ lý, “Không biết bản mẫu có lỗi gì không nữa. Dữ liệu của người quyên tặng cơ thể này hoàn toàn không phù hợp với trước đó ạ!”

“Sao có thể như vậy được?” Hoàng hậu không đồng ý, “Nhất định là mấy người lộn rồi đó.”

“Bọn tôi đã kiểm tra ba lần rồi ạ.” Trợ lý nói, “Độ hợp gien của bá tước Willman và Hoàng đế bệ hạ cực kỳ nhỏ bé, hai người còn cách nhau không biết bao nhiêu đời quan hệ máu mủ nữa mà!”

“Nói bậy!” Hoàng hậu thản nhiên trách cứ, “Vừa nhìn mặt là đã biết ngay đứa nhỏ này là cháu trai ruột của Hoàng đế rồi nhé”

“Dữ liệu tuyệt đối không ghi sai đâu ạ!”

“Có phải dữ liệu đưa tới đã có vấn đề từ lúc đầu rồi không?”

“Nhưng bây giờ vẫn có thể làm phẫu thuật chứ?”

Vài nhân viên y tế cầm bảng quang tử vùi đầu thảo luận với nhau, hoàn toàn không biết rằng thanh niên tóc vàng đang nằm trên bàn mổ đằng sau mình đã mở mắt và ngồi dậy.

Mãi đến lúc bị một nguồn sức mạnh khổng lộ tóm lấy và đập lên tường, bác sĩ Hassan mới phát hiện điểm không đúng. Mà cú va chạm khủng khiếp này lập tức khiến hắn ngất đi.

Hai tên trợ lý bác sĩ còn chưa kịp la lên mà đã bị một đôi tay nắm lấy, đầu cụng vào nhau rồi ngã xuống đất với máu mũi chảy dài rồi.

Một y tá vừa lúc bước vào phòng phẫu thuật rồi hít vào một ngụm khí lạnh.

Leon nhảy lên và bay vồ tới một phen.

Hoàng hậu Iris lại chợt hành động, một tay chém lên cổ của người y tá, tay còn lại đỡ vững lấy chậu phẫu thuật bị rơi xuống của hắn mà cũng chẳng để lại chút âm thanh nào cả.

Leon đáp xuống trước mặt Hoàng hậu Iris, anh dừng mạnh bước lại, vừa nghi ngờ vừa kinh ngạc nhìn chằm chằm người phụ nữ tóc rối mặt dơ này.

Mà Hoàng hậu vừa nhìn lướt qua cơ thể khỏe đẹp của thanh niên xong lại chợt cười rồi huýt sáo một tiếng.

“Vốn liếng hùng hậu lắm, nhóc con!”

Leon: “...”

Hoàng hậu cầm một chiếc áo phẫu thuật và ném sang.

“Kế hoạch có biến, còn có việc khác phải làm rồi!” Bà vẫn nói chuyện bằng giọng của Hoàng hậu Iris, nhưng tông điệu lại rất quyết đoán và già dặn.

Leon nhanh chúng trùm áo phẫu thuật lên người như một con sói đang cảnh giác.

“Ta nghĩ có lẽ con sẽ nhận ra thứ này.” Hoàng hậu Iris lấy một thứ ra, “Ta phát hiện ra nó trên sàn nhà trong phòng ngủ của Hoàng đế đấy.”

Con ngươi của Leon chợt co lại —— đó là đóa hoa bách hợp giấy mà anh đã tặng cho Ian mà!

“Cha xứ của con mất tích rồi, chắc là Felix đã ra tay đó.” Hoàng hậu kéo quần dài lên và bước nhanh về phía phòng ngủ của Hoàng đế, “Nếu con tin nằm trong tay gã thì hành động tiếp theo của chúng ta sẽ phiền phức dữ lắm. Raphael sắp xông vào rồi. Con có thể làm trong bao lâu?”

Leon đi vào phòng ngủ, đứng bên giường và đối diện với Hoàng đế cùng bà.

Lúc thấy vợ dẫn Leon đi vào, Felix đã hiểu ra mọi chuyện. Đôi má nhão nhẹt của ông đang run rẩy mạnh mẽ, cuống họng lại vang lên mấy tiếng lầu bầu như đang muốn cười hoặc là đang gào thét, nhưng dù có là biểu tình gì thì bây giờ ông cũng đã không thể làm gì được nữa rồi.

“Ta chỉ cần ba phút thôi.” Leon nói từ từ, anh nhìn chằm chằm vào Hoàng đế rồi tiện tay cầm một ống tiêm từ đầu giường lên.

“Được, ta cho con ba phút!” Hoàng hậu nói, “Đừng giết chết nhé.”

Bà nhanh nhẹn bước đi về phía tiếng cãi vã bên ngoài buồng trong.

Leon hút một đống nước đầy vào ống tiêm xong rồi ngồi bên giường và tháo chiếc mặt nạ hô hấp trên mặt Hoàng đế xuống.

“Bây giờ,“ anh nhắm kim tiêm vào ngay một con mắt của Hoàng đế, “Mời ngài nói cho ta biết, thưa bệ hạ, cha xứ Mitchell đang ở đâu rồi ạ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.